Vương Dật Dương và điều dưỡng bận rộn suốt hai tiếng đồng hồ. Đến tận khuya, nhiệt độ của Phần Kiều mới dần giảm xuống.
Cố Diễn bảo Trương Nghi đưa khách tới phòng nghỉ ngơi. Một mình anh ngồi trước giường trông Phần Kiều.
Trong phòng, ánh sáng từ chiếc đèn bàn leo lét một khoảng nhỏ. Trên vầng trán mịn màng bắt đầu rịn một lớp mồ hôi mỏng, Phần Kiều nhíu chặt lông mày, khó chịu cựa quậy. Cố Diễn nghe Phần Kiều thấp giọng gọi ba ơi.
Cảnh tượng chồng chéo lên nhau, trùng với bức tranh hồi còn ở Vân Nam.
Cố Diễn không đành lòng, anh giơ tay vén mớ tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau tai. Tiếp theo, Cố Diễn đổi một chiếc khăn lông ẩm khác, lau trán Phần Kiều.
Chưa kịp rút tay lại, Phần Kiều đã nhanh nắm lấy tay anh.
Không biết Phần Kiều mở mắt từ khi nào, cô mơ mơ màng màng nhìn Cố Diễn. Không đợi anh phản ứng, Phần Kiều lại thiếp đi….
Cố Diễn cầm khăn lông, thật ra Phần Kiều không giữ chặt đến thế. Anh chỉ cần vùng nhẹ là Phần Kiều đã nới tay, thế là Cố Diễn có thể thả khăn vào chậu.
Đang định nhúc nhích một chút, bỗng dưng anh nghe tiếng Phần Kiều khe khẽ gọi: “Cố Diễn….”.
Giọng nói Phần Kiều khản đặc, nếu không thường nói chuyện thì chắc có lẽ không nghe được cô vừa nói gì.
Đó là nét đặc biệt của phương ngữ Vân Nam, người nói thường uốn đầu lưỡi khiến âm điệu cứ quanh quẩn giữa môi và răng. Từ đó, mỗi câu từ phát ra đều mềm dẻo, lòng người nghe cũng nhũn ra theo.
Cố Diễn đổi khăn sang tay kia, từ từ ngồi xuống bên cạnh giường.
Nhiều khi anh không hiểu vì sao bản thân đối xử tốt với Phần Kiều như thế, hệt như trút toàn bộ kiên nhẫn và dịu dàng tích lũy cả đời vào đây.
Ban đầu khi mới gặp Phần Kiều, anh không hề có ý định trở thành người giám hộ của cô.
Có lẽ nội tâm con người càng phức tạp, họ càng khao khát những thứ thuần khiết chăng?
Tâm hồn Phần Kiều trong trẻo như cửa sổ tâm hồn của chính mình. Trong thế giới ấy, không trắng thì đen, không thích thì ghét, tất cả đều minh bạch rõ ràng, không nhập nhằng.
Phần Kiều nhạy cảm, yếu ớt giống như mấy món đồ sứ tinh xảo trưng bày trong tiệm. Thế gian này tàn khốc đến thế, nếu không có người dày công chăm sóc thì đồ sứ dù quý giá đến đâu cũng sẽ trở về cát bụi.
Đó là viễn cảnh Cố Diễn không muốn thấy nhất.
......
Phần Kiều gặp ba.
Ngoài trời mưa như trút nước, Phần Kiều quỳ trước linh cữu ba trong nhà tang lễ, bưng mặt khóc. Mặt đất dường như nứt toác một đường, ông bị kéo xuống vực sâu vô tận, Phần Kiều cố nắm tay ba nhưng lại không được.
“Ba!” – Phần Kiều gào lên. “Ba ơi, con cầu xin ba đừng đi mà!”.
“Con nhớ ba lắm… Ba ơi” – Cổ họng Phần Kiều thít chặt nhưng không dám dừng tay, sợ sảy một chút cô sẽ đánh mất ông, vĩnh viễn cô độc trên thế giới.
