Sau khi nhổ trại, đoàn quân chỉ dừng lại ở Du Khê Châu một ngày, làm lễ truy điệu cho các vị tướng sĩ đã hy sinh. Sau đó Phục Đình hạ lệnh về phủ Hãn Hải, để đô đốc các châu quay về bố trí dân sinh.
Dẫu là vậy, nhưng vì tuyết rơi liên miên, sợ con chịu lạnh nên bọn họ đi rất chậm, lúc về phủ Hãn Hải thì đã qua ải cuối năm.
Mấy tháng sau ——
Tại phủ đô hộ.
Thu Sương đặt mấy cuốn sổ lên bàn, thấp giọng bẩm báo như sợ làm kinh động ai: “Bẫm gia chủ, từ sau cuộc chiến tới nay, thế mà các hiệu buôn thu lời rất nhiều, các đại phu Trung Nguyên ngày trước mới tới vì ôn dịch cũng ở lại hơn nửa.”
Tê Trì ngồi sau bàn, gật đầu một cái.
Có tiền thì dĩ nhiên có thể giữ người, huống hồ đất Bắc cũng cần họ.
Nàng nhìn lướt qua sổ sách trước mắt, một tay cầm bút, thỉnh thoảng viết xuống đôi câu.
Thu Sương nhìn một hồi, không nhịn được khuyên: “Gia chủ đừng bận thế nữa, vẫn nên nghỉ ngơi thêm đi ạ.”
Tê Trì chẳng buồn ngẩng đầu: “Cũng đã lâu rồi, làm gì mà cứ như ta vừa về thế.”
Thu Sương nhớ đến chuyện này thì bất bình: “Cũng tại Tân Lộ kể đáng sợ quá, dọa nô tỳ đến giờ vẫn còn thấy sợ.”
Hồi mới về phủ, Tân Lộ lén miêu tả sống động sự mạo hiểm trong trận chiến với nàng ấy, còn nói Tê Trì đã sinh con trai trong cuộc chiến thế nào, rồi mỗi người một ngả ra sao, thậm chí ngay tới Đại đô hộ cũng trúng độc gục ngã một thời gian, nàng ta nghe mà ngực như đánh trống, nên về sau hễ thấy Tê Trì bận rộn là lại muốn giục nàng đi nghỉ, có sửa cũng không được.
Vừa nói tới đây, Tân Lộ bị nàng gán tội đi vào phòng, thấp giọng báo: “Bẩm gia chủ, Đại đô hộ bỗng quay về.”
Tê Trì đặt bút xuống: “Thế hả?”
Từ lúc về phủ Hãn Hải, Phục Đình liên tục bận điều tra gì đó, lại còn dẹp yên các châu nên thường xuyên ra ngoài, cũng đã một thời gian rồi nàng chưa gặp chàng, bởi vậy mới hỏi câu trên.
Thực ra thì nàng cũng hiểu, điều tra trong phủ Hãn Hải thì hơn nửa có liên quan tới chuyện hành thích, mà điều tra ở bên ngoài thì hơn nửa chính là chuyện về Đột Quyết.
Nghĩ lại thì cũng đã một thời gian không thấy Tào Ngọc Lâm đâu.
Nàng cầm khăn lau tay, đứng dậy: “Ta đi xem thế nào.”
Vừa quay đầu lại thì bỗng ngẩn ra, bước nhanh về phía giường nhỏ.
Thu Sương và Tân Lộ thấy thế thì cũng sững sờ, vội chạy về nơi đó.
Ban đầu tiểu lang quân đang ngủ trưa trên giường, nằm ngay giữa giường, nhưng hiện tại không thấy người đâu, bảo sao không sốt ruột.
Nhất là Thu Sương, tự nhận không thể có mặt chăm sóc lúc gia chủ sinh con, nên khi lần đầu nhìn thấy tiểu lang quân đã đau lòng khôn nguôi, mấy ngày đầu sau khi quay về gần như không rời nửa bước, phải mấy tháng sau mới đỡ hơn.
Hai người còn chưa lại gần thì Tê Trì đã tới trước, vén màn lên nhìn, thở phào một hơi.
Thì ra cu cậu đã dậy từ lúc nào, không nói gì mà bò xuống cuối giường, mặc áo lót bằng gấm, giơ cánh tay bé nhỏ trắng muốt kéo màn chơi đùa.
