• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy tháng sau khi Lý Nghiên lên ngôi, trong tiết trời đầu hè dịu êm ở đất Bắc, Tê Trì sắp đến thời điểm lâm bồn.

Phục Đình đã tính toán ngày giờ để gấp rút xử lý chuyện trong quân đội, quay về phủ đô hộ, định bụng ở bên cạnh chờ nàng sinh.

Vừa vào phủ, chàng đi thẳng tới trước nhà chính, bỗng thấy bóng người mặc tiểu bào màu tím đang nhón chân lên, hai tay vịn khung cửa, nhìn ngó vào trong cửa sổ.

Chàng đi tới nhìn: “Chiếm Nhi.”

Chiếm Nhi buông tay, ngoái đầu lại, đôi mắt đen trắng to tròn nhìn chàng, vừa mở miệng đã cất tiếng kêu tròn chữ: “Cha, con đang xem mẹ.”

Rõ là đang trong độ tuổi trẻ con thích nói chuyện chơi đùa nhất, nhưng cu cậu lại không quá quậy phá, mắt mũi ngày càng giống Phục Đình.

Phục Đình nhìn vào trong cửa sổ, sợ con làm ồn Tê Trì ở bên trong, bèn ngồi xổm xuống, thấp giọng hỏi: “Xem cái gì?”

Chiếm Nhi cũng nhanh trí bé giọng lại: “Các tỷ ấy hỏi con là muốn em trai hay em gái.”

Các tỷ tức là chỉ Tân Lộ và Thu Sương, sáng sớm hôm nay khi dẫn cậu đến vấn an Tê Trì, họ đã hỏi cậu một câu như thế lúc đứng ngoài hiên.

Phục Đình ừ một tiếng: “Thế con trả lời như nào?”

Chiếm Nhi khó hiểu hỏi: “Em trai như thế nào, em gái như thế nào?”

Cậu tưởng trẻ em vừa sinh ra là đều như nhau ở điểm đó.

Phục Đình nhoẻn miệng cười: “Em trai thì giống cha, còn em gái giống mẹ.”

Chiếm Nhi đảo mắt, lập tức hiểu ra, gật đầu đáp: “Muốn em gái ạ.”

Nói rồi cu cậu quay đầu, sải bắp chân đã cao lên đi tới cửa phòng, cao giọng hét: “Mẹ ơi, muốn em gái!”

Tê Trì ngồi trên giường, vừa uống xong bát canh nóng, tay cầm sổ sách, nghe thế thì dừng lại, khó hiểu nhìn cậu.

Chiếm Nhi nói xong lại chạy biến ra ngoài.

Ánh mắt nàng đuổi theo cu cậu, sau đó lại thấy Phục Đình xuất hiện ở cửa.

“Chàng nói gì với con thế?”

Phục Đình vén rèm đi vào, đặt roi ngựa trong tay xuống, vừa tháo dây buộc tay áo vừa nhìn nàng nói: “Không phải ta dạy.”

Tê Trì nhướn mày, nàng đã nghe thấy hai cha con xì xào ngoài cửa sổ rồi nhé, không nói gì thật ư?



Mấy ngày sau, đứa trẻ thứ hai của phủ Đại đô hộ đã chào đời.

Lần này không có chiến lửa rợp trời, cũng không có quân Đột Quyết truy đuổi, Tê Trì bình an sinh con.

Phục Đình cứ đi đi lại lại ngoài cửa, vừa nghe thấy tiếng trẻ khóc đã lập tức bước vào, ngay tới bà đỡ cũng hết hồn.



Khi La Tiểu Nghĩa chạy tới chúc mừng thì đã gần nửa tháng sau.

Hắn xách quà đi vào, phải chừng hai phần, có lẽ là muốn bù phần của Chiếm Nhi hồi trước.

Chưa thấy Phục Đình đâu thì đã thấy Chiếm Nhi đứng trong vườn hoa sau phủ Đại đô hộ, cầm một khúc gậy chọc vũng bùn ở gốc cây đùa nghịch.

La Tiểu Nghĩa rất thích tiểu tử này, vì cu cậu quá giống tam ca nhà hắn, xưa nay cũng không hề yếu đuối, thậm chí còn chơi trò mà hồi bé mấy đứa trẻ nhà quê như hắn hay chơi.