Mọi bất hạnh trên cuộc đời này bắt nguồn từ ngày ông đột ngột ra đi mãi mãi.
“Mẹ, giúp ba nhanh lên, ba ngã xuống rồi….” – Phần Kiều kinh hãi quay đầu, cô thấy Cao Lăng lạnh lùng đứng đó, thản nhiên nói từng chữ: “Tôi không giúp ba cô được, tôi phải kết hôn”.
“Không, con không cho phép, mẹ là mẹ con mà! Mẹ không được phép kết hôn….” – Phần Kiều dùng hết sức lực ôm chặt thắt lưng bà. “Mẹ ơi, con xin mẹ đừng kết hôn, nhé….” – Cao Lăng đẩy cô ngã dụi, tàn nhẫn bỏ đi.
Phần Kiều ngây ngốc quỳ rạp trên mặt đất, nhìn Cao Lăng ngày càng xa, không ngoảnh lại dù chỉ một giây.
Cửa lớn đóng sầm một tiếng thật mạnh.
Phần Kiều chính thức chìm vào bóng tối.
......
“Phần Kiều......”.
Bỗng có ai gọi Phần Kiều thì phải.
“Phần Kiều, đưa tay cho tôi”.
“Cố Diễn...... Cố Diễn!” – Cô quờ quạng trong khoảng không tối tăm, cuối cùng, cô nắm thật chặt đôi tay kia.
Bàn tay ấy vừa khô ráo vừa ấm áp, bao trùm lấy bàn tay cô, dỗ dành trái tim Phần Kiều dần ổn định: “Cố Diễn…”.
Ánh sáng theo hướng đó tràn vào, Phần Kiều thấy hơi chói mắt nhưng không thể che đi mặt trời chói chang.
Ánh ban mai len lỏi khắp nơi, lông mi run run, Phần Kiều khẽ mở mắt dậy.
Bàn tay ấm ráo Phần Kiều siết thật chặt vẫn nguyên chỗ cũ, Cố Diễn đang ở đây.
Anh thiếp đi trên đầu giường.
Phần Kiều nghiêng đầu sang, chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say. Phần Kiều tiếc rẻ ngoảnh đi, chỉ cần vậy thôi lòng bỗng bình yên đến lạ. Không sợ mất đi, cảm giác an yên.
Phần Kiều chưa nhìn Cố Diễn ở không gian yên tĩnh như vậy bao giờ, cô không thể dằn được, cố ý đưa đầu sát về phía anh.
Hai mí mắt kia nhấn thật sâu, lông mi dài thật dài, mũi lại cao… Mọi đường nét khắc sâu hoàn hảo như tượng tạc.
Phần Kiều vươn tay nương theo đường nét khuôn mặt anh, hệt như cố gắng họa kĩ hình dáng này vào tận đáy lòng.
“Cố Diễn......” – Phần Kiều rất muốn gọi anh.
Cố Diễn hơi cau mày, ngón trỏ hơi nhúc nhích. Anh sắp tỉnh rồi, Phần Kiều vội vã rút tay lại, chỉ còn tay đang nắm tay Cố Diễn không buông.
Quả nhiên giây tiếp theo, Cố Diễn lờ mờ mở mắt, nhưng chỉ trong giây lát anh đã thức hẳn.
“Còn khó chịu không?” – Cố Diễn hỏi, đặt tay lên trán Phần Kiều.
Bàn tay mát lạnh dán trên trán, thích quá!
Phần Kiều lắc đầu, không rời mắt khỏi anh.
“Hình như hết sốt rồi”.
Cố Diễn thu tay về, lấy nhiệt kế đặt tít đầu giường đo lại. “37 độ rưỡi”, anh hơi nhăn mày, lạnh lùng trả lời: “Vẫn còn hầm hầm”.
