Mặt trời đi ngủ nhường chỗ cho bầu trời đêm mông lung, gió lạnh thổi lồng lộng. Hà một hơi, tấm kính xuất hiện ngay một lớp sương mờ.
Bàn tay Phần Kiều lạnh cóng, đầu ngón tay vô thức họa lên lớp sương, nội tâm áy náy dày vò người ta thêm lo âu.
Phần Kiều ghét mùa đông.
Là khởi nguồn của tất cả những điều bất hạnh.
Vương Triều chưa thể gỡ mặt nạ oxy, điện tâm đồ xuất hiện những đường đứt gãy đều đặn nhưng anh ấy chưa chịu tỉnh lại.
Đầu xe việt dã đã móp méo nghiêm trọng, lính cứu hoả mất một lúc lâu mới có thể cứu Vương Triều.
Ngay cả bác sĩ cũng nói Vương Triều sống sót đến bây giờ quả là một kì tích.
Cơ mà đã mấy ngày rồi, rốt cuộc khi nào Vương Triều mới tỉnh dậy đây?
“Kiều Kiều, đến giờ về nhà rồi” – Cố Diễn đẩy cửa bước vào.
Chiếc áo choàng cuốn theo không khí lạnh lẽo, nhưng dáng vẻ cương nghị, mặt mày khôi ngô tuấn tú lại hàm chứa một ánh mắt hết sức mềm mại.
Cố Diễn mời đoàn bác sĩ đứng đầu Đế Đô, cung cấp điều kiện điều trị tốt nhất cho Vương Triều. Tuy nhiên Cố Diễn hiểu rất rõ, cho dù Vương Triều mở mắt thì sẽ liệt giường từ đây đến cuối đời.
Điều đó tàn khốc với Vương Triều hơn cả cái chết.
Vương Triều không có người thân, cậu ta theo Cố Diễn nhiều năm nay, Cố Diễn hiểu tâm tính Vương Triều hơn ai hết.
Phần Kiều quay lại, sương mặc dày đặc bao phủ khuôn mặt rầu rĩ, cô nhẹ giọng gọi: “Cố Diễn”.
“Vương Triều còn cơ hội nào không anh….”.
Giọng nói yếu ớt nhuộm cay nghiệt với bản thân, hàng lệ lấp đầy hốc mắt, bầu trời phía cửa sổ sau lưng bị bóng đêm nuốt chửng, tưởng chừng sẽ cắn nuốt cô bất kì lúc nào.
Cố Diễn không thể trả lời, có lẽ lúc này anh nên trả lời cô: Nhất định sẽ.
Vậy thì may ra Phần Kiều có thể sẽ buông tha chính mình đôi chút.
Tuy nhiên cuối cùng, Cố Diễn lặng thinh.
Anh chỉ thở nhẹ một hơi, giơ ngón cái lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, kéo Phần Kiều sà vào lồng ngực.
Phần Kiều gầy mòn mỏng manh, lạnh lẽo cùng cực.
Phần Kiều sợ hãi chui tọt vào áo choàng Cố Diễn, cô nhét hai tay vào túi áo anh, rét căm vẫn bao phủ.
......
Sáng sớm Phần Kiều tỉnh dậy, bước xuống phòng khách, gặp được một người cô không ngờ tới.
Hạ Hào… Lâu lắm rồi hai người chưa gặp nhau.
Cậu ấy và Cố Diễn đang ngồi ở bàn, chờ Phần Kiều dậy bắt đầu bữa sáng.
Vốn Phần Kiều định ghé thăm Vương Triều sớm, hiện giờ phải tạm hoãn.
“Phần Kiều”.
Phần Kiều chưa xuống tầng, Hạ Hào đứng lên gọi Phần Kiều từ xa, mặt mày cậu ấy xán lạn giống tia nắng ấm áp trong ngầy đông lạnh giá.
“Không phải Yên Kinh chưa cho nghỉ sao?”.
Ý nghĩ đầu tiên này nảy ra, Yên Kinh cách Vân Nam ngàn dặm xa xôi, hiện chưa đến kỳ nghỉ, vì sao Hạ Hào đột nhiên xuất hiện ở đây?.
Hạ Hào chột dạ, cố tỏ ra bình thường: “Cậu mời mình đến nhà chơi”.
Đến chơi? Quái dị vậy.
Tuy ngày thường tình cảm giữa các thành viên gia tộc không đậm sâu, một người rất lâu không liên hệ bỗng dưng xuất hiện, ắt hẳn đã xảy ra chuyện gì đó.
Phần Kiều biết sự thật mối quan hệ giữa Cố Diễn và Cố Nhân không thân thiết lắm. Không chỉ khoảng cách tuổi tác, hai người còn không lớn lên cùng nhau, vì vậy quyền thừa kế biến thành một bức tường dày ngăn cách hai chị em quá xa. Mối liên hệ giữa cả hai là người cùng họ.
Bất ngờ mời Hạ Hào đang học ở Yên Kinh xa xôi về nhà, Phần Kiều cảm nhận chuyện này có gì đó bất thường.
