Đại quân đất Bắc chia làm mấy nhánh, mai phục theo địa thế, mọi thứ đâu ra đó.
Phục Đình đã tuần tra một vòng, đỡ thanh đao sau lưng đi ra sau.
La Tiểu Nghĩa theo chàng một đường, vừa đi vừa ngó chàng: “Tam ca tính hay thật, tin giả mấy ngày qua đệ gửi về huynh sắp thành tin thật rồi, xem chừng huynh thật sự gặp chuyện.”
Phục Đình lắc cổ tay, ý là không sao, tuy có giao đấu ở trong đô thành nhưng cũng chỉ là mấy vết xước nhỏ ngoài da, không nghiêm trọng.
Chàng nhìn về cuối đường biên giới nơi xa, đường chân trời liên tiếp ẩn trong bóng chiều, không thấy được dấu vết.
“Tình hình sao rồi?”
“Vẫn cứ thế này thôi,” La Tiểu Nghĩa đáp: “Tên rắn độc kia quá giảo hoạt, rất hay thăm dò, xem chừng là đang đợi thời cơ.”
Mấy ngày trước A Sử Na Kiên còn rục rịch, có dấu hiệu tấn công, lúc đó đang là thời điểm Ung vương chắc chắn trở thành trữ quân, ắt hẳn là muốn nội ứng ngoại hợp tương trợ, có lẽ dự định một khi Ung vương lên ngôi thành công thì sẽ lập tức chiếm lấy “hồi báo”. Nhưng không lâu sau lại rút lui, có lẽ Ung vương đã báo cho hắn biết, biết tình hình không ổn nên lập tức chuyển sang án binh bất động.
Hiện tại hắn chỉ có thể có phải Phục Đình thực sự bị đế vương trị tội cầm chân trong đô thành không, nên mới chưa có động thái kế tiếp.
Phục Đình hiểu, vừa lộ mặt đã quay về, tránh bứt dây động rừng.
Xuống dốc thoải, đô đốc U Lăng dẫn mấy người cưỡi ngựa đi đến, trông có vẻ rất vội vã, vừa nhảy xuống ngựa lập tức bẩm báo: “Đại đô hộ, trinh sát tìm được A Sử Na Kiên dẫn người rút lui ngay tại phía sau, có lẽ là nghe phong thanh, biết ngài đã bình yên vô sự từ đô thành quay về đất Bắc.”
La Tiểu Nghĩa cuống lên: “Tam ca, để đệ đi xem sao, cơ hội tốt thế này sao có thể để hắn trốn được, không biết sau này lúc nào mới có thể bắt được hắn, còn có hắn, Đột Quyết sẽ còn gây sự nữa!”
Mọi người cũng nghĩ đến chuyện này, nếu không Phục Đình đã không nhanh chóng chạy đến đây như vậy.
Chàng vẫy tay, La Tiểu Nghĩa tiến tới, ghé vào trước mặt chàng nghe chàng căn dặn vài câu, biết chàng đã có sắp xếp thì gật đầu, rồi quay người lại định dẫn ngựa đi: “Yên tâm, đệ đi một lát sẽ quay về ngay.”
Phục Đình lại dặn: “Không được ra tay, thăm dò được động tĩnh của hắn là phải về ngay.”
La Tiểu Nghĩa ôm quyền, trèo lên lưng ngựa, dẫn theo một đội xuất phát.
Đô đốc U Lăng cũng đi cùng.
Phục Đình lại nhìn về đầu kia đường biên giới, binh pháp nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, A Sử Na Kiên đã coi chàng là đối thủ thì chắc mẩm đã nghiên cứu kỹ những cách thức tác chiến của chàng. Rốt cuộc lúc này bọn chúng muốn rút lui thật hay lấy lùi làm tiến, đều khó nói được.
Chàng cẩn thận ngẫm nghĩ trong lòng một lần, lớn là bố cục toàn bộ, nhỏ là sắp xếp tổ hợp từng nhóm quân, cùng với kế hoạch mà Tê Trì và chàng đã thảo luận, chỉnh hợp lại một lượt rõ ràng, xác định không còn sót gì thì mới quay đầu đi về phía chiến mã của mình.