Thế là hắn đi tới trêu cu cậu: “Chiếm Nhi, giờ đã làm anh rồi, sao còn ở đây nghịch bùn thế?”

Chiếm Nhi nhìn hắn, phồng má nói: “Không muốn làm anh nữa.”

“Hả?” La Tiểu Nghĩa ù ù cạc cạc: “Vì sao?”

“Không có em gái, là em trai.” Chiếm Nhỉ thở phì phò.

La Tiểu Nghĩa đã nghe nói rồi, tẩu tẩu hắn lại sinh thêm một thằng cu.

“Em trai thì không tốt à.”

“Em trai cũng giống cháu, có gì hay đâu, cha còn muốn cháu tập võ…” Cái đầu be bé của Chiếm Nhi ngoảnh đi, cũng kịp thời dừng lại, làu bà làu bàu nhưng nghe như đang hờn dỗi.

Tâm tư trẻ con rất dễ đoán, La Tiểu Nghĩa hiểu ra ngay, ắt hẳn do Chiếm Nhi thấy có thêm một thằng nhóc giống hệt cậu, lại còn là em nhỏ thì sẽ được cha mẹ toàn tâm toàn ý chăm sóc, còn cậu thì phải tập luyện này nọ, có cảm giác mình bị gạt ra ngoài.

Hắn vốn là người rất thân thiết, cũng không ngoại lệ với trẻ con, thế là lập tức ôm Chiếm Nhi lên, bồng cậu đi tới ngồi xuống ghế đá bên cạnh, cười nói: “Cháu sai rồi, bất kể sau này cháu có bao nhiêu em trai em gái thì cháu cũng chỉ có một, cháu không biết cha mẹ quan tâm đến mình nhiều thế nào đâu.”

Chiếm Nhi không hiểu lắm, vẫn phồng má nhìn hắn chằm chằm.

La Tiểu Nghĩa ghé lại, chậm rãi kể chuyện cho cu cậu nghe.

Tới khi nghe xong, hai mắt Chiếm Nhi sáng rực, nhảy xuống đá chạy biến đi.

La Tiểu Nghĩa ra khỏi vườn hoa, giao quà cho người hầu, đang tính tới tiền viện chờ tam ca, nhưng vừa đi được mấy bước thì thấy Phục Đình ở đằng sau tới.

Hắn dừng lại chờ, híp mắt cười toan chúc mừng, nhưng Phục Đình vừa đến gần đã vỗ đầu nói: “Đệ nói gì với Chiếm Nhi đấy?”

La Tiểu Nghĩa cười xấu hổ: “Có gì đâu, đệ dỗ thằng bé vui lên ấy mà.”

Lúc nãy hắn đã nói với Chiếm Nhi: “Hồi cháu ra đời có máu mặt hơn em trai cháu nhiều lắm nhé, lúc đó bọn chú đang đánh nhau, cháu vừa ra đời, kẻ địch lập tức bị bị hù chạy, có lợi hại không! Nếu không thì đâu đặt tên cháu là Phục Chiến?”

“Mẹ cháu phải trốn đông trốn tây để mà sinh cháu, cha cháu lại càng khủng khiếp hơn, tưởng cháu gặp chuyện, nên vừa thấy cháu là mắt đỏ bừng lên luôn.”

Chiếm Nhi hỏi: “Mắt đỏ như thế nào ạ?”

La Tiểu Nghĩa: “Tức là sắp khóc đó.”

Ngay sau đó Chiếm Nhi chạy ào vào phòng Tê Trì, thấy có mặt cha thì ngây thơ hỏi một câu: “Cha ơi, hồi sinh con cha khóc ạ?”

Phục Đình nhíu mày: “Cái gì?”

Từ nhỏ Chiếm Nhi đã rất khôn khéo khi đứng trước mặt chàng, thấy không ổn là lập tức bán đứng La Tiểu Nghĩa: “Chú nói ạ.”

Phục Đình lập tức đi tìm La Tiểu Nghĩa.

Chàng nhấc chân, vờ như muốn đá một cái.

