Những anh chị khóa trên từng học môn Văn hóa Triết học và sản nghiệp văn hóa cho hay, môn này không có giáo trình, cuối kỳ không giới hạn phạm vi ôn tập, nội dung ôn thi toàn bộ dựa vào kiến thức sinh viên ghi chép.
Chỉ sau hai buổi học, cuốn sổ lớn Phần Kiều mang theo đã viết kín ba, bốn trang. Tuy vậy chẳng là gì so với những bạn học khác.
Sinh viên năm nhất đại học thường tràn ngập động lực học tập, giảng đường lặng im, chỉ còn mỗi tiếng bút viết soàn soạt trên mặt giấy, một số người viết không kịp thì bật bút hẳn ghi âm.
Không kể đến bài thi cuối kỳ khắc nghiệt, giáo sư Khương giảng bài không khác mấy tính cách hàng ngày. Giọng nói dịu dàng đều đều, bỗng dưng cô ngừng lại.
Phần Kiều ngẩng đầu, Khương Hàm đã quay xuống, nhìn chăm chú sinh viên ngồi dưới.
Phần Kiều dừng bút, lấy làm lạ. Giáo sư Khương cất giọng ấm áp, hỏi: “Mọi người ghi chép kịp không?”.
Nói thẳng là không ghi kịp.
Không phải giáo sư giảng nhanh mà là môn học này cần tốn nhiều nơron não suy nghĩ. Cho dù chăm chú nghe giảng đến đâu cũng rất khó để vừa hiểu vừa ghi bài kĩ càng.
“Vậy cất hết đi” – Giáo sư Khương ôn tồn lên tiếng.
Tất cả sinh viên có hơi chần chừ, môn học này hắc ám như vậy, không ghi chép thì nắm chặt 80, 90% rớt môn rồi. Mấy anh chị khóa trước cũng đâu nói giáo sư không cho chép bài?
“Phần Kiều?”.
Giáo sư Khương dò trong sổ điểm danh, gọi một cái tên.
Phần Kiều bất ngờ bị kêu, cô đóng vở lại, đứng lên.
Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía Phần Kiều, một tiếng “két” chói tai vang lên. Tay Phần Kiều lấm tấm mồ hôi, cô giống như đang đi trên dây, có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào. Phần Kiều bất an, bối rối và căng thẳng không thôi.
“Em cũng viết bài đúng không?”.
“Vâng” – Lòng bàn tay Phần Kiều run run. Sự chú ý của mọi người tác động quá lớn đến Phần Kiều, chứng bệnh trầm cảm kéo dài khiến nỗi sợ hãi giao tiếp với người lạ phát tác ngày càng lớn.
Phần Kiều nắm chặt góc áo, cô ép bàn tay mình ngừng lẩy bẩy. Lòng kiêu hãnh mạnh mẽ chưa bao giờ cho phép Phần Kiều cúi đầu, nó tạo một lớp vỏ bọc hoàn mỹ che giấu cô khỏi mọi điều khác thường.
“Vậy thì......” – Giáo sư Khương trầm ngâm một lúc. “Em hãy nói cho tôi biết em hiểu gì về nội dung giảng dạy vừa rồi. Để tôi xem bài em ghi chép hiệu quả hay không?”.
Đây không phải một câu hỏi khó, nếu La Tâm Tâm hỏi riêng thì Phần Kiều vẫn hoàn toàn trả lời từ một góc nhìn mới mẻ.
Nhưng người này là giáo sư Khương….
Không chỉ hàng trăm sinh viên ngồi đây, giáo sư và cậu trợ lý trên bục cũng tập trung vào Phần Kiều. Đáp án Phần Kiều vốn định nói ra hóa thành một vùng trống rỗng, ý nghĩ lộn xộn kinh khủng, từng dây thần kinh điên cuồng gào thét, đập thình thịch.
Khóe môi Phần Kiều giần giật, mấp máy liên hồi nhưng không phát ra bất kì âm thanh nào.
“Ừng ực” – Phần Kiều nhận ra mình đang bối rối hơn. Phần Kiều tuyệt vọng siết chặt bàn tay thành nắm đấm, buộc bản thân nói gì đó.
