Cố Diễn bị cắn vào môi chỉ có thể lúng búng vài chữ, muốn đẩy Phần Kiều nhưng sợ mình không khống chế được lực khiến cô bị thương.
May là Phần Kiều vừa nghe anh lên tiếng, theo bản năng thả lỏng khớp hàm.
Cô đờ đẫn nhướng mắt, cơ thể hơi ngọ nguậy, sau đó nhanh chóng thiếp đi, rèm mi đổ bóng trên làn da mịn, hơi thở dần đều đặn.
Khuôn mặt yên bình khoan thai, mắt mũi thanh thoát hài hòa như một thiên sứ bé nhỏ trong các bức tranh thời Trung Cổ.
Nếu không phải Cố Diễn nếm được mùi máu mằn mặn tanh tanh, suýt chút nữa anh tưởng Phần Kiều náo loạn nãy giờ là ảo giác.
Anh dùng ngón tay lau khóe môi bị rách, vị Baileys ngọt cay vẫn lưu lại trong khoang miệng
Thật lâu sau, trong xe vang lên tiếng thở dài bất lực.
Tài xế Trương Hàng nghiêm chỉnh lái xe, dường như không hề chú ý gì đến trận phong ba bão táp phía sau từ nãy giờ.
......
Buổi sáng tỉnh dậy, Phần Kiều tỉnh dậy sau cơn chuếnh choáng, đầu đau như bị ai đánh vỡ.
Phần Kiều uể oải bò ra khỏi chăn bông, mặt trời thức giấc từ khi nào, trên đầu giường đặt một ly nước chanh mật ong pha sẵn.
Trên người vẫn còn mùi rượu, Phần Kiều cau mày, cảm thấy toàn thân nhớp nháp. Cô chịu khó tắm rửa sạch sẽ, uống hết nước chanh, cầm cái ly rỗng xuống lầu.
Phần Kiều nghĩ mình dậy muộn thế thì Cố Diễn đã đi làm từ sớm, không ngờ lại giáp mặt với anh ở phòng khách. Cố Diễn pha một cốc cà phê nóng, sống lưng thẳng tắp trước ghế sô pha xem bảng tin buổi sáng.
Anh mặc một chiếc áo len xám đan sợi dày, dưới mái tóc lòa xòa là sống mũi cao thẳng. Phong thái tuy thoải mái, giản dị nhưng cử chỉ vẫn cao ngạo không ai sánh bằng.
Không giống trước đây, hôm nay dường như Cố Diễn trông trẻ hơn rất nhiều, có phải vì anh không mặc âu phục không? Nhìn từ phía sau Phần Kiều mới nhận ra: Thoạt nhìn mạnh mẽ, cứng cỏi là thế nhưng anh vẫn chưa ba mươi tuổi, anh vẫn là một chàng thanh niên trai tráng.
Nhưng người ta chỉ chú ý đến khí thế uy nghiêm và không từ thủ đoạn nào, vì thế không xem trọng tuổi tác của anh.
Không đợi xuống đến nơi, Phần Kiều vui vẻ gọi một tiếng: “Cố Diễn!”
Cố Diễn quay đầu, thấy Phần Kiều xuống một lúc hai bước, anh thở dài nhắc nhở: “Phần Kiều, đừng hấp tấp, cẩn thận”.
Phần Kiều nghe lời, bước chậm lại, khuôn mặt hân hoan: “Hôm nay anh không cần đi làm sao?”
Chưa nói xong, Phần Kiều thấy vệt máu khô trên khóe môi anh, khác biệt hẳn với nét mạnh lạnh lùng, nổi bật cực kì.
“Cố Diễn….Mặt anh bị gì vậy?” – Phần Kiều chỉ chỉ vào khóe môi, khó hiểu.
Cố Diễn nhìn ánh mắt Phần Kiều vô tội, anh dở khóc dở cười, chắc chắn kí ức đêm qua theo gió thoảng mây bay không còn một mảnh.
“Bế một con chó nhỏ, sau đó tôi bị nó cắn” – Cố Diễn bưng ly cà phê lên uống một ngụm, hoàn hảo che giấu đáy lòng rối bời.
