Mỗi phòng có mười bốn giường tầng, ở được ít nhất hai mươi người. Lối đi giữa mỗi giường chỉ đủ cho một người đi qua, vừa hẹp vừa gọn. Còn mỗi gầm giường là nơi cất hành lý.
Lâu rồi không ai ở đây, màng nhện giăng mấy góc, trên giường cũng phủ một lớp bụi dày. Vì thế nhiệm vụ đầu tiên của học viên chính là quét tước sạch sẽ phòng ốc.
Bây giờ đã đến tháng 9, bầu không khí ở Đế Đô vẫn nóng bức không chịu được, mấy bạn nữ mặc đồng phục huấn luyện quét dọn đến ướt đẫm mồ hôi, bụi bám đầy người. Vậy mà vòi sen duy nhất trong nhà vệ sinh đã bị hư khi một bạn nữ nhỏ con đeo kính vừa vặn van nước. Rốt cuộc mọi người chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau.
La Tâm Tâm nằm ngay giường trên Phần Kiều. Lúc trải giường, Phần Kiều làm sao cũng không trải được, trên trán lấm tấm mồ hôi. Bỗng dưng La Tâm Tâm nhô đầu ra, hỏi: “Phần Kiều, cậu vẫn chưa trải xong sao?”.
Phần Kiều khốn đốn, cô cố tỏ ra không có gì, tiếp tục kéo drap trải giường. Phần Kiều muốn chặn tầm nhìn của La Tâm Tâm nhưng Tâm Tâm đã nhanh hơn một bước, nhìn thấy hết tất cả. Tâm Tâm trở mình, thò đầu từ phía bên kia, đệm thêm một câu: “Chút nữa mười giờ còn lễ khai mạc khóa học, với tốc độ này chắc chắn cậu sẽ muộn đấy~~”.
Phần Kiều cúi đầu cắn môi, ngượng ngùng nhờ giúp đỡ.
Dường như nhận ra Phần Kiều đã đổi ý, La Tâm Tâm dụ dỗ: “Cậu muốn mình giúp cậu không? Ở nhà mình, kỹ năng làm việc nhà mình đứng đầu đấy” – Mắt hạnh tròn xoe chớp chớp nhìn Phần Kiều.
Phần Kiều do dự một hồi, cuối cùng thấp giọng nhờ vả: “Cảm ơn cậu…” – Phần Kiều chưa bao giờ nhờ người khác giúp mình, hạ quyết tâm lắm mới dám mở miệng.
La Tâm Tâm vỗ tay bốp bốp, mỉm cười trèo xuống: “Chị em xinh đẹp muốn được giúp đỡ, tới đây tới đây”.
Quả không sai, vụ này La Tâm Tâm là số một, chăn drap gối nệm loạn xà ngầu dưới tay Phần Kiều biến thành một miếng đậu hũ vuông vức sau khi La Tâm Tâm xuất chiêu, chưa đến hai phút.
Phần Kiều vuốt nhẹ, sợ mạnh tay sẽ làm hỏng mất “đậu hũ”.
Trong thời gian này, thầy huấn luyện có quy định không được mang thiết bị điện tử và đồ ăn vặt. Phần Kiều mở hành lý, bắt đầu sắp xếp, phát hiện một hộp đầy bánh nhét sâu tận trong. Phần Kiều mở ra, bên trong đều là những loại cô thích ăn, có rất nhiều miếng, không những chưa bị vỡ mà còn dễ mang theo.
Đồ đạc cô mang theo là do Trương Nghi sửa soạn, sợ Phần Kiều ăn cơm quá chậm hay ăn không đủ no nên mang theo để cô đủ sức huấn luyện. Nếu không với mức độ ăn vặt ngày thường của Phần Kiều, Cố Diễn phải quy định không cho cô ăn nhiều, sợ ăn xong đống bánh đó thì không chịu ăn cơm nữa.
Nhác thấy hộp bánh, La Tâm Tâm kinh ngạc che miệng, hạ giọng kêu: “Phần Kiều, thầy huấn luyện không phát hiện đồ ăn vặt của cậu sao? Lúc lấy hành lý bị bắt mở ra kiểm tra rồi mà? Mình mang một túi lớn bị thầy phát hiện ra, tịch thu hết rồi!”.
Thầy huấn luyện kiểm tra hành lý sao? Phần Kiều ngạc nhiên.
Sinh viên đi xe buýt đến doanh trại còn hành lý được công ty vận chuyển đưa đi. Đến nơi một hồi lâu, Phần Kiều mới mang hành lý về phòng, lúc đó thầy cũng có nói năng gì đâu?
Phần Kiều khẽ khàng kéo một bộ quần áo lên, bên dưới là điện thoại di động mà La Tâm Tâm chưa thấy…. Xem ra ai cũng bị lấy điện thoại hết rồi, mỗi cô thoát thì phải.
La Tâm Tâm ngó đông ngó tây, thấy không ai chú ý, nói nhỏ với Phần Kiều: “Mình sẽ quay lại đấy, mình cũng muốn được ăn bánh ngọt”.
