Đại đô hộ đã tỉnh.
Lý Nghiên và Tào Ngọc Lâm vừa nghe tin là tới ngay, nhưng chỉ dám đi vòng vòng ngoài lều, sợ làm phiền chàng nghỉ ngơi, xác định chàng không sao thì rời đi.
Phục Đình đã ngồi dậy, ăn vận gọn gàng, và cuối cùng thì cũng tự chàng phải cạo râu.
Chiến sự còn ở trước mắt, cơ thể chàng cũng đã trong trạng thái ứng chiến, nên nếu đã tỉnh thì không nằm nữa.
Huống hồ chàng đã ngủ đủ rồi.
Chàng nhìn ra ngoài rèm cửa, Tê Trì đang đứng đó, đón lấy con từ trong tay Tân Lộ.
Lúc mở mắt còn không dám chắc có phải đã trông thấy nàng thật không, nếu không nhờ tiếng gọi tam lang kia thì có lẽ chàng đã phải nhìn kỹ mấy lần.
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Chàng hỏi.
Tê Trì ôm con đi tới: “Không lâu lắm, nhưng chàng nuốt lời nhé, không đến đón thiếp đúng hẹn thì thôi, đến ngay cả ngày đầy tháng của con cũng bỏ lỡ.”
Nàng cố ý nói, nói rồi còn nhìn chàng.
Phục Đình nhớ lại lời mình đã nói, mím môi gật đầu, coi như thừa nhận: “Ừ, là ta thất hứa.”
Tê Trì thấy chàng như vậy thì không nói gì thêm, bụng lẩm nhẩm nghiêm túc vậy làm gì, nàng có trách chàng đâu.
Mà thực tình cũng nào có làm lễ đầy tháng, chàng còn nằm đó, ai còn tâm trạng chuẩn bị những thứ này.
Phục Đình giơ tay kéo nàng tới ngồi gần mình, cúi đầu nhìn con trai trong lòng nàng, cu cậu ăn no đã lăn ra ngủ, tướng ngủ rất bình yên, nhưng lại khiến lòng chàng có cảm giác khó chịu: “Là ta đối xử tệ với con nó rồi.”
Tê Trì giật mình, không hiểu sao lại nghĩ đến chuyện cha mẹ chàng, La Tiểu Nghĩa nói chàng san phẳng mộ của cha mẹ rồi từ đó không đề cập đến chuyện cũ nữa, nàng biết chắc chắn chàng cũng rất áy náy.
Nàng nhìn sang, ánh mắt rơi lên sống mũi dọc dừa của chàng, hối hận vì đã cố ý nói lời ban nãy, bèn dịu giọng bảo: “Chàng chẳng đối xử tệ với bất cứ ai cả.”
Phục Đình không khỏi nhìn nàng.
“Ngoại trừ chính chàng,” Nàng nói tiếp, lông mày nhướn lên, nàng đứng dậy nhắc nhở chàng: “Nên chàng cứ nằm nghỉ đi.”
Ánh mắt Phục Đình dán vào người nàng, nàng ôm con đi ra cửa, chàng lập tức nhìn theo nàng đi ra khỏi lều.
Cho tới khi không thấy bóng dáng nàng đâu nữa, chàng mới cúi đầu bật cười.
Thứ khiến đàn ông khó cưỡng nhất chính là sự dịu dàng trong một thoáng vô tình này, giờ thì chàng đã hiểu rồi.
Hai binh sĩ bên ngoài tiến vào đưa cơm nước, xin phép được thay thuốc trên tay chàng.
Phục Đình ngọ nguậy hai chân, đứng dậy đi tới trước bàn, cầm tình báo quân sự lên xem.
Quân số còn lại của Đột Quyết ở tiền tuyến đang cố tấn công, tin tức có liên quan đến chàng trong trận trước rất có khả năng biến thành tin dữ.
Chàng đọc hết tin, năm ngón tay mở ra nắm lại, khôi phục sức lực.
Đáng tiếc, phải để chúng thất vọng rồi.
…
Đại đô hộ đã tỉnh, toàn bộ quân doanh mừng phơi phới.
Nhân mã ra vào doanh trại ngày càng nhiều.
Màn đêm buông, Tê Trì giao con cho Tân Lộ, vừa quay vào lều thì nghe thấy đại phu đang đứng bên cửa nói chuyện, chỉ là nịnh chàng có khí lực hơn người, tốc độ phục hồi quá nhanh, có thể bình yên vượt qua ải này, vân vân…
Nàng định đợi đại phu đi đã rồi mới vào, nên theo đường cũ đi vào lều nhỏ của Tân Lộ.
Tân Lộ vừa thu xếp cho tiểu lang quân xong, mấy vú già trong tộc Bộc Cố rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ sơ sinh, có bọn họ ở đấy thì không cần lo lắng nhiều.
Nàng pha nước nóng đưa cho Tê Trì rửa mặt, quan tâm dặn dò: “Gia chủ cũng phải chú ý thân thể đấy ạ, người chỉ vừa tịnh dưỡng dậy, đừng khiến mình mệt quá.”
