Phục Đình đứng cạnh nàng, mắt vẫn nhìn vào trong rừng, nàng nhìn theo thì chỉ thấy có người lục tục đi ra.
La Tiểu Nghĩa đi tuốt đằng trước, lẩm bẩm chửi: “Bà mẹ nó, con ả Đột Quyết chết dễ quá!”
Mấy cận vệ khiêng cô ả Đột Quyết đi theo sau hắn.
Tê Trì xoay mặt đi, không nhìn thêm.
La Tiểu Nghĩa nhanh chóng đi tới: “Ắt tẩu tẩu sợ lắm, có sao không?”
Nàng che cổ lại, ở đó bị cô ả Đột Quyết kia kề móc câu vào nên khá đau, nhưng ngoài miệng lại nói: “Không sao.”
La Tiểu Nghĩa lại nhìn sang Phục Đình: “Tam ca, vẫn xử lý như cũ chứ?”
Phục Đình gật đầu: “Lục soát thêm rồi xử lý.”
Tê Trì biết bọn họ đang nói về thi thể của ả Đột Quyết kia, nghe thấy chữ lục soát thì chợt nhớ ra chuyện gì đó, nàng đột ngột quay người sang.
La Tiểu Nghĩa ôm quyền nhận lệnh, đang định đi xử lý thi thể thì nàng bước tới: “Đợi đã.”
Phục Đình nhìn nàng: “Sao thế?”
Nàng nói: “Trên người nàng ta có đồ của thiếp, thiếp muốn lấy về.”
Miếng ngọc xanh hình cá của nàng vẫn còn ở trên người ả Đột Quyết đó.
Phục Đình nhớ ra, đúng là lúc ẩn thân trong chỗ khuất có thấy ả Đột Quyết cướp đồ của nàng.
Chàng xắn tay áo, quay đầu đi về phía thi thể.
Tê Trì đuổi theo níu lấy tay áo chàng: “Để tự thiếp.”
Chàng ngoái lui: “Ta lấy giúp nàng.”
Một quý nữ như nàng sao có thể động tới thi thể, để chàng làm là được rồi, cũng không phải chuyện lớn.
Tê Trì suy nghĩ, thấp giọng nói: “Đó là đồ riêng bất ly thân của thiếp, thiếp không muốn bị ai thấy cả.”
La Tiểu Nghĩa đứng một bên, nhìn thấy nàng kéo tam ca thì không khỏi bật cười, bụng nghĩ, gấp gáp như thế thì chắc chắn là đồ con gái không muốn bị nhìn thấy, vậy là lập tức vung tay lên bảo các cận vệ xoay người lại: “Đã nghe phu nhân nói chưa, chớ có nhìn lung tung!”
Nhưng Phục Đình lại thấy nàng có vẻ kỳ lạ, nhìn xuống bàn tay đang kéo mình: “Là đồ riêng gì?”
Dù những người khác không thể nhìn, nhưng chẳng lẽ đến phu quân chàng cũng không được thấy sao.
Tê Trì chỉ đành xuống nước: “Là đồ ca ca thiếp để lại cho thiếp, huynh ấy nói chỉ cho thiếp làm kỷ niệm, không muốn bị người khác thấy.”
Trước khi nói, nàng thầm xin lỗi anh trai vì đã lấy huynh ấy ra bao biện.
Nghe nhắc đến Quang vương, Phục Đình không cảm thấy kỳ lạ, chàng nhớ lại nàng hai mắt ngấn lệ trong lần đầu gặp, rồi lại nhớ đến dáng vẻ Lý Nghiên co mình dưới bóng cây, biết nàng rất để ý đến người anh này.
Chàng thu tay về: “Tùy nàng.”
Tê Trì thấy chàng khoanh tay đứng sang một bên thì mau chóng đi tới mấy bước, vén váy ngồi xuống cạnh thi thể.
Mũi tên ghim thẳng vào giữa trán ả Đột Quyết, không biết Phục Đình lấy sức đâu ra mà mũi tên cắm vào sâu nửa đoạn, người chết không kịp nhắm mắt.
Nàng chỉ nhìn lướt qua, trông thấy chỗ bị thương máu thịt mơ hồ, hai mắt thi thể trừng lớn thì dời mắt đi, cố nén sự khó chịu, đưa tay sờ vào ngực thi thể.
Phục Đình thấy nàng như vậy thì biết nàng đang cố gồng mình chịu đựng, bỗng thấy thi thể kia giật một cái, nàng tức khắc rụt phắt tay về.
Chàng buồn cười nhưng vẫn phải nhịn, nói: “Chết hẳn rồi.”
Đây là điều bình thường, do nàng chưa gặp bao giờ thôi.
