Huỳnh Hoa lại nhìn đến hoàng đế đang ngồi canh giữ ngay bên cạnh thân thể của Nguyệt Linh Phi, nàng chậm lên tiếng: “ Hoàng huynh.”
“ Đến rồi?” Có thể nói bình tĩnh còn sót lại lúc này của hoàng đế, chỉ là để đợi kết quả tìm kiếm của Huỳnh Hoa. Hắn đứng lên đi lại trước mặt nàng: “ Muội làm được hay không?”
“ Vâng…” Huỳnh Hoa bị dọa sợ đến chút nữa đã không kiềm chế muốn thối lui, cho dù người trước mặt nàng không thể nhìn ra là khó chịu hay tức giận, thế nhưng vẫn cho nàng cảm giác rét lạnh không thể nói rõ.
Hình ảnh mờ ảo về ngày tận thế đã từng thấy qua lại một lần nữa hiện lên trong suy nghĩ, Huỳnh Hoa lo lắng ngập ngừng lên tiếng: “ Linh hồn của Nguyệt thế tử không có bị hoán đổi cùng Nguyệt Tử Liên, không biết vì sao lại như vậy, nhưng… muội có thể chắc chắn y đang ở một nơi khác.”
Kỳ Nguyên trầm mặt suy nghĩ một chút, hắn cũng đã thử dùng sức mạnh của mình để tìm kiếm khắp nơi lại không có chút dấu vết. Huỳnh Hoa trước nay chưa từng nói dối hắn, nhưng nếu y thật sự vẫn còn tồn tại ở thế giới này, vậy thì vì sao hắn không thể tìm thấy?
Hoàng đế sau đó mới điềm tĩnh lên tiếng: “ Thứ mà trẫm muốn biết chỉ là muội có thể mang y trở về hay không?”
“ Chuyện này…”
Nhìn thấy Huỳnh Hoa không thể trả lời dứt khoát, hoàng đế ánh mắt lại thêm lạnh lẽo. Nếu đã không có khả năng mang người trở về, vậy thì hắn cũng không muốn tốn thời gian ở đây nữa.
Hoàng đế vừa lướt đi qua đã nghe thấy một tiếng sấm vang lớn bên ngoài trời, đám thái giám cung nữ đang quỳ trên đất cũng giật mình không kiềm chế hét toán lên.
“ Đợi đã…” Huỳnh Hoa vội túm lấy tay áo của Kỳ Nguyên, nàng run giọng: “ Hoàng huynh, huynh nghe muội nói đi. Chỉ cần một người linh hồn thuần khiết có cùng huyết thống với Nguyệt thế tử, lúc đó muội có cách để đưa y trở lại.”
“ Thuần khiết?” Kỳ Nguyên ngừng lại một chút, khóe môi cũng nhếch lên cười nửa môi. Nguyệt gia hiện tại đều đã bị hắn giết chết không còn một ai, cho dù có người còn sống, cũng có thể phù hợp sao?
Đúng lúc này bên ngoài lại có người vào đến, Văn Hiên vẫn luôn lo lắng hoàng đế vô tình làm hại đến Huỳnh Hoa, hiện giờ nhìn thấy cũng muốn thở ra nhẹ nhõm.
Lục hoàng tử Đường Vân Tịnh kia từ trước đến nay chỉ biết gây chuyện phiền toái, sợ mình không đủ cái mạng cho hoàng đế giết. Không ngờ cùng có lúc có thể làm được việc hữu dụng.
Đường Vân Tịnh theo lời Văn Hiên cho người tìm kiếm Đan Na khắp nơi, cuối cùng cũng chờ được Thiên Vũ mang theo người trở về. Vừa gặp được cũng không dám chậm trễ, Vân Tịnh lập tức mang theo hai người đến Thái Dương điện: “ Hoàng huynh, tìm thấy người rồi.”
Đan Na cơ thể suy yếu được Thiên Vũ dìu đến, lúc mới vào cũng đã nghe thấy lời của Huỳnh Hoa. Y không cần suy nghĩ đã tự mình chủ động lên tiếng: “ Ta có thể cứu được nhị ca hay không?”
“ Đan Na.” Huỳnh Hoa vừa nhìn thấy đã mừng rỡ, nàng suốt thời gian qua đã luôn lo lắng cho Đan Na mới vội đến gần: “ Muội thời gian qua đã đi đâu, tỷ rất lo lắng có biết không? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Đan Na nhẹ lắc đầu, y cố không tỏ ra mệt mỏi mới nói: “ Không cần lo cho muội, vừa rồi tỷ nói người có cùng huyết thống với nhị ca. Muội có được hay không?”
“ Ta…” Hiện tại ngoài Đan Na sẽ không còn ai có khả năng tìm được vị trí hiện tại của Nguyệt Linh Phi, thế nhưng sức khỏe của y không tốt như vậy, Huỳnh Hoa lo lắng liệu có chịu nổi hay không.
Đưa linh hồn rời khỏi cơ thể, Đan Na cần dựa vào chính mình để tìm thấy Nguyệt Linh Phi. Nhưng chuyện nguy hiểm như vậy, lỡ may Đan Na không thể tỉnh lại nữa…
“ Ngươi có làm được hay không?”
Huỳnh Hoa giật mình nhìn lại hoàng đế, xem hắn nhẫn nại đến lúc này chỉ chờ một câu trả lời của mình. Nàng chợt hiểu ra, nếu như không thể cứu được Nguyệt Linh Phi, thiên hạ này cũng không thể cứu nổi.
“ Huỳnh Hoa tỷ tỷ.” Đan Na đưa một tay nắm lấy tay Huỳnh Hoa, y ánh mắt kiên quyết nói: “ Cầu xin tỷ, muội không muốn mất nhị ca.”
Huỳnh Hoa siết nhẹ bàn tay của Đan Na, đây đã không còn là chuyện mà nàng có thể quyết định được nữa. Lấy ra hai lọ thuốc nhỏ đã chuẩn bị từ trước đưa cho Đan Na, Huỳnh Hoa nhỏ giọng: “ Uống một bình này vào có thể giúp muội tạm thời tách linh hồn mình ra khỏi cơ thể, ta vẫn không thể chắc chắn liệu sẽ có nguy hiểm hay không."
"Ta giúp muội có thể mang theo thứ này, chờ khi tìm được Nguyệt thế tử thì để y uống nó. Nên nhớ thời gian gấp rút, không thể kéo dài.”
“ Muội hiểu rồi.” Đan Na thành thật gật đầu cũng không hề do dự uống hết một bình nhỏ trong tay, không cần biết có nguy hiểm hay không nhưng y nhất định phải cứu được Linh Phi. Không chỉ do chính Đan Na muốn cứu nhị ca của mình, mà y cũng cần phải ngăn cản cơn thịnh nộ của hoàng đế.
Kỳ Nguyên như vậy lạnh lùng nhìn thân thể Nguyệt Đan Na ngã xuống nhanh chóng được Thiên Vũ đỡ lấy, hắn rõ ràng không tin tưởng cũng không hoài nghi, chỉ đơn giản là chờ đợi kết quả mà thôi.
Đưa mắt nhìn lại thân thể lạnh lẽo không còn chút hơi thở của Nguyệt Linh Phi đang nằm trên giường, Kỳ Nguyên chưa từng tỏ ra đau buồn hay đại loại những thứ cảm giác như vậy. Thứ tồn tại trong hắn chỉ có tức giận và phẫn nộ, tại sao khi đó hắn lại để y lại một mình?
Hai mắt đỏ ngầu cuồng dại, hai tay siết chặt kiềm chế đến rướm máu. Hắn hiện tại chỉ hận muốn giết hết tất cả, hủy hết tất cả. Thế giới không có y, căn bản cũng không còn cần thiết để tồn tại.
“ Rầm…”
“ Cẩn thận.” Văn Hiên bất ngờ ôm lấy Huỳnh Hoa tránh sang một bên, kịp thời khiến nàng không bị gạch đá sụp đổ xuống đè trúng: “ Không sao chứ?”
“ Không…” Huỳnh Hoa hoảng sợ đột nhiên một trụ đá nổ tung khiến trần nhà bị sụp xuống, mặt đất hiện tại lại rung chuyển dữ dội tựa như sắp không còn trụ vững nữa.
Đưa mắt nhìn bên kia đống đổ nát xem hoàng đế từ từ đi lại bên giường, đưa tay đặt bên gò má của Linh Phi còn lưu lại vết máu của hắn. Huỳnh Hoa là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ bi thương trong đôi mắt hoàng đế, hắn chẳng khác nào một con thú hoang bị thương đã đánh mất đi người quý giá nhất của mình. Tất cả những việc làm tàn nhẫn kia, chỉ là muốn che giấu đi dáng vẻ lúc này mà thôi: “ Hoàng huynh.”
Thiên Vũ che chắn cơ thể Đan Na không bị thương, hắn nhìn xem tình hình hiện tại không thể tiếp tục để y ở chỗ này. Mặt đất chấn động không ngừng rung chuyển, chỉ sợ Thái Dương điện sẽ có lúc không thể trụ được nữa, nghĩ liền quyết trước tiên ôm người rời khỏi.
- -------------------------------------------------------------------
Linh Phi im lặng nhìn lão nhân râu tóc bạc trắng cùng gương mặt phúc hậu có chút quen mắt, y không thể nhớ ra lại nhìn đến Minh Hạo tựa như đang muốn giết chết chính mình mới run giọng: “ Ngươi… đang muốn làm gì?”
Không quan tâm đến câu hỏi của Linh Phi, Minh Hạo hướng lão đạo nhân kia: “ Ngươi biết đây là chuyện gì thì mau nói nhanh.”
“ Đúng như lời của hoàng thượng.” Sau khi quan sát Ân Ly trước mắt đang lo lắng lui lại phía sau, lão bình tĩnh nói: “ Đây không phải thái tử điện hạ.”
" Vậy có cách nào cứu được y hay là không?" Minh Hạo tức giận: " Ngươi hai năm trước luôn nói không phải thời điểm thích hợp, bây giờ cả cơ thể cũng bị kẻ khác chiếm lấy. Chỉ cần có thể ép trở ra, Không cần biết ngươi làm cách nào để hắn đầu thai chuyển thế hay trở thành oan hồn dạ quỷ, nếu không cứu được Ân Ly thì đừng trách trẫm."
Lão đạo nhân vẫn không rời mắt khỏi Linh Phi, lão không giống sẽ nghe theo Minh Hạo, giọng nói xem ra còn có chút kiêng kỵ với y: " Hoàng thượng, đây không phải oan hồn uổng tử gì. Y cũng chỉ giống như thái tử điện hạ, không thể quay trở lại thể xác của mình mà thôi."
" Hơn nữa..." Hai chân mày lão khẽ nhăn lại: " Vị này đối với thái tử, và cả Vinh Bích quốc có mối liên hệ rất lớn."
Linh Phi có chút ngạc nhiên vì hình như lão đạo nhân này biết mình là ai và từ đâu đến, hơn nữa còn nói cái gì y có mối liên hệ với Ân Ly và đất nước của bọn họ. Khẽ nhìn sang cùng lúc chạm mắt với Ân Ly, bọn họ thật sự vô cùng giống nhau. Chuyện này chỉ là trùng hợp thôi sao?
Minh Hạo tuy không có hứng thú với thân phận của Linh Phi, thế nhưng khi lão ta nói y có liên hệ rất lớn cùng Ân Ly cũng khiến hắn có chút nghi ngờ: “ Hắn là ai?”
“ Mệnh trời không thể nói.” Lão đạo nhân như đến lúc này mới cảm thấy an tâm hơn, thở một hơi dài mới nói: “ Y chỉ là tạm thời mượn lấy cơ thể của điện hạ nương nhờ, nếu lão đạo đoán không sai sớm thôi họ có thể quay trở về vị trí của mình.”
Linh Phi còn đang mãi suy nghĩ thì lại bị lời này của lão ta đánh động, y trong lòng vừa vui mừng lại lo lắng: “ Ta thật sự có thể trở về nơi của mình hay sao?”