Cố Diễn không thể từ chối ánh mắt này được.
Tay anh khẽ động đậy, anh chần chừ một lát. Cuối cùng bàn tay dừng lại trên đầu Phần Kiều, nhẹ nhàng vuốt lại mấy sợi tóc giúp cô.
“Anh không nói dối em, đúng không?” – Giọng Phần Kiều bé xíu.
“Hãy tin tôi” – Cố Diễn nói chắc nịch.
Ngay lập tức, nước mắt của Phần Kiều như một chuỗi ngọc bị đứt, từng giọt, từng giọt rơi xuống nền nhà.
Cô chưa khóc trước mặt người ngoài bao giờ.
Phần Kiều là một người vừa kiêu ngạo, vừa sợ mất mặt. Cô không bao giờ phơi bày bản thân cho người xem. Mặc dù cô rất thường dễ khóc, nhưng khi nước mắt chảy ra là toàn trốn vào một góc nào đó. Khóc như muốn chết sống lại, vô cùng thê thảm, đúng ra phải nhận được sự thương cảm, nhưng vĩnh viễn người khác lại không cảm thấy vậy.
Tuổi dậy thì là khoảng thời gian một người khát vọng sự chú ý cũng như là yêu thương nhất, nhưng cả một khoảng thời gian này Phần Kiều chẳng có cái gì cả. Hiện tại bây giờ cô chỉ cần một người dẫn dắt mình, yêu thương mình, không phải chỉ là sự cảm thông.
Cuối cùng chuyện về hội chứng trầm cảm cũng được vén màn lên, người vui mừng nhất là Vương Dật Dương. Cuối cùng anh ta cũng quang minh chính đại ra vào căn hộ Cố Diễn, nói chuyện đả thông tâm lý cho Phần Kiều. Hiện trạng bây giờ của Phần Kiều đã tốt hơn rất nhiều so với hồi còn ở Vân Nam. Đôi khi vết thương gây ra từ người thân giống như một con dao cùn, cứ dai dẳng cứa từng nhát vào lòng, không thể nào một nhát đứt lìa được.
Sự rời đi của Cao Lăng đã để lại một vết thương nghiêm trọng cho Phần Kiều, nó dần dần thối rữa. Có lẽ ban đầu vết thương đó cứ chảy máu, cứ đau đớn. Nhưng thật ra chỉ cần qua một thời gian, vết thương đó dần lành lại, không nhiễm trùng, không lan rộng ra thêm. Miệng vết thương sẽ dần kết vảy, chậm rãi hồi phục, sau đó để lại một vết sẹo mờ nhạt.
......
Một tháng sau kì thi tuyển sinh vào đại học, Phần Kiều đã có điểm. Thành tích của cô tốt hơn rất nhiều so với những lần thi thử, có thể nói là phát huy vượt xa ngày thường. Cho dù như thế nào thì cô cũng có thể thoải mái chọn bất kì trường nào.
“Phần Kiều tiểu thư, cô có điện thoại” – Người giúp việc gõ cửa.
Phần Kiều nhận điện thoại, giọng của Hạ Hào truyền đến ở đầu dây bên kia, nghe có chút không thật. Kể từ khi gặp nhau ở lần thi đại học thì cả hai đã không nhau nữa.
“Phần Kiều, ở Đế Đô có vui không?” Hạ Hào hỏi, giọng nói của cậu vẫn dịu dàng ân cần như trướ.c
“Ừ.” – Phần Kiều đáp, cô gật đầu trước điện thoại rồi mới nhận ra cô gật đầu như vậy thì Hạ Hào cũng không thấy.
“Gần đây mỗi ngày ở Vân Nam đều mưa, ở ngay cửa nhà cậu có một dải hoa lay ơn, nó đã nở hoa hết rồi, tiếc là cậu không thấy được——”.
Phần Kiều lẳng lặng ngồi nghe Hạ Hào nói, bỗng dưng cậu lại im bặt.
“Phần Kiều, cậu có trở về Vân Nam không?” – Không biết vì sao, Phần Kiều cảm thấy ở một giây nào đó, giọng nói của cậu có chút mỏng manh. Cô chưa kịp mở miệng, Hạ Hào đã cười rộ lên: “Thật ra cũng không nên, ít ra ở Đế Đô, cậu Cố còn có thể chăm sóc cậu, thay đổi môi trường mới, cậu còn có thể kết giao với bạn bè mới”.