Phần Kiều im lặng một lúc, phòng học bắt đầu xôn xao, giáo sư Khương vẫn khoanh tay, không thúc giục Phần Kiều.
“Theo em….. hàng hóa… cũng là sản phẩm của ngành công nghiệp văn hóa,…” – Rốt cuộc Phần Kiều đã trả lời, tuy ấp a ấp úng nhưng cô thật sự cố gắng hết sức rồi. Phần Kiều nỗ lực loại bỏ tất cả suy nghĩ linh tinh, tìm kiếm đáp án cuối cùng đang ẩn sâu trong não.
“Ví dụ, ngành công nghiệp văn hóa Hoa Kỳ….đã đi theo phương hướng thị trường hóa ngay từ đầu, nổi bật với chủ nghĩa thực dụng[1]. Họ dùng NAICA[2]……. Phần Kiều trả lời càng lúc càng nhanh, gần như nghĩ gì nói đó, chỉ muốn nhanh chóng trả lời cho xong.
[1]: Chủ nghĩa thực dụng là một loại thực chứng vì chủ trương ban đầu phải là miêu tả cho được sự thật kinh nghiệm, có mục tiêu giành lấy hiệu quả thực tế. Và như vậy, chủ nghĩa thực dụng kế thừa gần trọn vẹn chủ nghĩa kinh nghiệm và chủ nghĩa hiện tượng của D. Hume, coi căn cứ khoa học tự nhiên thực nghiệm là cơ sở lý luận của triết học, lảng tránh vấn đề cơ bản của triết học, mang tham vọng cải tạo lại triết học truyền thống.
[2]: Theo mình tìm hiểu, NAICA là Hiệp hội liên văn hóa vùng lân cận với sứ mệnh cung cấp dịch vụ hỗ trợ về văn hóa, ngôn ngữ.
“Mỹ hướng đến hoạt động xuất khẩu văn hóa, không bị văn hóa địa phương ảnh hưởng. Mỗi một sản phẩm có thể phục vụ cho nhiều đối tượng đa dạng, gây tiếng vang đến sự phát triển và xu hướng ngành công nghiệp văn hóa thế giới”.
“Phần trình bày của em đã xong” – Phần Kiều kết luận, tay không còn run nữa. Nhưng nếu bây giờ ai chạm vào tay Phần Kiều sẽ phát hiện tay cô toàn là mồ hôi.
“Câu trả lời không tệ, em ngồi đi” – Khương Hàm xoay người trở về bàn giảng viên, đóng giáo trình lại. “Thật ra tôi tạm dừng chỉ để nói một điều: Lên đại học, ghi chép không hẳn là phương pháp học tốt nhất”.
“Bạn học này tuy trả lời được câu hỏi tôi đặt ra, nhưng liệu các bạn khác ngồi dưới có chắn chắn mình hiểu những gì tôi giảng không?”.
“Bài thi cuối kỳ không phải mục đích cuối cùng của Sùng Văn”.
......
Phần Kiều gần như máy móc ngồi xuống, đầu óc rối bời, chân mềm nhũn như luyện bơi cự ly ngắn hàng giờ liền.
Khác biệt ở chỗ, sau khi luyện tập xong, Phần Kiều tuy mệt nhưng tâm trạng vui vẻ, sung sướng. Còn bây giờ, chân Phần Kiều run rẩy trong áp lực, không chịu được sự bồn chồn dâng đầy tim.
Phần Kiều không phải mới biết căn bệnh tâm lý mình mắc phải ngày một ngày hai, ấy thế mà cô chưa từng khao khát trở thành một người bình thường như hôm nay.
Bất kể mọi người nhận ra hay không, Phần Kiều hiểu bản thân hơn ai hết, vài lời phát biểu tưởng chừng đơn giản này lại khiến cô tốn công sức gấp trăm lần người thường.