Tân Lộ và Thu Sương cũng hết hồn: “Xém tí đứng tim rồi.”
Đứa bé nghe thấy tiếng thì quay mặt qua nhìn. Cu cậu cao lên không ít, gương mặt nhỏ bé cũng phúng phính, cặp mắt cực kỳ giống Phục Đình.
Tê Trì duỗi tay ra vỗ: “Lại đây nào Chiếm Nhi.”
Cu cậu nhận ra mẹ, cũng biết mẹ đang gọi mình, thế là chống hai tay xuống giường, nhấc cẳng chân bò tới.
Nhũ danh là do nàng đặt, nhưng tên chính của con là Phục Đình đặt.
Trên đường về gần tới phủ Hãn Hải, một trận tuyết lớn vừa ngừng rơi, trong xe là lửa than ấm áp, nàng sực nhớ ra chuyện này, vén rèm lên nói: “Đã lâu thế rồi mà chúng ta vẫn chưa đặt tên cho con.”
Phục Đình ở ngoài nhìn vào, gạt bông tuyết dính trên mi, nhìn đất trời bao la, nói: “Sinh giữa chiến trường, vậy đặt là Phục Chiến đi.”
Chữ Chiến tuy sắc, nhưng ghép thêm họ của chàng thì lại có khí thế hàng phục.
Tê Trì thấy cái tên này có cảm giác chiến tranh quá, tóm lại là vẫn hơi nặng nề, bèn chọn một chữ đồng âm làm nhũ danh, gọi là Chiếm Nhi.
Tê Trì ôm Chiếm Nhi đi ra khỏi phòng, cu cậu đã lên cân không ít.
Băng qua hành lang, thấy bóng người Phục Đình mặc quân phục ở đằng xa, ủng Hồ dính bụi, tay cầm roi ngựa, đang dừng trước từ đường, mặt hướng vào trong.
Rồi chàng ném roi ngựa đi, nhấc chân bước vào.
Tim Tê Trì nảy một nhịp, ôm Chiếm Nhi chậm rãi đi tới.
Thực ra từ xưa giờ từ đường vốn trống trơn.
Ngày trước Phục Đình là người không nhà, cảm thấy không có mặt mũi nào cung phụng cha mẹ, nên dù ở đây có đặt bài vị cha mẹ thì cũng đã mấy năm rồi chàng không ghé tới. Nay đi qua lại thấy cửa mở, hương án sạch sẽ, đệm bồ đoàn bên dưới mới toanh, đồ cúng nhang đèn trước án có đủ, rõ ràng là có tế bái.
Nói không ngạc nhiên là giả, chàng quét mắt nhìn vào trong.
Bỗng nghe thấy tiếng bi ba bi bô, Phục Đình ngoái đầu, thấy một bàn tay bé nhỏ đang đập vào khung cửa.
Rồi Tê Trì lộ nửa gương mặt ở ngoài.
Chàng hiểu ra: “Là nàng sắp xếp?”
Tê Trì gật đầu.
Ban đầu cũng không nhớ lắm, hồi trăm ngày của con vẫn còn ở trên đường, lúc đó nàng bỗng nhớ ra, có phải nên báo cho cha mẹ chàng ở trên trời biết không, nhưng đến lúc về bận chuyện kinh doanh nên đến gần đây mới chuẩn bị xong.
Nàng ôm Chiếm Nhi đi vào: “Không dẫn con đi gặp ông bà nội à?”
Phục Đình giơ tay ôm Chiếm Nhi, một lúc sau mới nói tiếp: “Nàng biết rồi à?”
Nàng suy nghĩ, đoạn nói: “Thiếp chỉ biết chàng không nợ bất cứ ai cả.”
Nàng đã từng nói câu này, chàng biết ngay là nàng đã biết.
Ánh mắt chất chứa tâm sự của chàng rơi lên người nàng, như có thứ gì đó đâm vào nơi mềm mại trong lòng.
Ngày trước người thân trong lòng nàng chỉ có phủ Quang vương, còn bây giờ, có phải đã có thêm nơi này của chàng rồi không.
…
Ra khỏi từ đường, đi thẳng về nhà chính, Chiếm Nhi nằm trên vai Phục Đình đã cà gục cà gật.
Phục Đình đặt cu cậu lên giường, quay người lại, thấy Tê Trì đứng cạnh thì duỗi tay kéo nàng tới.
