Ví dụ như đội bóng đá, đội Sùng Văn đã kéo dài chuỗi khải hoàn bất tận, lọt vào chung kết giải bóng đá sinh viên toàn quốc, nhân ngày nghỉ này tổ chức tập luyện để sẵn sàng trạng thái tốt nhất cho vòng cuối cùng.
Trương Nghi chuẩn bị rất nhiều đồ đạc, ngoại trừ một vài bộ quần áo để thay thì Phần Kiều không mang theo gì cả, một thân một mình quay về trường.
Còn thẻ ngân hàng Cao Lăng để lại trước khi bỏ trốn, Phần Kiều chưa đụng đến một xu. Tuy không thấm tháp vào đâu nhưng bây giờ Phần Kiều muốn giữ phần tiền này, chờ khi Cao Lăng tự thú thì bồi thường khoản tiền bà biển thủ.
Phần Kiều đã gọi bà vô số lần, số máy Cao Lăng đưa không bao giờ kết nối được. Cũng có thể bà không muốn bắt máy, Phần Kiều có thể tình cờ gặp lại Cao Lăng ở Đế Đô rộng lớn quả thực khó hơn bắc thang lên trời.
Phần Kiều tìm được một công việc bán thời gian ở hồ bơi cộng đồng do Sùng Văn mở, công việc dạy bơi cho trẻ em cũng giúp cô kiếm thêm thu nhập.
Quản lý biết Phần Kiều là thành viên đội bơi Sùng Văn vừa giành huy chương ở giải đấu bơi lội năm ngoái nên lập tức kí hợp đồng. Thời gian làm việc từ tám giờ sáng đến mười hai giờ trưa, sau đó tiếp tục từ hai giờ đến năm giờ chiều, tiền lương lãnh hàng tuần đủ để Phần Kiều chi trả dư dả.
Mỗi ngày Phần Kiều ngâm mình trong bể bơi và luyện tập khi rảnh rỗi.
Hiện tại là Tết nên hồ bơi khá vắng khách, chỉ có vài học viên nhí cố định. Hồ bơi rộng thoáng đãng, thuận tiện cho Phần Kiều luyện tập.
Loại bỏ tất cả tạp niệm, Phần Kiều chuyên tâm luyện tập, kỳ lạ là vừa không có huấn luyện viên và đồng đội, kế hoạch bài bản cũng không nhưng tốc độ tăng rõ rệt so với trước kỳ nghỉ.
Đừng xem thường vài tích tắc này, trong trận đấu thì khoảng chênh lệch này đủ để giữ vững xếp hạng và đoạt huy chương.
Bộ tứ ký túc xá chỉ còn Phần Kiều ở lại, Kiều Mãng và Bàng Địch về nhà, La Tâm Tâm mặc dù thường xuyên đến thăm cô nhưng vì Phần Kiều làm thêm nên địa điểm thăm hỏi đành chuyển sang hồ bơi.
Ngay lúc này La Tâm Tâm đã nghiêm túc mở thẻ bơi, tuy nói phải giảm béo cơ mà mỗi ngày Phần Kiều chỉ thấy La Tâm Tâm thay áo bơi, sau đó ngồi hóng gió trên bờ, không xuống nước bao nhiêu.
Phần Kiều đoán La Tâm Tâm nhất định phát hiện được điểm khác lạ, sợ cô cô đơn lại không có bạn bè bên cạnh nên mới đến thăm thôi.
Phần Kiều không kết bạn nhiều, La Tâm Tâm giúp cô cảm giác có bạn không tệ lắm. Phần Kiều không biểu hiện gì song tận sâu tâm can lại ghi lòng tạc dạ.
......
Đã mười ngày kể từ khi Phần Kiều quay về trường.
Cố Diễn cầm bút, trấn tĩnh không rời mắt khỏi lịch bàn, khi chuông điện thoại vang lên mới giật mình choàng tỉnh nhận ra mình có thể ngồi ngẩn ngơ.
Ngẩn người là một việc vô bổ, lãng phí thời gian, Cố Diễn từng nghĩ mình vĩnh viễn mắc sai lầm như vậy.