Tê Trì thuận miệng đáp nhưng thực chất chẳng thấy mệt gì, Phục Đình còn có thể chịu đựng được hơn nàng nghĩ, nói tỉnh là tỉnh.
Bây giờ nàng đã yên tâm, người đàn ông như thế không phải nói đi là đi ngay.
Bất chợt bên ngoài có tiếng vó ngựa vang lên.
Phục Đình hỏi: “Phu nhân đâu?”
Tê Trì lau tay rồi đặt khăn xuống, đứng dậy đi ra ngoài, đúng lúc trông thấy một nhóm nhân mã ra khỏi doanh trại.
“Phu nhân,” Một binh sĩ ở lại hành lễ với nàng, “Đại đô hộ chuẩn bị xuất phát trong nửa đêm, để lại lời xin phu nhân yên tâm chờ.”
Tê Trì đi tới lều lớn ở giữa, vén rèm lên nhìn, trên giường trống không, sau bàn cũng trống trơn, người đã khuất dạng.
Chẳng trách vừa rồi có đại phu, thì ra chàng đang hỏi có thể ra ngoài được chưa.
***
Toàn bộ mặt trận giờ chỉ còn thu nhỏ về phía Đông Bắc chỗ này.
Mặt trời lặn ở đằng Tây, ánh tà dương đỏ quạch như máu hắt lên đường biên giới, hòa lẫn với máu bắn trên mặt đất.
Bụi mù tứ tung, tiếng chém giết chấn động đất trời.
Kỵ binh Đột Quyết đợi đến lúc này mới xông lên tấn công.
Binh mã sáu châu phân làm ba nhánh, ba đường trái phải giữa đang chiếm giữ đối địch.
…
Đường giữa do đô đốc U Lăng và Âm Sơn dẫn đầu, xông đến nghênh chiến, nhưng vừa giáng một đòn thì lập tức đổi hướng.
Đột Quyết truy sát, băng qua vùng cỏ hoang vu. Đột nhiên hàng vó ngựa đầu tiên sụp xuống, người và ngựa ngã về phía trước, nơi vó ngựa giẫm lên là một chiến hào bị cỏ dại bao phủ – là do La Tiểu Nghĩa đã cho người đào suốt đêm.
Tốp đầu rơi xuống chiến hào, bị thương bởi đinh cọc chôn trong đó, kỵ binh Đột Quyết theo sau tới lại giẫm lên thi thể đồng bọn băng qua chiến hào.
Binh mã cánh phải ở sau chiến hào ùa đến tập hợp với đường giữa, cùng nhau đánh giết.
Ngay tới đô đốc Hạ Lan đang giải quyết ở Du Khê Châu cũng xuất hiện, sáu vị đô đốc chia nhau bố trí, mỗi người quản lý chức trách của mình, không ai dám buông lỏng, bởi nếu để người Đột Quyết tiến vào thì sẽ phải gánh tội.
La Tiểu Nghĩa phi ngựa lao vào chiến trường, đặc biệt quan sát một hồi, lúc này không thấy người Đột Quyết đem theo mạch đao nữa, có thể thấy hôm đó bọn chúng chỉ có được số lượng ít ỏi mà họ đã thấy, tuy ít và đã bị đánh chặn nhưng khi nghĩ đến hắn vẫn khó chịu.
Tiếng la giết giảm dần, đánh lui được một đợt tiến công, các vị đô đốc thúc ngựa đến.
“La tướng quân nghĩ bọn chúng sẽ tấn công mấy lần nữa?” Người hỏi là đô đốc Hạ Lan, vì chiến sự xảy ra ngay trên địa giới của y nên y càng sốt vó.
La Tiểu Nghĩa nói: “Xem chừng còn cần thì giờ, có người nói với ta tên A Sử Na Kiên kia sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Hắn vừa nói vừa nhìn về nơi xa, biết chắc A Sử Na Kiên đang ở phía đối diện.
“Ta thấy bọn chúng muốn lợi dụng lúc Đại đô hộ đang bị thương, đến giờ vẫn chưa từ bỏ ý định, thậm chí còn cho người phao tin Đại đô hộ đã bỏ mạng.” Đô đốc U Lăng đã bị thương ở vai trái, không thể mặc áo giáp được mà chỉ mặc áo Hồ, sợ bị các tướng sĩ nhận ra nên lúc nói cố đè thấp giọng, thở hổn hển hai tiếng nặng nề.
La Tiểu Nghĩa còn đang thấp thỏm, nghe thế thì càng nổi đóa: “Cái ***! Tưởng chút độc đó mà muốn hại được tam ca hả, tưởng đàn ông đất Bắc là giấy chắc!”
Vừa dứt lời thì có tiếng trống vang, Đột Quyết lại tấn công.