Sau khi sinh người nàng đã nở nang, so với ngày trước đúng là có nhiều phong tình.
“Còn phải điều tra nữa à?” Nàng hỏi.
“Không cần phải lo.” Chàng không nói kỹ.
Nàng cũng không hỏi thêm.
Cảm giác bị đâm vào nơi mềm mại trong lòng Phục Đình vẫn còn, đầu cúi thấp xuống, nhưng chưa đụng vào nàng thì bên cạnh đã có bóng dáng bé nhỏ bò lên vạt áo chàng.
Chàng ngoái lại, là Chiếm Nhi quấn lấy Tê Trì, cu cậu chưa ngủ mà còn lấy sức bò lên người nàng.
Cũng may là còn ngoan, không khóc quấy.
Tê Trì muốn ôm con nhưng bị Phục Đình kéo lại, tay chàng che mắt con, đầu cúi xuống.
Một lúc sau nàng thở hổn hền lùi ra, đầu lưỡi tê dại, nhìn xuống giường, tay Phục Đình đã đặt xuống, đang bị Chiếm Nhi nắm lấy chơi đùa.
Còn có thế nữa à? Nàng liếc Phục Đình, xí xóa hỏi: “Còn phải xuất phủ nữa không?”
Chàng bị nhìn thì lại mỉm cười: “Không đi nữa, hiện tại tám phủ mười bốn châu bên dưới sắp tới phủ Hãn Hải rồi.”
Nàng ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh.
Đã đến lúc bọn họ tới thủ phủ nạp thuế rồi.
***
Mà ngày hôm ấy cũng chờ quá lâu.
Phục Đình cho các châu ở biên giới từ từ thu thuế, tính tới tính lui, tính từ ngày ngưng chiến đến nay thì cũng đã cho họ nghỉ gần nửa năm rồi.
Giờ thời tiết đã chuyển biến tốt, đô đốc các châu lập tức lên đường đến thủ phủ.
Đã nhiều năm phủ Hãn Hải chưa có cảnh tượng như thế.
Bên đường là bách tính chen chúc xúm xem, gần như bịt tắc cả con đường chính.
Từ sáng sớm, xe ngựa của đô đố các châu đã vào phủ Hãn Hải, từng chiếc từng chiếc nối liền làm người ta nhìn không chớp mắt.
Các hộ mới không hiểu tình hình lắm, may có những người dân ở lâu nói cho mới biết, đây là việc trọng đại nhất ở phủ đô hộ An Bắc.
Trời còn sớm, bình minh vừa hé rạng, cửa phủ đô hộ đã mở rộng.
Đại sảnh ở tiền viện rộng thênh thang, ở bên trên bày sạp thiết chiếu.
Sau sạp là một bình phong tám tấm cao bằng hai người gộp lại, là vật ngự ban. Tám tấm đại diện cho tám phủ ở đất Bắc, giữa các tấm nhũ vàng nạm ngọc, trên mỗi tấm vẽ địa hình núi sông ở các phủ, ghép với tên phủ đô đốc các phủ, trông nó y như một tấm bản đồ khái quát đất Bắc này.
Ghế ngồi bên dưới chia thành hai dãy hai bên.
Các vị đô đốc dẫn theo vợ con vào phủ đô hộ, sau khi vào sảnh thì đứng chờ ngoài cửa. Mọi người đều quen biết nhau, vì mấy năm rồi không vào thủ phủ nạp cống nên cũng đã lâu chưa tụ tập đông đủ thế này, do đó cũng không thiếu phần hàn huyên vài lời.
Nói chuyện về cuộc chiến lúc trước, cuối cùng đô đốc sáu châu ở biên giới bị quấn lấy, thảo luận đến tên Hữu tướng quân A Sử Na Kiên của Đột Quyết thì cắn răng nghiến lợi.
Không lâu sau, một nhóm người hầu từ sau bình phong đi ra, sau khi hầu hạ hai bên thì lại có một nhóm quan viên trong phủ Hãn hải bước ra, người nào người nấy mặc quan bào chỉnh tề, trong đó còn xen vào La Tiểu Nghĩa mặc quân phục áo giáp.
Một tướng quân như hắn thì chỉ làm việc trong quân đội, nên nay tới cũng không phải là để dự lễ.
