Chàng lên lưng ngựa, đang tính hạ lệnh cho gọi La Tiểu Nghĩa tới thì hắn đã cưỡi ngựa đến.
“Tam ca,” La Tiểu Nghĩa đội mũ giáp, hốc mắt vẫn còn đỏ: “Xin huynh nhường đệ cái đầu của A Sử Na Kiên.”
Hồi trước khi giao đấu ở Du Khê Châu, Phục Đình đã bảo hắn phải ghi nhớ gương mặt của A Sử Na Kiên, lúc ấy hắn còn chưa hiểu, nay đã biết rồi, chỉ hận không thể băm vằm hắn ta.
Phục Đình nhìn ra sau lưng hắn, không lên tiếng.
Tào Ngọc Lâm đánh ngựa đi tới từ sau La Tiểu Nghĩa, mặc bên ngoài bộ đồ đen một lớp áo giáp, nàng nói: “Không cần, mạng của hắn, tự tay ta lấy.”
La Tiểu Nghĩa nhìn gương mặt không biểu cảm của nàng, mọi lời muốn nói biến mất, tựa như quay về những ngày tháng sóng vai chiến đấu cùng nàng năm xưa.
Lúc này Phục Đình mới lên tiếng: “Hành động theo hiệu lệnh của ta.”
Đội ngũ từ từ tiến lên, chàng ngoái đầu lại nhìn.
Tê Trì ngồi trên lưng ngựa, đầu đội mũ mạng, xoay mặt về phía chàng, rồi nàng kéo cương quay trở lại cạnh Lý Nghiên cũng đang ngồi trên ngựa, cách khoảng cách xa, hai người đứng bên này nhìn đoàn quân.
Phục Đình xoay đầu vẫy tay, hạ lệnh lên đường.
Trước đội quân này đã có một nhóm binh mã khác được điều động, do đô đốc U Lăng dẫn đầu đi đánh bọc A Sử Na Kiên.
Trên đường, đô đốc U Lăng đã chuẩn bị sẵn sàng đang đứng chờ để sát nhập với đội quân của Phục Đình.
Đội ngũ tiến thẳng về phía mục tiêu theo hình chữ giáp (甲) lộn ngược.
Cuối cùng A Sử Na Kiên cũng xuất hiện ở trong khe núi, đuổi ngược trở lại. Dĩ nhiên hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng trong khe núi vừa hẹp lại ngoằn ngoèo, hắn lập tức nhận thấy không đúng, tức khắc rút lui, chỉ lang thang ở hai bên, truy đuổi toán quân La Tiểu Nghĩa cố ý để lại thu hút hắn.
Kế hoạch ban đầu là muốn bào mòn binh mã của Phục Đình, nhưng bên chúng lại liên tục gặp tán binh bôn tẩu, thế là hắn vội vàng thay đổi đối sách, cẩn thận rút lui sang bên kia.
Lúc Phục Đình đến, vòng vây chậm rãi thu hẹp.
Bỗng có binh lính tới báo: cánh phải đã gặp kỵ binh Đột Quyết.
Chàng rút đao hạ lệnh: “Chiến!”
…
Hai bên giao thủ, vừa chạm đã bùng nổ.
Dựa theo hiệu lệnh của Phục Đình, các tướng lĩnh dẫn đầu đoàn quân cùng xông lên chi viện.
Phục Đình vừa hạ lệnh, La Tiểu Nghĩa đã lập tức phóng thẳng vào trận chiến.
A Sử Na Kiên nhanh chóng nhận ra mình đã bị bao vây, quân binh Đột Quyết chia làm mấy đường, được phó tướng dưới trướng chỉ huy, từ hai bên đánh vào vòng vây binh mã của đất Bắc.
Phục Đình nắm đao thúc ngựa, từ trên cao nhìn bao quát cả một phương, quân Đột Quyết đánh vào nhưng không phá nổi vòng vây, trái lại như đang cố ý kéo dài thời gian.
Bão bụi cuồn cuộn, tiếng chém giết loạn lên.