Phần Kiều sợ người đời nhìn cô với ánh mắt thương hại, chán ghét, sợ thế giới lột trần lớp vỏ bọc hoàn hảo chở che cô bấy lâu. Nỗi sợ hãi này vô tình làm dáng vẻ ngụy trang giống người bình thường trói Phần Kiều chặt hơn.
Cảm giác bất lực hệt như Phần Kiều đang giãy dụa thoát khỏi đầm lầy, không ngờ càng đấu tranh càng lún sâu.
......
Người đến bơi không nhiều, hồ bơi buổi chiều im lặng hẳn đi.
Giữa làn sóng xanh biếc, Phần Kiều tự luyện ở cự ly 8×25 mét, tốc độ rất nhanh.
“...... Ào ào... ào ào......”
Chạm vách tường, xoay vòng, chạm vách tường, lại xoay vòng.
Phần Kiều luyện tập miệt mài đến tận khi mệt nhoài, cô không thể tăng tốc được nữa. Dường như Phần Kiều loáng thoáng nghe ai gọi mình.
“Phần Kiều, đừng bơi nữa, mau lên đây nghỉ ngơi đi”.
Phần Kiều mù mịt, ngẩng đầu hướng mắt lên bờ, cách một lớp kính bơi, cô hơi nheo mắt nhìn, khuôn mặt lo âu của La Tâm Tâm bất chợt hiện rõ rành rành.
Phần Kiều kiên trì ngâm mình dưới nước liên tục từ buổi trưa đến sau khi đội bơi giải tán. La Tâm Tâm tỉnh dậy, phát hiện thời gian luyện tập đã kết thúc nhưng Phần Kiều mãi chưa về, gọi điện cũng không nghe, La Tâm Tâm vội vã đến hồ bơi xem.
La Tâm Tâm đứng cạnh hồ bơi cả buổi, Phần Kiều vừa không nhận ra sự tồn tại của La Tâm Tâm, vừa không hề có ý định nghỉ ngơi.
La Tâm Tâm nghĩ ngợi một hồi, hình như tâm trạng Phần Kiều không ổn lắm.
“Lên bờ thôi Phần Kiều” – Đúng lúc Phần Kiều dừng lại, cô tiếp tục thuyết phục: “Cậu xem, mọi người về hết rồi”.
Phần Kiều chần chừ một lát, cô cập sát bờ, ngoi lên.
Phần Kiều thở hổn hển, lên bờ rồi mới thấy chân tay cô nhăn nhúm, run lập cập.
Thành thật mà nói, kể từ lúc bị gọi đứng lên trả lời, Phần Kiều rơi vào trạng thái không ngừng nghi ngờ, phủ nhận bản thân, lo âu bứt rứt trong lòng.
Ban đầu, Phần Kiều định nhờ bơi lội trấn tĩnh bản thân, đáng tiếc chiêu này đa phần vẫn hiệu quả, hôm nay lại không giúp được gì. Vận động vất vả hồi lâu, tâm trạng Phần Kiều chẳng khá khẩm hơn chút nào.
Phần Kiều cố điều chỉnh nhịp thở, cô ngồi xuống cạnh La Tâm Tâm.
Hồ bơi hôm nay hơi lạnh nhưng Phần Kiều vẫn có thể đứng vững. Tuy nhiên vừa ngồi xuống, da chạm vào mặt ghế lạnh băng, bụng cô nặng trịch, đau đớn. Cũng không phải chuyện lạ, mặt Phần Kiều xám ngoét.
“Cậu sao vậy?” – La Tâm Tâm thăm dò Phần Kiều, “Do cậu bơi lâu quá đúng không?”.
“Không...sao...”
La Tâm Tâm nhìn hai tay Phần Kiều ôm bụng, ngay lập tức hiểu chuyện: “Dù sao cũng không bơi được nữa, cậu đi thay quần áo đi, mình dìu cậu về”.
Kỳ kinh nguyệt đến sớm hơn dự kiến.
Đây không hẳn là một tin tốt. Thành viên nữ thuộc đội bơi Sùng Văn được phép nghỉ một tuần trong thời gian hành kinh, tương đương hụt một tuần luyện tập so với những thành viên còn lại.