Chỉ có Hạ Hào biết nụ cười đó chua xót như thế nào, cậu biết hoàn cảnh Phần Kiều khó khăn, nhưng cậu cũng không thể làm gì được.
Trong lòng Phần Kiều có chút cảm giác không rõ, trước đây Hạ Hào là người bạn duy nhất luôn giúp đỡ cô, nhưng một lời tạm biệt cô cũng không nói, cứ như vậy mà rời khỏi Vân Nam. Cô nắm chặt điện thoại, cô muốn an ủi Hạ Hào, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
“Phần Kiều, đừng để hạ huyết áp, phải ăn nhiều thêm, đừng bỏ thuốc nữa” – Hạ Hào dặn dò.
“Ừ” – Phần Kiều trả lời từng ý một.
“Ngày hôm đó mẹ tôi đi gặp cậu, đúng không?” – Hạ Hào bỗng dưng nhắc đến chuyện đó.
Phần Kiều siết chặt điện thoại, không biết phải trả lời như thế nào.
Sự im lặng của Phần Kiều đã chứng minh suy đoán của Hạ Hào: “Tôi cũng chỉ đoán vậy thôi, tôi không biết mẹ đã nói gì với cậu, nhưng dù có là gì đi nữa thì cậu cũng đừng để ý. Phần Kiều, tôi thay mặt mẹ xin lỗi cậu”.
Chuyện đã qua lâu rồi, thật lòng mà nói Phần Kiều đã suy nghĩ thông suốt hơn rất nhiều. Ngày đó mẹ Hạ Hào nói những lời đó hoàn toàn có thể hiểu được. Phần Kiều trước đây cũng không nghĩ sâu xa như vậy, cô cũng không ghét bỏ Hạ Hào, nếu như ba cô không gặp việc không may như vậy, cả hai người bọn cô, đã thuận lý thành chương[1] ở bên nhau.
[1]: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.
Nhưng cuộc đời không chỉ có nếu như, Hạ Hào quả thật là cần một người vợ môn đăng hộ đối. Áp lực trên vai của cậu nặng hơn rất nhiều so với người bình thường, Phần Kiều không thể làm Hạ Hào khó xử.
“Tôi cũng không giận dì, cậu còn nhớ hồi sinh nhật cậu mời tôi tới không?” – Phần Kiều hỏi.
“Dĩ nhiên còn nhớ” – Hạ Hào mỉm cười, “Lần đó tôi mời cậu đến dự sinh nhật, mẹ tôi còn hỏi vì sao chỉ mời một bạn học nữ, còn lại toàn bạn học nam sẽ làm cậu xấu hổ......”.
Phần Kiều cũng cười: “Tôi còn nhớ rõ lần đó mẹ cậu thi nướng bánh quy, ăn ngon lắm. Khi đó tôi nghĩ, nếu mẹ tôi cũng nướng thì tốt rồi” – Phần Kiều chậm rãi nói, “Hạ Hào, cậu có một người mẹ tốt lắm đó”.
Cố Nhân là một người phụ nữ nổi tiếng sắt đá ở Vân Nam, phong cách làm việc rất quả quyết. Đó cũng là phong cách của người nhà Cố gia, người như vậy lại đồng ý cùng con nướng bánh quy trong ngày sinh nhật.
Thực ra Phần Kiều rất hâm mộ Hạ Hào.
“Chúng ta vẫn là bạn tốt, đúng không?” – Hạ Hào cẩn trọng mở lời.
“Dĩ nhiên rồi” – Phần Kiều trịnh trọng gật đầu.
Khoảng cách địa lý chia xa bọn họ cả ngàn dặm, cả hai người đều biết khoảng cách địa lý hay tâm lý không phải là vấn đề, vấn đề là bọn họ không thể như xưa nữa.
......
Mùa hè Đế Đô so với Vân Nam thì nóng hơn rất nhiều, gió từ máy lạnh phà vào đầu khiến cô nặng trĩu, choáng váng. Hai ngày liên tục đều 35 độ, siêu nóng, vì nhiệt độ tăng lên nên cô không muốn ăn. Phần Kiều vừa đứng lên cân, con số nhanh chóng hiển thị số cân đã tụt dốc.