Ngày trước trước khi chiến đấu, các vị đô đốc đã cùng Phục Đình tập duyệt vài lần, tuân theo kế hoạch đã vạch khi Đột Quyết tấn công nhiều lần, dù là cách tấn công luân phiên này thì cũng không thành vấn đề, chỉ cần bình tĩnh đối phó là được.
Điều đáng lo lắng hơn ở ngay trước mắt vẫn là lòng quân, chỉ sợ Đột Quyết cố ý bào mòn sĩ khí trong quân, mấy ngày qua tin tức bất lợi cứ ngày một nhiều.
Lần này Đột Quyết tấn công vào cánh trái, viên chủ tướng cầm đầu hô to bằng tiếng Hán: “Gã họ Phục chết rồi, các ngươi tính giấu giếm đến lúc nào nữa!”
Rồi vung đao xuống, suýt nữa đã cắt phăng một tai hắn, La Tiểu Nghĩa trợn mắt, chỉ hận không thể phanh hắn thành tám khối.
Nhân mã của hai châu bên trái đã xông lên.
Khi tất cả đang dốc hết sức chống trả thì các trinh sát đã từ phía sau đến, vẫy lá cờ trong tay.
La Tiểu Nghĩa thấy thế thì sững ra, mặc kệ cuộc chiến, phi ngựa quay lại.
Đó có nghĩa là: viện quân đến.
Hắn ngồi trên ngựa nhìn sang, một làn bụi dấy lên từ đường chân trời, vó sắt rầm rập, hai ngọn cờ lớn phần phật trong gió ở ngay hàng đầu, một mặt thêu hai chữ “Hãn Hải” đỏ rực trên nền vải đen, mặt kia là một chữ “Phục” mạnh mẽ cứng cáp.
Một đô đốc tinh mắt đi tới hô to: “Đại đô hộ đến, là Đại đô hộ đến!”
Chỉ một câu đã khiến tình hình trên chiến trường thay đổi vô cùng. Tướng quân Đột Quyết nhìn sang, suýt đã bị chém ngã khỏi ngựa.
Trong tầm mắt, một con ngựa ô cao to dẫn đầu, vó giẫm nát đất, người cưỡi ngựa mặc giáp đen mạnh mẽ, tay rút ra từ sau lưng, ánh nắng phản chiếu tia sáng lạnh lẽo trên mặt đao.
Binh lính giơ chiến kỳ cưỡi ngựa theo sau, cao giọng gào lớn: “Phụng lệnh của Đại đô hộ, đánh đuổi giặc thù!”
Thấy bóng người thân quen lại xuất hiện trên chiến trường, ba quân phấn chấn, trống trận thúc giục liên hồi.
Phục Đình phóng ngựa nhảy vào chiến trường, La Tiểu Nghĩa tức tốc chạy đến gần, ngạc nhiên lẫn mừng rơn: “Tam ca!”
Có nói lời nào cũng chẳng thuyết phục bằng chính chàng xuất hiện, La Tiểu Nghĩa chưa bao giờ kích động đến thế.
Phục Đình dẫn đầu, ánh mắt trông ra xa, băng qua chiến trường, vượt qua chiến hào, nhìn quân kỳ của A Sử Na dựng thẳng ở xa.
Có mấy bóng người trên ngựa quanh quẩn dưới cờ chiến, chính là tướng lĩnh của bọn chúng trong cuộc chiến này, song không thấy mục tiêu của chàng đâu.
La Tiểu Nghĩa nhìn đao trong tay chàng, biết chàng đang nghĩ gì, tức giận nói: “A Thuyền bảo không sai, con rắn kia quá cẩn thận, ẩn nấp không lộ diện.”
Phục Đình nâng đao lên, buộc chặt dây đai trên tay áo, sát ý trong mắt chẳng thuyên giảm: “Không cần gấp, sớm muộn gì cũng gặp.”
Dứt lời, ánh mắt quay về chiến trường.
“Cũng nên đưa bọn họ về rồi.”
***
“Đột Quyết bị diệt hai nhóm tiên phong, tổn thất ba viên đại tướng.”
Quân doanh, Tê Trì ngồi trong lều của Tào Ngọc Lâm, ôm con trong lòng, nghe nàng báo lại tin tức đem về.
Nàng cũng đoán được là Phục Đình muốn ra tiền tuyến.
Con càng lớn càng khỏe, lúc này không ngủ mà mở to đôi mắt nhìn đỉnh lều, bô ba câu nói gì đó như đang đáp lại.
Tào Ngọc Lâm không khỏi nhìn đứa bé, ánh mắt ấm áp đi nhiều bởi dáng vẻ ấy của cu cậu, đoạn nói thêm: “Đây là chuyện ở tiền tuyến, mưu kế ban đầu của Đột Quyết đã không thành công, binh mã này có tấn công mạnh mẽ cũng không chiếm được tiên cơ, gần đây ắt bên mình đang quét sạch thế cục.”
Tê Trì hỏi: “Quét sạch thế cục như thế nào?”
“Chính là đấu đến cuối cùng.”
