“ Haaa… ahhh, ah… Nguyên... Nguyên ca ca.” Linh Phi vì chuyển động của người phía trên mình mà kêu lớn, y giọng nói bắt đầu pha trộn cùng tiếng khóc: “ Haa… ta không được, chậm… người chậm một chút.”
“ Phi nhi.” Không ngừng đưa đẩy trên người Linh Phi, vì tiếng nức nở của y lại càng khiến hắn khó lòng kiềm chế lý trí của mình. Dục vọng vùi trong cơ thể y vẫn không giảm bớt nôn nóng, động tác cắm vào rút ra lại cần thuận lợi hơn.
“ Ư… ahh, Nguyên ca ca… chậm, xin huynh… Nguyên… ừm.”
Cúi người dùng nụ hôn của mình che lấp đi cái miệng nhỏ không ngừng rên rỉ, lại liên tục gọi tên hắn không ngừng. Kỳ Nguyên sợ rằng cứ tiếp tục như vậy hắn không thể nào ngừng lại được nữa, những lời cầu xin của y chỉ càng khiến hắn càng thêm muốn dày vò, ức hiếp y.
“ Ngô… ừm…” Đôi môi và cả hậu huyệt đều bị lấp đầy, Linh Phi không thể kêu ra tiếng, chỉ có thể khẽ vài tiếng động nhỏ nơi cổ họng. Thân thể vì chuyển động của Kỳ Nguyên mà liên tục bị đưa đẩy, khoái cảm không ngừng dâng lên khiến y tưởng như mình đã sắp ngất đi.
“ Cọt kẹt ” Tiếng giường gỗ có quy luật kêu lên theo mỗi đợt đưa đẩy của hắn, Kỳ Nguyên cảm thấy vừa có một chút hứng thú lại cũng khó chịu. Ít nhất lần đầu tiên của hắn cùng Linh Phi phải nên là trên long sàng của hắn tại Thái Dương điện, cũng sẽ không vì tiếng động này khiến vật nhỏ của hắn cảm thấy xấu hổ.
“ A… haaa, ta không được… ahh ah.” Miệng vừa được buông ra đã kêu thành tiếng, Linh Phi cảm nhận khoái cảm đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể cùng đầu óc mình, muốn mang tất cả giải phóng ra ngoài.
“ Hừ…” Kỳ Nguyên khẽ một tiếng, hắn chuyển động trừu sát bên trong mật động càng lúc càng nhanh, mỗi lần rút ra cùng đỉnh vào đều vô cùng dứt khoát và thô bạo.
“ Ư… ahhh.”
“ Ừm.”
Hai cơ thể dán chặt vào nhau đồng thời phóng thích chính mình, Linh Phi hai tay vẫn luôn ôm chặt cổ hoàng đế lại tựa như không còn chút sức lực, cứ như vậy thả rơi xuống đệm giường.
Kỳ Nguyên dịu dàng yêu thương nhìn gương mặt ửng đỏ lại mê người của vật nhỏ sau khi lên đỉnh. Hắn cũng vừa được giải phóng lại một lần bị vẻ mặt này của y làm nổi lên dục vọng, phân thân chỉ mới rút ra khỏi cơ thể y lại bắt đầu có phản ứng.
Kỳ Nguyên hôn lướt qua trên môi y, hắn sau đó lại nắm lấy cổ chân Linh Phi, mang một chân của y đặt lên vai mình. Mang phân thân lần thứ hai **** cứng trước hậu huyệt của Linh Phi, không như lần đầu kiên nhẫn chờ đợi, hắn như vậy trực tiếp thúc về phía trước, mang toàn bộ dục vọng trương to một lần đi vào bên trong.
“ Ahh.” Hai tay vừa buông lỏng lại vì kích thích từ bên dưới mà lập tức siết chặt lấy đệm giường. Linh Phi mở lớn hai mắt ứ đọng đầy nước, nhìn kẻ đang đưa đẩy thở dốc phía trên người mình: “ Ư… không được… ta không nổi nữa… ahhh.”
“ Ừm… Phi nhi.” Giữ một chân của Linh Phi đặt trên vai mình, hoàng đế không ngừng chuyển động lại trầm giọng: “ Chờ ngươi lâu như vậy, không chỉ một lần liền có thể đủ.”
“ Đừng mà… ta thật sự chịu không nổi.” Linh Phi nhận ra người an ủi sẽ không ức hiếp mình, sẽ dịu dàng với mình ban đầu đều không phải nữa. Trước mặt y chỉ còn là một tên cuồng chiếm đoạt, muốn vắt kiệt sức, ăn tươi nuốt sống y mà thôi.
Y có chút nóng giận lại bị những lần ra vào của hắn làm đến không còn sức lực phản kháng, y túm đệm giường nhích người lên phía trên muốn trốn lại nhanh chóng bị túm lấy kéo trở lại: “ AHHH…!”