Đúng như chàng đã dự đoán, từ bên trong có một làn bụi kéo ra xa, rời đội hình chiến đấu tiến thẳng biên giới.
Bọn chúng đang tính rút quân ra khỏi biên giới.
Chàng thúc vào bụng ngựa, truy đuổi theo chúng.
Binh mã chặn đường như những mũi nhọn ập tới, kỵ binh Đột Quyết tính rút lui lại bị binh sĩ đất Bắc ngăn cản, loan đao khó đối trận, lập tức như bị kéo chân chìm trong vũng bùn.
Rốt cuộc A Sử Na Kiên cũng xuất hiện, như một bóng ma xám xịt bỗng lóe lên trong đội quân Đột Quyết, đang gắng sức phóng về phía biên giới.
Đại quân đất Bắc đuổi theo.
Cho đến trước khe núi, bỗng những tảng đá từ trên vách lăn xuống, ngựa tới đây thì bị mắc kẹt, lại không còn đường nào khác.
Rãnh núi nơi đây đất cằn sỏi đá, quanh co gập ghềnh, bị hai vách núi kẹp giữa, nhưng băng qua đây thì sẽ tới gần biên giới hơn.
Là màn truy đuổi có mục đích, muốn ép bọn chúng phải đến đây.
A Sử Na Kiên chỉ đành tiếp tục tiến lên, băng qua đường hẹp trong rãnh núi.
Khe núi chật hẹp cầm chân đội ngũ, bỗng ở vách cao hai bên có mũi tên phóng ra. Cung thủ của phủ Hãn Hải đang mai phục xém không có đất dụng võ, nay lại có cơ hội để bọn họ ra tay.
Bắn một hồi rồi ngưng, bởi vì binh lính đất Bắc đã truy đuổi tới nơi, cần đề phòng không làm người mình bị thương.
Dù thế thì khi A Sử Na Kiên xông ra khỏi khe núi, hắn cũng đã bị thương nặng, binh mã tổn thất nửa.
Truy binh đằng sau lại rượt tới, binh mã còn lại cũng bị cầm chân, hắn đành phải ứng chiến trực diện, loan đao vung lên, nhưng lập tức bị thanh trường đao quen thuộc ở bên cạnh gạt ra, *keng* một tiếng lưỡi đao rung lên.
Sở dĩ bảo quen là vì hắn đã tưởng tượng giao đấu quá nhiều lần.
Trên lưỡi đao sắc bén phản chiếu mặt nam lạnh lùng, Phục Đình cầm đao trong tay, khôi giáp lẫm liệt, lạnh lùng nhìn hắn.
Bỗng A Sử Na Kiên nặn ra nụ cười kỳ quái: “Phục Đình, ngươi nghĩ ngươi có thể giết được ta sao?”
“Hoặc bị giết hoặc bị bắt, ngươi chỉ có hai con đường này.” Phục Đình chợt vung đao lên.
Vũ khí trong tay A Sử Na Kiên bị đánh bay, bỗng một người Đột Quyết xông tới trước làm tấm chắn thịt cho hắn ta. Đối phương trúng đao, máu bắn túa ra, nhưng hắn ta lại coi như không thấy mà chỉ cười lạnh, bất thình lình đẩy tên kia ra, trong tay xuất hiện thanh chùy dài nhọn, đâm thẳng vào ngực Phục Đình.
Thứ đó sắc tới mức có thể phá khôi giáp, hắn ta lại ra tay quá nhanh, như thể đã diện tập hàng trăm lần.
Y hệt móc sắt của ả nữ Đột Quyết đã khiến cổ chàng bị thương ngày trước, đều là chiêu ngoài dự kiến.
Phục Đình dùng tốc độ nhanh nhất né tránh, nhưng vẫn bị đâm trúng đầu vai.
A Sử Na Kiên không chuyển động nữa, gương mặt tối tăm như đông cứng, đôi mắt hung tợn nhìn xuống, một lưỡi đao cắm vào ngực hắn, chọc thủng hộ giáp.
Phục Đình không tránh hẳn là vì đã vung đao ngay trong khoảnh khắc ấy.