Bơi lội đòi hỏi tuyển thủ tốn nhiều thời gian kiên trì luyện tập, trước giải đấu lớn cần duy trì trạng thái tốt nhất. Chỉ cần một ngày không tập luyện, thành tích chắc chắn thụt lùi chứ đừng nói một tuần.
Phần Kiều gắng gượng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, mặc thêm áo khoác rồi mới ra ngoài.
La Tâm Tâm nhanh chân chạy đến, đỡ Phần Kiều.
Cô thoáng thấy Phần Kiều bước ra, trông cô bạn yếu ớt hệt như sẽ ngã xuống đất ngay lập tức. Làn da trắng nõn giờ đây trong suốt thiếu sức sống, Phần Kiều hơi chau mày, toàn thân rũ rượi trông ốm yếu vô cùng.
Mái tóc ướt đẫm, La Tâm Tâm mới nhìn đã cảm thấy đau bụng thay Phần Kiều.
Quay về ký túc xá, Phần Kiều đi thẳng về giường, nằm xuống.
Cô quấn chăn, cuộn mình thành một quả bóng, quay mặt vào tường. Phần Kiều im thin thít, La Tâm Tâm chỉ nghe tiếng hít thở vang lên đều đều, chắc Phần Kiều đang ngủ.
Kinh nguyệt đến mà Phần Kiều còn điên cuồng vận động như thế, trên đường về ký túc xá, cô ôm bụng khư khư. Có lẽ là đau lắm.
La Tâm Tâm suy nghĩ một chút, cô chạy đến quán trà sữa gần căn tin nhất, pha một ly nước đường đỏ nóng.
La Tâm Tâm bưng ly trà đường đỏ về trước giường Phần Kiều, hơi nóng bốc lên mờ mịt. Cô thử xem nhiệt độ vừa phải chưa rồi mới kiễng chân gọi Phần Kiều hai tiếng.
Ngỡ Phần Kiều đang ngủ, nhón chân nhìn lên La Tâm Tâm mới phát hiện hai mắt Phần Kiều mở to thao láo, ngẩn người nhìn điện thoại.
Nghe La Tâm Tâm gọi, Phần Kiều quay đầu lại, chỉ thấy hai chai nước trước mặt.
“Một chai là nước ấm, cậu đặt lên bụng. Chai còn lại là nước đường đỏ, uống vào sẽ không đau nữa” – La Tâm Tâm đặt vật này vật nọ lỉnh kỉnh lên đầu giường, bất chợt cười nói: “Có phải cậu bỗng cảm thấy năng lực bạn trai của mình đạt level max không?”.
Chị em thân thiết đau bụng kinh thì giúp đỡ, pha nước đường đỏ, so với những người khác có thể không hiếm gặp, nhưng lần đầu cuộc đời Phần Kiều được trải nghiệm.
Cánh môi Phần Kiều run run, cô nhìn La Tâm Tâm, dường như không thể thốt nên lời.
Phần Kiều không biết biểu đạt sự cảm động trong tận sâu đáy lòng như thế nào cho La Tâm Tâm hiểu. Giống như mọi người khi gửi tin nhắn cho người trong lognh, ngồi trước giấy lụi cụi chọn từ một, viết rồi lại xóa, mãi không thể tìm được từ ngữ gột tả nội tâm mình. Chậm chạp vẫn không thể gửi đi.
Bạn bè Phần Kiều ít cực kì, nhưng nếu một người bạn như La Tâm Tâm thì chất còn hơn lượng
Thấy Phần Kiều im lặng, La Tâm Tâm khẽ đặt bình nước xuống: “Vậy cậu ngủ một giấc đi, mình vẫn luôn ở trong phòng, cần gì gọi mình nha”.
“Tâm Tâm!” – La Tâm Tâm vừa rút tay lại, Phần Kiều giữ chặt tay cô.
“Cảm ơn cậu” – Ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt La Tâm Tâm, đôi đá vỏ chai tinh khiết, trong veo nghiêm túc nói lời cảm ơn. Ai mà cũng đắm chìm vào đó cũng sẽ rung động, hệt La Tâm Tâm vậy.