Thường ngày Cố Diễn đứng đắn nghiêm túc như vậy, một vạn khả năng Phần Kiều cũng không nghĩ đến chuyện anh nói dối.
Phần Kiều hoàn toàn bị lừa, kỳ quái hỏi: “Thì ra anh thích cún con à? Em không biết đấy” – Nói xong lại tức giận, bất bình: Cún con gì mà cắn anh như thế? Sao anh bất cẩn để nó cắn vậy?”.
Phần Kiều đau lòng nhìn khóe môi đóng vảy phá hủy vẻ ngoài hoàn hảo, nói tiếp: “Anh tiêm ngừa dại chưa?”.
Cố Diễn phát bực, anh hất hàm: “Chuyện hôm qua em quên hết rồi đúng không?”.
Chuyện tối qua? Phần Kiều cau mày, cố nặn ra bằng được.
Chuyện tối qua…? Tối qua xảy ra chuyện gì? Liên hoan, sau đó ăn đồ nướng, rồi cô còn hát. Xuống sân khấu Tâm Tâm bàng hoàng nói cô uống hết ly baileys lớn của cậu ấy rồi.
Uống rượu hả!!!!
Phần Kiều che miệng, giống như tội phạm cố lấp liếm sự thật.
Cố Diễn day day trán, bỗng toát khí thế không giận mà uy[1]. Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn Phần Kiều.
[1]: Tuy không tức giận nhưng khí chất vẫn uy nghiêm.
Phần Kiều đuối lý cúi đầu: “Cố Diễn…Sau này em…không bao giờ…. uống rượu nữa….”.
“Em không hiểu vấn đề sao Phần Kiều?” – Cố Diễn nhíu mày cắt ngang. “Vấn đề không phải chuyện uống rượu, tôi chỉ muốn em chú ý an toàn, nhưng vì sao em dám tùy tiện cầm ly rượu người khác uống chứ?”.
“Em có bảo đảm ly Baileys đó không phải rượu pha thuốc kích dục không?”.
Phần Kiều là điểm yếu của Cố Diễn, nếu ai lòng dạ đen tối thì nhất định sẽ xuống tay với Phần Kiều trước, vì vậy cô luôn được vệ sĩ bảo vệ bất kỳ lúc nào, trong hay ngoài khuôn viên trường.
Nhưng trên đời này có vô số chuyện không thể đề phòng, nếu Phần Kiều lơ là thì lớp phòng vệ dù hoàn hảo đến đâu vẫn sẽ bị chọc thủng.
Thực ra Phần Kiều bị oan, ly Baileys hôm qua là lần đầu tiên Phần Kiều uống rượu. Tình huống căng thẳng giữa bao người như vậy, trái tim cô như nhảy vọt ra ngoài. Cô hoàn toàn đánh mất năng lực phán đoán, ngay cả uống nước cũng không lịch sự hỏi thăm, cứ mặc bản năng quyết đjnh, làm gì suy nghĩ thêm được gì nữa.
Phần Kiều cúi đầu, rèm mi rũ xuống, không nói gì.
Cách một bàn trà, Cố Diễn cũng cảm nhận được Phần Kiều thấy tủi thân, chung quy vẫn không nỡ nhìn. Anh thở hắt ra, nói thêm: “Kiều Kiều, nếu em có lý do riêng thì hãy nói ra, tôi nghe em giải thích”.
Phần Kiều run như cầy sấy, ngay sau đó, dòng trong suốt lấp đầy hốc mắt.
Nuôi con trẻ chính là vậy, lúc vứt bỏ, dạy dỗ thì mặc kệ, đứa nhỏ sẽ không khóc. Nhưng khi bắt đầu dỗ thì như giọt nước tràn ly.
Nhưng đứa nhỏ cũng là đối tượng nhạy cảm và thông minh nhất, bọn chúng biết nước mắt chỉ có tác dụng với người thật sự quan tâm mình.
Cố Diễn không thể ngồi yên được nữa, anh đứng dậy, bước về phía Phần Kiều, lòng bàn tay ngập ngừng trước đỉnh đầu cô hồi lâu nhưng cuối cùng không hạ xuống. Anh chỉ rút khăn tay, đưa đến trước mặt Phần Kiều, ôn tồn thăm dò thử: “Tôi nói sai rồi sao?”.