Ngay lập tức, đoàn quân Đột Quyết lao tới như điên bảo vệ, chàng rút đao giết chết một người, đồng thời giật chùy nhọn trên vai ra, máu tuôn ra xối xả, ướt đẫm cả vai và nửa cánh tay.
“Tam ca, có lính mai phục!” La Tiểu Nghĩa ở đằng sau chạy tới.
Phía bên kia có tiếng vó ngựa rầm rập giẫm đạp, xen lẫn tiếng gào thét của Đột Quyết.
A Sử Na Kiên giơ tay bịt ngực đẫm máu, vừa lùi vừa cười: “Ta đang chờ khoảnh khắc này đây, xem ngươi muốn lấy mạng ta, hay là muốn đất Bắc của ngươi…”
Chưa nói hết câu, hắn đã chạy thẳng tới biên giới, đầu không ngoái lại.
Tất cả binh lính Đột Quyết đều lấy tính mạng làm lá chắn để hắn chạy trốn, ngăn chặn truy kích, mà nguồn âm bên kia là đại quân Đột Quyết đang xông về cánh sườn, nơi hướng đến là quận U Lăng.
Phục Đình chỉ nhìn một cái rồi ngoái nhìn La Tiểu Nghĩa, giơ tay chỉ ra xa.
La Tiểu Nghĩa lập tức đổi hướng, dẫn người đuổi theo A Sử Na Kiên.
Chàng cầm đao, giục ngựa điều binh ngăn cản đại quân Đột Quyết.
Tới lúc thấy số lượng của đội quân Đột Quyết, chàng cảm thấy A Sử Na Kiên đã điên rồi, đại quân Đột Quyết đen ngòm xông tới mạnh mẽ hơn bất cứ lần nào, binh lực gần như gấp mấy lần ngày trước, có lẽ đã dốc hết quốc lực chỉ để tấn công đất Bắc.
Tại đồng hoang không người, cát bay đá chạy.
Phục Đình rút dây buộc tay áo, băng bó qua loa bên vai, dùng sức kéo một cái rồi lập tức giơ đao lên, chặn ngang trước đất Bắc.
Trên trời bắt đầu đổ những bông tuyết li ti.
Đằng sau chiến tuyến, cách doanh trại không xa, Tê Trì siết ngựa, lặng lẽ nhẩm tính thời gian.
Dựa theo kế hoạch, có lẽ tên độc nhãn đã đến thành Cổ Diệp.
Lý Nghiên đứng bên cạnh nàng, hỏi: “Cô tính ở đây không đi ạ?”
Nàng ngẫm nghĩ, đoạn gật đầu: “Ở lại đây đi.”
Tuyết xóa nhòa tầm mắt, nàng giơ tay phủi tuyết đọng trên mi, nhìn về tiền tuyến.
Bỗng nghe thấy âm thanh hò hét vang dội, như thể đã đến trước mắt.
Ngực nàng bỗng đập mạnh, cảm giác bất an dâng cao, vội đánh ngựa đi theo đường cũ quay về, trong tầm mắt là bầu trời u ám, trong bụi mù và tuyết rơi, mặt đất hoang vu bên dưới như nhuốm một lớp màu đỏ đẫm máu.
…
A Sử Na Kiên dùng trọng quân áp trận, Phục Đình lựa chọn tiếp tục dùng đại quân bao vây hắn, nghĩa là đã có chuẩn bị cho việc Đột Quyết tiến vào đất Bắc, nếu chàng quay về thì tức là cho hắn cơ hội chạy thoát.
Ở ngay phía sau đã có truy binh.
Hắn ta ngoái đầu nhìn, nhận ra là La Tiểu Nghĩa, xem ra Phục Đình thực sự quyết tâm muốn đuổi cùng giết tận.
Nghĩ đến đây, dù bị trọng thương nhưng hắn vẫn đắc ý cười phá lên, chỉ là vết thương vẫn chảy máu liên hồi, sắp mất sức rồi.
Hắn tự biến mình thành quân cờ, trong ván này, dù kết quả có ra sao thì Đột Quyết vẫn được lợi.