Vừa lên ngựa thì có một cận vệ tới báo: bên phía phu nhân đã sắp xếp xong, thành Cổ Diệp cũng cách đây không xa, nhiều nhất là một ngày một đêm, người có thể thuận lợi vào trong thành Cổ Diệp, tiến đến hậu phương của A Sử Na Kiên.
Phục Đình không khỏi thở dài, tốc độ của nàng còn nhanh hơn chàng nghĩ nhiều, có lẽ gấp gáp xử lý cũng vì muốn tốt cho chàng.
Thậm chí lúc này chàng rất muốn cảm thán, mình đúng là quá may mắn khi có được người con gái như vậy ở sau lưng toàn tâm toàn ý chống đỡ cho hành động lần này.
“Nói với nàng ấy ta sẽ về nhanh thôi, trước mắt cứ chờ tin của Tiểu Nghĩa.” Chàng căn dặn xong, thúc ngựa lui khỏi hậu phương.
…
Lần này chờ chỉ trọn vẹn mấy canh giờ.
Trời đã tối đen, chân trời có ánh trăng tỏa.
Phục Đình đã bố trí bốn phía xung quanh thêm lần nữa, bỗng phát giác điều lạ, bèn ngoái đầu nhìn ra xa, La Tiểu Nghĩa vẫn chưa về.
Chàng giơ tay cảm nhận hướng gió rồi cưỡi ngựa đi tới một hướng, ngồi trên lưng ngựa tắm ánh trăng, lắng nghe âm thanh gió đưa đến, loáng thoáng có tiếng vó ngựa lộn xộn, lập tức phát hiện có biến.
Có người cưỡi ngựa đến, lao như bay dưới ánh trăng, từ đằng xa hô to “Đại đô hộ”.
Đó là giọng của đô đốc U Lăng.
Phục Đình nhìn y tới gần, ánh mắt quét ra sau lưng y, song không thấy La Tiểu Nghĩa đâu.
Chẳng đợi chàng hỏi, đô đốc U Lăng đã lập tức ôm quyền bẩm báo: “La tướng quân đã giao thủ với A Sử Na Kiên, đang đuổi theo hắn ta, e là lúc này đã ra khỏi biên giới, thuộc hạ không yên tâm nên đành chạy về bẩm báo!”
Phục Đình ấn tay lấy chiến mã dưới người, sắc mặt nặng nề, với kinh nghiệm của La Tiểu Nghĩa thì đáng lý sẽ không có sai lầm như vậy mới đúng.
Ắt hẳn đã có nguyên nhân gì đó.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy canh giờ trước, La Tiểu Nghĩa và đô đốc U Lăng dẫn theo người truy đuổi tung tích của A Sử Na Kiên, vốn mọi việc vẫn bình thường, thậm chí La Tiểu Nghĩa còn dặn đô đốc U Lăng phải cẩn thận, bởi A Sử Na Kiên là con rắn rất xảo quyệt.
Trước đó A Sử Na Kiên đã lặng lẽ vượt biên, nhưng phía bắc không hề cản trở mà có ý dụ hắn tiến sâu hơn, thế nên hắn đã tiến vào một vùng đất hoang rộng lớn không người ở trong biên giới. Vậy mà bây giờ hắn lại dẫn người rút lui, lui tới rãnh núi gần biên giới, đúng là quái lạ.
La Tiểu Nghĩa đề phòng có bẫy, bảo đô đốc U Lăng dẫn theo một đội tiếp ứng đằng sau, còn mình dẫn một đội đi vào điều tra.
Quả nhiên, tên A Sử Na Kiên đã sớm phát hiện mình bị theo dõi, người của hắn vừa tiến vào khu vực thì lập tức bị phục kích.
La Tiểu Nghĩa cũng chẳng phải hạng thông thường, nhanh nhẹn ứng đối, hai bên giấu đầu lòi đuôi thăm dò nhau suốt, đến lúc này cuối cùng cũng động thủ.
Trong khe núi khó có thể thi triển, kỵ binh hai bên cũng chẳng thể tấn công mạnh mẽ, chỉ có thể đấu cận chiến, mà lúc này phe phục kích lại chiếm ưu thế hơn.
Từ đầu chí cuối A Sử Na Kiên không hề lộ mặt, chỉ có sau núi đá hai bên dốc đứng là liên tục có lính Đột Quyết liều chết xông ra.