La Tiểu Nghĩa sợ hãi co rúc lại, vội vàng bảo đảm: “Không nói không nói nữa, có đánh chết sau này đệ cũng không nói.”

Nhưng càng nói càng cười to.

Phục Đình không nói nhảm với hắn thêm, quan sát trang phục của hắn, mặc áo vải bình thường, rõ ràng không phải từ trong quân tới, mà cũng chẳng phải từ nhà mình.

“Từ chỗ Tào Ngọc Lâm đến à?”

La Tiểu Nghĩa cười khan, gật đầu.

Chàng có tính toán, lại hỏi: “Muội ấy đồng ý rồi à?”

La Tiểu Nghĩa thở dài, lại sầu muộn: “Tam ca chớ chế giễu đệ nữa, vẫn chưa…”

“Thế đệ còn tới đây làm gì?” Bỗng Phục Đình nói: “Lúc nào mà hai người có thể cùng tới tặng quà thì hẵng ghé lại phủ.”

La Tiểu Nghĩa ngẩn ra, cảm thấy đây không giống lời chàng có thể nói.

Quả nhiên, Phục Đình bồi thêm một câu trước khi quay đầu đi: “Là tẩu tẩu đệ dặn thế.”

Nói rồi xoay người đi thẳng.

La Tiểu Nghĩa đứng bất động, bất đắc dĩ sờ mũi, cuối cùng nhấc chân đi ra khỏi phủ đô hộ.

***

Khi mặt trời sắp lặn, La Tiểu Nghĩa xách hai túi rượu rỗng chui vào một quán rượu trong phủ Hãn Hải.

Tào Ngọc Lâm đang ngồi sau quầy, thấy hắn vào thì theo thói quen nhìn lên, rồi lại thong thả cúi đầu bận rộn tiếp.

Sau trận chiến ấy, nàng không về lại quân đội mà trái lại, chuyển quán rượu trong trấn Ngưu Thủ hồi trước đến phủ Hãn Hải, kinh doanh như bao ngày bình thường, thỉnh thoảng cũng đi theo Tê Trì làm một hai chuyện mua bán.

La Tiểu Nghĩa đặt túi rượu trên quầy, đẩy tới: “Ta tới lấy rượu, cũng mua giúp tam ca một túi.”

Tào Ngọc Lâm quái gở nhìn hắn: “Có phải mùa đông đâu, tam ca còn cần đem rượu theo người à?”

La Tiểu Nghĩa bị vạch trần lý do, may mà phản ứng nhanh, tiếp lời: “Không phải huynh ấy mới có con à, thì uống mừng ấy mà.”

“À.” Tào Ngọc Lâm đã biết tin rồi, còn định tìm ngày đến thăm Tê Trì, nhưng nghĩ tới đứa trẻ vẫn còn nhỏ, đợi đến đầy tháng đi thì thích hợp hơn. Nàng giơ tay chỉ vào hũ rượu lớn ở sau quầy: “Tự huynh đi mà múc.”

Dẫu gì đây cũng không phải lần đầu hắn tới, quen thuộc hệt như nhà mình.

La Tiểu Nghĩa đi ra sau quầy, bóc giấy bịt hũ rượu ra, vừa múc rượu vừa liếc nhìn nàng.

Tào Ngọc Lâm ngồi bên kia nói: “Đổ rượu rồi kìa.”

“E hèm,” La Tiểu Nghĩa ho một tiếng, đứng thẳng dậy, không múc rượu nữa mà dứt khoát đi tới hai bước; “A Thuyền, vết… vết thương của nàng đã khỏi hẳn chưa?”

Tào Ngọc Lâm quay sang nhìn hắn, vẫn là dáng vẻ nghiêm túc như xưa: “Đã khỏi rồi, chắc huynh không biết, tẩu tẩu còn đặc biệt tìm danh y với thuốc tốt tới để trị thương cho ta, cũng là bỏ ra giá cao đổi lấy thứ tốt, giờ mấy vết sẹo kia cũng đã mờ đi nhiều rồi.”

La Tiểu Nghĩa quả thật rất muốn cảm tạ tẩu tẩu hắn, chần chừ một lúc, hắn dè dặt nói: “Ý ta muốn hỏi, vết thương trong lòng nàng đã lành chưa?”

