Chàng ngoái lui, Tê Trì đi theo ngay sau chàng.
Bước vào phủ, nàng giao mũ và áo khoác cho thị nữ, trên tay chỉ cầm hai tờ ngân phiếu mà chàng trả lại cho nàng.
Bị chàng nhìn thì nàng mới nhớ ra, thế là cất vào trong tay áo.
Phục Đình im lặng, nghĩ đến lời nàng nói lúc nãy.
Nàng sẽ tốt với chàng, và cũng đúng là tốt thật, nhưng rốt cuộc có ý gì thì trong lòng chàng rất rõ.
Bởi lẽ vì hiểu nên không thể nói được gì.
Chàng quay đầu lại, cởi bội đao ra, đặt roi ngựa xuống.
Một bàn tay đưa tới đỡ lấy cánh tay chàng.
Tê Trì đứng bên cạnh, đặt tay lên tay chàng, mắt nhìn chàng.
Bốn mắt nhìn nhau, rồi nàng từ từ tiến tới, tựa vào lòng chàng.
Phục Đình nhìn gương mặt người con gái trước ngực, chỉ cần cử động là cằm sẽ quét qua làn tóc mây đen láy của nàng.
Chàng không tránh, song cũng chẳng nhúc nhích.
Tê Trì dựa vào lòng chàng, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực chàng.
Bụng nhủ, chính miệng đã nói sẽ làm vợ chồng thật tốt với nàng, nhưng sau khi nói xong câu đó, đến bây giờ vẫn chưa thấy chàng đáp lại.
Chỉ muốn xem chàng có phản ứng gì, nhưng rốt cuộc lại không chờ được.
Nàng bèn ngẩng đầu nhìn chàng, trong đầu nghĩ chẳng nhẽ chàng định nuốt lời với mình sao.
Nhưng rồi lại thấy Phục Đình cúi đầu, nhìn nàng nói: “Nếu còn chưa đi thì nàng sẽ hối hận đấy.”
Nàng nhướn mày: “Vì sao?”
Ngoài hành lang, bỗng giọng của La Tiểu Nghĩa từ xa truyền tới: “Tam ca, mọi người đã tới cả rồi!”
Đi đôi với tiếng nói là tiếng bước chân.
Có người đến, mà không chỉ một.
Tê Trì lập tức lui ra, nàng cắn môi rầu rĩ nhìn chàng.
Chàng định gặp người ngoài ở thư phòng, vì sao không chịu nói sớm.
Phục Đình nhìn nàng, khóe miệng giật giật, thấp giọng nói: “Đã lên kế hoạch sẽ nghị sự khi bắt hết mật thám từ trước rồi.”
Lúc chàng bố trí canh phòng khi nhận được tin tức thì cũng đã quyết định như vậy.
Tê Trì càng ảo não, nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần cửa, giờ muốn rời đi cũng không kịp nữa rồi, thế là bèn đi ra sau bình phong.
Thư phòng vốn là nơi giải quyết công chuyện, bình phong đặt ở trong góc không được dùng thường xuyên, cũng không ai dọn dẹp, nàng giơ tay đẩy nhưng không đẩy được.
Giọng của La Tiểu Nghĩa đã đến ngoài cửa: “Tam ca đã về chưa?”
“Đợi đã!” Bỗng Phục Đình nói.
Âm thanh bên ngoài tạm thời biến mất.
Tê Trì nhìn tới thì thấy chàng đã đi đến, dùng một tay kéo bình phong ra, nhìn nàng rồi vỗ lên bình phong.
Ý là bảo nàng vào đi.
Tê Trì lập tức đi ra sau.
Phục Đình thấy nàng nghiêm túc ngồi quỳ đằng sau thì mới đi ra hai bước, nói: “Vào đi.”
La Tiểu Nghĩa ló đầu vào, chỉ thấy chàng đang thay quân phục ở trước bình phong, đoạn cười bảo: “Đệ còn bảo đợi cái gì không biết, thì ra tam ca mới về, vẫn chưa thay đồ.”
Suýt nữa hắn đã trêu có phải ở cùng tẩu tẩu trong này lâu quá không, nhưng thấy không có ai nên không nói nữa, quay người lại vẫy tay.
