Phục Đình cuống cuồng chạy tới rồi đột ngột siết cương.
Đằng trước có người phi ngựa lao như bay đến, hướng đến từ Du Khê Châu ở phía sau.
Nghe động tĩnh thì dường như chỉ có một người.
Phục Đình giơ tay cho binh mã phía sau dừng lại, rồi lại vung tay với La Tiểu Nghĩa.
La Tiểu Nghĩa nhanh chóng dẫn theo một tốp đi về phía trước.
Bóng đen đằng trước chập chờn, hai bên giáp nhau nhưng không giao thủ.
La Tiểu Nghĩa nhanh chóng dẫn người quay về: “Tam ca, là cận vệ.”
Phục Đình lại giơ tay lên.
Đội ngũ đã thủ sẵn binh khí sáng loáng lập tức hạ xuống.
Cận vệ từ phía sau La Tiểu Nghĩa đánh ngựa đến, vừa tới gần đã vội vã xuống ngựa, trong sắc trời tù mù, y ôm tay quỳ xuống đất: “Bẩm Đại đô hộ, trong thành có biến! Thuộc hạ đặc biệt đi cầu viện!”
Phục Đình nắm chặt dây cương: “Nói!”
Cận vệ bị thương, thở dốc liên tục, nhưng vẫn nhanh chóng tường trình lại ——
Trong thành đang bận dập lửa, tiêu diệt binh lính Đột Quyết trà trộn, bỗng cổng thành bị công phá, một toán quân Đột Quyết xông vào, giờ đã giằng co chém giết ở trong thành.
La Tiểu Nghĩa nghe thế thì chửi um lên: “Toàn quân Đột Quyết đã bị chặn ở biên giới, ngoài Du Khê Châu còn có doanh trại, sao lại có đám chó Đột Quyết tới được, rơi từ trên trời xuống chắc!”
Cận vệ vội thưa: “Vẫn chưa biết nguyên do, bọn thuộc hạ đang bảo vệ phu nhân ở y xá, phu nhân đặc biệt hạ lệnh đóng thành quét sạch Đột Quyết, nhưng còn chưa tiêu diệt hết Đột Quyết trong thành thì chúng đã đánh tới. Vì bảo đảm an nguy của phu nhân, thuộc hạ mới ra khỏi thành cầu viện.”
Phục Đình nắm chặt cán đao, bỗng hiểu ra: “Bọn chúng có trợ thủ.”
La Tiểu Nghĩa thất kinh: “Ai?”
“Dù là ai thì hiện tại quan trọng nhất là cứu người.” Chàng lạnh lùng nói: “E là nơi đây mới thực sự là chiến trường.”
Kế điệu hổ ly sơn của Đột Quyết là giả, phóng hỏa trong thành là để họ tin rằng chúng đang giương đông kích tây, vì đề phòng kế điệu hổ ly sơn nên sẽ để lại đại quân ở nơi khác, nhưng trái lại nơi này đã trở thành mục tiêu công kích chính của Đột Quyết.
Cũng may doanh trại của chàng không di chuyển, vẫn còn ở ngoài thành.
Phục Đình lập tức vẫy tay lên đường, nhìn lướt qua cận vệ, hỏi: “Phu nhân thế nào rồi?”
“Bẩm Đại đô hộ, phu nhân đang lâm bồn, vừa gặp chuyện thì thuộc hạ đã tức tốc lên đường, hiện vẫn không rõ tình hình.”
“Cái gì?” La Tiểu Nghĩa la lên: “Mẹ nó, sao ngươi không nói sớm!”
Phục Đình cứng người, vung tay quất mạnh roi ngựa, lập tức xông thẳng vào thành.
***
Xung quanh y xá là cảnh hỗn chiến.
Lý Nghiên đi thẳng vào phòng, ở đây vẫn còn yên tĩnh.
Tê Trì được Tân Lộ đỡ ngồi dậy, tóc mai lấm tấm mồ hôi dính bết vào trán, sắc mặt nhợt nhạt.
Nàng vòng hai tay trước ngực, mệt mỏi ngước mắt lên, trông thấy cậu thì mỉm cười: “Tới xem em trai của cháu đi.”
