Nghe cung nữ thưa cũng không đáp trả, Huỳnh Hoa im lặng ngồi xuống bên bàn đá dưới tán cây liễu bên hồ. Xảy ra chuyện của tam hoàng tử cùng với Mẫn quý phi, Huỳnh Hoa sáng hôm nay từ rất sớm đã đến Thái Dương điện, chính là muốn phòng tránh có người lắm lời ở chỗ hoàng đế.
Sở Lan nhìn thấy chủ tử im lặng như vậy cũng có chút lo lắng, vì đã là cung nữ thân cận, hơn nữa tứ công chúa trước nay không hề khắt khe với cung nhân mà chủ động lên tiếng: “ Công chúa đến bây giờ mới trở về, có phải sức khỏe của hoàng thượng lại không tốt không ạ?”
“ Không phải.” Huỳnh Hoa nhẹ giọng: “ Thái y nói sức khỏe của phụ hoàng gần đây đã có chuyển biến tốt, nhưng phụ hoàng vẫn cần phải nghỉ ngơi thêm, ngay cả ta cũng không thể vào trong.”
“ Như thế thì chuyện của tam hoàng tử cũng tạm thời không thể đến tai hoàng thượng, công chúa tại sao vẫn có vẻ không vui?”
“ Chuyện không đơn giản như vậy.” Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu lại nói: “ Ta đã căn dặn cung nhân ở Thái Dương điện đừng để chuyện lớn làm ảnh hưởng đến phụ hoàng dưỡng bệnh, ngay cả Trương công công cũng thấy điều đó là phải. Thế nhưng phụ hoàng sức khỏe tốt hơn liên quan tâm đến triều đình chính sự, đã ra lệnh sáng sớm mai triệu ngoại công của ta đến thảo luận.”
“ Lý thái úy?” Sở Lan nghe thấy cũng bất ngờ, cô hiểu lý do vì sao tứ công chúa cảm thấy lo lắng: “ Ngài ấy không có được sự coi trọng từ thái tử điện hạ, hơn nữa đã vì đại công chúa suy nghĩ một mối hôn sự tốt là do… thế nên chỉ sợ việc lần này sớm cũng sẽ để hoàng thượng biết được.”
“ Quan hệ giữa ta cùng mẫu phi không giống như đại tỷ, ta cũng không thể vì thái tử mà yêu cầu được điều gì.” Huỳnh Hoa thiếu nữ mười một tuổi tính tình ôn hòa, nàng nhìn mặt nước tĩnh lặng lại lên tiếng: “ Họ chỉ nhìn thấy trước mắt có thể tìm một con đường cho mình, lại không biết hậu quả sau đó sẽ ra sao.”
“ Vậy còn hoàng hậu nương nương thì sao ạ?” Sở Lan gợi ý: “ Hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ vì thái tử mà suy nghĩ.”
“ Mẫu hậu?” Huỳnh Hoa suy nghĩ một chút, quả nhiên nếu có thể giúp chắc cũng chỉ có hoàng hậu Nguyệt Thiện mà thôi. Huỳnh Hoa liền quyết định nói: “ Sở Lan, ngươi thay ta chuẩn bị, cùng ta đến An Thái cung thỉnh an hoàng hậu.”
“ Nô tỳ tuân lệnh.”
Hoàng hậu Nguyệt Thiên từ mấy năm này đều không muốn quan tâm đến chuyện ngoài hậu cung, nàng tuổi đã cao, nhan sắc cũng vì vậy phai đi rất nhiều. Không còn hứng thú đến việc tranh sủng cùng những cung phi non trẻ mỗi năm lại nhiều thêm, lần này đã gần đến lễ mừng thọ chính mình lại vẫn phải theo lệ thay hoàng đế tuyển chọn tú nữ, nàng quả thật đã quá mệt mỏi để quan tâm đến chuyện cần tranh nữa hay không.
“ Hoàng hậu nương nương.”
Đang nằm tựa đầu trên ghế dài, nghe Xương ma ma đến bên cạnh thưa mà không tránh khỏi cảm thấy khó chịu. Nguyệt Thiên đưa tay hơi xoa nhẹ trên thái dương lại lên tiếng: “ Còn có chuyện gì thì mau nói, ta hiện tại cảm thấy rất mệt.”
“ Hoàng hậu người không khỏe, có nên gọi thái y đến xem hay không?”