Trời ngày một tối, hai phe dây dưa như rơi vào vũng bùn, đều có thương tổn.
La Tiểu Nghĩa nhớ lại lời Phục Đình đã dặn, kịp thời rút lui, tính lùi về sau đợi tụ tập với đô đốc U Lăng.
Nhưng không ngờ, vào đúng lúc này một thanh loan đao bổ đến trước mắt, hắn lập tức vung đao nhảy ra, tức khắc ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, chỉ thấy được cặp mắt dữ dằn gắn trên gương mặt tối tăm xám xịt.
“Thì ra tay phải tay trái của Phục Đình cũng chỉ được có thế.” A Sử Na Kiên dùng tiếng Hán chế giễu hắn, đến âm thanh cũng sắc lẹm.
Nếu bàn về mắng chửi thì La Tiểu Nghĩa thực sự không hề thua ai, hắn lập tức xì một tiếng, vung đao bổ xuống: “Cái thứ nhát gan chỉ biết cụp đuôi bỏ chạy, còn có mặt mũi thở ra câu đó hả!”
Binh sĩ Đột Quyết xông tới ngăn cản thay A Sử Na Kiên, che chở hắn lùi về sau.
Khi La Tiểu Nghĩa vung đao lần nữa thì nghe thấy hắn cười khùng khục: “Không biết hồi trước khi ả tướng quân họ Tào kia bị ta ngược đãi, thứ hèn nhát như ngươi đang ở đâu.”
Lưỡi đao khựng lại, La Tiểu Nghĩa đột nhiên xoay ngang ngựa, trợn mắt nhìn sang: “Ngươi nói gì!”
A Sử Na Kiên lùi dần về sau, người ngồi trên ngựa quay mặt về phía hắn, dùng giọng nói lạnh lẽo độc địa nói ra chuyện khiến hắn không tin nổi.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, từng con chữ như theo tiếng gió lọt vào tai tướng sĩ đất Bắc đang có mặt.
“… Nhớ lại lúc đó, ả ta đúng quá thảm.”
Hắn ta vừa nói vừa cười, theo đội ngũ rút lui ra khỏi khe núi.
Không biết La Tiểu Nghĩa đã bất động từ lúc nào, chết lặng siết chặt thanh đao trong tay, dường như cũng chẳng nghe thấy tiếng chém giết xung quanh, đến khi hắn ta nói xong câu thì hai mắt trợn trừng sắp nứt toác, bỗng quất ngựa đuổi theo.
Ngay đến đô đốc U Lăng ở sau đuổi theo gọi cũng chẳng nghe thấy, trong tai chỉ còn lại điệu cười ngông cuồng của A Sử Na Kiên, rồi trong đầu là cảnh tượng Tào Ngọc Lâm gặp nạn cùng thảm cảnh của một trăm tám mươi sáu người, vậy mà hắn chẳng hề hay biết, cuối cùng lại biết được từ miệng của gã rắn độc này…
“La tướng quân!” Đô đốc U Lăng vội dẫn người đuổi tới, nhưng chỉ thấy bóng lưng của hắn cùng đội ngũ truy đuổi, không dám tùy tiện đi theo, bèn vội cho người để ý động tĩnh, còn mình dẫn theo người khác chạy về bẩm báo với Phục Đình.
…
Trong doanh trại, đuốc cháy hừng hực.
Tê Trì vừa dỗ Chiếm Nhi làm ồn đi ngủ, dặn nhũ mẫu phải chăm sóc cẩn thận, vừa ra khỏi lều thì nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp.
Hẳn là người đưa tin, trễ thế rồi mà còn bôn ba, chắc chắn là có chuyện rồi, nàng bèn đứng lại đợi.
Người nọ đánh ngựa tới trước mặt nàng, đúng như dự đoán – là cận vệ của Phục Đình, xuống ngựa hành lễ, báo lại tình hình hiện tại ở biên giới với nàng.
Là Phục Đình đặc biệt hạ lệnh báo cho nàng biết.
“Cái gì?” Tê Trì nghe xong thì lo lắng.
La Tiểu Nghĩa liều lĩnh lúc này, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao?