Đã lâu lắm rồi mới có lại dịp thu cống, sao có thể không tới được, lúc thấy các vị đô đốc hắn còn kích động tới mức âm thầm chà xát hai tay.
Đa số các đô đốc đều quen hắn, nên vừa gặp mặt đã cười nói ——
“Các vị đô đốc vất vả rồi.” Chẳng mấy khi thấy La Tiểu Nghĩa nói giọng quan như vậy: “Dù gì cũng là ngày trọng đại, tam ca và tẩu tẩu cũng đã chuẩn bị, sẽ tới ngay thôi.”
Đô đốc Cao Lan nói: “Dĩ nhiên rồi, phu nhân là quý tộc hoàng thất, năm nay lý ra cũng phải phép tắc đầy đủ.”
Phu nhân Lưu thị của y cười nói: “Đại đô hộ và phu nhân là long là phượng, dẫu không chuẩn bị cũng đủ bảo chúng tôi ngẩng mặt.”
Còn có rất nhiều đô đốc các châu phủ và gia quyến chưa được gặp phu nhân Đại đô hộ, nghe câu đó thì không khỏi hỏi nhau.
Phu nhân đô đốc U Lăng nói với mấy vị phu nhân đứng cạnh: “Theo ta thấy, nếu bàn về phu nhân Đại đô hộ thì phủ đô hộ An Bắc của chúng ta tuyệt đối nổi bật nhất trong các phủ Đại đô hộ, cả tướng mạo lẫn xuất thân có ai bì được? Nội việc sinh con ở chiến trường tiền tuyến cũng là chuyện anh dũng lắm rồi, không giả tí nào đâu.”
Mọi người nghe thế thì lấy làm ngạc nhiên, không ngờ trong cuộc chiến vừa rồi lại còn có cả chuyện này, thật đúng là không ngờ.
Bỗng có người nói tiếp: “Nói câu này đâu chỉ phu nhân Đại đô hộ, ngay chính Đại đô hộ cũng là xuất chúng nhất trong chúng ta mà!”
Lập tức mọi người cười rộ lên, bầu không khí dễ chịu hẳn đi.
Các châu phủ chịu đựng đến thời khắc này đã không dễ gì, hiện tại đúng là có thể thả lỏng không ít.
Đang cười nói thì bỗng nghe trưởng sử phủ Hãn Hải báo: “Đại đô hộ tới ——”
Mọi người lập tức im bặt, lui về đứng yên vị trí cũ, nhìn lên chỗ cao.
Sau bình phong có tiếng xì xầm, sau đó Phục Đình và Tê Trì cùng bước ra.
Dù không phải là lần đầu gặp, nhưng Đại đô hộ trước mắt oai phong lẫm liệt, phu nhân duyên dàng, mọi người bên dưới bất giác nhìn lâu, nhất là các vị phu nhân đô đốc của Hồ tộc, dù đã gặp mặt trực tiếp rồi mà nhìn xong thì vẫn nhìn nhau ——
Quả đúng không giả chút nào, hai người bên trên đó, chỉ mỗi bề ngoài thôi cũng đúng là xuất chúng rồi.
Tê Trì búi tóc cao lên, cài trâm hoa, váy chẽn bằng gấm thêu hoa, khoác dải lụa lăng, váy dài quét đất, ngồi ở trên cao toát lên sự khoan thai quý phái khó diễn tả thành lời.
Nàng âm thầm nhìn Phục Đình ngồi bên cạnh, chàng ngồi quá sát nàng, hai vai gần như dán vào nhau, hôm nay chàng mặc quan bào cổ tròn, áo khoác rộng rãi, thắt lưng buộc chặt, vạt áo che phủ đôi chân dài, nhưng chính vóc dáng chàng đã là cái giá tốt rồi, nên dù có che đậy cũng không che được khí thế.
Đây cũng là lần đầu nàng thấy chàng như vậy, từ lúc theo chàng đến đây đã nhìn không biết bao nhiêu lần.
Bên mặt Phục Đình động đậy, chàng liếc sang, nói nhỏ: “Sau này không mặc quan phục nữa, đỡ nàng cứ phải nhìn chằm chằm.”
Tê Trì không khỏi bật cười, nhìn xuống bên dưới, cố nghiêm chỉnh lại: “Thiếp không có ý đó, chàng mặc trông đẹp lắm.”