Anh đứng dậy muốn ra ngoài nhưng không ngờ Phần Kiều không chịu.
“Phần Kiều, tôi chỉ ra ngoài gọi bác sĩ giúp em thôi”.
Phần Kiều im lặng, vùng vẫy đòi đứng dậy đi cùng.
“Phần Kiều!” – Cố Diễn chau mày.
Cô cúi đầu, nhất quyết không nhường anh.
“Phần Kiều......” – Đến khi Cố Diễn ngồi ngang tầm mắt dỗ dành cô mới phát hiện hốc mắt giờ đây là một mảng đại dương mênh mông.
Ký ức việc ba bị bắt đi là tòa thành chưa bao giờ lung lay trong Phần Kiều. Sáng hôm đó cô muốn đi với ba, nhưng ba chỉ mới dỗ hai ba câu, Phần Kiều cứ thế ngoan ngoãn đợi ở nhà.
Vậy mà ba không về nữa.
Lần cuối Phần Kiều gặp ba trong nhà tang lễ, ông bất động nằm đó, lạnh lẽo.
Phần Kiều hối hận buổi sáng hôm đó hơn bất kì buổi sáng nào trong suốt mười mấy năm cuộc đời, nhưng bất luận Phần Kiều đau khổ dằn vặt như thế nào, thì ngày hôm ấy đã trôi qua rồi.
Cô không muốn buông tay Cố Diễn như thế này, Phần Kiều sẽ phải đau đớn nữa sao?.
Phần Kiều biết bản thân ấu trĩ, cô chỉ đơn giản nắm tay anh không rời vậy thôi, như thế mới cảm thấy yên tâm.
Cố Diễn bất lực khẽ thở dài, anh tự rút khỏi tay Phần Kiều.
Đại dương kia sắp xả lũ rồi! Anh cướp lời nói trước: “Em mà khóc thì tôi đi thật đấy”.
Nước mắt dâng đầy nhưng Phần Kiều buộc phải giữ lại.
Cố Diễn nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Phần Kiều, ôn tồn dỗ dành: “Ngoan, rửa mặt trước đã, tôi xin phép nghỉ học cho em. Em khỏe rồi thì đi đâu tôi cũng sẽ đưa em theo”.
Lúc này Phần Kiều mới lau sạch nước mắt, buông tay Cố Diễn, đứng dậy đi rửa mặt.
Phần Kiều xuống nhà, Cố Diễn tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, thay sang một bộ tây trang mới, vẫn tỉ mỉ đến chiếc nút cuối cùng.
Duới mái tóc chải gọn ra sau là vầng trán cao rộng, mũi cao môi mỏng trông anh tuấn cực kì. Biểu cảm xa cách không khác trước, diện mạo và khí chất đối lập nhau tạo thành một sức hút chết người.
Cố Diễn chỉ ngồi đó xem báo, đợi Phần Kiều ăn sáng.
Phần Kiều ngoan ngoãn ăn hết thức ăn, uống thuốc. Cô sợ Cố Diễn đổi ý.
Vương Dật Dương kiểm tra Phần Kiều một lượt, chắc chắn không còn vấn đề gì nữa mới cùng điều dưỡng rời khỏi nhà.
Vì được uống thuốc nên Phần Kiều khỏe hơn, cô biến thành cái đuôi nhỏ của Cố Diễn.
Cố Diễn đi phía trước, Phần Kiều tò tò đi sau, cô nắm tay anh không rời.
......
Bảy giờ rưỡi, Cố Diễn đưa Phần Kiều đến bệnh viện.
Tầng cao nhất được bảo vệ nghiêm ngặt. Cô đi theo Cố Diễn đến thẳng phòng ICU [1].
[1]: Viết tắt của Intensive Care Unit, nơi đặc biệt trong bệnh viện dành riêng cho điều trị các bệnh lý nghiêm trọng
Ông cụ Cố hôn mê, không gì biểu hiện ông sẽ tỉnh lại. Cố Diễn ngồi chờ cạnh giường bệnh nửa tiếng, sau đó đưa Phần Kiều đến công ty.