“Cô ơi.” Lý Nghiên ở căn lều bên kia đi tới, cậu đã nghe thấy rồi, vừa đi vừa khoác áo choàng: “Cháu có chức trách đốc quân, vẫn nên đến đó xem sao mới được.”
Tê Trì không nói gì, ánh mắt vượt qua cậu nhìn ra sau lưng.
Tào Ngọc Lâm đang đứng đó, trong ánh lửa mảng sáng mảng tối không thấy rõ vẻ mặt.
“Hắn điên rồi chắc.” Bất thình lình nàng ấy thốt ra câu này, rồi ngoái đầu ra sau doanh trại dắt ngựa.
Tê Trì nhìn Lý Nghiên, xách vạt áo đi theo.
Sau nửa đêm, đội ngũ đầu tiên Phục Đình phái đi tiếp ứng đã quay về.
Nhưng La Tiểu Nghĩa vẫn chưa trở lại.
Người trở về bẩm báo, có thể hắn đã thực sự đuổi theo A Sử Na Kiên ra khỏi biên giới.
Phục Đình nhanh chóng đưa ra quyết định, lên ngựa điểm người, tuyên bố chuẩn bị chiến đấu.
Đội ngũ đã điểm, hành quân suốt đêm.
Không thắp lửa soi sáng, mượn ánh trăng trên đỉnh đầu mà đi, một hàng khinh kỵ như lưỡi sao sắc bén tuốt khỏi vỏ, tiến thẳng về trước chẳng hề dừng lại.
Lúc tới ngoài khe núi kia, Phục Đình tập hợp đội ngũ, điểm phó tướng, phân người dẫn theo từng tiểu đội chia nhau ra tìm kiếm, lệnh cho đô đốc U Lăng ở sau tiếp ứng bất cứ lúc nào, một khi có mục tiêu thì lập tức giao chiến.
Mới ra lệnh xong, cả đội vừa động thì một con ngựa từ phía sau nhanh chóng lao tới, bóng đen dưới ánh trăng xông thẳng tới trước mặt.
Thị giác của Phục Đình rất tốt, nhận ra đó là Tào Ngọc Lâm.
“Tam ca.” Nàng vừa đuổi theo đoàn quân đến, lúc siết cương vẫn còn thở dốc.
Phục Đình nhìn lướt qua bàn tay nàng đặt trước người, siết chặt dây cương, nếu không phải tiếng gió quá mạnh thì thậm chí còn có thể nghe được âm thanh khớp ngón tay kêu.
Rốt cuộc nàng cũng lên tiếng: “Xin tam ca cho muội dẫn theo một nhóm, muội có thể chi viện cho huynh ấy.”
Phục Đình hỏi câu đầu tiên: “Muội có thể dẫn binh?”
Tào Ngọc Lâm cụp mắt, rồi mau chóng ngước lên: “Muội hiểu rõ tên A Sử Na Kiên hơn huynh ấy.”
Phục Đình ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, cũng không muốn chậm trễ nữa, vẫy tay phân hai đội ngũ của phó tướng cho nàng, nắm roi ngựa kéo dây cương: “Không cần miễn cưỡng.”
Nói đoạn, chàng dẫn người lao vụt đi như mũi tên băng xuyên khe núi.
Tào Ngọc Lâm vẫn siết chặt cương ngựa, nhìn những người đi theo bên mình.
Bỗng mồ hôi túa ra đầy lòng bàn tay.
Đô đốc U Lăng xoay chuôi đao tới trước mặt nàng, thuận tiện nhắc nhở: “Tào tướng quân, sao cô còn chưa đi? Không phải cô muốn đi tiếp viện La tướng quân ư?”
Tào Ngọc Lâm buông lỏng dây cương, nắm lấy chuôi đao, khi mở miệng thì trên mặt vẫn không biểu cảm, duy chỉ âm thanh là rõ ràng: “Đi theo ta.”
Ngày trước nàng cũng đã nói lời như thế với một trăm tám mươi sáu người còn lại ấy.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã thúc ngựa phóng nhanh, hùng tráng lao đi trong gió, hệt như năm đó.
…
Phía sau đường biên giới còn có những người khác đi theo.
Tê Trì khoác áo choàng, đội mũ mạng, xuống ngựa đứng trên sườn núi, mắt nhìn ra phương xa nặng nề, ngón tay kéo dây buộc áo khoác, cởi ra rồi lại thắt lại, cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần.