Câu đùa của La Tâm Tâm chọc cười Phần Kiều, đôi mắt phượng cong cong lên, bắt chước Tâm Tâm nhìn khắp nơi, khẽ đẩy hộp bánh đến trước mặt La Tâm Tâm.
La Tâm Tâm cầm một miếng, thỏa mãn cho vào miệng, nhấm nháp rồi nuốt xuống. Đôi mắt to tròn nheo lại như đang hưởng thụ mỹ vị thế gian.
“Phần Kiều, tay nghề mẹ cậu đỉnh quá! Hâm mộ cậu thật đấy!”
Nghe đến đây, mặt Phần Kiều tối sầm, cô cúi đầu: “Không phải mẹ mình làm”.
La Tâm Tâm phát hiện sắc mặt Phần Kiều đã thay đổi, không biết mình nói sai chỗ nào, lập tức đổi sang chủ đề khác: “Nói thật, thầy quá đáng quá, chẳng lẽ vali của cậu là hãng S nên không kiểm tra?”.
“Nhưng mà vậy càng tốt, mình….” – Nói đến đây, La Tâm Tâm lại cười khúc khích, khoe hai chiếc răng khểnh đáng yêu vô cùng: “Phần Kiều, mình vẫn muốn ăn bánh ngọt nhà cậu làm. Sau kì huấn luyện cậu mang tiếp nhé~~~”.
Phần Kiều: “......”
......
Lễ khai mạc kỳ huấn luyện quân sự chỉ là một quy trình kèm theo một vài nghi thức nhàm chán. La Tâm Tâm và Phần Kiều trông không khác nhau mấy, đều thấp bé nên khuất hẳn sau những vóc dáng cao lớn. Dù gì cũng không thấy sân khấu, La Tâm Tâm nhỏ giọng nói chuyện với Phần Kiều. La Tâm Tâm vui vẻ tám tám tám, Phần Kiều mím môi nghiêm túc nghe nghe nghe, thật ra cũng vui vẻ chan hòa.
Lễ khai mạc cuối cùng cũng kết thúc trước giờ ăn trưa, nhưng điều đáng mừng hơn chính là, ngày đầu tiên huấn luyện trời lại mưa!
Vừa cất bước ra khỏi khán đài, từng giọt mưa to như hạt đậu trĩu xuống mặt đất. La Tâm Tâm kéo Phần Kiều chạy về ký túc xá, nước mưa rơi trên đầu khiến Tâm Tâm vui đến mức xém nhảy dựng lên: “Tốt quá đi, nếu suốt 7 ngày này mà mưa như thế thì thế giới này xinh đẹp tuyệt vời ~~”.
La Tâm Tâm nhìn mọi người đổ về phía căn tin, cười hả hê: “Vẫn là mình nhanh trí, đọc trước chiến thuật kì huấn luyện quân sự của các anh chị đi trước trên diễn đàn, không thể ăn được gì nếu cứ chen chúc như thế này. Muốn ăn thì phải thay phiên nhau ăn trong lớp”.
Phần Kiều: Thế à……
La Tâm Tâm dẫn Phần Kiều mang theo đồ ăn được phát sáng nay ở sân vận động, quả nhiên các thầy huấn luyện của mỗi lớp đang ở đó, sắc mặt ảm đạm. Một thầy huấn luyện chịu trách nhiệm sinh viên nữ lớp Nhất vừa thấy Phần Kiều và La Tâm Tâm thì sắc mặt đã khẩm hơn đôi chút. Thầy hỏi tên hai người, lấy sổ điểm danh ra đánh dấu phía sau.
“Vị trí biên tập tập san huấn luyện quân sự là của hai em, làm cho tốt đấy!”.
Biên tập tập san huấn luyện quân sự? Phần Kiều chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, La Tâm Tâm đã kích động kéo Phần Kiều cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn thầy! Thầy đúng là một người tốt!”.
Người hướng dẫn là một thanh niên trẻ tuổi, nghe lời phóng đại ngon ngọt của La Tâm Tâm, khuôn mặt đen kịt chợt phiêm phiếm hồng.
Vì ai cũng đâm đầu vào căn tin nên đều thất bại, mọi người mang theo bữa trưa quay lại sân tập hợp. Mọi người lần lượt đến, La Tâm Tâm mới ghé vào tai Phần Kiều: “Biên tập tập san của mỗi lớp có thể nghỉ một ngày đấy, bí kíp mình đọc trên chiến thuật huấn luyện của đàn anh”.
Lịch trình buổi chiều không như La Tâm Tâm nghĩ, không cần huấn luyện dưới trời mưa.
Nam nữ được huấn luyện riêng, đội bơi nữ chuyên nghiệp xếp thành một lớp. Thầy tập hợp mọi người dưới hành lang ký túc xá, giảng giải ngắn gọn về tư thế, động tác tiêu chuẩn trong quân ngũ rồi vào tác phong quân nhân.
Mưa hay không thì Đế Đô vẫn oi bức.
