Vừa rồi Đan Na muốn đến tìm Quỳnh phu nhân cùng trò chuyện giúp nàng vui vẻ hơn, không ngờ lại vô tình nghe thấy hai người họ nói chuyện cùng với nhau. Nghĩ lại thì chuyện này cũng nên sớm nghĩ tới mới phải, y không thể cứ tiếp tục ở lại phủ tướng quân nữa.
Tuy rằng hiện tại phụ mẫu đều đã không còn, y cũng không bị bắt ép phải giả làm nữ nhi nữa, thế nhưng đến giờ thân phận thật sự của Đan Na vẫn chưa được công bố.
Một phần vì cơ thể rất suy yếu nên không phát triển như nam tử bình thường, ngay đến cả Linh Phi dù xinh đẹp đến đầu vẫn có thể nhìn ra là nam, nhưng lại chưa từng có ai suy đoán Đan Na không phải nữ.
Phần khác là vì Nguyệt Đan Na từ khi sinh ra đã được nuôi dưỡng như nữ nhi, ngay cả bản thân y cũng phải đến khi mình hơn mười tuổi mới biết hóa ra bản thân là nam. Vậy nên ngay cả tính cách và lối sống của y cũng là của một vị cô nương bình thường, rất khó để có thể thay đổi.
Tuy vậy đối với những người thân cận xung quanh, Đan Na cũng không hề giấu giếm chuyện này, sau khi ở lại phủ tướng quân một thời gian y cũng đã tự mình nói với phu thê Quỳnh tướng quân.
Gần ba năm ở tại phủ tướng quân, được Quỳnh phu nhân đối đãi như nhi tử của mình, Đan Na sớm đã xem nơi này là nhà. Y vì vậy mới quên mất bản thân vốn dĩ cũng chỉ là một khách nhân của tướng quân phủ, không phải nơi mình có thể tiếp tục ở lại.
“ Nguyệt Đan Na không phải nữ nhi, ta chính là vì nguyên do này mới kiêng kỵ không muốn để y tiếp tục ở trong phủ.”
“ Ta để ý từ lâu thái độ và cách đối xử của Thiên Vũ đối với Nguyệt Đan Na không bình thường, từ ánh mắt đến lời nói đối với y có giữ kẽ cũng chứa đầy sự dịu dàng.”
Nhớ lại mấy lời Quỳnh Chấn đại tướng quân khiến Đan Na càng cảm thấy lòng mình nặng trĩu, đúng như lời ông nói Thiên Vũ đối xử với y rất tốt, cũng rất dịu dàng ân cần.
Tuy không hiểu rõ hắn có cảm giác gì với mình, vì sao lại đối xử tốt với mình. Nhưng thời gian lâu như vậy, cho dù chưa từng nói hay thể hiện ra, Đan Na vẫn không thể phủ nhận rằng bản thân thật sự đã nảy sinh tình cảm với Thiên Vũ.
Đi qua chiếc cầu sen bên hồ, Đan Na nhìn mặt nước tĩnh lặng đang phản chiếu hình ảnh của chính mình trên đó. Nhìn thế nào đi nữa vẫn chỉ là một vị cô nương tuổi mới lớn, cho dù thân thể này thật chất vẫn là một nam nhi.
Từ khi phát hiện ra thân phận của mình, Đan Na đã từng buồn phiền vì sao phụ mẫu lại không để y được sống thật với chính mình, thậm chí còn hy vọng một ngày nào đó có thể trở về với thân phận vốn có. Nhưng hiện tại, y lần đầu tiên có mong muốn mình sinh ra thật sự là nữ nhi, nếu như vậy…
Quỳnh Minh Viễn tình cờ nhìn thấy Đan Na đứng ở cầu sen bên bờ hồ, hắn không suy nghĩ nhiều liền đi lại bắt chuyện: “ Đan Na, sao ngươi lại đứng đây?”
Đan Na nghe thấy tiếng Minh Viễn thì chậm một chút để bình ổn lại tâm trạng của mình, y xoay đầu nhìn Minh Viễn cười nói: “ Ta nghe nói hôm nay trong cung có rất nhiều chuyện phải làm, huynh sao lại đột nhiên trở về rồi?”
“ Đại ca cần ta lấy mấy công văn trong phòng huynh ấy đến, nghe nói Văn Huân muốn xem qua một chút.” Minh Viễn nhận ra sắc mặt Đan Na không tốt, hắn quan tâm hỏi: “ Ngươi làm sao vậy, hình như không được khỏe?”