Phục Đình đã điều động đại bộ phận, đô đốc U Lăng cùng các phó tướng trong quân đã xếp hàng, chuyện này diễn ra sớm hơn so với dự tính của chàng, bất luận là vô tình hay cố ý thì hành động trừ khử A Sử Na Kiên cũng đã bắt đầu.
Đoàn người đi theo hai bên, Lý Nghiên cũng dừng ngay trên sườn đất bên phải nàng.
Cậu tới đây với thân phận đốc quân, nhưng suy cho cùng vẫn lo cho an nguy của La Tiểu Nghĩa, dừng lại không bao lâu, nói câu “cô đừng lo quá” rồi dẫn người đi tới trước nghe ngóng động tĩnh.
Bất giác trời đã hửng sáng.
Tê Trì đi đi lại lại tại chỗ mấy vòng, mới nhận ra thì ra đã đợi lâu đến thế, nắm lại ngón tay lạnh cóng vì gió thổi.
Bỗng một tiếng động theo gió truyền đến, dường như là tiếng vó ngựa lao nhanh, rồi lại như là tiếng la hét xông vào chiến trường. Nàng nhìn về chỗ phát ra tiếng, sắc trời nửa xanh nửa trắng như khoét một lỗ thủng ở đường chân trời lờ mờ, rồi từ trong lỗ thủng màu trắng bạc ấy có ánh sáng phát ra, có người cưỡi ngựa xông đến, nhìn thân hình cùng áo giáp thì dường như chính là La Tiểu Nghĩa.
Hai bên trái phải đằng sau hắn là màn bụi mịt mù, đó là đội ngũ đang áp sát hắn, cầm đầu chính là Phục Đình một thân quân phục, còn bóng đen trên lưng ngựa ở đầu bên kia là Tào Ngọc Lâm.
Tê Trì vô thức bước lên bước đi về hướng ấy.
…
Không ngờ lại dùng cách này để tiếp ứng La Tiểu Nghĩa.
Trong khoảnh khắc Tào Ngọc Lâm quyết tâm sẽ ra mặt thì đã chuẩn bị kết quả xấu nhất rồi, thậm chí đã dẫn người ra khỏi biên giới, suýt thì giao chiến với kỵ binh Đột Quyết, đúng lúc này lại nhận được tin báo – hắn đã tự quay về.
Tia nắng ban mai le lói, đội ngũ của Phục Đình và đội ngũ của nàng gần như đồng thời lao đến cạnh La Tiểu Nghĩa.
Vừa nhảy xuống ngựa, Tào Ngọc Lâm lập tức ném thanh đao đi, mồ hôi trong lòng bàn tay vẫn chưa khô, nàng phăm phăm bước đến túm lấy vạt áo La Tiểu Nghĩa, kéo hắn xuống khỏi lưng ngựa.
“La Tiểu Nghĩa, có phải huynh chán sống rồi không.” Nàng túm vạt áo La Tiểu Nghĩa, xụ mặt nói, lại đẩy mạnh một cái: “Có chán sống thật thì cũng đừng làm hỏng chuyện của tam ca.”
Gió thổi rối tung búi tóc của La Tiểu Nghĩa, mặt hắn bám đầy bụi, người dính máu, lùi về sau hai bước, mắt nhìn nàng, bỗng mở miệng, nhưng giọng lại khô khốc: “A Thuyền, có đau không?”
Tào Ngọc Lâm ngẩn người.
Binh sĩ có mặt lặng im, không một ai hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Phục Đình nhìn La Tiểu Nghĩa.
La Tiểu Nghĩa chẳng nhìn ai, trong mắt chỉ có mỗi Tào Ngọc Lâm, hốc mắt đỏ bừng.
“Toàn quân nghe lệnh,” Chàng giũ cương, nghiêm nghị đánh ngựa đi tới trước: “Đi theo ta.”
Binh lính tại chỗ, bất luận ban đầu đi theo ai thì giờ đây tất cả đều nghe lệnh, theo chàng rời đi.
Nơi này chỉ còn lại La Tiểu Nghĩa và Tào Ngọc Lâm.