May mà Cố Diễn không có ở nhà. Phần Kiều nhanh chóng xóa lịch sử cân đi, sau đó ôm theo hai bình nước khoáng, đứng lên trên cân, cân nặng mới khôi phục lại như trước. Cô khẽ lau mồ hôi, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc Cố Diễn về nhà, Phần Kiều đang ở trong phòng bếp rửa rau ở bồn nước, nói là rửa rau chứ thật ra là nghịch nước. Dì Trương vội vàng chuẩn bị bữa tối, Phần Kiều cũng không nói năng gì với ai, không cần ai giúp đỡ, cứ thế nghịch nước hưng phấn vô cùng.
Cố Diễn cảm thấy rất buồn cười, quay lại hỏi dì Trương: “Phần Kiều thích nghịch nước lắm phải không?”
“Mỗi lần cần rửa rau là cô ấy luôn giành phần, tôi thấy mỗi lần như thế cô bé đều chơi đùa rất vui vẻ”.
Cố Diễn có chút đăm chiêu, anh cũng không phải là người mù, cô lên xuống cân đều có thể nhìn bằng mắt thường, không cần nhìn qua cân. Nếu Phần Kiều đã thích nước như vậy, thế thì cứ cho cô đi học bơi, vừa có thể rèn luyện, vừa có thể bồi dưỡng thêm sở thích. Sau khi vận động nói không chừng có thể ăn nhiều hơn một chút.
Lúc dùng bữa tối, Cố Diễn liền bàn luận về chuyện này.
“Học bơi sao?” – Phần Kiều ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Cố Diễn: “Vì sao lại học bơi chứ? Em biết bơi, em không muốn đi ra ngoài”
Phần Kiều sợ hãi đám đông, ghét nhất là tiếp xúc với người lạ, điều này không phải chỉ ngày một ngày hai mà Cố Diễn có thể thay đổi được.
“Tôi đã nhìn thấy ảnh chụp em đạt các giải thưởng ở các thi đấu bơi lội trước đây. Em có thiên phú như vậy, nếu bỏ bê như vậy thì rất đáng tiếc”. Cố Diễn dừng lại một chút, buông đôi đũa trong tay xuống: “Phía trên cùng tòa nhà có bể bơi, nếu em không muốn ra ngoài, em có thể mời thầy về luyện tập riêng của được”.
Phần Kiều trầm mặc, xào chiếc đũa qua lại trong chén, cô có hơi do dự.
Rất nhiều năm rồi cô không xuống nước. Trước đây tuy là cô không từ bỏ bơi lội được, nhưng lúc sau này đã bỏ bê rồi, cô cũng không có ý định đó nữa. Nhưng thật ra trong lòng cô vẫn còn quyến luyến.
Cố Diễn nhìn thấy sự chần chừ, cũng không thúc giục: “Chúng ta có thể trung tâm huấn luyện, em xem có thích huấn luyện viên nào không, rồi chúng ta sẽ quyết định sau”.
Mắt Phần Kiều sáng rực lên: “Thật sao?”
“Thật.” – Cố Diễn mặt không biến sắc, múc vào chén Phần Kiều một muỗng bắp.
Phần Kiều trong lòng đang bận suy nghĩ này nọ, cúi đầu ăn luôn, không phát giác động tác của Cố Diễn.
......
Sau khi Lương Đặc sắp xếp ổn thỏa, ngày hôm sau, khi Cố Diễn về nhà thì đưa Phần Kiều đến một trung tâm huấn luyện bơi lội.
Trung tâm huấn luyện bơi lội thật ra là một tòa nhà rất lớn, vì thời tiết nóng nên có rất nhiều người tới đến. Hồ bơi cũng chia thành hai loại, một bên dành cho huấn luyện, một bên dành cho người ngoài mua vé vào bơi lội giải trí.
Ở hồ bơi giải trí thì già trẻ lớn bé gì cũng có. Còn hồ dành riêng huấn luyện thì còn phân làn bơi, thoạt nhìn chuyên nghiệp hơn nhiều.
Phần Kiều thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi theo Cố Diễn, đi vào văn phòng huấn luyện viên.
Trong văn phòng có rất nhiều huấn luyện viên, có người từng huấn luyện trong đội tuyển quốc gia, có người là vận động viên bơi lội, nội dung bài giảng rất chuyên nghiệp. Cố Diễn cũng không hy vọng Phần Kiều chỉ xem bơi lội để giải tỏa cơn nóng, anh muốn bồi dưỡng thêm cho sở thích bơi lội của mình. Chỉ cần Phần Kiều đồng ý chăm chút cho nó, dời toàn bộ sự chú ý vào nó, vì nó mà đánh đổi, bệnh trầm cảm sẽ được cải thiện rất nhiều.