Còn về phần hắn, dẫu có chết cũng phải để đất Bắc bị xéo dưới móng sắt của Đột Quyết.
Biên giới đã ở ngay trước mắt, binh mã bên cạnh cũng chẳng còn lại nhiều.
A Sử Na Kiên chỉ có thể dốc sức lao đi.
Không thể lại đến thành Cổ Diệp được, không phải không dám mà là hắn ta không tin. Người Mạt Hạt đã bị vương triều Trung Nguyên khống chế, hắn chỉ có thể đi vòng, ở đó cũng có kỵ binh Đột Quyết hắn đã bố trí, tuy số lượng không nhiều song vẫn đủ để chi viện.
La Tiểu Nghĩa đuổi tới nơi, trong mắt hắn, đã định trước chỉ có tới mà không về.
Chếch theo sau lại có một toán quân đuổi theo hắn.
A Sử Na Kiên đè chặt vào vết thương, mệt nhóc liếc nhìn, không thấy rõ lắm, chỉ biết vùi đầu xông tới trước hơn mười dặm.
Quả nhiên một đội kỵ binh lao ra tiếp ứng.
Nhưng một chớp mắt sau đó, vùng đất bọn chúng vừa đi qua bỗng xuất hiện một nhóm binh mã, không binh giáp, chỉ mặc áo vải, trông như lữ khách hành thương bình thường, song người nào người nấy cũng cầm vũ khí mới toanh, xong về phía bọn chúng.
Nơi bọn họ xuất hiện chính là phía sau thành Cổ Diệp.
Máu đổ đầy đường, chẳng mấy chốc thương vong vô số.
Đường lui bị chặn, A Sử Na Kiên bị bao vây cả người lẫn ngựa.
La Tiểu Nghĩa đã tới gần, căm hận nói: “Ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Rốt cuộc cũng khiến hắn ta nếm được mùi vị bị phục kích.
Đến lúc này rồi mà A Sử Na Kiên vẫn rúc dưới sự bảo vệ của mấy kỵ binh Đột Quyết còn lại, ôm vết thương cười nhạt: “Bại tướng dưới tay, có tư cách gì mà rêu rao?”
La Tiểu Nghĩa căm ghét tột độ cái bản mặt này của hắn, trở tay vung đao xông đến, nhưng bất chợt có một bóng người khác đã lao vào vòng phục kích.
Tào Ngọc Lâm tung người xuống ngựa, bộ đồ đen phần phật trong gió.
Nàng chẳng nói một lời, trong mắt chỉ có một người một ngựa đằng kia, cầm đao đi đến, đâm thẳng vào bụng ngựa dưới thân A Sử Na Kiên.
Ngựa bị đau, hất ngã người trên lưng xuống đất.
A Sử Na Kiên kéo đao, ấn vào vết thương lùi về phía sau, lúc này mới nhận ra kẻ lúc nãy nhìn không rõ lại chính là nàng, thế là coi thường: “Thì ra là ngươi, nô lệ của Đột Quyết.”
La Tiểu Nghĩa lập tức bùng lên sát ý, toan xông lên thì lại nhìn thấy bóng người Tào Ngọc Lâm, thế là cố dằn xuống.
Tào Ngọc Lâm siết chặt cán đao, đi tới cạnh hắn, gương mặt lạnh lẽo nhả từng câu từng chữ: “Xuống dưới đó mà khoe khoang!”
Lời còn chưa dứt, đao đã vung.
Đầu người lăn xuống.
Cuối cùng, món nợ máu của một trăm tám mươi sáu mạng người cũng đã được nàng thanh toán.
Âm thanh giết chóc từ cao chuyển thấp, Lý Nghiên nhận được tin báo, quay sang nói với Tê Trì, đó là đại quân Đột Quyết đang toàn lực tấn công quận U Lăng.
Đô đốc U Lăng và các vị phó tướng dẫn người chia nhau ngăn chặn, trảm lối đi.
Tê Trì thấy có người tới thì lập tức vỗ ngựa đi đến, trinh sát ở xa lớn tiếng hô: “Hữu tướng quân của Đột Quyết đã chết! Hữu tướng quân của Đột Quyết đã chết!”