Thực ra La Tiểu Nghĩa không hề làm liều, dù đúng là hắn đã nổi cơn tam bành, chỉ hận không thể băm thây tên A Sử Na Kiên kia, nhưng kinh nghiệm chinh chiến bao nhiêu năm vẫn còn đó, đuổi theo không lâu thì lời dặn dò của Phục Đình đã kéo lý trí quay về.
Nhất định A Sử Na Kiên đã thăm dò biết được quan hệ của hắn và Tào Ngọc Lâm, cố ý kích động hắn, muốn tiêu diệt một phần sức mạnh của Phục Đình.
Hắn cố kìm nén, dằn lại ý nghĩ đuổi theo giết chết hắn ta, lúc xuất hiện ở biên giới thì vờ như bừng tỉnh, kịp thời dẫn người lui về.
Có lẽ toán của A Sử Na Kiên có ý rút lui thật, nhưng cuối cùng chúng vẫn bị sự yếu thế của hắn thu hút trở lại.
La Tiểu Nghĩa thu hút chúng đi tới một đầu khe núi, nhân cơ hội thoát thân trở lại, vì thu hút hắn ta quay đầu mà tổn thất mấy trăm người.
Hắn cố gắng chịu đựng, buồn cũ hận mới cũng phải chịu đựng, đến tận lúc này khi trông thấy Tào Ngọc Lâm, mọi cảm xúc tuôn trào như lũ tràn bờ đê.
Vậy nhưng chỉ hỏi được mỗi một câu: A Thuyền, có đau không?
Tào Ngọc Lâm đứng trước mặt hắn, lặng im như một pho tượng, ngay đến con ngươi cũng chẳng động đậy.
Hốc mắt La Tiểu Nghĩa lại thêm đỏ, một tay nắm lại đưa lên chặn miệng, quay đầu đi, song vẫn không ức chế được tiếng nấc nghẹn ngào.
Hắn đứng dưới ngựa, như một đứa trẻ mới lớn đã làm sai, tự trách bản thân: “Là ta vô dụng, chẳng biết cái gì, chỉ nghĩ nàng không cần ta nữa, thế mà ta chưa bao giờ nghĩ nàng đã gặp chuyện gì…”
Rốt cuộc hắn cũng ngẩng đầu lên, nhìn Tào Ngọc Lâm: “A Thuyền, nàng nói thật cho ta biết đi, vết thương của nàng đã lành chưa? Không đau nữa thật chứ?”
Gió thổi âm thanh hắn cách quãng.
Cuối cùng hai mắt Tào Ngọc Lâm cũng giật giật, trong cổ họng như tắc nghẽn đống cát, rất lâu sau mới lên tiếng, nhưng giọng khàn khàn: “Tiểu Nghĩa ngốc…”
…
Tê Trì thôi nhìn bên kia, xoay người lại, tựa như có thứ gì đó bịt lại trong lòng.
Vừa quay người thì đập vào mắt là lồng ngực rắn chắc của phái nam.
Những người đi theo đã rút lui tự bao giờ, chẳng hay Phục Đình đứng sau lưng nàng khi nào.
Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, nhìn thấy bản thân trong tròng mắt đang nhìn mình của chàng, cứ như bị hút sâu vào trong đáy mắt chàng: “Không có tên A Sử Na Kiên kia thì đất Bắc có thể thái bình được không? Nếu có thể, thiếp chỉ mong rằng mãi mãi không có một A Sử Na Kiên thứ hai nữa.”
Phục Đình cong môi, trấn an nàng: “Đây chính là chức trách của Đại đô hộ ta đây.”
Tê Trì nhìn đao kiếm sau lưng và bên hông chàng, biết chàng sắp sửa hành động, thế là giơ tay lên quàng lấy cổ chàng.
Người chàng lạnh băng vì gió thổi, nàng siết chặt tay, đến gần, chóp mũi chạm nhẹ vào chàng: “Hứa với thiếp là phải bình an quay về.”
Phục Đình nhìn nàng, trước đó nàng không nói gì nhưng chưa chắc là không muốn nói, cuối cùng bây giờ đã mở lời.
Tay chàng ấn vào eo nàng, hai cơ thể tựa sát vào nhau trong gió sớm.
Nàng nói tiếp: “Thiếp và Chiếm Nhi sẽ đợi chàng.”