Bốn năm người lần lượt tiến vào, ai ai cũng mặc quan phục làm lễ với Phục Đình – họ là hạ quan ở phủ Hãn Hải của chàng.
Phục Đình vắt trang phục tướng quân lên bình phong, mặc thường phục vào, nói: “Ngồi đi.”
Tê Trì nhìn tấm lụa mỏng vẽ cảnh căng trên bình phong, lại nhìn bóng người mờ ảo bên ngoài qua tấm lụa, lo rằng bình phong không che chắn được nên ngồi yên không dám cử động.
Nhưng rồi lại thấy Phục Đình ngồi trên ghế bệt trước bình phong, vừa hay chắn trước người nàng lại.
Nàng yên tâm phần nào.
Nàng không muốn hạ quan thấy phu nhân Đại đô hộ lại trốn tránh như vậy, chắc hẳn càng khó chịu hơn.
Ở ngoài, mọi người đã bắt đầu nói chuyện ——
“Đã lâu rồi Đại đô hộ không gọi chúng hạ quan tới nghị sự.”
“Đúng thế, cũng đã lâu chưa đến phủ đô hộ.”
Phục Đình lên tiếng: “Nói chính sự.”
La Tiểu Nghĩa tiếp lời: “Tam ca, lục soát người mấy gã mật thám đó thì tìm được thông tin có liên quan đến tình hình dân chúng ở đất Bắc chúng ta, ngay tới dê bò của dân du mục và ruộng đất của nông dân cũng được ghi lại, nhưng không có dữ liệu quân tình.”
Chàng nói: “Đột Quyết xảo trá, đề phòng chúng chỉ là bước đầu.”
“Vâng.”
Tê Trì im lặng lắng nghe, bọn họ nói chuyện mật thám xong thì lại nói đến cuộc sống người dân ở đất Bắc.
Bọn họ nói về tình hình ở các châu phủ bên dưới, hiện tại đang là thời điểm bận rộn.
“Đã mấy năm rồi tám phủ mười bốn châu không thu thuế, ngày trước Đại đô hộ mãi không thu xếp, hiện tại chính là lúc dứt khoát làm lớn, mở rộng quân đội an dân, cứ như chào đón cơ hội trở mình vậy.”
La Tiểu Nghĩa cười nói: “Tam ca đến thời như có quý nhân giúp, các ngươi biết rồi đấy.”
Mà quý nhân đó lúc này đang tránh sau bình phong.
Nàng mỉm cười, đưa mắt nhìn người đàn ông bên ngoài bình phong, chàng ngồi ngay ngắn thế như như chuông đồng.
“Chỉ thế thì vẫn chưa đủ, cũng may Đại đô hộ đã quyết định thu xếp kỹ lưỡng trước.”
“Nếu lần này có thể thở phào thì coi như vượt qua rồi.”
“Đương nhiên, sớm muộn gì phủ đô hộ An Bắc cũng sẽ trở lại lớn mạnh như trước.”
Tê Trì nghe đến đây thì lòng rục rịch, bởi nghe thấy câu Đại đô hộ đã quyết định thu xếp kỹ lưỡng trước.
Nàng nhủ, thì ra người đàn ông này đã sớm có kế hoạch mở rộng quân đội làm giàu cho dân, chắc chắn đã cất chứa hùng tâm từ lâu.
Nếu đã thế, nếu lần này thực sự có thể trở mình thì phủ đô hộ An Bắc đâu chỉ là quay về như trước.
Bên ngoài nói chuyện mãi mà vẫn chưa xong.
Tê Trì cũng không biết bọn họ đã nói đến đâu rồi, chỉ có thể ngồi chờ.
Nàng kéo cổ áo, vuốt thẳng vạt áo lụa.
Thời gian không còn sớm, dường như ngày cũng đã trở lạnh, nàng ngồi đây lâu nên cảm nhận rất rõ, bàn tay trong tay áo nắm lại, nhẹ nhàng chà xát.
Ngoài kia vẫn đang nói chuyện.