Vừa rồi Tê Trì tưởng ả Đột Quyết vẫn chưa chết thật, nghe chàng nói vậy thì mới lại đưa tay ra.
Nàng không nhìn thi thể nên khó mà sờ trúng, sờ hoài mà không thấy đồ đâu.
Phục Đình nhìn động tác chậm chạp của nàng thì đi tới, ngồi xuống, nắm lấy tay nàng đưa vào trong.
Tê Trì dừng lại, thấy chàng nhìn lướt qua thi thể: “Sờ đi, ta không động đến đâu.”
Tay nàng quờ quạng trong ngực thi thể, còn tay chàng nắm tay nàng, đúng là không động đến đồ.
Tê Trì yên tâm, để tay chàng di chuyển, sờ một vòng trên vùng ngực lạnh băng của thi thể, cho tới khi gần đến bên hông thì mới tìm thấy.
Nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, lúc lấy ra thì giấu vội vào tay áo: “Được rồi.”
Đúng là Phục Đình không hề nhìn ngó, buông nàng ra đứng dậy, gọi to: “Tiểu Nghĩa.”
La Tiểu Nghĩa nghe tiếng thì gọi thêm hai người nữa tới, tiếp tục lục soát người ả Đột Quyết.
Tê Trì đi ra hai bước, quay người đi giấu miếng ngọc xanh hình cá trong tay áo, tới khi xoay người lại thì bọn họ đã lục soát ả Đột Quyết từ đầu tới chân một lượt xong xuôi.
La Tiểu Nghĩa cầm mấy thứ đồ đưa đến cho Phục Đình.
Một cuộn da dê, bên trong đều là thông tin bọn chúng do thám được.
Phục Đình mở ra nhìn một lượt, bên trên dùng chữ Đột Quyết ghi lại tình hình dân chúng ở phủ Hãn Hải cùng với tình trạng phòng thủ ở các cổng thành, ngoài ra còn có mấy tấm bản đồ ở quanh doanh trại của chàng.
Vì không vào sâu được trong quân nên bọn chúng không do thám được gì.
Trên tay La Tiểu Nghĩa còn cầm một mặt ngọc dây chuyền, đưa cho chàng xem: “Tam ca thấy không, trên người ả Đột Quyết còn có thứ này, chính nó đã khiến đệ phát hiện ra thân phận của ả, là đồ trong phủ tướng quân Đột Quyết, tám phần là một ái thiếp.”
Bọn họ đã giao thủ với Đột Quyết nhiều năm nên cũng nắm được nhiều chuyện, dựa vào một món đồ vẫn có thể đoán được đại khái thân phận của đối phương.
Hắn giận dữ thốt lên: “Khéo e sau này còn muốn trả thù lại nữa.”
Phục Đình ném cuộn da dê cho hắn: “Bọn chúng muốn thì còn cần gì cớ.”
La Tiểu Nghĩa hai tay bắt lấy, cười cười: “Cũng đúng.”
Xưa nay toàn là đám chó Đột Quyết kia gây sự trước, cũng đâu cần biết lý do là gì.
Các cận vệ đưa thi thể ả Đột Quyết kia đi.
Phục Đình nhìn Tê Trì.
Từ khi lấy được đồ thì nàng hết sức an phận.
Chàng vẫy tay gọi một cận vệ tới, dặn dò mấy câu.
Không lâu sau, cận vệ đã đánh xe ngựa của Tê Trì đến.
Ban nãy bọn họ ẩn náu ở gần đó là nhờ lần theo vết bánh xe.
Rèm xe bị xé toạc, cũng may vẫn sử dụng được.
Tê Trì lên xe chờ mọi người, cẩn thận dịch rèm lại, lúc này mới có cơ hội lấy ngọc bội trong tay áo ra xem.
May mà không bị mất, nàng cẩn thận cất vào trong tay áo.
***
Một ngày một đêm qua đi, đoàn người cách phủ Hãn Hải khá xa.
Tới khi đến ngoài thành thì trời cũng đã tối đen, cổng thành đã hạ xuống từ bao giờ.
La Tiểu Nghĩa đánh ngựa đi kiểm tra gần đó một vòng, quay về hỏi: “Tam ca, ở gần đây có một khách xá, có cần vào thành tiếp không hay là nghỉ ngơi trước?”
Nếu vẫn cứ vào thành thì phải thêm mấy canh giờ nữa mới được ngủ, bọn họ thì không sao, hắn hỏi thế là hỏi thay tẩu tẩu.
Phục Đình nhìn xe ngựa, đến giờ nàng vẫn chưa được ngủ nghỉ, thế mà không hề than vãn nửa lời.