Sự thật chính là vậy, kim phút luân chuyển một vòng, anh vẫn ngồi đờ đẫn trong phòng làm việc cùng cây bút trên tay trải qua một buổi chiều lênh đênh.
Anh không thể diễn tả cảm xúc này, cảm xúc trơ trọi cong oằn.
Trên bàn làm việc là cây sen đá chính tay Phần Kiều vun xới, trên ghế sô pha da màu đen là chiếc gối xanh da trời Phần Kiều thường dựa vào đọc sách còn vương mùi hương dầu gội cho mái tóc dài của cô. Chiếc kính bơi Phần Kiều tiện tay cởi sau khi luyện tập trong ngày cuối cùng của năm cũ ở hồ bơi tầng cao nhất lặng thinh nằm trên bàn trà cạnh giường.
Căn hộ này được cải tạo dựa theo sở thích của Phần Kiều. Mỗi một góc nhà, mỗi một khoảng không đều tràn ngập hơi thở Phần Kiều. Không riêng căn hộ mà cả Cố phủ và công ty đã bị hình bóng Phần Kiều giam cầm, ngay cả trái tim anh cũng không ngoại lệ.
Anh không thể ngừng thở cũng như không thể gạt bỏ Phần Kiều ra khỏi tâm trí.
“Chủ tịch, ở công ty có một vài hợp đồng cần ngài phê duyệt” – Giọng Lương Đặc từ đầu dây bên kia truyền đến, dạo gần đây ngày nào ngài ấy cũng về nhà sớm …
Chuyện này chưa có tiền lệ, phải biết rằng Cố Diễn chỉ tăng ca chứ không có chuyện đi muộn về sớm, trợ lý cấp cao vô cùng khổ sở.
Bởi vì chuyện này mà đoàn thư ký ở tầng cao nhất tòa tháp đôi muốn lọt hai tròng mắt ra ngoài, nếu không phải Lương Đặc giám sát, doạ dẫm thì không biết lời đồn đãi đã tam sao thất bản đến đâu.
“Mang tới đây, tôi đang ở căn hộ Côn Lôn bờ Bắc sông Mã”.
“Vâng” – Lương Đặc kính cẩn hồi âm như thể Cố Diễn đang ngồi trước mặt, sau đó tiếp tục báo cáo sự việc thứ hai. “Chủ tịch, gần đây bên trong tập đoàn truyền tay nhau ảnh chụp ngài và cô Phần Kiều, hình như do chụp lén. Nếu rơi vào tay người ngoài thì ảnh hưởng không nhỏ….”.
Phần Kiều chính là đôi đồng tử của chủ tịch, nếu lời đồn đãi bị tung lên mạng thì tai ương đầu tiên sẽ giáng xuống những kẻ thân cận không chịu hành động. Thừa lúc tin đồn chưa lan xa thì bóp chết trong trứng cho rồi.
Cố Diễn lặng thinh, có lẽ sau một hồi tự hỏi bản thân không ngừng, cuối cùng trả lời: “Mặc kệ bọn họ”.
Mặc kệ?
Lương Đặc hoài nghi mình nghe lầm, lẹ làng ngoáy ngoáy lỗ tai: “Chủ tịch, ý ngài là….”.
“Nắm bắt và điều hướng dư luận, chuyện này tôi giao cho anh”.
Đến khi Cố Diễn cúp điện thoại, trợ lý Lương vắt óc nghĩ mà định liệu của Cố Diễn vẫn là con số 0.
Ý chủ tịch là là tuyên bố rộng rãi mối quan hệ này? Là mình hiểu sai đúng không?.
......
“Cô Phần Kiều, bên ngoài có người tìm!” – Mới bước vào bể bơi, cô bé đeo ba lô vịt vàng chạy lạch bạch đến chỗ Phần Kiều, hai bím tóc lúc la lúc lắc.
Cô bé là học trò Phần Kiều, Trương Bội Bội, 5 tuổi, giọng nói ngọng nghịu vô cùng đáng yêu. Mỗi lần xuống nước là bám người không rời, Phần Kiều chỉ cách xa hai mét là cô bé đập nước phành phạch liền, nhất quyết không chịu bơi nữa.