Tào Ngọc Lâm không lên tiếng.

Hắn lập tức muốn tát mình một phát, suốt ngày đi loanh quanh bên cạnh nàng cũng không dám mở miệng, sợ làm nàng khó chịu, nhưng rồi cuối cùng hắn vẫn cứ hỏi.

“A Thuyền à…” Hắn đi tới, nắm lấy bàn tay nàng đang đặt trên quầy: “Hai ta sống với nhau đi!’

Ánh mắt Tào Ngọc Lâm cứng lại, gương mặt ngăm đen bỗng đỏ bừng, đến cả giọng nói cũng bối rối: “Nói sảng gì vậy.”

“Ta không có nói sảng!” La Tiểu Nghĩa nắm chặt tay nàng: “Ta biết nàng vẫn luôn khó chịu trong lòng, hai ta cùng nhau san sẻ có được không?”

Tào Ngọc Lâm trở tay không kịp trước câu nói bất thình lình của hắn, nhưng lúc này cũng đã dần bình tĩnh lại: “Huynh không biết bây giờ ta trông thế nào đâu, đúng là vết thương trên người ta không còn dữ dằn, nhưng cũng không nhận ra dáng vẻ phụ nữ nữa rồi.”

“Thế thì sao hả, chúng ta xuất thân là lính có ai mà không có vết thương? Tam ca cũng bị thương đầy người, nhưng có thấy dọa được tẩu tẩu yếu người đâu.”

“Khác chứ, vì huynh không thấy nên mới nói nhẹ nhàng như vậy.”

La Tiểu Nghĩa nhìn gương mặt bình thản của nàng, hạ quyết tâm, giơ tay ôm nàng: “Thế nàng cho ta xem là được, ta không tin nàng mà dọa được ta.”

Tào Ngọc Lâm bất ngờ bị hắn ôm chầm, nhưng suy cho cùng cũng là quân nhân, nàng lập tức giơ tay đẩy hắn ra, trở tay vòng lấy cổ hắn, cứ như đang đánh cận chiến vậy.

“Sao ta không biết huynh lại vô lại như thế nhỉ.” Nàng đập một phát vào mặt hắn.

La Tiểu Nghĩa để mặc nàng khống chế mình, trái lại còn nương theo đó ghé mặt tới trước mặt nàng, đưa cả nửa mặt còn lại tới: “Nàng tát đi, chỉ cần nàng đừng nói lời như vậy nữa.”

Tào Ngọc Lâm ngẩn ra, lúc này mới phát hiện hắn chỉ ôm mình chứ không sờ lung tung, rõ ràng là cố ý muốn kích nàng.

Bản thân nàng có thể không để ý, cũng có thể thản nhiên khi đứng trước mặt Tê Trì. Nhưng La Tiểu Nghĩa không như thế, nếu người đàn ông này muốn sống cùng nàng thì phải để hắn biết những thứ này, nàng không muốn khiến hắn hối hận.

Hình như ở ngoài có khách đi vào, từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói muốn mua rượu.

Tào Ngọc Lâm buông tay đẩy hắn đi ra: “Có người đến.”

Nhưng La Tiểu Nghĩa không buông tay.

Nàng giơ đầu gối húc hắn, nhưng hắn nhanh nhẹn né tránh, lại dùng khuỷu tay thọc hắn, song La Tiểu Nghĩa vẫn không buông, cả quá trình đánh cận chiến không phân được cao thấp. Tào Ngọc Lâm thở hổn hển, dứt khoát kéo hắn ngồi thụp xuống quầy, lúc này mới không để người khác nhìn thấy.

La Tiểu Nghĩa vẫn chẳng buông, cũng thở dốc mà nói: “Tam ca và tẩu tẩu đã có tới hai thằng cu rồi, hai ta còn định lề mề bao lâu đây. A Thuyền à, đời người ngắn lắm, nàng nghĩ xem nếu sau này nhỡ đâu ta bị trúng phục kích, nói không chừng sẽ không có sau này…”

“Mẹ nó huynh ngậm miệng lại!” Bỗng Tào Ngọc Lâm quát to.