Tân Lộ đứng bên cười nói: “Thế tử, gia chủ sinh một tiểu lang quân.”
Lý Nghiên ngẩn ngơ, bất giác đi tới nhìn vào trong lòng cô.
Đứa trẻ đã được tắm rửa sạch sẽ, được bọc trong áo khoác của nàng. Ánh đèn mờ ảo không nhìn rõ được gì, chỉ cảm thấy mặt mày nhăn nheo hồng hồng, cơ thể nhỏ bé nép mình trong ngực nàng.
Cậu nhìn đứa bé nhỏ choắt rồi lại nhìn cô, nhất thời quên mất định nói gì.
Nhưng ngay sau đó cửa bị đẩy ra, Tào Ngọc Lâm nhanh chân đi tới: “Tẩu tẩu, phải đi mau thôi.”
Tê Trì nhìn ra ngoài cửa, vừa rồi nàng cũng đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, không khỏi ôm chặt đứa trẻ: “Ngoài đó có chuyện gì vậy?”
Tào Ngọc Lâm nói: “Cổng thành đã bị phá, quân Đột Quyết xông vào, các quan thự đều đã bị tập kích, bên ngoài cũng đã động thủ.”
Có thể nghe thấy rất rõ tiếng binh khí va nhau, bên ngoài toàn là tiếng bước chân hỗn loạn.
Bầu không khí vui mừng trong phòng lập tức biến mất, bà đỡ sợ hãi rụt lùi mấy bước, Tân Lộ đỡ chặt Tê Trì cũng biến sắc.
Tào Ngọc Lâm chẳng hơi đâu để ý những điều này, đi đến thúc giục: “Mau lên tẩu tẩu, địch trong tối ta ngoài sáng, nhân lúc cận vệ còn đang cản binh, đi nhanh thôi.”
Lúc này bà đỡ mới nói: “Phu nhân vừa mới sinh xong…”
“Thế thì đi thôi,” Nhưng Tê Trì đã mở miệng: “Vốn cũng không thể nán lại đây lâu.”
Trước đó vì tình hình cấp bách nên mới không thể không tới đây. Nhưng dù đang đau thì nàng vẫn rất nôn nóng, dù sao đây cũng là hiệu buôn của nàng, một khi Đột Quyết xông vào, tùy tiện phóng hỏa, há sẽ bỏ qua cho hiệu buôn hình cá.
Nếu giờ có nhiều lính Đột Quyết hơn thì lại càng nguy hiểm, nàng gắng gượng ngồi dậy.
Lý Nghiên bước đến giúp nàng, Tân Lộ dằn nỗi sợ xuống đi tới đỡ lấy đứa bé.
Tào Ngọc Lâm lại cõng nàng lên, vội vã đi ra ngoài.
Tê Trì nằm trên vai nàng, nghe tiếng chém giết ngày một đến gần, bỗng lồng ngực đập mạnh liên hồi, ngoái đầu nhìn thấy Tân Lộ ôm con đi theo sát, Lý Nghiên cũng nửa bước không rời thì mới yên tâm.
Tào Ngọc Lâm đi ra từ cửa sau, mò mẫm trong bóng đêm rời khỏi y xá.
Tê Trì hỏi nhỏ: “Đột Quyết có thể tiến vào, khéo không còn nơi nào an toàn nữa.”
Tào Ngọc Lâm cũng biết điều đó, song bước chân chẳng dừng: “Tẩu tẩu có tính toán gì không?”
Tê Trì nhớ lại Phục Đình có dặn: “Đến doanh trại là an toàn nhất.”
Tào Ngọc Lâm cẩn thận tính toán quãng đường, có thể đi về phía tây đến một cổng thành khác, xông ra từ chính giữa là được.
“Được, vậy thì đến doanh trại của tam ca!”
…
Nhiều nơi trong thành đã được dập lửa, bách tính hoặc được giải tán hoặc đã tự bỏ chạy, trên phố phường đằng xa loáng thoáng nghe thấy tiếng vũ khí đánh nhau.