Hành lang ký túc nóng cực, đứng được 40 phút, lưng áo mỗi sinh viên nữ đã nhễ nhại mồ hôi, chỉ có thể canh lúc thầy không chú ý nhúc nhích một chút. Dĩ nhiên đây là một việc làm tệ hại, mới động đậy đã bị phát hiện, thầy không nói hai lời, thẳng tay đuổi đội viên ra khỏi hàng.
Những người còn lại kinh sợ, không dám cử động nữa.
Phần Kiều đứng đó, cơ thể hơi run rẩy. Khuôn mặt cô tái nhợt, đầu óc bủn rủn, mạch máu hai bên thái dương giật thình thịch. “Nếu không chịu nổi thì báo cho tôi biết!” – Thầy huấn luyện chắp tay sau lưng, đi lướt qua Phần Kiều.
Mấy cô gái đứng chỗ khác nghe vậy, đều rục rịch lên tiếng, Phần Kiều cắn nhẹ môi dưới, không nói gì.
Đứng thêm mười phút nữa, Phần Kiều cảm thấy sức cùng lực kiệt, tầm nhìn mờ dần. Thầy huấn luyện mặt nồi trẻ tuổi lại lướt qua cô, tay vẫn ở vị trí cũ: “Bạn học nào không chịu được thì báo cáo cho tôi…”.
Chưa nói xong, ‘Rầm——!” một tiếng, Phần Kiều ngã xuống trước mặt.
Thầy huấn luyện: Gì vậy……..
Ngoài trời mưa rất lớn, tiếng mưa vỗ nứt toác mặt đất, thêm từng trận sấm đùng đùng rền vang, thầy huấn luyện trẻ tuổi dán tai vào ống nghe mới nghe được giọng cấp trên hét vào: “Không phải cậu đang theo dõi buổi huấn luyện sao? Làm sao cậu để người của tôi ngã dụi rồi!”.
Thầy trẻ khóc không ra nước mắt: “Thưa anh, tôi đã nói với em ấy chịu không nổi thì báo cáo, nhưng em ấy có nói tiếng nào đâu!”.
“Cậu còn lý sự nữa!” – Cấp trên rít lên, thầy trẻ nhanh tay đưa ống nghe ra xa mới thoát kiếp tai điếc. “Tôi mặc kệ cậu làm gì, chỉ còn mấy ngày nữa thôi, nếu cậu lại làm người của tôi ngất đi thì tôi sẽ đánh ngất cậu!”.
......
Khi Phần Kiều tỉnh lại, trời đã bớt mưa, từng giọt tí tách tí tách xuống đất. Cô nằm trên ga trải giường trắng tinh trong bệnh xá doanh trại nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Phần Kiều ngả đầu sang, hình như cô đang gặp ảo giác.
Phần Kiều dụi mắt, chắc chắn rồi mới lên tiếng: “Cố Diễn….”.
Cố Diễn ngồi bên đầu giường, cơ sở vật chất trong bệnh xá khá đơn giản, áo vest sang trọng được cắt may riêng khoác lên lưng ghế sắp đổ nát.
Mấy sợi tóc lòa xòa trước trán của anh còn đọng nước, dễ nhìn ra anh rất lo lắng. Giờ đây hai mắt sâu hoắm như biển hồ tràn ngập vẻ ân cần, Phần Kiều vừa tỉnh dậy, Cố Diễn sờ trán trước, cảm thấy bớt nóng rồi mới hỏi: “Đầu còn đau không?”.
Thực ra bây giờ Phần Kiều cảm thấy rất khó chịu, cả người bứt rứt nhưng trong lòng nhen nhóm một nỗi sung sướng không nói nên lời. Cô mím cánh môi nhợt nhạt, đôi mắt to chớp chớp khiến rèm mi phe phẩy như hai chiếc quạt nhỏ. Phần Kiều thản nhiên nhìn Cố Diễn, trả lời hết sức hợp tình hợp lý: “Đau!”.
Cố Diễn không nắm bắt được, đành lắc đầu, đứng dậy: “Xoay qua kia”.
Phần Kiều nghe lời trở người, nhắm mắt lại hưởng thụ đầu ngón tay anh lùa vào tóc mát xa. Từng cơn biển động trong đầu dần tĩnh lặng, dịu êm.
Bỗng dưng Phần Kiều không muốn rời khỏi giường nữa, nếu Cố Diễn là bác sĩ, vậy cô cứ nằm mãi ở đây thì tốt quá rồi……
“Cố Diễn......” – Phần Kiều chợt gọi anh.
“Chuyện gì?” – Cố Diễn tập trung xoa bóp cho Phần Kiều, không ngẩng đầu lên.
Phần Kiều bất ngờ quay lại, đối diện với Cố Diễn, trong mắt không giấu nổi vẻ căng thẳng: “Sau này anh có con rồi anh còn chăm sóc em như vậy không?”.
Cố Diễn bật cười: “Lúc đó em lớn rồi còn cần tôi chăm sóc à?”.
Tâm trạng Phần Kiều rơi xuống vực, cô đưa lưng về phía anh. Cố Diễn thấy rõ Phần Kiều bĩu môi dài cả thước, đủ để treo một can dầu lên đó.
Một hồi lâu sau, Phần Kiều mới ảo não lên tiếng: “Em đau đầu!”.