“ Không sao, huynh không cần lo cho ta.”
“ Thật sự không sao?”
“ Thật sự.” Đan Na gật đầu mỉm cười nói: “ Huynh không phải nói còn phải mang công văn gì đó vào cung hay sao? Chính sự quan trọng hơn, ta chỉ hơi chóng mặt một chút mà thôi, trở về phòng nằm nghỉ là ổn.”
“ Vậy được rồi.” Minh Viễn tin lời Đan Na nói, trước khi đi còn khuyên y sớm nghỉ ngơi: “ Ở bên ngoài trời nắng như vậy sẽ không tốt, ngươi trở về nghỉ đi. Nếu cảm thấy không tốt hơn thì bảo a hoàn đi nói với mẫu thân ta một tiếng, đừng để mình đổ bệnh.”
“ Ta biết rồi, huynh mau đi đi.”
- -----------------------------------------------------------------
Đoàn người ngựa của Kỳ Nguyên đi ngang một tiểu trấn nhỏ, hắn nhìn Linh Phi ngồi xe ngựa hết hai ngày đường có chút mệt mỏi mới lên tiếng hỏi: “ Đói không? Chúng ta ngừng lại ăn chút gì đó rồi mới đi tiếp.”
Linh Phi tuy rằng không đói lắm, nhưng ngồi xe lâu như vậy đúng là cảm thấy ê ẩm ngột ngạt. Y gật đầu nói: “ Ân, hoàng thượng. Ra ngoài hưởng chút không khí thoải mái, ngồi trong xe lâu như vậy đúng là có chút khó chịu.”
“ Ừ.” Kỳ Nguyên tay vuốt nhẹ tóc Linh Phi rồi lớn tiếng ra lệnh cho người bên ngoài: “ Ngừng lại.”
Nghe được mệnh lệnh, quân lính hộ tống liền cho người ngựa ngừng lại. Linh Phi nhanh chân ra ngoài trước rồi nhảy xuống đất, Kỳ Nguyên phía sau nói theo: “ Cẩn thận, đừng hấp tấp.”
“ Ân…” Linh Phi nhìn một đường trong tiểu trấn, y xoay đầu gọi Kỳ Nguyên: “ Hoàng… Nguyên ca ca, bên kia có tiểu quán, chúng ta sang đó đi.”
“ Được.”
Mắt thấy hai người vừa mới vào cửa quán, chỉ vừa nhìn liền biết là người có tiền. Tiểu nhị đang lau dọn một cái bàn vừa có người đứng lên, hắn vội vàng bỏ đó rồi chạy đến tiếp đón: “ Hai vị công tử là từ xa đến sao, chỗ chúng tôi có rất nhiều món ngon, dù có đến bất cứ quán ăn nào khác ở trấn này cũng…”
“ Chúng ta muốn một vị trí yên tĩnh, chọn vài món ngon nhất trong tiểu quán của các ngươi lên là được rồi.”
“ Được được, xin mời hai vị theo ta.” Tiểu nhị niềm nở nói rồi đi trước dẫn bọn họ vào trong: “ Bên kia có một gian nhỏ, vị trí an tĩnh sẽ không bị những vị khách nhân khác quấy rầy.”
Đi bên cạnh Kỳ Nguyên vào trong quán, Linh Phi có thể nhận ra rất nhiều ánh mắt đang hướng đến chỗ bọn họ. Y hơi ngước đầu nhìn Kỳ Nguyên, xem vẻ anh tuấn của hắn lại không ngăn được nói: “ Nguyên ca ca đúng là diện mạo xuất chúng a, đi đến đâu cũng đều nổi bật, tùy tiện xuất hiện đã có thể thu hút ánh nhìn của kẻ khác.”
Không chỉ Linh Phi chú ý đến những kẻ bên trong quán đang nhìn bọn họ, Kỳ Nguyên lúc bước vào bên trong gian nhỏ có rèm che liền bỏ lại ánh mắt lạnh lùng như đe dọa đám người kia.
Hai người ngồi xuống rồi mới nhận ra Kỳ Nguyên hình như khác lạ, Linh Phi quan tâm hắn mới nhỏ giọng hỏi: “ Hoàng thượng làm sao vậy?”
Kỳ Nguyên ánh mắt nhìn đến Linh Phi, hắn đưa tay chỉnh một chút cổ áo của y mới nói: “ Bọn chúng lại dám nhìn ngươi với loại ánh mắt như vậy.”