Bất chợt trên người nằng nặng, nàng ngạc nhiên, lập tức phát hiện có một bộ y phục rơi lên người mình nàng giơ tay kéo, thì ra là quân phục. Rồi nàng lại nhìn lên trên, nhớ ra đây chính là bộ đồ ban nãy Phục Đình cởi ra, tiện tay vắt lên bình phong.
Nàng không khỏi nhìn bình phong, bóng lưng vững chãi của người đàn ông đó vẫn ở đấy, ngồi yên nghe người của chàng nói chuyện, không hề có dáng vẻ động đậy.
Trong đầu nàng nghĩ: không lẽ là mình làm rơi?
Cho tới khi sắc trời ngoài khung cửa tối đi, mọi người mới đứng dậy cáo từ.
Bên người Tê Trì sáng lên, Phục Đình ở ngoài bình phong đã đứng dậy.
Nàng chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy chàng hỏi: “Sao đệ còn chưa đi?”
La Tiểu Nghĩa cười đáp: “Cũng đã lâu rồi đệ chưa đến phủ tam ca làm phiền, nay lại muốn ở lại ăn cơm một bữa, tam ca tính đuổi đệ à?”
Phục Đình nói: “Đến tiền viện chờ ta.”
“Được.” La Tiểu Nghĩa đi ra ngoài.
Trong phòng không còn âm thanh nào nữa, lúc này Tê Trì mới động đậy, nắm lấy quân phục khoác trên người.
Bên trên còn vương mùi chàng, nàng không nói rõ được là như thế nào, chỉ cảm thấy là mùi hương chỉ thuộc về mình chàng, mỗi lần đến gần chàng sẽ ngửi thấy.
Nàng vuốt ngón tay lên vết xước nhỏ ở cổ áo, tự nhủ nên thay đồ mới rồi, sau đó đặt sang một bên.
Bình phong lại được dời ra, Phục Đình bước vào.
Nàng đang định đứng lên, vừa thấy chàng thì lại ngồi xuống, nói: “Chân thiếp tê cả rồi.”
Phục Đình nhìn nàng rồi đi tới, nắm tay nàng kéo nàng đứng dậy: “Ta ép nàng hả?”
Đấy là chàng đã kết thúc buổi họp sớm, nếu còn muốn bàn hết chuyện thì sợ trời tối mất, tới lúc đó nàng còn phải trốn ở đây mấy canh giờ.
Không phải, là nàng tự chuốc lấy.
Tê Trì vịn tay chàng đứng dậy, tuy bực mình nhưng lại nghĩ, dẫu gì vừa rồi chàng cũng đã che chắn cho mình, thế là không nói nữa.
Nàng cúi người xoa chân, buông chàng ra, “Được rồi, Tiểu Nghĩa còn đang đợi chàng đấy.”
Chàng đáp: “Ừ.”
Chàng mà không đuổi La Tiểu Nghĩa đi thì chắc còn lề mề thêm.
Tê Trì nhìn chàng, đi ra khỏi bình phong rồi ra khỏi cửa.
Phục Đình đợi nàng đi rồi mới nhặt quân phục lên, cầm trong tay rũ một cái, thuận tiện vắt lên bình phong.
Một lúc sau, chàng mới ra ngoài tìm La Tiểu Nghĩa.
***
Các hộ mới vẫn đang khai hoang.
Một ngày sau, Lý Nghiên cưỡi ngựa của mình, đi theo xe ngựa của cô đến chỗ khai khẩn ruộng đất.
Thấy ruộng đồng mênh mông nay đã được xới bừa, cậu ngạc nhiên xuống ngựa, nhìn quanh bốn phía.
Tê Trì bước xuống xe, nhìn cậu bảo: “Đã thấy chưa? Ở đây cũng có gì thú vị đâu, nằng nặc đòi đến làm gì?”
Tối hôm qua, nàng vừa về phòng thì bị cậu quấn lấy, nói muốn đến xem thử nơi này.
Thế là hôm nay đành dẫn cậu tới đây.
Lý Nghiên nghe được chuyện này từ thầy giáo, dân sự ở đất Bắc đang dần hưng thịnh, thầy giáo nói không thể chỉ ở trong nhà học hành mãi mà phải ra ngoài xem đây xem đó, thế là cậu bèn nài cô dẫn đi cùng.