Nàng thấp thoáng thấy bóng dáng binh mã, xuất hiện trong tầm mắt chính là La Tiểu Nghĩa và Tào Ngọc Lâm cưỡi ngựa quay về.
Trên lưng ngựa sau lưng họ chính là quân kỳ Đột Quyết đã gãy, cùng với một bọc máu.
“Hai người về rồi?” Nàng vô thức nhìn ra phía sau.
Nhưng chỉ có bọn họ.
La Tiểu Nghĩa quệt mồ hôi trên trán: “Tẩu tẩu yên tâm, ta đi tiếp
cho tam ca ngay đây.”
Tê Trì sốt ruột, vẫn chưa biết được tình hình chỗ Phục Đình ra sao.
La Tiểu Nghĩa dẫn đầu, tất cả binh mã lập tức tiến về bên kia.
Bỗng từ tít tắp truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập ngày một dần xa, nghe cứ như bị đánh đuổi rời đi.
Rõ ràng đã cách xa nhưng lại như giẫm ở bên tai, bởi vì quá chấn động nên không cần nhìn tận mắt cũng đoán được đó là đội quân khổng lồ tới mức nào.
Tê Trì bất giác bước lên, từ đằng xa trông thấy đô đốc U Lăng dẫn người đuổi tới, trên người đã bị thương.
Ngay sau đó trinh sát la lên: “Đột Quyết đã lui binh!”
“Đại đô hộ ở đâu?” Nàng lập tức hỏi.
Đô đốc U Lăng khó khăn ôm quyền, đáp: “Một mình Đại đô hộ đã dẫn theo đội quân canh giữ lối đi quan trọng nhất.”
Vừa mới dứt lời, bỗng một tiếng gào thảm thiết vang vọng: “Tam ca!”
Là La Tiểu Nghĩa.
Tức khắc con tim Tê Trì như bị véo mạnh, nàng thúc vào bụng ngựa xông đến.
Tuyết rơi lớn, bông tuyết bay phất phơ, gió mạnh thổi bay tấm mạng trên mũ nàng, tuyết ở đối diện đập vào mặt nàng.
Nơi ngựa chiến lao đến là đường núi trên sườn dốc thoải, dấu vết hỗn chiến vẫn còn đó, bốn bề ngổn ngang, thây nằm khắp nơi.
La Tiểu Nghĩa đang dẫn người xông về phía kỵ binh Đột Quyết vẫn chưa rút lui.
Đằng sau bọn họ, trên đường núi chất đống những thi thể, Phục Đình chống kiếm đứng ở đó, một tay nắm chặt thanh đao.
Bên cạnh là các hộ vệ luôn theo sát chàng.
Ngựa giẫm lên thi thể, chẳng hay là lính Đột Quyết hay người đất Bắc, thậm chí có cả thi thể quần áo tan tác của tướng lĩnh Đột Quyết.
Tê Trì xuống ngựa, chạy về phía chàng.
Phục Đình đã cởi mũ, khắp người nhuốm máu, không hề cử động.
Con tim nàng bất giác đập nhanh, mặc kệ thi thể xung quanh cùng mùi máu tanh gắt mũi, chạy thẳng đến bên chàng.
Lá cờ của phủ đô hộ An Bắc vẫn dựng thẳng, cắm ngay giữa thi thể chất đống của Đột Quyết, bay phần phật trong gió tuyết vù vù.
Phương hướng được chàng cản sau lưng chính là thành trì quận U Lăng.
Tê Trì nhìn vào mắt chàng: “Chàng có sao không?”
Bỗng con ngươi Phục Đình động đậy, ánh mắt rơi lên người nàng, đoạn quẳng thanh đao đi, chìa tay về phía nàng, giọng trầm hơn bình thường: “Đỡ ta.”
Nàng giơ tay đỡ chàng.
Ngay khi vừa chạm vào, Phục Đình đột ngột ngã xuống.
Các cận vệ vội tiến tới, Tê Trì hốt hoảng ôm lấy chàng.
