“ Ngươi làm sao?” Nhìn xem biểu hiện của Linh Phi không phản kháng cũng chẳng đáp trả, Kỳ Nguyên tự xem việc nuôi nấng y như vậy không có gì sai, nhưng tiểu vật nhỏ này thế mà vẫn có thể ngượng ngùng được. Hắn dịu dàng đưa tay véo lên gò má trắng mềm đầy thịt kia của y mới nói: “ Lâu đến như vậy mà vẫn không thể quen được?”
Linh Phi mặt lại bị ép nhìn thẳng Kỳ Nguyên, y chớp mắt một cái nghiêng đầu áp hẳn bờ má vào bàn tay lớn của hắn mà suy nghĩ. Nếu y chỉ là một tiểu hài tử sáu tuổi bình thường, từ khi mới sinh được Kỳ Nguyên dạy bảo đến giờ, chỉ sợ y đã xem mấy việc như hai nam nhân hôn môi này rất đỗi bình thường đi.
Linh Phi ngập ngừng: “ Đúng là… Phi nhi vẫn chưa thể quen được.”
“ Thế nào, ngươi không thích?”
“ Đương nhiên không phải.” Nhìn thấy cái nhăn mày của Kỳ Nguyên, Linh Phi vội vàng sửa lời. Y lắc đầu lại nói: “ Không phải không thích, thật sự là vì ngoài điện hạ ra không có ai làm mấy chuyện thân mật như vậy đối với ta. Phi nhi vì vậy mới…”“ Ngoài bản thái tử ra đương nhiên không có kẻ dám làm vậy với ngươi.” Chân mày Kỳ Nguyên lại cong xuống sâu hơn, vầng trán hắn vì vậy tạo thành nét nhăn khó thấy, cả giọng nói cũng toát ra sự lạnh lùng hơn nữa: “ Nếu thật sự có kẻ có gan nay, ta lập tức lấy mạng hắn.”
Linh Phi đối với áp bức đe dọa từ dáng vẻ lạnh lùng dọa người của thái tử Đường Kỳ Nguyên, chính là người trong thiên hạ này không kẻ nào không sợ, không thể nào không kiêng dè, y lại chẳng có chút lo lắng nào. Linh Phi vòng hai tay qua cổ Kỳ Nguyên, lại tựa cả người vào trong lòng ngực hắn mà nhỏ giọng: “ Vậy ngoài Phi Nhi ra, điện hạ cũng sẽ không làm vậy với bất kỳ ai khác chứ?”
“ Kẻ khác sao?” Kỳ Nguyên hơi nhếch khóe môi, hắn trong mắt ngoại trừ tiểu vật nhỏ trong lòng này thì tất cả chỉ tựa như cọng cỏ ven đường không đang liếc mắt nhìn xem, mạng sống của chúng đối với Kỳ Nguyên bất quá tâm trạng vui vẻ còn có thể bước ngang qua, nếu không thì chỉ cần giẫm nát dưới đế giày cũng không tính là cái gì. Hắn lạnh nhạt nói: “ Chỉ e không có khả năng đó đi.”
Linh Phi trầm mặt, mấy năm qua dưới sự che chở của hắn mà bình an lớn lên, Linh Phi còn có thể nào không nhận ra mấy hành động thân mật của Kỳ Nguyên là gì sao? Hắn rõ ràng không xem y như một đệ đệ, cũng chẳng phải xem y như thú vui nhất thời. Thế nhưng Nguyệt Linh Phi lo lắng, con người lạnh lùng luôn không tin vào bất cứ ai kia, thật sự sẽ luôn mãi dịu dàng bảo hộ y như vậy sao?
“ Phi nhi.” Kỳ Nguyên đột nhiên kéo ra tay Linh Phi, hắn mặt không đổi sắc hiễn nhiên nói: “ Nếu ngươi vẫn không thể quen được nụ hôn của ta, chi bằng để bản thái tử luyện tập cho ngươi nhiều hơn một chút, nhất định sẽ quen.”
“ Chờ đã.” Nhìn thấy Kỳ nguyên lại muốn áp đến gần, Linh Phi vội vàng dùng hai tay che lại môi của mình. Gương mặt nhỏ đáng yêu vừa lắc đầu từ chối còn luôn miệng nói: “ Ngày mai đến học viện rồi, bình thường người chỉ cần gặp là hôn, nếu còn nhiều hơn nữa chỉ sợ ai cũng biết mất. Điện hạ lúc ở trong cung, tuyệt đối không được hôn.”
“ Duy nhất ngươi, lại muốn dùng cái mạng nhỏ của mình để cùng ta ra điều kiện.” Kỳ Nguyên cong khóe môi, hắn kéo ra tay đang che miệng của Linh Phi ra lại áp lên đôi môi mềm của y mà chiếm lợi: “ Thế nhưng bản thái tử lại không có hứng thú muốn đồng ý.”
“ Ân…” Linh Phi lại một lần bị bờ môi ấm áp của hắn phủ lên môi mình, quả nhiên không có cách phản đối. Những năm qua Nguyệt Linh Phi đã hiểu rõ, kiếp này của y đã gắn liền với Đường Kỳ Nguyên. Y không biết liệu việc này có sai trái hay không nhưng nó tựa như một thói quen, quen cái ôm ấp của hắn, nụ hôn của hắn, hành động cử chỉ và cả ánh mắt dịu dàng của hắn.
Linh Phi nhận ra từ lần đầu tiên nhìn thấy thi thể ngủ say bên trong quan tài trong suốt, y từ đó đã bị hắn làm cho si người. Linh Phi luôn tự hỏi một nam tử hoàn mỹ như vậy, cao ngạo lạnh lùng như thế.