Mà thực chất là có tâm tư khác.
“Cháu muốn xem chuyện dượng đang làm, đã lâu rồi không gặp dượng, cháu cứ thấy bất an.” Nói xong, cậu lại nhớ đến chuyện Phục Đình tới tìm mình lần trước.
Tê Trì xoa đầu cậu, thở dài: “Không liên quan đến cháu, cháu mà nghĩ ít đi thì cô vui hơn đấy.”
Lý Nghiên nghe thế thì không nói gì thêm.
Tân Lộ lấy mũ mạng ở trên xe tới, Tê Trì đội lên rồi đi về phía trước.
Loại hình khai hoang này diễn ra ở quy mô lớn, lại có nhiều người nên phải có nhân viên đặc biệt canh gác khắp nơi, ở đây cũng không ngoại lệ, dựng lán đơn sơ ở ven ruộng để các quan viên nghỉ ngơi.
Nàng vừa đi tới thì lập tức có người ra đón.
Không phải La Tiểu Nghĩa thì là ai đây.
“Sao hôm nay tẩu tẩu lại đến đây?”
Tê Trì nói: “Tới giúp các huynh không được à?”
“Được chứ!” La Tiểu Nghĩa cảm thấy quá được, lần trước tẩu tẩu hắn tới có một chốc mà ghi chép sổ sách rất nhanh, tính toán vừa nhanh vừa rõ ràng.
Nhưng hắn vẫn nhớ Phục Đình đã dặn: “Sợ tẩu tẩu vất vả quá thôi.”
“Không sao.” Nàng nghĩ thầm, đúng lúc có thể ở đây giúp đỡ mà cũng không phải chuyện lớn gì, thì có gì mà vất vả.
La Tiểu Nghĩa dẫn nàng vào lán.
…
Lúc Phục Đình tới thì thấy cô gái đang ngồi trong lán, đang cầm bút ghi chép gì đó.
Chàng đặt cương ngựa xuống, cúi đầu đi vào.
La Tiểu Nghĩa ở bên cạnh mở miệng muốn gọi chàng, nhưng bị ánh mắt chàng ngăn lại.
Hắn đang định giải thích với chàng là tẩu tẩu tự nguyện đến giúp đỡ mà không nói được, chỉ biết im lặng lui ra.
Tê Trì tập trung ghi chép mà không cảm thấy gì, cho đến khi giở đến cuối sổ thì nàng mới nói: “Cần thay sổ mới rồi.”
Một bàn tay cầm sổ mới đưa đến trước mặt nàng.
Nàng nhìn bàn tay kia cùng với ống tay áo được buộc chặt trên cổ tay, ngước mắt nhìn lên, lúc này mới biết người đứng cạnh là ai.
Phục Đình nhìn cuốn sổ: “Nàng học cách tính sổ từ đâu vậy?”
Quá nửa nữ tử tông thất chỉ học cầm kỳ thi họa nữ công các kiểu, chứ chưa bao giờ nghe nói là có tính toán sổ sách.
Tê Trì nói: “Từ nhỏ thiếp đã giỏi toán học, chẳng qua bây giờ nửa học nửa dùng mà thôi.”
Nửa câu đầu là thật, nửa câu sau là bịa.
Nhưng Phục Đình có vẻ tin nên không hỏi nữa, chỉ cúi đầu đi ra ngoài: “Ta ra ngoài tuần tra đã.”
Tê Trì gác bút khép sổ, đi theo ra ngoài.
Nàng nhìn chàng lên ngựa, phóng ngựa đi nơi xa, móng ngựa lướt qua để lại một làn khói bụi.
Bóng lưng người cưỡi ngựa thẳng tắp.
Phục Đình kiểm tra xung quanh một lần, cuối cùng dừng lại dưới núi.
Ngọn núi này vốn dĩ rất cao, nhưng vì khai hoang nên trở thành một cái hố rỗng bụng.
Chàng quay đầu lại gọi: “Tiểu Nghĩa.”
La Tiểu Nghĩa ở đằng xa đánh ngựa tới: “Sao thế tam ca?”
Phục Đình nói: “Bảo bọn họ đừng khai khẩn ngọn núi này nữa.”