Câu này có ba phần giải thích bảy phần trấn an, song vẫn khiến người nghe hưởng thụ. Da mặt Phục Đình giật giật, trong lòng thấy thế nhưng trên mặt vẫn là vẻ nghiêm nghị, dù sao mọi người phía dưới đều đang nhìn.
Chàng gật đầu với một bên.
Trưởng sử phủ Hãn Hải lập tức hô to: “Các phủ bái lễ ——”
Tám phủ đất Bắc, ngoài thủ phủ phủ Hãn Hải ra, bắt đầu từ thủ phủ ở biên giới lần lượt tiến lên làm lễ.
Đi đầu là phủ U Lăng, đô đốc U lăng dẫn theo phu nhân, theo sau là hai cô con gái mới mười tuổi, cùng tiến đến bái lễ.
Đầu tiên là Hồ lễ một tay ấn ngực cúi mình, sau đó là Hán lễ quỳ xuống dập đầu, tới khi đứng dậy, đô đốc U lăng lấy tấu sớ ở trong ngực ra, hai tay trình lên, bên trong ghi lại thuế khóa đã thu, sau đó mở miệng báo cáo công việc.
Tôi tớ trong phủ có bao nhiêu, quân sĩ trong quân có bao nhiêu, được mất những gì, bố trí biên phòng, từng chuyện từng chuyện báo cáo đầy đủ.
Trưởng sử đứng bên ghi chép, sau đó còn cần kiểm tra lại một lần, đây đều là thể lệ cố hữu.
Phục Đình cầm tấu sớ xem, lại nghe báo cáo công việc, hỏi một vài câu, đô đốc U Lăng cẩn thận trả lời.
Cuối cùng lại bái lễ lần nữa, lúc này mới có thể ngồi xuống.
Rồi tiếp đó, phủ Kiên Côn, phủ Kim Vi, phủ Yên Nhiên, phủ Lư Sơn, phủ Quy Lâm, phủ Tân Lê, các chư phủ còn lại lần lượt tiến lên bái lễ.
Mỗi phủ đều giao tấu sớ thu thuế.
Mỗi phủ đều dân theo gia quyến trịnh trọng bái lạy.
Tê Trì muốn nhân đây nhận biết nên cũng cẩn thận nhìn thẳng, cảm thấy lúc bọn họ giao tấu sớ thu thuế thì trên mặt toát lên ý tứ sâu xa, lưng ưỡn thẳng, thậm chí khiến nàng cảm nhận được mấy phần kiêu ngạo.
Có lẽ với bọn họ mà nói, việc nộp thuế như thể đã xóa đi sự bần cùng và kìm nén chất chứa trong mấy năm qua.
Nàng lại nhìn La Tiểu Nghĩa vừa hớn hở lại vừa khắc chế đứng bên cạnh, rồi lặng lẽ nhìn Phục Đình. Chàng nhìn thẳng xuống dưới, vẻ mặt nghiêm túc, dù là trong thời khắc này thì cũng chẳng nhận ra tâm tình của chàng, trái ngược hoàn toàn với La Tiểu Nghĩa, nhưng lại có cảm giác vốn nên như vậy.
Nàng mím môi cười, trong đầu nghĩ đúng thế, vốn nên là quân phiệt ngạo thế quần hùng một phương, chàng cũng nên hưởng thụ hết thảy những điều này.
Sau tám phủ là đến mười bốn châu, cũng bắt đầu từ biên cảnh đi dần vào trong, nhằm biểu dương bọn họ rất coi trọng vị trí biên giới.
Trưởng sử vừa mở miệng, vợ chồng đô đốc Hạ Lan ở Du Khê Châu nhấc chân toan đi lên, thì bỗng sau bình phong vang lên tiếng trẻ con khóc òa.
Mọi người lập tức trố mắt nhìn nhau.
Tê Trì không khỏi nhìn ra sau, trước khi ra ngoài đã giao Chiếm Nhi cho Tân Lộ và Thu Sương trấn an vài câu rồi, rõ là nãy còn ngoan lắm mà, không hiểu sao giờ lại khóc.
Thực ra vốn không nên đưa con tới đây, chỉ là con trái bám mình quá, bất đắc dĩ phải bế theo.
Tê Trì đang định nhúc nhích thì một tay đè lên váy, nàng quay sang nhìn vào mắt Phục Đình, chàng thấp giọng nói: “Ngồi đấy.” Nói rồi đứng dậy đi vòng ra sau bình phong.