La Tiểu Nghĩa hít mũi hai cái, nhìn nàng biến sắc, trong lòng cũng khó chịu: “Nên nàng cứ nghĩ đi, có phải hai ta nên quý trọng hiện tại không?”

Tào Ngọc Lâm lặng thinh, ngoài quán rượu thực sự có người đi vào.

Nàng nói nhỏ: “Huynh tránh ra đi đã.”

La Tiểu Nghĩa quyết tâm đến cùng: “Nàng đồng ý với ta trước đi.”

“Vô lại.”

“Không phải hồi trước nàng còn nói ta ngốc à?”

“Cút.”

“Đừng nói cút, A Thuyền, đừng bao giờ bảo ta cút đi, ta sẽ không cút đâu.”

Tào Ngọc Lâm nhìn đôi mắt đỏ bừng của hắn, cánh môi từ từ khép lại, im lặng không nói gì.

***

Lúc Tê Trì nghe nói chuyện này là vào một buổi tối khuya khoắt, cơ thể đã nghỉ ngơi khỏe lại, sắp sang tháng rồi.

Phục Đình gặp La Tiểu Nghĩa ở trong quân, đem tin tức về, nói là hai người họ có chuyện tốt.

Nàng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên trong ánh đèn: “A Thuyền tính cách như thế, không biết Tiểu Nghĩa đã làm gì khiến nàng ấy gật đầu.”

Phục Đình cũng nói: “Không biết.”

Nhìn bộ dạng miệng kín như bưng của La Tiểu Nghĩa thì chắc là lại bị Tào Ngọc Lâm dạy dỗ rồi, nhất định sẽ không tiết lộ.

Bỗng Tê Trì đặt ngón trỏ che miệng, ra dấu chàng im lặng.

Trong phòng sáng đèn, một đứa trẻ đang nằm yên trong nôi cạnh giường, trên giường là Chiếm Nhi đang say ngủ.

Hồi đầu cu cậu đâu có thích em trai, kết quả sau một thời gian lại rất thích, chốc chốc là lại tới thăm em trai, còn đòi Phục Đình dẫn mình đi luyện võ.

Có lẽ bây giờ mệt lắm rồi nên mới nằm đây ngủ.

Phục Đình không làm ồn, nhìn cậu anh rồi lại đi tới bên nôi nhìn đứa em nằm trong nôi.

Thằng bé bé nhỏ choắt, da trắng bóc mịn màng, có lẽ là giống Tê Trì.

Cậu bé ra đời khi Lý Nghiên đã lên ngôi xưng đế, thiên hạ thái bình, ngay tới đất Bắc cũng không gặp nhiều trắc trở.

Phục Đình đặt tên cho cậu là Phục Niệm Châu, ý là mãi mãi ghi nhớ Quang Châu.

Bỗng Tê Trì đi tới, khoác khuỷu tay chàng, nhẹ giọng nói: “Thực ra chàng cũng muốn con gái phải không?”

Hôm đó khi Chiếm Nhi chạy tới nói lời kia, nàng cũng đã đoán được phần nào.

Phục Đình nhìn sang, thấy nàng cười thì cũng cười theo: “Ban đầu cũng nghĩ vậy.”

Bởi vì cảm thấy con gái nhất định sẽ giống nàng.

“Ban đầu là sao hả?” Tê Trì cố ý hỏi.

“Chuyện này đâu thể ép được, có thêm một tiểu tử âu cũng là chuyện tốt.” Phục Đình ngả người xuống, ôm nàng tới nhìn về phía trước: “Huống hồ sinh con cũng không phải chuyện dễ, ta không muốn nàng phải chịu cực.”

Tê Trì biết chàng đang đau lòng, nụ cười càng thêm đậm, bụng nhủ giờ đây chàng đã nói lời dễ nghe hơn nhiều rồi.

Nàng tới gần, nhỏ giọng nói vào tai chàng.

Chiếm Nhi trên giường đang ngủ say, Niệm Châu trong nôi cũng ngoan ngoãn, xung quanh yên bình, chỉ có tim đèn đang thắp lên ngọn lửa bập bùng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK