Hôn sự của công chúa thường sẽ được hoàng đế chỉ định, mục đích nếu không phải hòa thân hai nước, cũng là để chiêu an hiền tài văn võ. Tuy nói đối với triều đại Ân Ly hiện tại, nhất là khi Kỳ Nguyên hoàng đế chấp chính thì những việc này hầu như không cần thiết. Thế nhưng để được như tứ công chúa, được hoàng thượng quan tâm để nàng chọn lựa cho hôn sự của mình thế này, đó chính là điều khiến nhiều người phải đố kỵ.
Hoàng thượng ý tứ đã rõ ràng như vậy, hầu hết công tử thế gia cầu còn không được tứ công chúa để mắt. Cho dù là những người đã có người trong lòng, hoặc là chưa nghĩ đến việc thành thân cũng không được phép từ chối.
Đường Huỳnh Hoa thế nhưng lại không chút để tâm nào đến chuyện này, nàng chỉ là cười nói một chút qua loa đối với những vị công tử đến chỗ mình tặng lễ vật, tuy rằng nói Huỳnh Hoa sẽ cao hứng khi hoàng đế quan tâm, nhưng nàng lại cảm thấy việc này có chút phiền.
Huỳnh Hoa chỉ nói vài câu cùng Đường Chi Linh và Phàn Phượng Hy, sau đó nhìn thấy Đan Na cũng đến rồi liền thay đổi nét mặt trở nên vui vẻ mà tự mình tiến lại: “ Muội cuối cùng cũng chịu đến rồi.”
“ Tứ công chúa vạn an.”
Huỳnh Hoa ngừng lại một chút khi nhìn thấy Đan Na hành lễ với mình, nàng liền bật cười ra tiếng mới ôn hòa nói: “ Thật là tiểu a đầu này, hôm nay còn muốn lễ nghi như vậy, trưởng thành rồi sao?”
“ Hì hì.” Đan Na tươi cười lại nắm cổ tay Huỳnh Hoa, nàng chính là ở trước mặt Huỳnh Hoa cùng với Linh Phi thì không cần lo nghĩ gì cả, cứ vô tư như vậy cười nói: “ Huynh Hoa tỷ tỷ, chúc tỷ sinh thần vui vẻ a.”“ A đầu này, đã biết là sinh thần của ta còn đến muộn sao?” Huỳnh Hoa tay khẽ nhẹ lên trán Đan Na xong lại đưa ra trước mặt nói: “ Từ khi bắt đầu đều chỉ chờ lễ mừng của muội đến thôi, còn không chịu mang ra đây.”
“ À… cái đó.” Đan Na nhẹ siết hộp gỗ nhỏ trong tay mình lại gượng cười, bây giờ nếu thật sự mang thứ này tặng cho tứ công chúa có phải khiến tỷ ấy thất vọng không?
“ Không phải là người té ngã bên ngoài vừa rồi sao?”
“ Đúng vậy, còn có vật như thế kia, đừng nói cô ta thật sẽ tặng thứ như vậy cho tứ công chúa chứ. Có thấy mất mặt hay không?”
“ Nói nhỏ thôi.” Có tiếng kiêng dè nói: “ Các ngươi không nhìn thấy cô ta cùng tứ công chúa thân thiết thế nào sao?”
“ Thật ra tiều cô nương đó là tiểu thư phủ nào vậy, tại sao ta chưa từng thấy bao giờ.”
“ Ngu ngốc, ngươi không biết hay sao mà dám lắm mồm.” Trong đám đông người thưởng hoa ở sơn viên Lan Hoa cung có tiếng người nói, là một tiểu thư bận y phục hồng sắc: “ Đừng nhìn như vậy mà lầm tưởng, người kia thân phận không đến phiên các người bàn tán ra vô đâu.”
Hồng y tiểu thư vừa nói nhắc nhở còn lén nhìn về phía Nguyệt Tử Liên một mình một khoản vườn, Phàn Phượng Hy nhận ra Đan Na chính là người ngoài cổng cung, cũng nghe thấy mấy lời nói của người xung quanh.