Một toán cận vệ hộ tống xe ngựa tiến đến một cổng thành khác.
Ở trên xe, Tê Trì lại đón lấy con từ Tân Lộ.
Đứa bé ngoan ngoãn dị thường, không hề khóc quấy.
Nàng dựa vào thành xe, dằn xuống tâm trạng rối loạn mà hỏi: “Tình hình bên ngoài sao rồi?”
Tào Ngọc Lâm im lặng vén rèm lên nhìn, thực ra ngồi ở trong xe cũng đã có thể nghe được đại khái.
“Cận vệ nói các phu nhân đô đốc đều bị tấn công, nếu để chúng biết tẩu tẩu đang ở đây thì sẽ không có chuyện tốt.”
Tê Trì không nói nữa.
Một cận vệ ở bên ngoài bẩm báo: “Đằng trước đã đến cổng thành rồi.”
Xe lăn bánh qua phố lớn, cổng thành đó đã bị công phá, chỉ mở ra một nửa, vẫn còn có binh mã đang đánh nhau.
Tào Ngọc Lâm nhìn qua, lạnh lùng nói: “Có lẽ chỉ có thể xông ra thôi.”
Bỗng vó ngựa chồm lên, nhấc vó hí dài.
Cận vệ hô lớn: “Ngựa giẫm phải đinh rồi!”
Thùng xe vì thế mà rung lắc, Tê Trì vẫn chưa hoàn hồn, ôm đứa trẻ lắc một phát, tay suýt nữa đã mất sức.
Tào Ngọc Lâm và Tân Lộ vội đỡ lấy nàng, Lý Nghiên ngồi đối diện nàng nhanh tay đỡ lấy tã, ôm chặt vào lòng: “Để cháu bế em trai giúp cô.”
Thế mà đứa trẻ vẫn không khóc lóc, đang ngủ rất say.
Tê Trì thấy cậu ôm vững thì thở phào.
Xe ngựa dừng lại không tiến lên nữa, một lúc sau, bên ngoài đã truyền đến tiếng giao đấu.
Một cận vệ bất chấp phạm thượng, vén rèm lên nói: “Phu nhân mau đi đi, gặp phục kích rồi!”
Bà đỡ bất cẩn ngã xuống xe, vô cùng sợ hãi, không biết đã chạy biến đi đằng nào.
Tào Ngọc Lâm cõng Tê Trì: “Ta đưa tẩu tẩu đi trốn trước.”
Tê Trì được nàng cõng ra ngoài, vừa đi ra thì thấy cận vệ ở ngoài xe giết mở đường máu, từ xa có một toán kỵ binh xông đến, không nhìn rõ người cưỡi ngựa, tựa như bóng ma lao tới đầy khí thế, trong miệng hò hét tiếng Đột Quyết.
Tào Ngọc Lâm dừng chân, bỗng dùng sức chạy vào nấp trong hẻm.
Tân Lộ và Tân Lộ theo sát đằng sau.
Tân Lộ đi chậm, thấy truy binh xông tới thì đẩy vội Lý Nghiên về phía trước, còn mình tụt lại đằng sau, vấp ngã lăn vòng trốn vào sau đống đồ.
Lý Nghiên bị nàng ta đẩy lảo đảo, nhưng cũng mau chóng đi vào trong hẻm, ngoái lui thì thấy Tân Lộ đang nấp chỗ khác, không bị bắt, lúc này mới vội vã chạy về phía trước.
“A Nghiên.” Tê Trì gọi cậu.
“Cháu đây cô ơi, cháu không sao, em trai vẫn khỏe.” Cậu vội ôm em trai chạy đến, thở hổn hển nói: “Tân Lộ trốn được rồi, chỉ mong không làm sao.”
Trong màn đêm Tê Trì gật đầu, lần này Đột Quyết có chuẩn bị mới đến, đầu tiên là phóng hỏa, người vừa tới thì chực chờ cơ hội bắt các vị phu nhân làm con tin.
“Chắc chắn bọn chúng có người giúp.” Nàng dựa vào vách tường, thở hổn hển.