Vì dân sinh nên khai hoang được chừng nào ruộng thì cứ khai hoang, không hạn chế người dân, chỉ là không thế cứ đè một chỗ mà khai hoang mãi được.
La Tiểu Nghĩa nhận lệnh đi đưa tin.
Chàng kéo cương ngựa quay đầu lại, đến bên ngoài lán, thấy Tê Trì vẫn đang đứng đó.
“Đứng đấy làm gì?” Chàng hỏi.
“Nhìn chàng.” Tê Trì đáp thẳng, ánh mắt nhẹ nhàng di động trên người chàng.
Nàng nhìn phu quân mình thì cớ gì không được, nhìn bao lâu cũng được cả.
Phục Đình nhếch mép, lòng xao xuyến trước sự thẳng thắn của nàng, chân sải bước lập tức lại gần.
Bụng tự nhủ, cô gái này đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào.
Bỗng ở sau lưng vọng tới tiếng La Tiểu Nghĩa gọi: “Tam ca!”
Chàng ngoái đầu, thấy La Tiểu Nghĩa đánh ngựa từ đằng xa xông đến.
Phía sau có rất nhiều người đi theo, tất cả đang chạy tới đây.
Phục Đình sầm mặt, đi tới trước hai bước, chợt nghe thấy tiếng ấm ấm, từ đằng xa nơi ngọn núi chàng vừa đến đầy khói bụi, đỉnh núi từ từ đổ xuống.
La Tiểu Nghĩa xông tới, thở hồng hộc bảo: “Chậm một bước rồi, ngọn núi đằng kia nói sụp là sụp, đã kêu người chạy rồi!”
Chàng cũng đã nhìn ra: “Dẫn người đến ngay.”
La Tiểu Nghĩa ôm quyền, vội vàng quay đi gọi quan binh đến.
Phục Đình cũng đang định đi theo, nhưng vừa xoay đầu nhìn lướt qua thì bỗng dừng chân.
Tê Trì vẫn đứng tại chỗ, nhìn ngọn núi nơi xa.
Nàng bẩm sinh đã trắng như tuyết, lúc này gương mặt trước mắt như không còn sắc máu càng trở nên trắng bệch, hai mắt nheo lại như rơi vào sợ hãi.
Chàng hỏi: “Nàng sao thế?”
Mắt nàng động đậy nhìn về phía chàng, tựa như vừa hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì.”
Phục Đình chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ đó của nàng.
Ngay cả lần trước gặp thổ phỉ hay đối mặt với mật thám có đổ máu, nàng cũng chưa từng kinh hãi như lúc này.
Chàng ném dây cương bước tới, nhìn kỹ mặt nàng, hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc là làm sao?”
Cơ thể Tê Trì được chàng bao bọc không còn chỗ trốn, nàng ngước mắt lên nhưng chỉ nhìn tới cằm chàng, cuối cùng đành nói thật: “Chỉ là nghĩ đến ca ca của thiếp.”
Phục Đình nhớ ra.
Quang vương qua đời vì lũ ống, nghe nói cũng là do ngọn núi trên đường sạt lở đã khiến y bị thương.
Chàng lẩm bẩm, hèn gì.
Tê Trì chấn động vì điều gì chứ, nàng không chấn động vì tình cảnh, nhưng khi liên quan đến người thân thì khác.
Nàng nghĩ đến anh trai, ngay tới tạp âm hỗn loạn xung quanh cũng không nghe rõ, bỗng ngẩng phắt đầu lên: “A Nghiên!”
Lý Nghiên đi theo Tân Lộ nên không có ở gần đây, nàng nhìn một vòng nhưng không thấy cậu đâu, chẳng nghĩ ngợi nhiều mà tức khắc xông ra ngoài, giơ tay kéo cương ngựa của Phục Đình, giẫm bục phóng lên.
La Tiểu Nghĩa vừa đánh ngựa tới thì thấy tẩu tẩu cưỡi ngựa lao đi, lập tức giật mình.
“Tam ca…”
Phục Đình rảo bước đi tới, kéo hắn xuống ngựa rồi xoay người đi lên, mau chóng đuổi theo nàng.