Phần Kiều chẳng ngờ mình lại rơi nước mắt, cô nhận khăn tay, nhanh chóng gạt đi giọt nước mắt hấp háy. Lúc này cô mới ngẩng đầu lên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp dâng một màng nước, mở miệng: “Cố Diễn….”.
Giọng nói mỏng tang: “Em không muốn mọi người nhận ra em căng thẳng, nhưng kh người ta nhìn em, em không thể kiểm soát được cảm xúc của mình….”.
“Em cũng không biết mình uống ly rượu khi nào….em….đầu óc em trống rỗng, em cũng không nhớ mình làm gì…”.
“Em không muốn như vậy….nhưng em không thể khống chế chính mình!”.
Phần Kiều nói năng lộn xộn, không rõ đầu đuôi nhưng Cố Diễn vừa nghe đã hiểu ý cô.
Tâm trạng Phần Kiều hỗn loạn vô cùng, giọng nói khủng hoảng bất lực.
Điều đau đớn nhất với bệnh nhân tâm thần chính là họ tự nhận thức được mấu chốt vấn đề nhưng bất lực với tình trạng tâm lý của mình.
Đại khái Cố Diễn biết Phần Kiều không thích nói chuyện, ghét đám đông, cực kì sợ hãi ánh mắt người ngoài. Nhìn thấy Phần Kiều lúng túng, rốt cuộc bàn tay Cố Diễn không đành lòng, anh xoa đầu cô, nhẹ giọng trấn an: “Kiều Kiều, tôi tìm bác sĩ chữa bệnh cho em, được không?”.
“Em nhất định sẽ khỏe lên” – Giọng nói dịu dàng vỗ về cũng là lời khẳng định. “
Phần Kiều như mới nghe chuyện gì đáng sợ, cô đột nhiên ôm chặt thắt lưng Cố Diễn, dúi đầu vào lồng ngực anh. Cô nức nở chống đối: “Không! Em không cần! Em không cần bác sĩ”.
Tất nhiên Phần Kiều biết Cố Diễn sẽ tìm một bác sĩ tâm lý tốt nhất, nhưng sau đó thì sao? Cô kinh hãi cách bác sĩ nhìn thấu hết thảy, cô không muốn người xa lạ đến đào xới mảnh đất bí mật, hệt như để lộ những vết thương thối rữa tận trong tim. Cô không phải vật trưng bày trong phòng triển lãm.
Phần Kiều không thể kiểm soát cảm xúc, Cố Diễn cứng đờ nhưng chỉ có thể luôn miệng trấn an: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ không mời bác sĩ….”.
Nghe thế, Phần Kiều dần bình tĩnh lại.
Cô dán mặt vào áo len màu be, cố gắng không khóc, điều chỉnh nhịp thở của mình.
Hồi lâu sau, Phần Kiều khôi phục trạng thái bình thường. Cố Diễn giữ chặt bả vai cô, nhìn thẳng vào mắt. Hồi lâu, đợi cho Phần Kiều hoàn toàn bình phục xuống dưới, Cố Diễn mới nắm của nàng bả vai, phù chính, cùng nàng nhìn thẳng.
“Kiều Kiều, em muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người khác không?”. “
Ánh mắt đen nhánh thông tuệ, chỉ cần lướt qua đã nhìn rõ lòng người, vậy mà lại mang một sức mạnh an ủi đến kì lạ.
“Em muốn” – Phần Kiều như bị thôi miên, bất giác gật đầu. Tuy nhiên ngay lập tức cô nhớ đến gì đó, nhấn mạnh bổ sung thêm: “Nhưng em không muốn gặp bác sĩ”
“Được rồi” – Cố Diễn giơ tay trước mặt Phần Kiều, anh hỏi: “Em tin tôi không?”.
Đương nhiên cô tin anh.
Phần Kiều gật đầu, ánh mắt kiên định.
Đây là người duy nhất cô tin tưởng.
Phần Kiều không chút chần chừ vươn tay kia, đặt lên bàn tay to kia.