“ Không cần.” Nguyệt Thiện xua tay: “ Tránh lại có người bên ngoài đồn thổi, nói ta vì kỳ tuyển tú mà cố tình trở tính làm cho kẻ khác xem. Ngươi có việc cần thưa thì mau nói.”
“ Vâng hoàng hậu.” Xương ma ma cong lưng thưa: “ Là tứ công chúa vừa mới đến, đang ở bên ngoài chờ thỉnh an nương nương.”
“ Tứ công chúa đến thỉnh an?” Hoàng hậu vẫn đang nằm trên ghế tựa khẽ nhướng mày, nàng tâm trạng xem ra tốt hơn một chút mới mỉm cười ra lệnh: “ Mau cho truyền đi, đừng để tứ công chúa đợi lâu.”
“ Vâng thưa hoàng hậu.”
Xương ma ma bình thường công chúa hoàng tử đến thỉnh an đều lấy cớ đuổi đi, thế nhưng vì biết hoàng hậu đối với tứ công chúa không giống, lại có lòng yêu thích thế nên mới vào trong bẩm báo. Qủa nhiên hoàng hậu nghe nói tứ công chúa đến cũng vui vẻ hơn, không còn cảm giác buồn phiền mệt mỏi.
“ Huỳnh Hoa thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu vạn an.”
“ Đứng lên, mau đứng lên.” Nguyệt Thiện ngồi nghiêm trên ghế lại tươi cười, nàng nhìn Huỳnh Hoa lại đưa tay gọi: “ Ngươi đứa nhỏ này, hôm nay đến liền khiến bản cung cảm thấy thật vui. Mau đến, ngồi cùng với bản cung.”
“ Huỳnh Hoa cả gan có chuyện muốn thưa, xin mẫu hậu cho lui cung nhân.”
“ Sao cơ?” Nguyệt Thiện ngạc nhiên, sau đó nhìn Huỳnh Hoa thật sự có chuyện muốn nói mới xua tay cho lui cung nhân xung quanh rồi lên tiếng hỏi: “ Được rồi, ngươi có gì muốn nói?”
Huỳnh Hoa lúc này mới đi đến bên cạnh hoàng hậu, nàng cùng hoàng hậu tình cảm thật tốt mới ngồi xuống ngay bên cạnh, thân thiệt tựa mẫu tử ruột thịt: “ Mẫu hậu người luôn không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chắc không nghe đến việc lần này tam ca cùng với Mẫn quý phi bị thái tử trị tội.”
Hoàng hậu quả nhiên làm chủ hậu cung cũng không biết được việc xảy ra hôm trước, sau khi nghe Huỳnh Hoa nói rồi mới chính mình còn hoảng sợ: “ Nguyên nhi hắn… hắn làm chuyện này, đây không phải việc nhỏ, sao có thể hồ đồ như vậy?”
“ Chuyện cũng đã xảy ra rồi, mẫu hậu cũng không thể chất vấn thái tử ca, chi bằng tìm cách ngăn phụ hoàng biết chuyện?”
“ Ta nếu có thể đương nhiên sẽ làm.” Nguyệt Thiện vừa mới tốt lại cảm thấy đau đầu, nàng ngón tay thon dài xoa thái dương nói: “ Thế nhưng so với ta thái tử càng có khả năng, hắn như vậy chính mình còn không muốn ngăn chặn tin tức. Bây giờ là hoàng thượng triệu Lý thái úy, bản cung còn có thể làm gì?”
“ Mẫu hậu người nghĩ, nếu phụ hoàng biết được chắc chắn sẽ rất tức giận. Huỳnh Hoa e rằng phụ hoàng nhẫn nhịn bao lâu, đến hiện tại một khi suy nghĩ nóng giận nhất thời liền muốn phế thái tử…” Huỳnh Hoa nói tới đó thì ngừng lại, nàng cũng không muốn cục diện như vậy xảy ra.
Nguyệt Thiện trái lại bình tĩnh hơn vừa rồi rất nhiều, nàng vỗ vỗ bàn tay của Huỳnh Hoa: “ Đứa trẻ tốt, ngươi không cần thay hắn suy nghĩ nữa.”
“ Mẫu hậu?”
“ Huỳnh Hoa.” Nguyệt Thiện đều giọng: “ Bản cung căn bản không thể làm được gì cả, thế nhưng bất kể thái tử muốn làm gì ta cũng đều sẽ ủng hộ hắn. Đó là điều duy nhất ta có thể làm được bây giờ.”