“ Phi nhi, không được chạy.” Kỳ Nguyên sau khi kéo người trở về liền giữ chặt éo nhỏ của y, mỗi lần đỉnh vào cơ thể y lại càng mãnh liệt cùng dứt khoát hơn. Đến cả hắn cũng không thể kiềm được khoái cảm liên tục dâng trào, bắt đầu phát ra những tiếng thở dốc thỏa mãn trầm thấp: " haa... haa..."
“ Ahhh, ah…” Linh Phi thật sự đã không còn chịu nổi, nhiều lần vì xâm chiếm của Kỳ Nguyên quá mạnh mẽ đến tưởng mình sẽ ngất đi, nhưng những thúc đẩy liên tục khiến y càng tỉnh táo hơn nữa.
“ Phi nhi.”
“ Hức… người bắt nạt Phi nhi, ah… chậm…” Kêu rên đến cả cổ họng cũng muốn đau nhức, Linh Phi bắt đầu cảm thấy như mình đang bị hắn khi dễ. Giọng nói trong tiếng nức nở cùng mê tình, vừa đáng thương lại cũng câu dẫn kẻ khác.
Kỳ Nguyên thật sự càng khổ sở hơn rất nhiều, hắn trầm giọng: “ Nếu ngươi không muốn tiếp tục thì đừng nói nữa…”
“ Ah…”
- ----------------------------------------------------------------
Ánh bình minh dần ló dạng, ẩn hiện tình cảnh bên trong phòng ngủ của Quỳnh nhị công tử tại tướng quân phủ. Quỳnh Minh Viễn nằm nghiêng người trên giường ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của người bên cạnh, đêm qua thật sự đã hù hắn một phen.
Đường Vân Tịnh thế nhưng nửa đêm lại có gan lén trèo tường phủ tướng quân, rất may lúc đó để đại ca của hắn phát hiện, nếu là người khác chắc chắn đã gây ra một hồi náo động, ồn ào đến cả chỗ của phụ mẫu hắn.
Vị trí nằm của hai người vẫn cách nhau một khoảng trống ở giữa, đêm qua hại hắn không thể ngủ được một chút, vậy mà tên này lại có thể ngủ say được như vậy.
Minh Viễn đưa tay hơi xoa nhẹ trên gò má Vân Tịnh, hắn môi mỉm cười nhỏ giọng thì thầm: “ Hiếm khi mới nhìn thấy người chịu yên lặng cùng ngoan ngoãn như vậy, một khi tỉnh lại rồi sẽ chẳng khác nào khỉ con chạy nhảy khắp nơi.”
“ Ừm…” Vân Tịnh có thể vì động chạm của hắn mà bị đánh thức, y mơ màng khó chịu một tiếng rồi mới từ từ tỉnh lại.
Minh Viễn lập tức đã thu tay về như chưa xảy ra chuyện gì, hắn ngồi dậy cũng cố ý đặt tay trên vai Vân Tịnh, làm ra bộ dạng lay tỉnh y: “ Mau dậy đi, ngươi còn muốn ngủ đến lúc nào.”
“ Hừ…” Vân Tịnh khó chịu nhíu mày, mi mắt y nặng nề mở ra. Vừa thức dậy đã nhìn thấy có người ngồi trên giường mình, chưa kịp suy nghĩ nhiều Vân Tịnh đã giơ chân đá tên kia một cước: “ Khốn kiếp, là kẻ to gan nào?”
“ A…” Còn chưa hiểu chuyện gì đã bị đá xuống giường, Minh Viễn đen mặt tức giận mà lớn tiếng quát: “ Ngươi điên sao, mới sáng sớm lại phát bệnh cái gì?”
Vân Tịnh còn đang nổi nóng lại nhận ra tiếng quát giận của Minh Viễn, y ngây ngốc nhìn hắn bị mình đá lăn dưới đất mới nhíu mày suy nghĩ.
Vân Tịnh nhớ ra đêm qua mình bị hoàng đế cùng hoàng hậu tương lai chiếm mất phòng để làm chuyện xấu, mà phòng ngủ khác trong phủ của y lại ngay sát vách với phòng chính, căn bản không thể dùng được. Như vậy liền quyết định đi treo tường phủ tướng quân, tìm chỗ ngủ nhờ.
Bây giờ nhìn thấy Minh Viên đang tức giận trừng mắt với mình mới biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, y giả vờ ngây ngốc không hiểu, đưa tay gãi đầu: “ À… vừa rồi ta bị mớ ngủ, không biết mình vừa làm cái gì…”
“ Ngươi giả ngốc hay lắm.” Minh Viễn cũng chẳng muốn tính toán với y, hắn phủi y phục của mình lại nói: “ Mau dậy, không muốn đắc tội hoàng thượng vì đến trễ trong ngày trọng đại hôm nay thì lập tức trở về phủ của ngươi, chuẩn bị cho tốt vào.”