Nàng ta không nghĩ tiểu cô nương vừa rồi còn có quen biết thân thiết với tứ công chúa, chuyện mà nàng có muốn cũng không làm được. Phàn Phượng Hy mới tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: “ Ta chưa từng thấy qua tiểu thư kia lần nào, hình như là rất thân với tứ công chúa đi.”
“ Hừ.” Đường Chi Linh dáng vẻ ghét bỏ lại không muốn nhìn đến mới nói: “ Đó chính là muội muội của Nguyệt Tử Liên, ta khuyên ngươi không có chuyện thì đừng nên dây dưa với loại người này. Tiểu a đầu dáng vẻ ngu ngốc đó, nhìn vậy thôi chứ so ra với Nguyệt Tử Liên kia còn khó đối phó hơn.”
Đường Chi Linh nói lời này còn cố ý đi lại gần hơn để Nguyệt Tử Liên nghe thấy, thật hay nhìn được nét mặt không mấy vui vẻ của vị Nguyệt quận chúa luôn kiêu ngạo kia lại còn cao hứng: “ Ta nói ngươi còn có thể so đo cùng với Nguyệt Tử Liên, nhưng còn Nguyệt Đan Na này không những là bảo bối của tứ muội, mà còn có một người khác nữa ở phía sau chống lưng, ngươi muốn động cũng động vào không nổi.”
“ Quận... quận chúa?" Mai Lạp nhìn sắc mặt tối đen của chủ tử thì không tránh khỏi run lên, đại công chúa cùng với Phàn tiểu thư phủ tể tướng từ lâu không ưa gì quận chúa nhà cô, thế nên cứ tìm mấy lời muốn xem nhẹ cũng chẳng phải một hai lần.
Bình thường Nguyệt Tử Liên luôn khinh thường mấy lời khiêu khích này, cũng chẳng quan tâm người mà Đường Chi Linh muốn ám chỉ là ai. Bọn họ chỉ là đang đố kỵ nàng, nàng càng vì như vậy mà đắc thắng bỏ qua.
Hiện tại lại không giống, tuy rằng tin tức vẫn chưa truyền ra bên ngoài, nhưng ở Nguyệt vương phủ có ai lại không nghe thấy khẩu dụ kia của hoàng thượng. Bây giờ chỉ có một Nguyệt Đan Na xuất hiện đã là một cái lý do để Đường Chi Linh đã kích nàng, nếu chuyện Nguyệt Tử Liên bị hoàng để chối bỏ hôn ước kia bị truyền ra thì nàng còn mặt mũi nào chứ?
“ Người nói tiều cô nương đó chính là Nguyệt Đan Na sao?” Phàn Phượng Hy sắc mặt lúc này cũng chẳng tốt hơn Nguyệt Tử Liên là bao, bóng tay muốn đâm phập vào lòng bàn tay siết lại mà nhìn gương mặt nhỏ tươi cười kia.Nàng ta khó chịu như vậy chính là vì có không ít lời đồn vào mấy năm nay, hoàng đế cùng Nguyệt Tử Liên tuy rằng có hôn ước do tiên đế ban hôn, nhưng hai người họ thậm chí còn chưa từng được gặp mặt. Trái lại Nguyệt Đan Na tam tiểu thư này lại dường như rất được hoàng đế quan tâm, được thường xuyên gọi ra vào cung, mà còn là chính hoàng đế ra lệnh để tứ công chúa chăm sóc khi còn bé.
“ Ừm… Huỳnh Hoa tỷ tỷ, thật ra muội.” Đan Na giữ chiếc hộp gỗ mình đang giấu sau lưng, cũng không nghĩ rằng Huỳnh Hoa lại trực tiếp đòi quà của mình như vậy.
Huỳnh Hoa cũng nghe được mấy lời nói xung quanh, nàng không giống như Đan Na làm ngơ như không nghe thấy mà lại đưa mắt nhìn một lượt mới nói: “ Mấy lời của các ngươi vừa rồi là có ý gì?”