“ Người thật sự nghĩ như vậy ạ?”
“ Thái tử là do bản cung sinh ra, dù thế nào đi nữa vẫn sẽ hiểu hắn đôi phần. Hoàng thượng khi biết tin có thể tức giận thật sự muốn phế hắn, nhưng thái tử vị này hắn chưa chắc đã đồng ý giao ra.” Nguyệt Thiện thở dài: “ Hậu quả sau đó mới chính là điều mà bản cung cảm thấy lo lắng.”
Huỳnh Hoa đương nhiên biết thái tử sẽ không thể bị phế, thế nhưng tình huống này chẳng khác nào thái tử muốn ép vua thoái vị nhường ngôi. Nàng lo lắng chính là một khi hắn đăng cơ sẽ là thế nào, sách sử sẽ lưu lại hắn chính là đoạt vị từ chính phụ hoàng của mình để lên ngôi hoàng đế.
- -----------------------------------------------------------------------------
Ngày đầu tiên đến học viện không mấy thuận lợi, ngày thứ hai đã nghe nói trong cung có chuyện lớn, thế gia công tử mỗi phủ đều không cần đi nữa. Linh Phi chẳng khác nào thường ngày, lười biếng ở trong phòng mình cuộn tròn trên giường ngủ. Y tưởng rằng thái tử không sớm thì muộn cũng sẽ đến, hỏi liền biết trong cung có chuyện gì, thế nhưng đến trưa hôm đó cũng chỉ có Sa Lan vừa lo vừa lớn tiếng lôi y dậy.
“ Thế tử, người đừng lười biếng nữa, có chuyện rồi.”
Linh Phi thật ra cũng chỉ nằm buồn chán chứ không ngủ, y ngồi dậy lại chậm chạp hỏi: “ Thái tử đến rồi?”
“ Thái tử hôm nay không có đến.” Sa Lan vừa nói còn vừa tiện tay chỉnh lại tóc và y phục của Linh Phi: “ Là Vương gia đến rồi.”
“ Vương gia…?”
“ Là phụ vương của người.” Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Linh Phi như vẫn còn mớ ngủ, Sa Lan vừa vội kéo y xuống giường mang giày vào: “ Vương gia từ trong cung trở về đã lập tức đến đây, hình như người cũng đang giận dữ.”
“ Trong cung thật có chuyện lớn?”
" Cạch."
Linh Phi cũng không rõ là chuyện gì, lúc này nhìn thấy Nguyệt Lân mở cửa bước vào phòng mình thì cũng lập tức đứng lên. Y nghiêm chỉnh thẳng người cũng kính trọng gọi: “ Phụ vương… người tìm Phi nhi?”
Nguyệt Lân hai tay chấp sau lưng, hắn nghe nói đang tức giận thế nhưng không giống mà điềm tĩnh gật đầu với nhi tử rồi trầm giọng: " Sa Lan, ngươi ra ngoài đi."
" Vâng thưa vương gia."
Nguyệt vương gia sau đó ra lệnh Sa Lan rời khỏi rồi mới ôn tồn lên tiếng: “ Phi nhi, hôm qua ngươi đến học viện xảy ra chuyện gì có thể nói cho phụ vương nghe hay không?”
“ Hôm qua Phi nhi đến học viện có rất nhiều việc, không biết phụ vương đang muốn nói đến chuyện gì?”
“ Khụ.” Nguyệt Lân vương ho nhẹ một tiếng, hắn tuy rằng đối với nhi tử này của mình không thể nổi giận, thế nhưng vẫn muốn thể hiện địa vị của một người phụ thân mà nghiêm giọng: “ Phụ vương chỉ hỏi ngươi, tam hoàng tử bị đánh tàn phế thành đến câm điếc, Mẫn quý phi chặt một tay đày vào lãnh cung, những việc này có liên quan đến ngươi hay không?”
“ Tàn phế?” Nguyệt Linh Phi vừa nghe đã bị dọa sợ, y ngày hôm qua sau khi vào trong học viện thì chuyện sau đó liền không biết gì. Theo sắc mặt của Nguyệt Lân vương thì người làm ra chuyện này là thái tử, mà nếu thái tử là người ra tay thì chắc chắn có liên quan đến y không sai được.