“ Ai da, ngươi gấp cái gì?” Vân Tịnh đưa tay che miệng ngáp dài một cái, y lười biếng xuống giường nói: “ Ta sợ nhân vật chính hôm nay cũng chưa chắc có thể đến đúng giờ, ta hiện tại trở về có khi còn khiến hoàng huynh mất hứng nữa cơ. Ngươi hay là bảo người giúp ta mang y phục ở tư phủ đến, ta ở chỗ này một lát cùng ngươi nhập cung luôn.”
“ Không được, nhanh chóng xuống giường cho ta.” Minh Viễn túm lấy cổ tay Vân Tịnh lôi hắn dậy nói: “ Một lát nữa sẽ có người đến gọi, không thể để người khác phát hiện ra đêm qua ngươi ở trong phòng của ta.”
Vân Tịnh y phục lúc ngủ vẫn còn xộc xệch bị kéo xuống giường, y không cao hứng khó chịu trừng mắt với Minh Viễn: “ Cũng chỉ là ngủ nhờ trong phòng ngươi một đêm, có cái gì mà phải sợ người ta biết?”
“ Ngươi còn không nghĩ lại mình nửa đêm lén lút trèo tường đột nhập phủ tướng quân, để người khác biết được lục hoàng tử như ngươi còn có chút mặt mũi sao?”
“ Hừ.” Vân Tịnh vẫn không vừa lòng với lý do của hắn, y lớn tiếng: “ Nói nhiều làm gì, ngươi chẳng qua cũng sợ người khác suy đoán quan hệ của ta và ngươi là cái gì thôi không phải sao?”
Quỳnh Minh Viễn lúc này lại im lặng không thể trả lời, hắn cũng không phải sợ người ngoài biết được quan hệ của họ có gì khác thường. Chỉ là vấn đề nhìn nhận của phụ thân hắn, một lần không nói, hai lần đả kích chỉ sợ với tính nóng của phụ thân hắn thì rất khó thuyết phục.
Chuyện của Thiên Vũ cùng với Đan Na tuy cũng đã được chấp thuận, một phần là Quỳnh Chấn không có cách nào quản được đại nhi tử của mình, không chỉ bản thân Thiên Vũ khó xử lý mà phía sau còn có hoàng đế cùng hoàng hậu tương lai ngầm đồng ý. Thêm vào Đan Na thật ra cũng rất được hắn yêu thích, vậy nên miễn cưỡng một chút vẫn có thể chấp nhận được.
Nhưng Minh Viễn lại khác, hắn không có khả năng trực tiếp đối đầu với phụ thân. Hơn nữa Vân Tịnh tính tình ngang bướng, quậy phá khắp nơi, mỗi ngày không chuyện lớn cũng chuyện nhỏ cần người theo sau dọn dẹp thay.
Quỳnh đại tướng quân cũng đã nhiều lần nhắc nhở Minh Viễn đứng cứ ngày nào cũng chỉ biết đi quét rác cho y, thêm cả việc của Thiên Vũ khiến hắn càng thêm thận trọng. Gần đây còn âm thầm kết giao với mấy vị đại quan có nữ nhi chưa gả ra cửa, rõ ràng đã nuôi ý định đón nương tử về cho lão nhị nhà mình.
Mãi vẫn chỉ thấy Minh Viễn trầm mặt không nói khiến Vân Tịnh khó chịu, y xua tay: “ Bỏ đi, dù sao ngươi cũng không thật sự quan tâm ta sẽ cảm thấy như thế nào.”
Minh Viễn không nói, hắn nhìn y đầu tóc có chút rối, y phục không chỉnh tề. Theo thói quen lại đưa tay vuốt chỗ tóc rối, thuận tiện kéo lại y phục của y đến ngay thẳng.
“ Ai cần ngươi giúp?” Vân Tịnh tuy miệng nói vậy nhưng vẫn đợi Minh Viễn giúp mình chỉnh xong y phục mới xoay lưng đi, y trước khi ra cửa còn muốn mắng một chút cho hả giận: “ Cái tên khốn nhà ngươi thật chẳng hiểu cái gì, nhìn xem Linh Phi với hoàng huynh ân ái thế nào. Ta ngủ cùng giường với ngươi một đêm, ngươi lại còn giữ khoản cách lớn ở giữa. Đúng là tên đầu đất, chọc cho ta tức chết.”
“ Rầm.”
Vân Tịnh mắng xong thì đóng mạnh cửa phòng lại đi mất, Minh Viễn chỉ biết thở dài một hơi mà cười khổ: “ Hại ta một đêm không thể chợp mắt, ngươi lại còn có thể nói những lời như vậy?”