Nàng không chịu nổi sức nặng nên cũng quỳ sụp xuống, trong lòng bàn tay ẩm ướt dinh dính – là máu sau lưng chàng.
Bông tuyết rơi xuống, từ vai chàng đến dưới đất, máu nhuộm đỏ từng bông.
“Tam lang.” Nàng dùng cơ thể đỡ chàng, run run gọi chàng.
Phục Đình tựa đầu vào vai nàng, không lên tiếng.
Tê Trì quay sang nhìn chàng, nhưng chỉ có thể thấy được mặt bên của chàng cùng hàng mi nhắm nghiền có tuyết vương.
Nàng dùng sức ôm siết chàng, cơ thể lạnh băng như không có nhiệt độ, giọng càng run dữ dội: “Không sao mà, tam lang, không sao rồi, kết thúc cả rồi, chúng ta đã thắng…”
“Đừng quên chàng còn phải dẫn thiếp đi hết đất Bắc.”
“Thiếp và Chiếm Nhi vẫn đang chờ chàng về mà…”
“Tam lang, chàng có nghe không?”
Cận vệ đi tới đỡ, Tào Ngọc Lâm dẫn người đến cũng đã chạy tới, Lý Nghiên theo sát sau lưng nàng.
La Tiểu Nghĩa truy đuổi tàn quân Đột Quyết ở đằng trước cũng đã trở về.
Có nghe thấy không?
Đất Bắc đã được chính tay chàng bảo vệ, cũng như những lần trước, không bị xâm chiếm dù chỉ một tấc đất.
Thời thế tạo anh hùng, cũng sinh ra kẻ điên.
Kẻ điên đã bị trừ khử, nhưng người hùng của thiếp có thể quay về không.
Gió thổi tuyết bay, cả một vùng trời lặng thinh.
Chỉ còn lại âm thanh bé nhỏ của Tê Trì: “Tam lang, chúng ta có thể về nhà rồi…”
***
Một tháng sau, tại phủ Hãn Hải.
Đầu đường rộn rã, náo nhiệt hơn nhiều so với trước.
Trong cửa hàng, Giải Cửu vừa hoàn thành một khoản thanh toán, giao sổ sách vào tay Thu Sương.
Thu Sương cầm lấy, quay đầu cung kính đặt vào tay Tê Trì.
“Gần đây chủ nhân lại tự xử lý chuyện buôn bán, đúng thật tốt quá. Nay thiên hạ đã thái bình, chuyện kinh doanh của chúng ta cũng khá khẩm hẳn.” Giải Cửu vừa cười vừa nói.
Tê Trì kéo mũ, im lặng đật đầu, xoay người ra khỏi cửa tiệm.
Đại nghĩa gia quốc ấy, nằm trong tay quyền quý thì cũng chỉ là thủ đoạn háo danh trục lợi, nhưng trong mắt các tướng sĩ nơi tiền tuyến lại là những cuộc chiến tranh chém giết đẫm máu.
Rồi cuối cùng, xương trắng chất chồng cũng chỉ để hiện thực hóa một thái bình xa xôi.
Bây giờ vừa mới thái bình, dù là năm năm hay mười năm thì cũng đã là hồi báo tốt nhất.
Ra khỏi cửa tiệm, Tê Trì ngồi lên xe ngựa.
Tân Lộ ôm Chiếm Nhi chờ trong xe, vừa thấy nàng vào, Chiếm Nhi đã tập tễnh đi mấy bước đến cạnh.
Tê Trì kéo cậu ngồi xuống, nói: “Đến quan thự.”
Tân Lộ hỏi: “Hôm nay gia chủ cũng định hỏi chuyện chính sự thay Đại đô hộ ạ?”
“Đi xem thế nào.” Nàng đáp.
Xe ngựa thuận đường chạy đến quan thự, vừa đến nơi, cận vệ hộ tống đi vào, không lâu sau đã đem tấu sớ của tám phủ mười bốn châu đi ra, đưa vào trong xe.
Có quan viên bước ra, rũ tay áo, kính cẩn tiễn đưa xe ngựa của Tê Trì về phủ.