Có một lần Phần Kiều len lén lùi ra sau để không bị phát hiện, kết quả sau khi Trương Bội Bội thuận lợi chinh phục khoảng cách 50 mét, cô bé phấn khích xoay người mong được khen ngợi thì phát giác Phần Kiều không có ở đây. Trương Bội Bội khóc ré lên, vào bờ rồi vẫn vùng vẫy, uống mấy ngụm nước.
“Phụ nữ sao? Già hay trẻ?” – Phần Kiều đứng cạnh bể bơi, lau người.
Trương Bội Bội đến sớm, buổi học chiều còn chưa bắt đầu.
“Hmmmmm….” – Trương Bội Bội mải miết suy nghĩ rồi cười híp mắt: “Cỡ mẹ con ấy”.
“Ba bốn mươi tuổi đúng không?”.
“Đúng rồi!” – Trương Bội Bội gật đầu thật mạnh.
“Hơi cao, gầy gầy?”.
“Sao cô giáo biết?”.
Là Cao Lăng!
Phần Kiều sực tỉnh, nhanh chóng chạy ra, cô nhìn quanh quất cổng chính cũng không thấy bóng dáng Cao Lăng đâu, chỉ mỗi giáo sư môn tự chọn Khương Hàm – vợ hiện tại của ba Cố Diễn – đứng đó.
Đây là hồ bơi gần Sùng Văn, gặp bà ấy ở đây Phần Kiều cũng trong dự liệu. Có điều Cao Lăng rời đi rồi sao? Cô chạy nhanh như vậy mà…
Cô thất thểu quay về, bỗng nghe Khương Hàm phía sau gọi.
“Phần Kiều, tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?”.
“Giáo sư Khương, em xin lỗi, em còn phải lên lớp. Em thật sự không có thời gian, xin hỏi giáo sư có chuyện gì?”.
Vì Cố Diễn, Phần Kiều không có chút thiện cảm với Khương Hàm, nhưng bà là giáo sư, Phần Kiều vẫn cư xử phải phép.
“Vậy nói tại đây cũng được, tôi chỉ làm phiền vài phút thôi”.
“Giáo sư nói đi”.
“Ba Cố Diễn đã bị bắt giam, cô biết chuyện này không?”.
Chuyện này Phần Kiều đã nghe La Tâm Tâm nhắc qua, cô có biết sơ sơ.
Cô gật đầu: “Em biết”.
“Ông ấy bị kết án bảy năm, bây giờ đã 60 mươi tuổi, sức khỏe không còn bao nhiêu, cô biết bảy năm đó sẽ thế nào không?”.
“Giáo sư nói những lời này với em làm gì?” – Phần Kiều nhíu mày. “Điều này liên quan gì đến em?”.
“Cô!” – Khương Hàm chợt đanh mặt, bà áp chế lửa giận trong lòng: “Cô giả ngu với tôi à?”.
“Thành thật xin lỗi, tôi thật sự không hiểu ý giáo sư là gì” – Phần Kiều không lịch sự nữa. “Theo tôi việc này chẳng liên quan gì đến mình, giáo sư tìm lầm người rồi”.
Dứt lời, cô xoay người trở về hồ bơi.
“Phần Kiều!”.
Cuối cùng Khương Hàm không thể kìm chế phừng phừng tức giận, giữ cương vị giáo sư nhiều năm, lần đầu tiên có sinh viên dám thẳng mặt nói chuyện với bà như vậy.
“Tôi không tin cô không biết Cố Diễn nhúng tay vào chuyện này! Tận tay tống tiễn ba mình vào ăn cơm tù, rõ ràng biết cha mình tuổi cao sức yếu mà vẫn tiệt đường phóng thích, đây chính là đẩy ba mình vào đường chết!”
“Đứa con như vậy khác gì súc sinh chứ?”.
Rốt cuộc Phần Kiều đã hiểu, thì ra Khương Hàm không thể gặp Cố Diễn nên tìm Phần Kiều mở một con đường máu. Chẳng lẽ trông cô giống người sẽ đứng cùng chiến tuyến với bà ta, cầu xin thay Cố Dư Minh à?.