Ngoài La Tiểu Nghĩa dám nghển cổ nhìn ra sau, những người còn lại không dám có động tác gì, chỉ là ít nhiều đều có vẻ bất ngờ.
Nơi này xưa nay là phủ Đại đô hộ trịnh trọng nhất, ngay các vị đô đốc dẫn theo vợ con đấy, trên đường tới cũng liên tục căn dặn nhấn mạnh phải tuân thủ lễ nghi, không được xúc phạm. Nên có đô đốc chuyến này đi không dẫn theo con nhỏ, hoặc chỉ dẫn theo đứa ngoan ngoãn nghe lời nhất đến góp vui mà thôi.
Không ngờ con vẫn còn nhỏ mà Đại đô hộ lại dẫn theo kè kè, càng ngạc nhiên hơn là con vừa khóc thì chính chàng đã đứng dậy, để phu nhân Đại đô hộ ngồi yên ở ngoài.
Tê Trì ngồi nghiêm, nhưng liên tục để ý tình hình sau bình phong.
Trong tiếng khóc của đứa bé, nghe thấy Phục Đình thấp giọng hỏi: “Khóc cái gì?”
Nàng cau mày, lo chàng dọa sợ con.
Nhưng không lâu sau, đứa bé đã ngừng khóc.
Nàng vừa thở phào thì thấy Phục Đình đi ra, tay bế con trai.
Bên dưới không ai là không khiếp sợ ra mặt, ngay đến La Tiểu Nghĩa cũng trợn tròn mắt.
Người khác không biết, nhưng hắn lại có thể không rõ? Tam ca hắn đâu phải là dạng người chiều con, vừa rồi hắn cũng thấy tam ca ấn tẩu tẩu ngồi lại, rõ ràng không muốn tẩu tẩu rời đi nên mới bồng con đi ra.
Phục Đình ôm con trai, vừa ngồi xuống, Chiếm Nhi đã quơ quơ đôi tay đòi trèo sang Tê Trì, nhưng bị chàng dứt khoát giữ lại.
Chiếm Nhi dẩu môi, thấy sắp khóc thì chàng đảo mắt nhìn xuống, suỵt một tiếng.
Có lẽ bị chàng dọa sợ, cuối cùng Chiếm Nhi cũng thôi khóc.
Tê Trì thấy buồn cười, không ngờ chàng lại dỗ được con, bèn nói nhỏ: “Hay để thiếp ôm cho.”
“Đừng chiều nó.” Phục Đình ngồi cạnh nàng, buông lỏng cánh tay đặt Chiếm Nhi vào giữa, mắt nhìn xuống bên dưới: “Tiếp tục đi.”
Tê Trì không nói nữa, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, lúc này cu cậu mới chịu ngoan hẳn.
Trưởng sử hoàn hồn, lập tức lên tiếng.
Lúc này vợ chồng đô đốc Hạ Lan mới tiến lên bái lễ.
Thế là mọi người đều nhìn thấy: giữa Đại đô hộ uy nghiêm oai hùng cùng phu nhân đoan trang quý phái có thêm đứa trẻ trắng bóc như cục bột, đôi mắt đen láy mở to được Đại đô hộ bế trong tay, hình ảnh này thực sự khiến mọi người bất ngờ.
Đến tận khi châu cuối cùng bái lạy xong, hai bên trong sảnh, kể cả quan viên phủ Hãn Hải, thậm chí là La Tiểu Nghĩa, bọn họ đồng loạt quỳ xuống, hành lễ lớn ——
“Chúc, phủ Đại đô hộ trọng chấn uy nghi!”
“Nguyện, phủ Đại đô hộ vĩnh trấn biên cương!”
“Mong, phủ Đại đô hộ muôn đời thái bình!”
Tê Trì rung động, trước đó khi tưởng tượng về hai mươi hai lần đại lễ từng nghe là nàng thấy đã đủ lắm rồi, nên vừa rồi cũng không quá ngạc nhiên, nhưng vào lúc này đây, khi nhìn biển người đang quỳ trong đại sảnh, nàng thực sự chấn động trước những lời thề ấy.
Mỗi một người đều là đô đốc thống soái một phương, đảm nhiệm chức vụ của mình, đồng tâm đồng nghĩa đến cùng thật khiến người khác khó tin.