“Nghỉ lại gần đây đi.”
Tê Trì ở trên xe vẫn ráng giữ tỉnh táo, bỗng cảm thấy xe ngựa dừng lại, nàng bèn vén rèm đi xuống, sân nhà trước mắt được vây quanh, trong cửa đèn đuốc tù mù, là một gian khách xá.
Nàng nhìn qua, cảm thấy đúng là quá trùng hợp, chưa nói đến chuyện là khách xá dưới danh nghĩa nàng, mà còn chính là nơi nàng từng đặt chân khi mới tới phủ Hãn Hải.
La Tiểu Nghĩa đứng ở bên kia buộc ngựa, có vẻ như cũng đã nhận ra, bèn quay đầu lại cười: “Đúng rồi, đây chính là nơi hồi đầu đệ đón tẩu tẩu về phủ đây mà.”
Tê Trì còn tưởng hắn đã quên, lại nhìn người đàn ông đứng trước nàng: “Đúng thế, lúc đó ở đây còn có người cầm kiếm chĩa vào ta.”
Phục Đình cởi đao trên tay, nhìn về phía nàng.
Nhớ lại lúc chàng dùng đầu kiếm vén mũ mành của nàng lên.
Chàng nhếch mép nhưng chẳng nói gì, đi tới một bước, đứng ngoài cửa nhìn nàng.
Váy của Tê Trì bị rách mấy chỗ, cũng không đội mũ, tóc tai bù xù. Không muốn bị người khác thấy dáng vẻ lúc này của mình, nàng sải bước tiến tới, đi theo cạnh chàng.
Phục Đình che người nàng lại rồi đi vào, cận vệ hai bên đứng xung quanh nhưng không ai dám tới gần.
Chủ khách xá đi ra nghênh đón khách quý, chẳng dám thất lễ, còn cử một bà thím đến phục vụ Tê Trì.
Tê Trì được đưa vào phòng, rửa tay với mặt rồi mới ăn uống.
Thức ăn không ngon lắm, nhưng vì quá đói nên vẫn phải ăn dù vô vị.
Bà thím rời đi, nàng ngồi trước gương sửa sang tóc tai rồi lại soi cổ, ở đó bị móc sắt của ả người Đột Quyết chạm vào gây nên mấy vết xước, may mà không chảy máu, nghĩ đến cũng đúng là vô cùng may mắn.
Cánh đàn ông ở bên ngoài canh gác.
Nàng ngồi xuống mép giường, nghe tiếng trò chuyện rôm rả của họ mà cơn mệt mỏi bất tri bất giác kéo đến, ngả đầu xuống gối.
Lúc Phục Đình đẩy cửa đi vào thì thấy nàng nghiêng mình nằm trên giường không nhúc nhích, hẳn là đã thiếp ngủ rồi.
Chàng dựa vào cửa, bỗng dưng chàng nghĩ, không biết nếu lần này mà không đúng lúc bắt gặp thì sao đây, có lẽ đã xảy ra chuyện thật rồi.
Chàng lập tức quệt miệng, tự cười chính mình, suy nghĩ lung tung gì vậy không biết.
…
Tê Trì chợt choàng tỉnh, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, trong khoảnh khắc ngồi dậy còn tưởng mình đang ở trong phòng tại phủ đô hộ, nhưng may nhờ có ánh đèn u ám, nhìn thấy bày biện đơn giản thì nàng mới sực nhớ lại.
Bên ngoài không còn âm thanh tiếng động, xem ra cũng đã nửa đêm.
Không nhìn thấy Phục Đình đâu, nàng nương theo ánh sáng nhìn sang, trong góc có dựng bình phong, ngọn đèn đặt ở phía sau hắt bóng người lên bình phong.
Nàng đứng dậy đi vòng ra sau bình phong, thấy người đàn ông gần như trần truồng đang ngồi ở đó, cầm khăn tay lau người.
Sống lưng đập vào mắt nàng, bả vai cuồn cuộn, có mấy vết sẹo uốn lượn, ngang hông như có đường nét, đi xuống nữa là khăn vải quấn quanh, nhưng dường như không che được gì.
Trong ánh đèn mờ tối, chàng dừng tay, ngoái đầu lại.
Tê Trì vội quay người đi, bước nhanh hai bước tới đứng cạnh bàn, lúc này mới phát hiện tim đã đập nhanh.
Đằng sau vang lên mấy tiếng động rồi dừng lại hẳn.
Lúc này nàng mới xoay người lại.
Nhưng vừa quay đầu thì đã đối diện với nửa trên ngực của phái nam.
Phục Đình đã tiến tới sau lưng nàng.