Văn phòng rất rộng, trước khi Cố Diễn đến, người phụ trách đã gọi các huấn luyện viên về văn phòng, mở một cuộc họp nhỏ.
Mục đích của cuộc họp chính là —— làm sao cho cục cưng của nhân vật tầm cỡ – Cố Diễn hài lòng. Tiền lương vô cùng hậu hĩnh, chỉ cần một huấn luận viên thôi, thế là tất cả mọi người đều rất vui mừng.
Phần Kiều bước vào văn phòng, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người cô. Phần Kiều dè dặt núp phía sau lưng Cố Diễn.
Những người từng học bơi lội qua đa phần thân thể đều rất tốt, người cao lớn, thon gọn, có điều đa số huấn luận viên đều là nam. Tầm mắt Phần Kiều tập trung trên những huấn luyện viên nữ, có chút lưỡng lự.
Cô thật sự không tiếp xúc được với người lạ, nhưng tận trong đáy lòng, niềm yêu thích với bơi lội vẫn không thể buông bỏ. Chỉ cần nếu học bơi thì cô không cần ở mãi trong phòng máy lạnh, cô có thể đắm chìm trong hồ bơi lộ thiên ở nhà.
Đang do dự, cửa văn phòng mở ra: “Lão La, giấy chứng nhận huấn luyện bơi lội của tôi hình như ông đang giữ đúng không….”
Thấy không khí trong văn phòng, giọng nói luyên thuyên liền dừng lại, người vừa bước vào là một cô gái trẻ, tóc ngắn, da trắng mắt to, rất có khí chất và thân thiện. Mọi người trong văn phòng đều nhìn cô ấy, cô ấy liền hơi xấu hổ: “Xin lỗi, tôi đã làm phiền rồi, chốc nữa tôi quay lại”.
Phần Kiều thấy cô gái vừa bước vào thân thiện hơn rất nhiều so với những người đang đứng trong văn phòng, cô muốn mời cô ấy. Cô vội vàng kéo tay áo Cố Diễn, anh hiểu ý cô, lập tức lên tiếng: “Chờ một lát”.
Vẻ mặt cô gái có chút lờ mờ không hiểu chuyện gì, người phụ trách nhanh chóng giải thích: “Trịnh Khiết không dạy riêng, cô ấy còn đang phụ trách một vài học trò nữa”.
Phần Kiều buồn bã, người phụ trách thấy thế, ngay lập tức xoay người lại khuyên Trịnh Khiết: “Trịnh Khiết này, học trò cô trước tiên giao cho các huấn luyện viên khác đã, Cố tổng trả tiền lương rất cao, chỉ cần...”.
“Nhưng cháu gái tôi cũng sẽ tập luyện với tôi trong kỳ nghỉ này, tôi đã hứa là sẽ dạy cho nó, thất hứa thì không tốt lắm đâu”.
“Việc này......” – Người phụ trách cũng khó xử.
“Cháu có thể học ở đây” – Do dự cả nửa ngày, cuối cùng Phần Kiều cũng lên tiếng.
Thà lại học bơi ở chỗ ồn ào này còn hơn học riêng với huấn luận viên mà cô vừa không thích, vừa xa lạ.
“Thế thì tốt quá” – Người phụ trách vỗ tay, cười: “Cố tổng yên tâm, chất lượng nước bể bơi của chúng tôi tuyệt đối tốt nhất ở Đế Đô này. Sự an toàn của cô Phần hoàn toàn có thể được đảm bảo”.
Điều này tốt vượt qua sự mong đợi của Cố Diễn, anh không ngờ Phần Kiều có thể đồng ý học ở đây. Phần Kiều đưa ra quyết định như vậy thật sự không dễ dàng với cô chút nào.
“Trịnh Khiết, chuẩn bị một chút đi, bắt đầu từ sáng mai cô sẽ dạy bơi cho cô Phần nhé” – Người phụ trách sắp xếp.
Trịnh Khiết có chút kinh ngạc: “Còn mấy học trò của tôi......”.
Người phụ trách khoát tay: “Chia nhau ra dạy, chia nhau là được mà!”.