Tào Ngọc Lâm cũng thở dốc: “Chúng ta cứ thế này không ổn, không biết bọn chúng có bao nhiêu người, một khi cận vệ không ngăn cản được chúng thì sẽ không ai thoát nổi.”
Tê Trì giơ tay lên, đặt lên vai Lý Nghiên rồi chậm rãi hạ xuống, lại xoa nắn đứa bé trong lòng cậu.
Không ai có thể chạy thoát, A Nghiên không thể, con trai của nàng cũng càng không.
“Gần đây ngoài doanh trại ra, còn chỗ nào an toàn nữa không?” Bỗng nàng hỏi.
Tào Ngọc Lâm suy nghĩ: “Tộc Bộc Cố ngụ ngay lân cận.”
Tê Trì lập tức hạ quyết tâm: “Được rồi, đầu tiên chúng ta cứ trốn trong thành, thu hút bọn chúng, để A Nghiên chạy tới doanh trại, còn chúng ta chờ cơ hội tới tộc Bộc Cố.”
“Cô nói gì cơ?” Lý Nghiên khó tin hỏi.
Từ xa còn có ánh lửa chưa tắt, loáng thoáng soi sáng khung cảnh trước mắt.
Tê Trì nhìn thẳng vào mặt cậu: “A Nghiên, nhất định dượng cháu sẽ đến, dù thế nào đi nữa cháu cũng phải sống tốt, nên cô giao em trai cho cháu, rõ chưa?”
Lý Nghiên sững sờ.
Bỗng có vài cận vệ chạy tới: “Nhanh lên, ở đây đã bị lộ rồi!”
Tào Ngọc Lâm xốc Tê Trì ở trên lưng rồi chạy đi.
Tê Trì không quên dặn dò: “Bảo vệ thế tử và cốt nhục của Đại đô hộ.”
Vừa ra khỏi hẻm đã có kỵ binh đuổi tới.
Cận vệ lập tức xông lên ngăn chặn.
Tê Trì ngoái lui, Lý Nghiên đã ôm đứa trẻ chạy đi, đột nhiên quay đầu rẽ sang hướng khác.
Nàng thở phào, cuối cùng cậu cũng nghe lời nàng, rồi nói với Tào Ngọc Lâm: “Đi sang bên kia.”
Tào Ngọc Lâm quay đầu bỏ chạy, quả nhiên kỵ binh ở đằng sau đuổi theo, nhưng bị cận vệ còn sót lại ngăn cản.
…
Không biết đã bao lâu trôi qua, rốt cuộc cũng tìm được góc khuất, ở đó đã có mấy người ngã xuống.
Nàng cõng Tê Trì chạy tới đây, nấp vào bên trong.
Đó là một căn nhà không người, cửa phòng đổ nửa, ở thi thể cạnh cửa có thanh đao.
Tào Ngọc Lâm nhặt lên, cùng Tê Trì nấp ở bên trong.
Không có cận vệ đến, chắc chắn là bị cầm chân rồi.
Bên ngoài mơ hồ truyền tới tiếng nói chuyện, tuy Tê Trì không hiểu nhưng đã nghe qua mấy lần.
Là tiếng Đột Quyết.
“Bọn chúng nói gì vậy?” Giọng nàng không thể thấp hơn được nữa.
Tào Ngọc Lâm đáp: “Hữu tướng quân A Sử Na Kiên lệnh cho chúng tốc chiến tốc thắng.”
Tê Trì không khỏi nhìn nàng, vì nói câu này được nàng ấy nói vừa nặng nề vừa chậm rãi, như thể bị thứ gì đó đè nặng.
“Cô sao thế?” Nàng giơ tay kéo Tào Ngọc Lâm, phát hiện một tay nàng ấy đang ôm ngực.
“A Thuyền, vết thương của cô lại tái phát hả?” Tình cảnh này thật giống như lúc trông thấy ở thành Cổ Diệp.
Một tay Tào Ngọc Lâm chống xuống đất, lúc lâu sau mới nói: “Xin lỗi tẩu tẩu, sợ là ta không thể bảo vệ tẩu được nữa rồi.”
Tê Trì ngắt lời nàng: “Đừng nói chuyện này trước, cô nghỉ ngơi đi, qua được trận này là giỏi lắm rồi.”