Phần Kiều còn hơi sốt, cơ thể tuy không khỏe lắm nhưng tinh thần khuây khỏa hơn rất nhiều.
Phần Kiều chưa từng tới nơi Cố Diễn làm việc, trụ sở chính tập đoàn Cố thị là một tòa tháp đôi cao chọc trời tọa lạc ngay trung tâm Đế Đô. Tòa nhà đã hoàn thành xây dựng nhiều năm nay, kiến trúc nổi trội, độc đáo.
Phần Kiều từng xem nhiều bộ phim được quay ở đây, góc nào cũng hoành tráng lộng lẫy. Dù cao tuổi, tòa nhà vẫn vững chãi không thể lay chuyển.
Phần Kiều cũng đọc qua phần giới thiệu về nó trong tập san du lịch Đế Đô. Tác giả viết về tòa tháp đôi với giọng văn thơ mộng và tràn ngập mong ước —— Anh ta nói có thể nhìn toàn cảnh Đế Đô ở đây. Vào buổi tối, giữa những ngọn đèn muôn màu tỏa sáng, tâm điểm thế giới chính là tầng cao nhất này.
Phần Kiều không nhớ rõ khi TV từng đưa tin, trong các công ty nội địa, lực lượng nhân công đứng đầu cả nước là của Cố thị. Vị trí số hai cách tập đoàn nhà họ Cố rất xa.
Dừng chân trước tòa tháp đôi, trong nháy mắt Phần Kiều nghĩ tác giả kia nói đúng thật. Hàng vạn cảm xúc mãnh liệt tuôn trào trong cô, không tài nào tắt được. Chưa nói đến nhân viên tập đoàn hầu như đều là người nhà họ Cố.
Cố Diễn sở hữu một garage riêng dưới tầng hầm. Phần Kiều cứ thế đi theo anh, thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng.
Công việc chất chồng chờ Cố Diễn mỗi ngày, tựa như không nhín được một giây nào cả.
Ngay khi một đội thư kí rầm rộ hỗ trợ sàng lọc và xử lý thay anh, vẫn còn cơ man việc cần Cố Diễn phê duyệt.
Suốt buổi sáng, Phần Kiều ngồi bên cửa sổ sát đất, nhìn quang cảnh Đế Đô từ trên cao. Chốc chốc lại quay đầu nhìn vẻ mặt Cố Diễn nghiêm túc ngồi ở bàn làm việc.
Lương Đặc đưa ly thuốc sủi, đặt một dĩa trái cây và bánh ngọt nhỏ cạnh cô.
“Cô Phần có chán không?” – Trợ lý Lương sợ Phần Kiều rảnh rỗi sinh buồn tẻ.
Thật ra Phần Kiều không thấy vậy, không gì thay thế được sự bình yên, an toàn khi ngồi bên Cố Diễn thế này.
Mặc cho Phần Kiều lắc đầu, trợ lý Lương vẫn đưa iPad cho cô giết thời gian.
“Tôi thấy bạn bè đồng trang lứa như cô Phần Kiều rất thích lướt Weibo, cô Phần muốn thử không?” – Lương Đặc thân thiện hỏi.
Phần Kiều phát sốt đến mức đó, một phần lỗi do Lương Đặc không kịp phản ứng, anh ta muốn đền bù cho Phần Kiều một chút.
Phần Kiều im lặng. Cô có bao nhiêu bạn đâu, lướt là lướt cái gì?
Khi Phần Kiều không nói năng gì, Lương Đặc phấn khích tải app Weibo về, giúp cô đăng kí tài khoản mới.
Ảnh đại diện là hình một con Samoyed đáng yêu. Phần Kiều nhận ra nó khá giống Quả Đống nên khá thích, nhận lấy iPad.