Điều Phần Kiều không biết đó chính là, cô đã đến rất gần với ranh giới sự thật.
Hạ Hào được mời thật, à không là bị bắt đến đây.
Mấy đồng hồ liền từ Yên Kinh về Vân Nam, lúc Hạ Hào đến đây, Phần Kiều vẫn chưa dậy.
Tuy không thân thiết với Cố Diễn, nhưng anh chưa từng giận người lớn chém người nhỏ.
Hạ Hào ngồi ở sô pha phòng khách, suy nghĩ thật lâu, đại khái Cố Nhân gây chuyện gì đó chạm phải giới hạn cuối cùng của Cố Diễn, thành công chọc giận anh.
Nhưng chuyện gì mới được?.
Ánh mắt Hạ Hào dừng lại trên người Phần Kiều.
Rạng sáng những ngày cuối năm, ánh nắng âm ấm yếu ớt xuyên qua song cửa sổ, đậu lên mặt bàn.
Lần cuối cùng gặp Phần Kiều ở Vân Nam, cô gầy cực kỳ nhưng bây giờ đã có da có thịt hơn chút.
Gương mặt cô rất nhỏ, dịu dàng và hài hòa, gần như có thể trông rõ những sợi lông tơ li ti.
Xem trực tiếp trận đấuPhần Kiều tham gia không chân thực như hiện giờ, giơ tay là có thể chạm vào.
Từ khi nào Phần Kiều đã quen đặt những thứ không thích ăn vào chén đĩa Cố Diễn, Cố Diễn thấp giọng trách cô không được kén ăn, trên dĩa là nguyên lượng thức ăn Phần Kiều gắp qua.
Giờ khức này cậu cảm thấy bầu không khí hòa hợp đến lạ.
Sự hòa hợp xát ớt vào đáy lòng cậu, chua cay không thể pha loãng.
Phần Kiều đã thay đổi ở nơi cậu không thể trông thấy.
Phần Kiều đang tươi cười, mở rộng cánh cửa trái tim đón một người khác, thậm chí dựa dẫm vào người đó.
......
Ăn sáng xong, trợ lý Lương cầm điện thoại vào, nhỏ giọng thì thầm bên tai Cố Diễn vài câu.
Cố Diễn gật đầu, nói với Phần Kiều: “Kiều Kiều, anh có việc ra ngoài, sẽ cố gắng về nhà sớm nhất có thể”. Dứt lời lại quay sang trợ lý Lương: “Cậu đi theo Phần Kiều, nếu đến bệnh viện thì đi cùng vài người nữa”.
“Em muốn đi theo….” – Phần Kiều tóm lấy cổ tay anh, ánh mắt khẩn cầu.
“Nghe anh” – Cố Diễn khẽ vuốt tóc Phần Kiều. “Anh sẽ về sớm thôi”.
Xe Cố Diễn ra khỏi sân và đánh lái trên đường núi khúc khuỷu, Phần Kiều vẫn ló đầu dõi theo.
Hạ Hào bắt chước cô.
Phong cảnh núi non rất đẹp, dãy núi trùng điệp quấn một chiếc khăn sương mù thật dày, không khí tuy hơi lạnh nhưng vô cùng trong lành.
Không gặp nhau một thời gian, Hạ Hào câu được câu mất ôn chuyện với Phần Kiều.
Nếu bỏ qua vòng vệ sĩ nghiêm ngặt ngoài biệt thự thì có lẽ tâm trạng Hạ Hào càng vui vẻ khoan khoái hơn.
Giữa trưa, Phần Kiều định đến bệnh viện, cô ăn vận áo khoác kĩ càng, Hạ Hạo đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Phần Kiều liếc nhìn cậu một cách kì lạ, lên tiếng: “Hạ Hào, cậu không đi à?”.
Phần Kiều mà đi thì biệt thự sẽ vắng người, Hạ Hào là người cực kì chú trọng lễ tiết, cậu không thể không hiểu chuyện ở lì trong đây được.
Hạ Hào mấp máy môi, có vẻ do dự.
“Cậu muốn nói gì sao?” – Phần Kiều nhíu mày.
Cuối cùng Hạ Hào quyết định, bước nhanh đến mở phăng cửa lớn, khí lạnh tràn vào nhà.
Cậu bước chầm chậm, ngay giây tiếp theo đã có người ngăn cản.
Hạ Hào quay đầu lại, cười cười với Phần Kiều, nụ cười có chút cay đắng: “Như cậu thấy đấy, Phần Kiều”.
Hạ Hào đang bị giam lỏng.
Người của Cố Diễn tịch thu tất cả phương tiện liên lạc, chặt đứt cậu với thế giới bên ngoài, ngay cả cánh cửa này Hạ Hào cũng không được phép bước ra.
“Vì sao chứ?” – Phần Kiều nhíu mày khó hiểu.
“Tôi không biết” – Hạ Hào đi đi lại lại, ngồi sụp xuống. “Đêm qua mẹ gọi tôi, mẹ chưa kịp nói gì thì tôi đã bị đưa đến đây”.