Tào Ngọc Lâm nhìn thanh đao rơi bên chân, năm ngón tay bấu xuống mặt đất, cố gắng bắt lấy: “E là không lành nổi.”
Tê Trì cả kinh: “Cái gì?”
“Vết thương của ta, không như tẩu tẩu nghĩ.” Tào Ngọc Lâm dựa vào vách tường, ủ rũ cúi gục đầu, giơ tay kia lên: “Giờ mới phát hiện, sợ là ta… không thể cầm đao được nữa rồi.”
Tê Trì ngẩn ra: “Vì sao?”
Tào Ngọc Lâm lặng thinh, một lúc sau lại nói một câu tưởng chừng không liên quan: “Hồi trước, ta từng bị Đột Quyết bắt tù binh.”
***
Cuộc chiến khốc liệt ở trong thành từ nơi này lan sang nơi khác.
Một lúc lâu đã qua.
Đêm đen dần trôi, chính là lúc bóng tối nặng nề nhất.
Một toán binh lính Đột Quyết rải rác khắp nơi như du hồn tìm kiếm, nắm trong tay loan đao sáng như tuyết.
Mục tiêu của chúng là không để lọt bất cứ ai ở quan thự chạy thoát, thế mà lại để thoát xe ngựa ở phủ đô hộ, những người còn lại tức tốc đuổi theo, còn chúng phụ trách tìm kiếm cá lọt lưới ở những nơi khác.
Lặng lẽ tìm kiếm một hồi lâu, một trong số chúng phát hiện một khoảng sân đổ nát, thế là chạy vào trong.
Trong sân lộn xộn, không có người ở, còn bị dính hỏa hoạn, bên trong chất đầy đống đồ ngổn ngang.
Tên đó phát hiện có chuyển động lờ mờ ở chỗ này, vừa tiến tới vừa giơ loan đao trong tay lên, bỗng đột nhiên hắn ta mất cử động, cổ họng bị lưỡi dao rạch ngang, thậm chí không thể phát ra âm thanh, cơ thể ầm ầm ngã xuống.
Lý Nghiên rút dao găm về, lau hai cái vào vạt áo rồi lùi về sau, ôm chặt tã lót trong ngực.
Cậu lui mãi lui mãi, lui đến mức không thể lùi được nữa, lưng đập vào vách tường, cẩn thận ôm chặt em trai.
Em trai trong lòng cựa quậy cất tiếng, cậu sợ dẫn truy binh tới, nhanh chóng đưa ngón tay cho em trai mút.
Cậu vô tình phát hiện ra chuyện này, chắc hẳn cu cậu đói lắm rồi, làm vậy có thể trấn an nhóc tì.
Trên tay vẫn còn dính máu của Đột Quyết, nhưng cậu chẳng quan tâm.
“Đừng sợ, đừng sợ…” Cậu vô thức lẩm bẩm, có lẽ không phải nói cho em trai nghe không hiểu gì, mà là nói cho mình nghe.
Đây là lần đầu cậu giết người, máu bắn lên thân, cả người lạnh lẽo.
Nhưng cậu không thể lùi bước được, dượng đã nói rồi, lúc gặp chuyện cậu phải đứng cản trước phái nữ. Thậm chí ngay cả chiêu nguy hiểm vừa rồi cũng là dượng từng dạy cho cậu.
Ngày trước luôn là cô che chở cho cậu, mà lần này cũng vậy, cô có thể lấy tính mạng ra để bảo vệ cho cậu thì giờ đây, cậu cũng phải bảo vệ cốt nhục của cô.
Lúc được che chở còn có thể yếu đuối, nhưng bây giờ cậu nhất định phải bảo vệ em trai cho bằng được, không thể không mạnh mẽ.
Không sao, giết người thì có sao, cậu là tông thất hoàng tộc đang bảo vệ quốc gia.
“Sẽ không sao đâu, sẽ không sao mà…” Cậu ôm chặt em trai, siết con dao găm lẩm bẩm: “Phụ vương trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ phù hộ cho chúng ta.”