“ Nhìn ta?” Linh Phi ngây ra rồi mới phì cười, y chồm người đến hôn nhẹ lên môi hắn rất nhanh lập tức rời đi: “ Hoàng thượng, bọn họ chỉ là nhìn một chút, cũng chưa chắc là nhìn Phi nhi. Ngươi như vậy là đang ghen hay sao?”
" Ghen?" Kỳ Nguyên vậy mà lại lạnh lùng hiển nhiên nói: “ Giết chúng thì được rồi.”
“ Người bình tĩnh chút, họ chỉ nhìn một lát cũng không có chuyện…” Linh Phi chưa kịp nói hết lời đã bị Kỳ Nguyên đặt tay phía sau đầu mình kéo lại, thật gần với gương mặt hắn, lại nhìn thấy đôi mắt chứa hình ảnh của bản thân bên trong đó mà do dự: “ Hoàng thượng, ta…”
“ Ta không cho phép bất luận kẻ nào nhìn ngươi bằng ánh mắt thưởng thức hay ham muốn như vậy, đã hiểu hay chưa?”
Linh Phi tròn mắt đối diện với hắn, bản thân không biết nên trả lời ra sao. Lỡ may y làm hắn tức giận, chỉ sợ Kỳ Nguyên thật sự sẽ không cần do dự để lấy mạng tất cả những người bên ngoài kia.
“ Thức ăn đến rồi đây, hai vị chờ lâu rồi.” Tiểu nhị cùng một người làm dưới bếp mang đồ ăn đến, vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh không nên khiến hắn lúng túng đứng như tượng. Cả hai người vẫn còn bưng đồ ăn trên tay, đột nhiên bị cái nhìn lạnh băng đánh lên người mình, bọn họ chợt rét run mà cứng họng.
Kỳ Nguyên lên tiếng: “ Đặt xuống rồi ra ngoài.”
“ V… vâng, xin lỗi đã làm phiền.” Tiểu nhị và tên người làm vội mang đồ ăn đặt xuống bàn rồi lập tức chạy ra ngoài.
Linh Phi cũng nhờ hai người bọn họ mà thoát khỏi tình cảnh khó xử, y như vậy ngồi ngay một bên không nói gì, không khí cũng chẳng tốt hơn là bao.
Kỳ Nguyên im lặng quan sát y một hồi mới khôi phục lại thái độ bình thường của mình, hắn dịu giọng tựa như muốn trêu đùa y: “ Vẫn nên sớm khiến ngươi trở thành hoàng hậu của ta thì hơn.”
“ Ân…” Linh Phi tâm trạng thả lỏng hơn một chút, y lén nhìn Kỳ Nguyên đang dùng đũa bỏ xương cá lấy thịt cá đưa đến bên miệng mình. Y há miệng ăn một miếng rồi lại nhớ đến chuyện kia, nhai nuốt rồi mới thận trọng dò hỏi: “ Hoàng thượng, người nhớ đêm hôm trước Nhiên Tuyết lén đến phòng ta hay không?”
“ Còn nhớ.”
“ Nhiên Tuyết đưa Tuyết Sinh Linh cho Phi nhi, hắn nói ta cần điều kiện phù hợp để thích nghi được với những thay đổi của cơ thể.” Kỳ Nguyên không trả lời nhưng lại bỏ đũa xuống nhìn Linh Phi, y nói: “ Vậy nên sau khi dùng linh mộc, Phi nhi cần phải đến Thanh Yên quốc một thời gian. Nếu không… rất có thể sẽ không chịu nổi.”
Sắc mặt Kỳ Nguyên không thay đổi, hắn suy nghĩ một hồi mới lên tiếng hỏi: “ Một thời gian?”
“ À… có thể là vài tháng.” Linh Phi căng thẳng nhìn Kỳ Nguyên, y chỉ sợ hắn sẽ tức giận vì chuyện này.
Kỳ Nguyên nhíu chặt hai chân mày, hắn đương nhiên không dễ chịu gì khi nghe Linh Phi nói phải rời khỏi mình một thời gian. Thế nhưng hắn không có sự lựa chọn, Kỳ Nguyên không thể để y chịu đựng bất cứ tổn hại nào.
“ Hoàng thượng?”
Kỳ Nguyên không nói đồng ý hay không, hắn chỉ nhẹ xoa đầu Linh Phi, lại gắp thêm đồ ăn vào chén của y: “ Chờ sau khi qua sinh thần của người rồi mới nói, mau ăn đi.”