Chàng đặt ngọn đèn lên bàn, hỏi với ngữ khí nặng nề: “Trốn cái gì?”
Tê Trì giật mình, bụng nghĩ đúng vậy, trốn gì chứ, nàng là phu nhân của chàng, cũng không phải là chưa thấy.
Nhưng vừa rồi cũng không biết bị gì, cứ như bị kích động mạnh nên theo bản năng trốn đi.
“Không có gì, chỉ là không muốn ảnh hưởng tới chàng thôi.” Nàng nói nhỏ, mắt lướt qua ngực chàng.
Trên lồng ngực chàng có một mảng bầm tím, có thể là bị thượng trong lúc giao đấu động thủ, nàng đoán có lẽ chàng vừa xử lý vết thương nhỏ này.
Đi xuống nữa là phần hông gầy gò nhưng đầy mạnh mẽ của chàng, cùng với đường cong như khe rãnh nằm ngang.
Nàng rời mắt đi, đang tính quay gót thì lồng ngực trước mắt bỗng lại gần.
Phục Đình cúi đầu nhìn nàng: “Đã ngủ đủ giấc chưa?”
Tê Trì ngước mắt nhìn chàng, có vẻ thất thần: “Hở?”
Mắt chàng đen láy sâu hoắm, không trả lời mà chỉ cúi người xuống, bế bổng nàng lên.
…
Tê Trì nằm trên giường, tóc mai đã được chải gọn nay lại rối lại.
Nàng cố kìm nén không lên tiếng, mọi suy nghĩ đều bị người đàn ông đang rong ruổi trên người nàng dẫn dắt.
Phục Đình sờ tay ra sau lưng nàng rồi lại nhìn sắc mặt nàng, không thấy có vẻ gì là đau.
Nàng cũng phát hiện ra, còn tưởng chàng lại muốn dùng tay đè nên đẩy tay chàng ra.
Chàng bật cười, nói: “Còn có sức nhỉ.”
Tê Trì cắn môi, chàng lại mạnh bạo nữa rồi.
Phục Đình dùng tay cạy môi nàng ra, không cho nàng cắn.
Nàng không nhịn được rên lên một tiếng, thẹn thùng không nói nên lời, thế là lại cắn răng cố kìm nén, mắt nhìn chăm chú vào cằm chàng, bỗng nhớ ra là chàng chẳng hề hôn mình.
Hình như đã lâu rồi chàng chưa hôn nàng.
Nàng gắng gượng vươn tay ra, ôm lấy cổ chàng.
Phục Đình nhìn vào đôi mắt mở to của nàng, dù nàng không cần lên tiếng thì đôi mắt ấy cũng biết nói chuyện.
Chàng mím môi, hận không thể bóp nát ánh mắt ấy của nàng, bàn tay vỗ nhẹ vào cổ nàng rồi nâng cằm nàng lên, đầu hạ xuống.
Cổ Tê Trì nóng lên, miệng chàng chạm vào nơi móc câu từng ghí vào, vừa như hôn lại như gặm nhấm, có hơi đau mà cũng thật tê dại, khiến nàng phải rướn cổ.
Rồi nàng lập tức nhíu mày, bụng nghĩ, chàng vẫn không hôn mình.
***
Phục Đình mở mắt ra.
Trời vẫn chưa sáng, chàng ngồi dậy nhìn sang bên cạnh.
Tê Trì đang ngủ, lặng yên vùi mình trong chăn như quả bông mềm mại.
Chàng tự giễu, cảm thấy đã đánh giá cao định lực của bản thân.
Thực sự không muốn lại động vào nàng sớm vậy, nhưng tối qua lại không nhịn được.
Phục Đình đứng dậy mặc đồ, La Tiểu Nghĩa ở bên ngoài cũng đã gọi mọi người dậy.
Chàng cầm cốc nước trên bàn uống một hớp, đeo bội đao lên rồi ra ngoài.
“Về thành luôn chứ tam ca?” La Tiểu Nghĩa vừa tới đã hỏi.
“Ừ.”
Mọi người lập tức chuẩn bị.
Chàng đang định quay người đi vào phòng thì cánh cửa bật mở, Tê Trì đã thu xếp xong xuôi bước ra.
Nàng đứng trước người chàng nhìn chàng một lúc, miệng lẩm bẩm: “Mãng phu.”
Nghe thấy hai chữ này, chàng nhìn sang, đoạn bật cười: “Đúng thế, nàng đã cưới một mãng phu đấy.”
Mặt Tê Trì dần đỏ lựng, do nhớ lại chuyện đêm qua.
Tuy vẫn là mãng phu, nhưng so với lần trước thì đúng là đã hạ thủ lưu tình.