Tê Trì đã rõ, trong lòng bình tĩnh lại: “Âu cũng là chuyện tốt.”
Đang nói tới đây thì Lý Nghiên bỗng chạy vào, cậu mặc y phục Hồ tộc màu xanh biển thêu hình đám mây, khiến vóc dáng trông cao lên nhiều, mặt mày tươi cười: “Cô ơi, dượng thắng rồi!”
Tê Trì ngẩn người, nhìn cậu: “Sao cháu biết?”
“Người của tộc Bộc Cố nói với cháu ạ,” Lý Nghiên lấy hơi, hai mắt sáng rực: “Có người trong bọn họ nhìn thấy đại đội quay về.”
Vừa nói xong câu, bên ngoài truyền đến tiếng ngựa chiến hô to —— “Đột Quyết lui binh, quân ta thắng rồi!”
Lập tức trong doanh trại vang ầm như sấm.
Đứa bé trong lòng bị kinh động, thấy cái miệng nhỏ nhắn sắp khóc, Tân Lộ đứng bên rèm cửa vội đi tới ôm cu cậu, vừa dỗ dành vừa cười nói với Tê Trì: “Gia chủ, thật đúng là trùng hợp, hiện tại toàn có tin tốt đưa tới.”
Tê Trì và Tào Ngọc Lâm nhìn nhau, gần như đồng thời cùng ra khỏi lều.
Bên ngoài doanh trại đã có một đội binh mã quay về trước.
Tê Trì nhìn người lao nhanh vào doanh trại ——
Chiến mã phi quá nhanh, người mặc thiết giáp, sau khi dừng lại thì thở dốc liên hồi. Phục Đình ngồi trên lưng ngựa cởi mũ ra, tháo bội đao, giao tất cả cho binh sĩ đứng dưới rồi nhảy xuống ngựa, nhìn về phía nàng.
Ngoài cằm lún phún râu xanh thì chàng không khác mấy so với lúc đi, Tê Trì không thấy chàng có vẻ là có vết thương mới, nghĩ ắt hẳn mọi thứ rất thuận lợi, cũng không tiện nói gì trước mặt nhiều quan sĩ nên im lặng xoay người quay về lều.
Tào Ngọc Lâm nhìn nàng rồi lại nhìn Phục Đình.
La Tiểu Nghĩa thấy Tào Ngọc Lâm đã nhìn thấy cảnh này, bèn nói với Phục Đình: “Tẩu tẩu vậy là sao hở, không lẽ giận tam ca? Cũng tại huynh vừa tỉnh đã ra chiến trường.”
Phục Đình không lên tiếng, nhìn bóng lưng nàng đi vào lều.
…
Thường thì đánh trận thắng sẽ thiết đãi tam quân.
Trong doanh trại nhanh chóng lu bù.
Vì giúp trong quân tiết kiệm một khoản chi tiêu, Bộc Cố Kinh đặc biệt sai người về chở mấy đầu dê béo tốt tới. Đầu bếp trong quân bắc lửa nướng thịt, đút củi nấu cơm, chẳng mấy khi có dịp xa xỉ thế này.
Bận từ sau giờ ngọ đến tận chiều hôm, trời trở lạnh, mọi người bất giác quây quần bên đống lửa.
Bầu không khí nô nức như thế, ngay cả Lý Nghiên cũng hòa vào.
Cậu ngồi gần La Tiểu Nghĩa, hỏi: “Chú Tiểu Nghĩa có bị thương đâu không?”
La Tiểu Nghĩa khoác vai cậu: “Đúng là không phí công dạy cậu, chỉ có tên nhóc cậu là biết đau lòng cho ta, sau này mà sinh con ta sẽ sinh một thằng cu giống cậu.”
Lý Nghiên bị hắn trêu đùa: “Chú Tiểu Nghĩa muốn lấy vợ sinh con rồi à?”
La Tiểu Nghĩa chậc một tiếng: “Thuận mồm bảo vậy thôi.” Ánh mắt vô thức nhìn tới nhìn lui, thấy Tào Ngọc Lâm ngồi xa xa đằng kia cùng với người của tộc Bộc Cố, hắn nhìn mấy lần, lại xấu hổ quay mặt đi.
Màn đêm buông xuống, mọi thứ càng trở nên náo nhiệt, đống lửa lại thêm mấy cụm.
Phục Đình tắm táp trong một căn lều trống, tắm xong đi ra, chỉnh lại quân phục trên người, lau đi gương mặt ướt nhẹp.
Hai cận vệ canh giữ ở ngoài lều, chàng dặn dò mấy câu, để bọn họ đi truyền lệnh bảo các vị đô đốc giải quyết tốt công việc.
Cận vệ lĩnh mệnh rời đi, chàng lập tức xoay bước, tránh đám đông ở bên đống lửa, đi vào lều của Tào Ngọc Lâm.
Đúng lúc này Tê Trì đi ra, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy bóng dáng cao lớn đứng bên ngoài.
“Phu nhân.” Bỗng Bộc Cố Tân Vân từ bên đông vui đi tới, đứng cách mấy bước, kính cẩn nói: “Tào tướng quân lo cho phu nhân, nội cũng bảo tôi tới hỏi phu nhân có muốn tới tiền doanh ăn mừng cùng không.”
Tê Trì thân là phu nhân Đại đô hộ, có lộ mặt cũng không sao, nhưng nàng lại nhìn sang bóng người đứng cạnh.
Phục Đình đứng đối diện nàng, lưng xoay về hướng căn lều khác, hoàng hôn như khoác lên người, chàng mặc quân phục mãng xà đen, đến nỗi Bộc Cố Tân Vân đi từ phía trước đến mà cũng chẳng hay phát giác ra chàng.
Chàng bình thản đứng đó, nghiêng mặt về hướng lều lớn giữa quân.
Tê Trì khép tay áo, nhìn một cái.
Chàng vẫn nghiêng mặt, lùi về sau hai bước, đi băng qua hai gian lều.
Lúc này nàng mới nhìn Bộc Cố Tân Vân, nhìn gương mặt thiếu nữ mơ hồ trong hoàng hôn, tìm lý do: “Không được, mấy tháng này ta phải tránh gió.”
Bộc Cố Tân Vân được nhắc nhở, nếu mời nữa thì không khác gì hại nàng, mất tự nhiên nói: “Vâng, là Tân Vân lỗ mãng rồi, để tôi đi chuyển lời lại với Tào tướng quân.”
Tê Trì nhìn nàng đi băng qua lều tới cạnh đống lửa, lúc này mới quay đầu nhìn về phía trước.
Đi thẳng tới trước lều lớn giữa quân, binh lính gác cửa đã đi đâu mất rồi, tay nàng sờ vào khe hở bên rèm, nhấc tay vén lên.
Vừa bước vào đã va phải lồng ngực, Phục Đình đứng ngay cửa chờ nàng, xoay lưng về phía rèm cửa.
“Giận hả?” Giọng chàng truyền từ trên đỉnh đầu xuống, rất trầm thấp.
Tê Trì hỏi ngược lại: “Giận gì chứ?”
Trước khi đi chàng đã hỏi đại phu rồi, có lý do cả, nàng còn có thể nói được gì. Suy cho cùng cũng là vì đất Bắc, không lẽ muốn nói chàng lãng phí tiền của nàng à?
Huống hồ chàng vẫn rất khỏe, nên không thể tính là lãng phí được.
“Vậy tức là không giận.” Chàng đưa tay ra, “Giúp ta nào.”
Tê Trì cúi đầu nhìn, ánh lửa ở bên ngoài hắt vào, chàng xắn tay áo, dải băng buộc trên cánh tay đã cởi, tay bên kia thì vẫn còn thắt, tuy không còn chảy máu nhưng vẫn hơi sưng.
Nàng cắn môi, cuối cùng giơ tay băng bó cho chàng.
Một tay Phục Đình đưa lên mép cắn kéo chặt, tay kia đặt bên eo nàng, thu tay ôm nàng.
Tê Trì đập vào ngực chàng, ngực cũng va phải.
Chàng cúi đầu xuống ngậm cánh môi nàng, bàn tay vừa được băng bó kéo rèm cửa sau lưng.
Tê Trì ôm hông chàng, cảm giác rèm cửa vẫn chưa được kéo hết, bên ngoài có binh lính tuần tra đi ngang qua, thậm chí đuôi mắt còn liếc thấy binh khí trong tay bọn họ qua khe hở ở cửa, con tim nàng bất giác đập nhanh hơn.
Cuối cùng chàng cũng kéo rèm lại, hai tay đặt bên eo nàng, bế bổng cả người nàng lên.
Tê Trì không muốn chàng dùng sức ở tay, hai tay ôm cổ chàng, đôi chân bất giác quấn lấy hông chàng.
Phục Đình đảo lưỡi nàng, hơi thở của nàng trở nên dồn dập, cảm giác tê tê từ cuống lưỡi lan lên đỉnh đầu.
Bỗng ở ngoài lều, Bộc Cố Kinh cất tiếng hỏi: “Đại đô hộ?”
Hồ phục trên người bị kéo lệch, miệng lưỡi của Phục Đình đã hạ xuống ngực nàng.
Tê Trì nhớ chàng từng nói ở trong doanh không cách âm, thế là quấn chặt lấy người chàng, môi cắn lại, hai tay ôm siết cổ chàng, áp vào bên má đã đỏ bừng của chàng.
Ánh lửa hừng hực phản chiếu từng bóng người đi qua bên ngoài, tiếng bước chân xen lẫn tiếng nói chuyện – ngoài ấy đang rất náo nhiệt.
Chàng giữ nàng áp sát vào mình, ôm nàng đi tới giường.
Ánh sáng lúc rõ lúc tắt đồ lại hình bóng.
Tê Trì càng ôm chặt chàng hơn, chỉ mấy bước ngắn ngủi đi tới trước giường gấp mà cơ thể đã nhũn ra mất sức.
Phục Đình đặt nàng xuống giường, nhưng lúc này bỗng dừng lại, chỉ ngậm dái tai nàng, nói nhỏ: nghỉ ngơi nữa đi đã.
Chàng có thể mất kiểm soát trước mặt nàng thì cũng có thể cố kìm nén vì nàng.
Tê Trì vươn đôi tay trắng muốt ra ôm lấy cổ chàng, vuốt bờ vai rắn chắc căng lên của chàng, ngón tay lùa vào tóc chàng, vùi đầu bên hõm vai, hít thở từng chút một.
***
Trong quân cấm rượu, song dù thế thì cuộc vui vẫn kéo dài tới hơn nửa đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tê Trì ngồi dậy, phát hiện hai chiếc giường gấp được ghép lại thành giường lớn.
Chẳng biết Phục Đình làm từ lúc nào, chỉ nhớ tối qua được chàng ôm ngủ cả đêm.
Bên cạnh không còn bóng người, chàng đã dậy từ rất sớm.
Nàng mặc y phục vào, vén rèm đi ra ngoài, đội ngũ bên ngoài bận rộn lui tới, quân nhu lương thực chất đầy cả xe, chiến mã lục tục được dắt ra, không ít người đang dọn dẹp lều trại.
Phục Đình đứng ở đầu kia nói chuyện với Tào Ngọc Lâm, vừa nhác thấy nàng thì dừng lại, gật đầu với Tào Ngọc Lâm.
Tào Ngọc Lâm ôm quyền, xoay người rời đi.
Phục Đình đi tới hướng lều lớn.
“Phải đi rồi.” Chàng dừng lại nói.
Tê Trì ừ một tiếng, nhìn cằm chàng đã được cạo sạch, Hồ phục trên người chỉnh chu, ống tay áo cũng đã được thắt lại tử tế, bao phủ chỗ nàng đã băng bó vết thương cho chàng.
“Hình như thiếp là người dậy trễ nhất.”
Chàng nhìn trái phải hai bên, đoạn nói nhỏ: “Thế thì sao, phu nhân Đại đô hộ chưa đi thì ai dám lên đường?”
Tê Trì chớp mắt, giơ tay quấn lọn tóc bên mai, khóe môi thấp thoáng nụ cười, rồi nàng quay đầu vào lều chuẩn bị.
Trời u ám, gió thổi mạnh.
Toàn quân nhổ trại.
Khi Tê Trì thắt áo choàng ngồi vào xe, Tân Lộ đã ôm con chờ sẵn.
Lý Nghiên định cưỡi ngựa đi theo quân, cậu dắt ngựa tới, đầu tiên là chui vào xe đùa với em trai được bọc kín như đòn bánh chưng bé tí, sau đó nói với Tê Trì: “Cô ơi, có phải sẽ sớm quay về phủ Hãn Hải không?”
Tê Trì chớp mắt, nhớ lại chuyện trong phủ Hãn Hải, bình tĩnh cười với cậu: “Đúng thế.”
Có Phục Đình ở đây, dẫu có quay về nàng cũng không lo nữa.
…
Bên ngoài xe, mọi người lên ngựa xuất phát, băng qua đồng hoang, tiến thẳng đến Du Khê Châu.
Phục Đình đánh ngựa đi cạnh cỗ xe, La Tiểu Nghĩa theo sau, hắn liếc trái dòm phải, nói nhỏ: “Tam ca nè, trận này đánh xong rồi, nhưng còn ‘kẻ giúp’ ở đằng sau thì sao, cứ thế thôi hả?”
Đối đầu với Đột Quyết đến nay cũng đã nửa năm, nói là đánh giặc nhưng cũng chỉ có mấy trận thế mà thôi, sai một bước nguy hiểm vạn phần, trong Du Khê Châu còn chịu thương vong tổn thất đến vậy, nếu không phải có người tương trợ Đột Quyết, thì với binh lực của phủ Hãn Hải ngày nay sao có chuyện để cho Đột Quyết ngông cuồng như vậy, chỉ nghĩ thôi đã tức ói máu.
Phục Đình trầm giọng bảo: “Đương nhiên không thể cứ thế mà thôi được.”
Đâu chỉ vậy, mà dĩ nhiên phải bắt cho bằng được.
La Tiểu Nghĩa lại ngó nghiêng xung quanh, đoạn ngoẹo đầu ghé tới: “Tam ca có tính toán gì không? Nếu không thì lúc ấy huynh cần gì bảo đệ đột nhiên sắp xếp một nhóm binh mã ở sau Du Khê Châu làm gì, bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy huynh trù tính hay thật.”
Phục Đình hỏi: “Đệ cảm thấy bọn chúng bất thình lình xuất hiện như thế nào?”
La Tiểu Nghĩa đảo mắt tính toán: “Đám cẩu Đột Quyết bị chặn ở biên giới, trước mặt không vào được, cũng không thể bay vào, cũng không biết…” Nói tới đây, hắn trợn tròn mắt, “Không lẽ là từ phía sau?”
Nếu không chàng cần gì mai phục binh mã ở sau Du Khê Châu, lại còn ngăn cản chính xác đến vậy.
Phục Đình gật đầu.
La Tiểu Nghĩa toát mồ hôi hột, kéo cương ngựa tới gần: “Nhưng đằng sau là thủ phủ đất Bắc của chúng ta, sau nữa chính là Trung Nguyên, sao bọn chúng có thể vượt qua ải ở chỗ chúng ta mà vào đó?”
“Còn có nơi khác.” Bỗng chàng nói.
“Nơi khác?” La Tiểu Nghĩa nhìn trời, nhớ lại bản đồ địa hình ở Du Khê Châu.
Du Khê Châu có địa thế dài hẹp, trục dọc có tam giác tiếp giáp với Đột Quyết, lưng tựa vào một vùng lãnh thổ rộng lớn ở đất Bắc, liên thông với các trục đường chính ở Trung Nguyên, mà phía bên kia của tam giác cũng là biên giới, giáp với địa bàn của người mình.
Bỗng hắn nói: “Còn có phủ đô hộ khác.”
Phục Đình nhìn hắn: “Một thế lực có thể cung cấp mạch đao cho chúng rồi tiếp ứng đội ngũ, tất có binh mã.”
La Tiểu Nghĩa ngạc nhiên, buột miệng nói: “Sao chúng dám, đấy là trọng tội phản quốc!”
“Chết không có đối chứng, cũng chẳng điều tra được gì, thì có ai dám nói họ phản quốc?”
La Tiểu Nghĩa nhíu mày.
Phục Đình nói: “Ta đã bảo Tào Ngọc Lâm âm thầm điều tra rồi, trước khi có kết quả không được để lộ.”
Chàng chỉ mới nghi ngờ mà thôi, giúp Đột Quyết trà trộn vào thành phóng hỏa là người Hồ đến từ phía sau, lúc ấy chàng nghi rằng trong đất Bắc có kẻ gian, nhưng khi xuất hiện mạch đao và đám cung tiễn kia, chàng lập tức lưu tâm.
La Tiểu Nghĩa không khỏi nhìn về phía trước, Tào Ngọc Lâm đã thay sang đồ đen bình thường, cưỡi ngựa đi trước.
Chuyện này liên quan tới việc trọng đại, đúng là không thể tùy ý để lộ, hắn ngậm lại cái tên của phủ đô hộ đó, cố nuốt vào bụng.
Lúc thấy xe ngựa, bỗng hắn nhớ đến chuyện lúc trước: “Người Đột Quyết trà trộn vào phủ Hãn Hải hành thích hồi trước có liên quan tới chuyện này không?”
Phục Đình đáp quả quyết: “Không liên quan.”
“Vì sao tam ca lại chắc chắn đến vậy?”
“Vì một muốn ta thắng, một muốn ta thua.”
Chuyện trong phủ Hãn Hải trực tiếp đẩy lên người Đột Quyết, hành thích lúc ấy dù Tê Trì hay Lý Nghiên gặp chuyện thì cũng sẽ khiến chàng càng thêm hận Đột Quyết, ắt sẽ xông pha giết địch. Còn kẻ trợ giúp Đột Quyết rõ ràng là muốn chàng thua cuộc.
Có lẽ giữa hai bên có liên quan gì đó, song mục đích lại khác nhau.
Chàng nhìn xe ngựa, trong lòng nghĩ chuyện này cũng phải tóm cho bằng được.
Cũng may là, dù thế nào đi nữa thì đất Bắc đã ngăn được Đột Quyết, để toàn biên giới bình yên trải qua mùa thu hoạch.
***
Đội ngũ băng qua đồng hoang, bước lên con đường rộng rãi bằng phẳng, tạm thời dừng lại.
Tộc Bộc Cố tiễn biệt ở phía sau cũng đã đến lúc quay về.
Bộc Cố Kinh dẫn Bộc Cố Tân Vân đánh ngựa tới, làm lễ từ giả với Phục Đình.
Bỗng Tê Trì nghe thấy Lý Nghiên ở bên ngoài ngạc nhiên hô “đông người thế”, nàng bèn vén rèm lên nhìn, ánh mắt sững lại, vô cùng ngạc nhiên.
Đứng dàn hai bên đường là rất nhiều bách tính, có vẻ đều là bộ tộc du mục sống gần đây. Bọn họ cưỡi ngựa, dẫn theo vợ con chạy đến, dù bị đại quân chặn lại nhưng ánh mắt vô cùng tha thiết, đồng loạt đặt tay lên ngực làm lễ với đoàn quân.
Phục Đình đang cưỡi ngựa đi sau xe, Bộc Cố Kinh đã nói chuyện với chàng xong, dẫn cháu gái rời đi.
Bỗng Bộc Cố Tân Vân dừng lại, bởi có thứ gì đó vụt qua trước mắt nàng, nhẹ nhàng rơi lên người Phục Đình.
Có cô gái người Hồ ngồi trên ngựa ở bên đường bật cười, bàn tay giơ lên rụt về, một tay ôm lấy vạt áo Hồ.
Tê Trì nhìn theo, thì ra là một đóa hoa.
Sau đóa ấy, lập tức có rất nhiều cô gái cũng giơ tay lên, từ trong vạt áo, trong tay áo hay trong túi vải xách theo, lấy ra từng đóa từng đóa hoa, ném về phía đội ngũ.
Có vài bông rơi lên người các tướng sĩ, nhưng đa số đều ném về phía Phục Đình.
Ngay cả Bộc Cố Tân Vân cũng dính mấy đóa hoa, nàng nhìn Phục Đình, cúi đầu xuống, đánh ngựa đi theo ông nội hướng về phía cuối đội ngũ.
Bách tính bên đường chẳng buồn quan tâm người rời đi, trong mắt họ giờ chỉ còn lại đoàn quân này cùng với Đại đô hộ trong quân. Các cô gái bật cười, cánh đàn ông hô hào.
Có hai đóa hoa ném vào người La Tiểu Nghĩa, gương mặt vốn còn nghiêm túc cũng giãn ra phần nào, hắn nhìn về phía xe ngựa rồi lại nhìn tam ca, sờ mũi cười to.
Phục Đình lại có vẻ không lạ gì trước cảnh này, chàng phất tay, mấy bông hoa rơi trên quân phục chàng bị rớt xuống.
“Làm gì thế?” Nàng khẽ hỏi.
Tào Ngọc Lâm ở cạnh thấy vậy thì nói: “Tẩu tẩu không cần để ý đâu, đây là truyền thống của phụ nữ người Hồ, ném hoa vào người đàn ông anh dũng để biểu đạt sự ái mộ, đồng thời cũng thể hiện sự tôn kính. Trận này tam ca đắc thắng, bảo vệ bọn họ bình yên, nên bọn họ đang cảm kích.”
Tê Trì xoay mắt, nhìn về phía bóng người Phục Đình, nhủ thầm, thì ra đây mới là cảnh tình lang đất Bắc.
Phục Đình lập tức bắt được ánh mắt nàng, kéo dây cương thúc ngựa đi đến, đồng thời vẫy tay hạ lệnh tiếp tục lên đường.
Đoàn quân tiến tới trước, vẫn không ngừng có hoa rơi xuống.
Hoa từ trên người chàng rớt xuống đất, bị vó ngựa giẫm lên, lẫn vào trong đất.
Các cô gái người Hồ cũng chẳng đoái hoài đến sự vô tình ấy, các nàng ngẩng mặt nhìn lên người anh hùng, chẳng hề cầu mong được xem trọng.
Trong tiếng ngựa hí, gió cuốn một đóa hoa bay vào trong xe, rơi vào bên chân Tê Trì.
Nàng cầm lên xem, không biết là hoa gì, nhụy tím cánh tròn, giữa mùa giá rét vẫn chẳng héo tàn, đúng là rất thích hợp để tặng cho người hùng.
Tào Ngọc Lâm và Lý Nghiên trước cửa sổ đã tránh đi, nhường vị trí cho Phục Đình.
Tê Trì cầm hoa trong tay, ngẩng đầu lên, thấy bóng người chàng cưỡi ngựa đến, bỗng nổi hứng trêu đùa, nàng nhấc tay ném hoa về phía chàng.
Phục Đình duỗi tay, lập tức bắt lấy.
Nàng ngớ ra, không ngờ chàng lại nhận.
Thấy chàng cầm bông hoa kia trong tay, mắt nhìn nàng, trong đôi mắt đen láy như có thêm mạch nước ngầm, chứa đựng điều gì không nói cũng biết, rồi khóe miệng bỗng cử động, tựa như nửa cười nửa không.
Chẳng biết có ai thấy không, Tê Trì đảo mắt, rèm xe khép nửa, chống tay lên khung cửa.
Chợt có thứ gì đó rơi xuống.
Nếu không phải bách tính Hồ tộc đã bị bỏ lại phía sau thì nàng còn tưởng đó là hoa, ngước mắt lên nhìn, bỗng chóp mũi lành lạnh.
Bầu trời âm u xám xịt, gió bắc rít gào cuốn bông tuyết trên trời, xoay tròn rơi xuống.
Mùa đông đất Bắc kéo dài liên miên, đã chuyển mùa từ lâu nhưng đến khi tuyết rơi thì mới tính là đỉnh điểm của mùa đông lạnh giá.
Nàng vuốt chóp mũi: “Tuyết rơi rồi, mùa đông đã đến.”
Bất thình lình một cánh tay xuất hiện trước tầm mắt, Phục Đình ngồi trên ngựa cúi rạp xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Sau này đất Bắc sẽ không còn những ngày đông giá lạnh nữa.”
Bởi mùa đông dai dẳng lạnh lẽo nhất đã qua.