Hắn vì lý do gì từ bỏ thiên hạ do mình thống trị, vì sao dù phải đánh đổi mạng sống cũng muốn mang nhân thế chôn vùi, y chính là tiếc nuối không được nhìn thấy khí thế khi hắn vẫn còn sống là như thế nào. Đến khi thật sự gặp được rồi Nguyệt Linh Phi lại muốn tìm một lý do, ngăn cản hoàng đế diệt thế, ngăn cản? Y có khả năng đó sao?
Đường Kỳ Nguyên hoàng đế của những năm sau này thật sự sẽ vì y mà từ bỏ ý muốn diệt thế chứ? Linh Phi không biết, y chỉ biết bản thân không thể từ chối khi mình là ngoại lệ duy nhất của thái tử Đường Kỳ Nguyên, cảm giác được là duy nhất này tựa như ham mê không thể dứt ra được. Linh Phi dường như đã quên mất mục đích ban đầu của mình, suy nghĩ duy nhất chỉ còn lại là hắn thật sự sẽ hủy đi thế giới này trong đó còn có cả y chứ?
Thái tử điện hạ, ta có thể không bao giờ phản bội người, nhưng ta thật sự vẫn sẽ là ngoại lệ duy nhất đối với người kể cả trong tương lai sau này chứ?Thừa Lam cung là nơi các vị công chúa và những vị thiên kim tiểu thư của các quan đại thần trong triều ngồi lại trò chuyện với nhau. Mấy chủ đề thường hay nhắc tới của các nàng không phải thêu thùa may vá thì cũng là cầm kỳ thư họa, thế nhưng mấy khi giống như hôm này sẽ còn có mặt của đại công chúa khiến cho không khí lại trở nên trang trọng.
Đại công chúa Đường Chi Linh do Lý hoàng phi sinh ra, Lý hoàng phi chỉ sinh được có hai vị công chúa là đại và tứ công chúa, thế nhưng cho dù không sinh hoàng tử vẫn chẳng ai dám xem thường nàng.
So với hoàng hậu vị trí vững chắc luôn được hoàng đế sủng ái cùng Mẫn quý phi biết yểu điệu vỗ ngọt lấy lòng hoàng đế, Lý hoàng phi lại có phụ thân là thái úy chống lưng, hơn nữa Lý thái úy cũng sở hữu Vân Ấn so ra còn lớn hơn cả hoàng đế khiến hắn kiêng kỵ ba phần.
Chính vì lý do đó mà Lý phi cũng ngồi ở vị trí cao vời ở hậu cung, đến cả đại công chúa cũng trở thành vị công chúa cao quý nhất mà bất cứ ai cũng muốn lấy lòng. Đường Chi Linh tính tình khá cao ngạo cũng luôn tự tin về bản thân và thích nghe những lời nịnh nọt bên tai, nàng ta so với muội muội ruột là tứ công chúa Đường Huỳnh Hoa lại trái ngược.
Tứ công chúa thích yên tịnh một mình lại có tính tình trầm lặng trưởng thành trước tuổi, nàng không thích nghe những lời khen ngợi không có thành ý. Huỳnh Hoa tách biệt với những tỷ muội khác mà chỉ quanh quẩn ở Lan Hoa cung của mình, nàng cùng với Lý hoàng phi khá xa cách trái lại thân thiết với hoàng hậu Nguyệt Thiện khiến nhiều người không thể hiểu nổi.
Đến cả Lý hoàng phi cũng chỉ hết lòng với đại công chúa mà bỏ quên tứ công chúa, thế nhưng vì thân phận của Lý hoàng phi mà chẳng ai dám có ý kiến gì, hơn nữa tứ công chúa người ta còn có quan hệ thân thiết cùng hoàng hậu và thái tử, có ai dám xem thường chứ.
“ Đại tỷ mọi khi nếu không phải xem sách thi thư thì cũng sẽ ở cùng ở phụ hoàng đàn hát giúp người vui, hôm nay lại có nhã hứng đến cùng chúng muội trò chuyện đúng là hiếm thấy.” Tam công chúa Đường Hình Nhung là do Lam phi sinh ra, mẫu phi xuất thân thường dân thất kém, tước vị cũng không cao nên tam công chúa vị trí cũng không đáng gì. Dường Hinh Nhung vì vậy chỉ biết trái lòng nịnh nọt đại công chúa, như vậy cũng không lo sẽ có người muốn ức hiếp mình.
Chi Linh mỉm cười, nàng lên tiếng nói: “ Phụ hoàng gần đây sức khỏe càng không tốt, thái y đã nói cần phải để người yên tĩnh nghỉ ngơi. Ở chỗ mẫu phi ta còn đang tiếp chuyện cùng với ngoại công, ta ở lại không tiện mới sẵn đây đến cùng mọi người trò chuyện.”
“ Phải rồi đại công chúa.” Liễu Như Thì là con gái của Liễu học sĩ, nàng ta tính tình chanh chua tự đại, chính là loại người hay đề cao bản thân không có đầu óc. Nàng chen lời nói: “ Ta nghe nói Lý thái úy cùng với Ly phi nương nương muốn sắp xếp mối hôn sự cho tỷ, hình như chính là Quỳnh đại công tử của Quỳnh tướng quân.”
“ Là Quỳnh đại công tử sao?” Một tiểu thư nghe nói liền không kiềm chế được lớn tiếng hơn: “ Quỳnh Thiên Vũ công tử là người được rất nhiều nữ tử ngưỡng mộ, chúng ta lúc nào cũng nghe nói đến.”
Đại công chúa Đường Chi Linh nghiêm mặt, nàng nhấp một chút trả mới tựa như không có gì mà đơn giản nói: “ Vậy sao?”