“Tôi sẽ giúp em”.
Hệt như chắc nịch tuyên bố một lời thề.
......
Lớp phòng vệ của Phần Kiều không phải thiết lập một sớm một chiều, vì thể không thể hết trong giây lát.
Phần Kiều không muốn gặp bác sĩ, Cố Diễn đành xin bác sĩ chỉ dạy, sau đó tự mình giúp Phần Kiều vượt qua.
“Kiều Kiều” – Có Diễn thúc giục, Phần Kiều chỉ còn cách chầm chậm bước ra khỏi phòng, vẻ mặt cam chịu.
Cố Diễn lại muốn mang cô đi chữa bệnh nữa!.
Liệu pháp chữa trị bắt buộc này, Phần Kiều vừa nghĩ đến người đã toát mồ hôi lạnh: “Trên đường lộ, xe cô qua lại như mắc cửi, cô phải chủ động đến gần, mỉm cười với người ta….
Phần Kiều nghĩ thế, vô thức lui lại hai bước. Cố Diễn nhận ra ngay ý đồ thoái lui, nhanh hơn một bước nắm cổ tay Phần Kiều, kéo cô ra khỏi cửa.
“Em nhớ kĩ nội dung cuốn sách chưa?” – Cố Diễn vừa đi vừa hỏi.
Phần Kiều ngoảnh lại, không tình nguyện bĩu môi: “Em nhớ rồi”.
“Vậy thuật lại cho tôi nghe”.
“Cố Diễn!” – Phần Kiều gọi lớn, kinh ngạc: “Em không phải học sinh tiểu học”.
Ý cô là, tại sao anh lại đối xử với cô như phụ huynh với học sinh chứ?.
“Ừ, Đương nhiên Phần Kiều không phải học sinh tiểu học rồi” – Cố Diễn gật đầu, lập tức nói thêm: “Bây giờ bắt đầu đọc đi”.
Hừ!
Phần Kiều tức giận nghiến chặt răng, đọc từng câu từng chữ trong cuốn sách biến thái Vương Dật Dương mang đến: 《Liệu pháp tự chữa trị chướng ngại tâm lý xã hội》.
Nghe cái tên là muốn phát điên rồi!.
“Một, không phủ nhận bản thân, không ngừng khẳng định: Mình là tốt nhất, Trời sinh chúng ta ra có ích”
“Đối xử tử tế với người khác, đặt niềm vui từ việc giúp đỡ người khác làm gốc vì giúp người cũng giúp mình đi qua phiền muộn, đồng thời chứng minh giá trị tồn tại của bản thân”.
......
Nội dung như thế có phải ấu trĩ quá không! Phần Kiều hiểu mấy câu triết lý này sao?
Phần Kiều không ngừng rủa Vương Dật Dương trong lòng một ngàn lần.
“Tập trung!” – Cố Diễn không quay đầu lại, như thể cặp mắt phía sau nhận ra Phần Kiều đang lơ đãng”.
“Sáu, mỗi ngày tự nhủ trong mười phút, chỉ bằng cách không ngừng tổng kết bản thân mới có thể đối mặt với những thách thức và vấn đề mới”.
“Thiếu một cái” – Cố Diễn quét dấu vân tay, thang máy mở ra, quay đầu lại nhắc nhở.
Thiếu? Phần Kiều rà soát qua một lần, vẫn không thể nghĩ ra được mình sót cái gì.
“Điều số ba, hãy để kí ức tồi tệ mãi ngủ yên, quá khứ chỉ là quá khứ, không có gì quan trọng hơn hiện tại”.
Giọng nói Cố Diễn trầm thấp êm tai, mỗi một chữ đều trấn an thể xác và tâm hồn người nghe.
Phần Kiều vừa nghe vài chữ đầu đã nhận ra quả thật cô đã bỏ qua nó.
Thang may đi xuống, hình ảnh Cố Diễn phản chiếu trên vách, ngược lại so với ánh mắt lạnh lùng chính là và bình thản dịu dàng vô bờ.
Anh nhắc một lần nữa: “Kiều Kiều, nhớ rõ chưa?”.