Phần Kiều quay lại, khuôn mặt nhăn nhó không còn kiên nhẫn, mở miệng gằn từng chữ rõ ràng rành mạch: “Cố Diễn nhúng tay thì sao? Tôi biết mỗi một điều, hổ dữ không ăn thịt con, đằng này ông ta thuê người sát hại để con mình vĩnh viễn ngậm họng dưới mồ. Thật ra Cố Dư Minh khác cầm thú đấy, bởi vì ngay cả cầm thú ông ta cũng không xứng”.
“Xin bà đừng đến tìm tôi, chớ nói tới chuyện tôi đủ khả năng cầu xin thay Cố Dư Minh, làm sao bà khẳng định Cố Diễn sẽ nghe tôi?”.
Hiện giờ chưa chắc Cố Diễn bằng lòng gặp cô không nữa là.
Phần Kiều hiểu anh, Cố Diễn không bao giờ tắm hai lần trên một dòng sông. Anh làm mọi thứ để trả thù thay cô, vậy mà cô thẳng tay cắt đứt mọi liên lạc với anh. Sau khi trải qua nỗi đau này, phỏng chừng đây là bài học anh sẽ nhớ mãi không quên.
Sẽ không nói chuyện, mãi mãi không để ý đến cô nữa.
“Giáo sư về thong thả, tôi còn lên lớp, không tiễn” – Phần Kiều nói xong, quay người về bể bơi.
Giờ phút này, bước chân Phần Kiều mỗi lúc một nhanh, hồi bơi đã xuất hiện trước mặt, không cho Khương Hàm một cơ hội nào cản trở cô nữa.
Vào hồ bơi, trong lòng cô còn vài chỗ phẫn uất, dựa vào cái gì mà ông ta bảo vợ vác mặt mũi đến cầu xin Cố Diễn? Ngày ông ta tìm người đuổi cùng diệt tận anh có nghĩ đến ngày này không?.
Dù người thân Phần Kiều ích kỷ nhưng bất kể thế nào cũng không mất trí như ông ta, vì sao kẻ này có thể trở thành ba được chứ?.
Giận dữ thật lâu, cô bỗng phát hiện: Cô có tư cách gì trút giận thay Cố Diễn chứ?”.
“Cô ơi….” – Trương Bội Bội mặc áo bơi con vịt vàng, đứng bên bể rụt rè cắt ngang luồng suy nghĩ của Phần Kiều. “Con muốn xuống nước…..”
“Bội Bội”.
“Dạ?” – Trương Bội Bội mắt tròn mắt dẹt tò mò nhìn Phần Kiều.
“Sẽ có ngày vịt con phải rời khỏi vịt mẹ. Hãy tung tăng bơi lội, dạn dĩ vùng vẫy ở vùng nước rộng lớn đi”.
Cái gì?.
Bội Bội nhất thời bối rối, khi hiểu ý Phần Kiều là cô bé hãy tự xuống nước thì ôm cứng lan can hồ bơi, òa khóc.
“Cô ơi….Con không cần vịt vàng con….Con chỉ cần cô Phần Kiều thôi” – Cô bé khóc vô cùng tội nghiệp như sắp tắt thở, bầu không khí ướt đẫm nước mắt, mọi người đổ dồn về phía này như thể Phần Kiều vừa làm chuyện gì đáng trách.
Huyệt thái dương Phần Kiều đột nhiên căng cứng, cô cố gắng xoa bóp mi tâm, trấn tĩnh rồi vỗ về bờ vai bé nhỏ: “Ngoan nào ngoan nào, cô dạy con, của con hết”.
Phần Kiều lấy khăn tay giúp Bội Bội lau nước mắt: “Không được khóc khi đi bơi đâu, thở không đều sẽ khiến Bội Bội khó thở đấy”.
Cô nắm tay Bội Bội ngồi xuống cạnh bể bơi: “Nghỉ một chút nào, khóc cũng phí thể lực lắm”.
Một đứa nhỏ năm tuổi khóc òa chính là một thảm họa. Khi mực nước mới đến nửa người, cô bé thở gấp gáp, vùng vẫy một lúc rồi bất lực chìm xuống.
Bội Bội không khóc nữa, chỉ thút thít nấc lên, tạm thời không thể dừng lại.
“Cô….hức….cô ơi, vịt con….hức….xa mẹ…. hức năm mấy tuổi?”.
Phần Kiều:......