“Chuyện tập kích ở sân bay mấy ngày trước cậu kể, tôi đoán chắc có thể liên quan đến mẹ tôi”.
Không lời giải thích nào hợp lý hơn nữa.
Phần Kiều không thể kìm được, siết chặt vạt áo. Ngày giỗ ba đã qua từ lâu, cô biết Cố Diễn chần chừ không rời Vân Nam nhằm bày binh bố trận bắt toàn bộ đám người tập kích. Cố Diễn và Cố Nhân không hợp nhau nhưng dù sao họ cũng là chị em ruột, Phần Kiều không thể tưởng tượng hai người đã đến nông nỗi này….
......
Đứa con trai duy nhất bà nâng niu trong lòng bàn tay, Cố Diễn không chịu gặp bà, lạnh nhạt gạt sang một bên hai ngày liên tiếp, Cố Nhân sắp phát điên rồi.
Bà có thể đánh mất bất kì thứ gì, duy đứa con này thì không thể.
Cố Nhân vĩnh viễn không ngờ Cố Diễn điều tra được việc bà làm, đứa em trai cao đến thắt lưng ngày nào giờ đã giơ tay giương mắt ra khắp năm châu bốn bể. Cậu em trai dễ dàng nắm thóp bà, uy hiếp bà phải làm theo ý mình, thậm chí không cho bà một chút thời gian phản ứng.
Cố Diễn không phải kiểu người quan tâm tình cảm gia đình, mối quan hệ ruột rà, đến hiện tại bà hiểu rất rõ.
Nếu không nhượng bộ, có lẽ thứ bà mất không chỉ mỗi Hạ Hào.
Vài cọng rũ xuống khác với mái tóc vấn tỉ mỉ ngày thường, bà không trang điểm, hoàn toàn mất đi vẻ tao nhã, trầm tĩnh ngày thường.
“Cho tôi gặp Cố Diễn, tôi là chị ruột của nó, tôi phải được gặp!”
“Thành thật xin lỗi!” – Hai người giơ tay cản đường.
“Nhưng tôi là chị gái nó!”.
“Xin thứ lỗi cho”.
......
Mỗi cú đấm đá túi bụi như đánh vào gối, Cố Nhân khẳng định Cố Diễn ở trong đó, nhưng cậu ta viện cớ không cho vào gặp, bà nôn nóng không thể kìm chế.
Cuối cùng, Cố Nhân siết chặt nắm đấm, cố gắng trấn tĩnh, chậm rãi lùi lại vài bước.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Cố Nhân chỉnh chu về dáng vẻ mọi khi, bà vuốt mái tóc rối bù, đè nén những cảm xúc thắng thua, bà gằn từng tiếng:
“Tôi sẽ nói tất cả những điều tôi biết, cho tôi vào”.
Lúc này, cửa mở.
Cố Nhân buông bút, trên tờ A4 là một danh sách dài, bắt đầu với ba chữ Cố Dư Minh rõ mồn một.
Trợ lý cung kính đặt tờ giấy trước mặt Cố Diễn.
Cố Diễn đọc một lượt, danh sách hoàn toàn khớp với định liệu, không bỏ sót bất kì cái tên nào.
Sau khi xác nhận, bây giờ bắt tay vào làm những việc còn lại được rồi.
Anh buông tờ giấy xuống, khuôn mặt bình thản lạnh lùng như trước: “Chị có thể đi rồi”.
“Con tôi đâu?”.
“Khi nào mọi việc kết thúc, chị có thể gặp nó”.
Mọi việc kết thúc sao?.
Giọng nói thản nhiên giống kể một câu chuyện nào đó không hề liên quan đến nỗi đau này.
Cứ như từng câu từng chữ kia chẳng định đoạt mạng sống ai.
Bất giác ngón tay Cố Nhân run lẩy bẩy.
Con người xa lạ đối diện là ai, Cố Nhân không dám tưởng tượng tới ngày nếu bà không chịu xuống nước ra mặt thì kết cục sẽ biến thành gì?
Cố Nhân do dự một hồi lâu, cuối cùng không dám giấu diếm, đặt bút xuống viết hết tất cả. Ấy thế mà hiện giờ bà cảm thấy vô cùng may mắn vì quyết định của mình, Cố Diễn đã đọc tờ giấy từ đầu đến cuối.
Mà không hoài nghi, không kinh ngạc.
Hiển nhiên, hết thảy đều không khác Cố Diễn suy nghĩ.
Đi đến cửa, Cố Nhân không nhịn được, bà quay lại nhìn Cố Diễn. Bà dừng bước, mãi mới thốt được một câu: “Cảnh Hoành, thực không thể nghĩ cậu là em trai tôi”.
Giọng nói rưng rưng, trong hơi thở hổn hển chứa đựng nỗi sợ hãi sau khi tự cứu mình một mạng.
“Ngược lại” – Cố Diễn ngẩng đầu, ánh mắt u tối như một đầm lầy sâu hun hút. “Hẳn chị nên cảm ơn vì đã là chị gái tôi”.
“Tôi cảnh cáo chị, đây là lần cuối cùng”.