“ Huỳnh Hoa tỷ tỷ, không có gì đâu.” Đan Na kéo tay Huỳnh Hoa lại cười nói: “ Thật ra lúc vừa mới ở cửa hoàng cung muội bị ngã một lần, thật là mất mặt…”
“ Muội bị ngã?” Huỳnh Hoa lúc này càng hiểu rõ thêm một chút, nàng lạnh nhạt liếc mắt đến cả đám tiểu thư công tử đang im thin thít không dám động mà gắt giọng: “ Muội ấy bị ngã thì vui lắm sao, các ngươi còn dám mang ra làm trò đùa để cười cợt?”
Cả đám người đều là công tử tiểu thư của các đại quan trong triều, hiện tại lại chỉ biết ngậm miệng đứng như tượng đá. Qủa nhiên không hổ là muội muội của hoàng đế, ngay cả uy lực dọa người cũng có thể triệt để sử dụng như vậy.
Phàn Phượng Hy lần này xem như đã hiểu rõ lời của đại công chúa Đường Linh Chi, không thể động Nguyệt tam tiểu thư này là như thế nào. Còn chưa chọc đến hoàng đế cũng đã khiến tứ công chúa tức giận như vậy, đủ thấy tầm quan trọng của nàng ta không nhỏ.
“ Huỳnh Hoa tỷ tỷ, không có gì đâu mà.” Đan Na lại khó xử lôi kéo sự chú ý của Huỳnh Hoa. Nàng biết Huỳnh Hoa tử nhỏ chăm sóc mình như muội muội ruột thịt, không để ai bắt nạt mới tức giận như vậy. Đan Na không muốn phá hỏng yến tiệc sinh thần của Huỳnh Hoa, nàng vội mang hộp gỗ của mình đưa ra: “ Tỷ xem, đây là muội tự làm đấy, là muốn tặng cho tỷ.”
Nhìn thấy Đan Na không muốn làm lớn chuyện thế nên Huỳnh Hoa cũng đành thôi, nàng thu lại ánh mắt dọa người rồi mới nhận lấy hộp gỗ của Đan Na mở ra, bên trong là một chiếc khăn lụa màu xanh dương: “ Khăn tay thêu sao?”
“ Ừm, cái này muội làm có xấu một chút.” Đan Na cũng thật hổ thẹn vì quà này của mình, nếu không phải nghe qua mấy lời chê bai của Nguyệt Tử Liên thì có lẽ nàng còn vô tư muốn hỏi Huỳnh Hoa có thích hay không nữa.
Huỳnh Hoa nhìn một chút khăn tay thêu phụng hoàng méo mó lại xấu như thêu gà lửa của Đan Na, nàng phì cười rồi mới đưa tay xoa đầu cô bé: “ A đầu này, còn có thể gây bất ngờ cho ta như vậy. Thật không dám nghĩ đến dáng vẻ muội ngồi thêu khăn là thế nào, thật ngốc mà.”
“ Huỳnh Hoa tỷ tỷ, cái này… nếu tỷ không thích lần sau ta có thể làm lại.”
“ Cái gì mà không thích?” Huỳnh Hoa lại dùng khăn tay lấy ra từ tay áo mình, nhẹ nhàng lau đi một chút bụi bẩn có lẽ là do lúc té ngã trên mặt cô bé mới nói: “ Muội bình thường chỉ biết ham ăn mà thôi, còn chịu tự mình thêu khăn cho ta, món quà tốt như vậy ta có thể không thích sao?”
Đan Na gương mặt lúc này lại rạng rỡ hơn hẳn, hại nàng lo lắng như vậy thế nhưng Huỳnh Hoa lại không chê bai quà tặng của mình. Đan Na lại như vậy tươi cười định sẽ nói lần sau nhất định phải thêu đẹp hơn, thế nhưng lúc này bên ngoài lại có tiếng hô lớn.
“ Văn Hiên công tử cùng Nguyệt thế tử đến.”