Cảnh tượng như thế, thực không khác gì bá chủ một phương.
Phục Đình một tay ôm con trai, một tay khác giơ lên.
Mọi người đứng dậy.
Tê Trì nhìn bọn họ đứng lên, bỗng có cảm giác, đất Bắc đã thực sự vươn mình trỗi dậy.
…
Sau khi kết thúc lễ bái, các vị đô đốc tản đi, quan viên phủ Hãn Hải theo thông lệ mời đến quan thự tiếp đãi.
Chỉ có La Tiểu Nghĩa là ở lại.
Cuối cùng Phục Đình giao Chiếm Nhi cho Tê Trì.
Chiếm Nhi lập tức giang hai tay nhào vào lòng mẹ.
Tê Trì đang định ôm con rời đi thì thấy Lý Nghiên từ ngoài vào.
Chỉ nửa năm ngắn ngủi mà Lý Nghiên đã cao lên rất nhiều, vừa vào đã tới thẳng chỗ Phục Đình, chắp tay nói: “Chúc mừng dượng ạ.”
Cậu biết hôm nay là ngày vui đặc biệt, thế nên đợi các vị đô đốc rời đi thì tới chúc mừng.
Phục Đình gật đầu, vỗ vào vai cậu.
Tuy không nói gì song động tác lại rất thân mật.
Lý Nghiên xấu hổ cười cười, thấy La Tiểu Nghĩa tới thì nhường đường, đi tới chỗ cô chơi với Chiếm Nhi.
La Tiểu Nghĩa đi tới, kéo Phục Đình sang một bên nói nhỏ: “Tam ca, huynh có biết giờ trong tay huynh có bao nhiêu tiền không?”
Chàng đáp: “Ta tự biết.”
Tấu sớ cũng đã xem rồi, tổng cộng bao nhiêu tự nhiên biết rõ.
La Tiểu Nghĩa hớn hở ra mặt: “Nay có thể coi là đã qua được ải khổ cực rồi!”
Bỗng Phục Đình ngoái nhìn Tê Trì, đoạn quay đầu lại, ừ một tiếng: “Đưa sổ sách ngày trước tới cho ta.”
La Tiểu Nghĩa nhìn tẩu tẩu, biết tam ca hắn muốn trả lại tiền cho tẩu tẩu.
Còn chưa mở miệng thì bỗng có một người hầu đến trước cửa, bước chân vội vã, cúi đầu thưa: “Bẩm Đại đô hộ, trong triều có người đến bái kiến.”
Phục Đình nhìn sang: “Cho truyền.”
Tê Trì đang mỉm cười để cháu đùa chơi với con, bỗng nghe thấy hai chữ trong triều thì chợt ngước nhìn lên.
Quan đưa thư ở trong triều nhanh chóng đi vào, mang theo bụi bặm, quỳ xuống trình lên văn thư ——
“Thánh nhân có chỉ, An Bắc Đại đô hộ đã đẩy lùi được Đột Quyết, trấn thủ đất Bắc, đem lại bình yên cho bách tính, đời sống người dân được hồi phục, lại thêm công mới, định ngày vào kinh báo cáo ban thưởng. Đặc biệt lệnh cho huyện chủ Thanh Lưu và thế tử Quang vương theo vào kinh đô.”
Phục Đình nhận lấy văn thư, mở ra đọc nhanh rồi khép lại, nói: “Quay về báo cáo thánh nhân, thần đã lĩnh chỉ.”
Viên quan đưa tin bái lạy rồi lui ra.
Phục Đình nhìn Tê Trì: “Nghe thấy gì chưa?”
“Nghe rồi.” Nàng nắm bàn tay bé nhỏ của con trai, đưa mắt nhìn cháu.
Lý Nghiên cũng đang nhìn nàng, ngạc nhiên ra mặt: “Thánh nhân còn muốn gặp cả cháu sao?”
Tê Trì tủm tỉm, nàng đúng là ngạc nhiên, nhưng không phải ngạc nhiên khi thánh nhân biết Lý Nghiên ở đây, dẫu gì cả thiên hạ này đều là đất của vua. Chẳng qua là, nhà Quang vương bọn họ đã nhiều năm chưa bao giờ lên kinh gặp mặt thánh nhân.
Có điều, nàng im lặng nhìn Phục Đình, trong đầu nghĩ, có lẽ đây là cơ hội.