Đây là trạng thái bình thường trong tháng qua, bọn họ đã quen với việc phu nhân Đại đô hộ tạm thời lo liệu mọi chuyện ở phủ Hãn Hải.
Từ cửa tiệm đến quan thự, cuối cùng quay về phủ đô hộ.
Tê Trì cũng đã gần như quen với nhịp sống thế này, nàng cầm tấu sớ quay về nhà chính, đặt xuống từng cuộn một rồi nhìn ra sau bình phong.
Chiếm Nhi cẩn thận đi tới từ sau lưng nàng, sải chân bước vào bên trong.
Nàng nhìn bóng dáng mờ mờ trên bình phong, sau bóng người bé nhỏ của Chiếm Nhi là một hình bóng khác đang nằm nơi đó.
Ngày hôm ấy, Phục Đình được đưa rời khỏi chiến trường bằng tốc độ nhanh nhất, đưa về doanh trại điều trị, vết thương trên vai đâm sâu tới tận xương, ở vùng ngực và bụng cũng bị thương nhiều chỗ, khắp người không chỗ lành lặn.
Quân y không xử lý nổi, cuối cùng chỉ đành cấp tốc chạy về phủ Hãn Hải, gọi nhiều đại phu tới chữa trị.
Suốt quá trình chàng chỉ ngủ mê man.
Không ai biết rốt cuộc hôm đó chàng đã giết bao nhiêu kẻ địch, dùng bao nhiêu sức lực, máu đã đổ bao nhiêu.
Bỗng một âm thanh vang lên, Tê Trì hoàn hồn, thấy Chiếm Nhi ở sau bình phòng đã nhào lên giường, lập tức túm váy chạy vào.
Bỗng bước chân khựng lại, ánh mắt của nàng cũng đông cứng.
Chiếm Nhi đang đứng bên giường, hai bắp chân giẫm đạp, cất tiếng gọi: “Cha, cha!”
Người trên giường đã ngồi dậy, một tay nắm lấy tay bé nhỏ của cậu, đôi mắt sâu hút như vực thẳm.
Bên cạnh là chậu nước bị đổ.
Mọi suy nghĩ của Tê Trì chợt trống rỗng, rồi lại như thủy triều dâng lên, nghiêng người tới nắm lấy tay chàng: “Tam lang.”
Phục Đình như được gọi tỉnh, buông Chiếm Nhi ra, dường như vừa từ chiến trường quay về với thực tại.
“Ta về rồi sao?” Chàng khàn giọng hỏi.
Tê Trì ôm chàng: “Đúng thế, chàng đã về rồi.”
Dẫu có là bao nhiêu lần đi chăng nữa, nàng cũng sẽ đợi chàng quay về, và cũng biết nhất định chàng sẽ về.
Phục Đình duỗi tay ôm nàng, thuận thế kéo Chiếm Nhi tới, mắt trông ra ngoài khung cửa.
Đó là ngày mà mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, gió ấm áp thổi, mặt trời tỏa nắng.
…
Tối hôm đó, dù chàng vẫn chưa thể xuống giường song đã có thể ngồi dậy.
Tê Trì được chàng kéo đến trước người, hôn vừa sâu vừa vội.
Tới khi nàng vùi trong lòng chàng thở dốc thì mới dừng lại.
“Nếu ta vẫn không tỉnh thì sao?” Lúc ấy chàng hỏi nàng.
Chóp mũi ngập mùi thuốc, Tê Trì nói: “Chắc chắn chàng sẽ tỉnh mà, vì thiếp đang đợi chàng.”
Phục Đình im lặng gật đầu, kéo tay nàng ấn lên ngực.
Từ lâu nơi này đã thuộc về nàng, chỉ cần nàng vẫn còn chờ thì nhất định chàng sẽ trở lại, dù là trong tình cảnh nào đi nữa.
Ánh trăng bàng bạc xuyên qua khung cửa, trong veo như mới.
Chẳng hay có hoa mắt chăng, mà đất Bắc, toàn bộ đất Bắc trong mắt lúc này lại tươi mới hẳn lên.
– HẾT CHÍNH TRUYỆN –