“ Tiểu nhị.” Triệu Khiêm muốn thay đổi bầu không khí nặng nề này mới lớn tiếng gọi.
“ Các… các vị khách quan.” Một gian gác lầu riêng ở tửu quán được bao trọn, tiểu nhị lúc này không hiểu vì sao đầu lưỡi cứng ngắt đến nói nói lắp mất. Hắn nuốt nước bọt cố gắng xua đi cảm giác lạnh thấu xương mà nặn ra một nụ cười khó xem: “ Các vị… là muốn uống rượu sao?”
“ Nói thừa.” Nhiên Tuyết đập mạnh tay trên mặt bàn, y cố trưng ra gương mặt non nớt của mình mà làm vẻ dữ tợn lớn tiếng: “ Chỗ này của các ngươi không phải tửu quán hay sao? Chúng ta ở đây không uống rượu thì đến làm cái gì?”
“ A… là… là tiểu nhân hồ đồ rồi, xin công tử đừng tức giận.”
Nhiên Tuyết: “ Thật là lắm lời, nơi này thức ăn đều gọi đến, cả rượu thượng hạng của các ngươi có bao nhiều thì mang cả ra đây.”
“ Được được.” Tên tiểu nhị lúng ta lúng túng cuống quýt chạy mất: “ Tiểu nhân sẽ lập tức mang rượu và thức ăn đến, xin các vị chờ cho một lát.”
Linh Phi im lặng nhìn tên tiểu nhị chạy xuống lầu, y có chút lo lắng nói với Nhiên Tuyết: “ Gọi nhiều rượu như vậy, ngươi cũng biết uống sao?”
Nhiên Tuyết: “ Không biết.”
“ Phụt… ha ha ha.” Triệu Khiêm không nhịn được cách trả lời nghiêm túc thành thật của Nhiên Tuyết mà cười lớn.
Không cần nghĩ cũng biết hắn xem thường mình, Nhiên Tuyết vừa thẹn vừa giận lại quát lên: “ Ngươi cười cái gì? Ta không biết uống cũng không thể gọi cho các ngươi uống sao?”
“ Được, vậy… vậy ta không cười.” Triệu Khiêm ra vẻ hiểu chuyện một chút, hắn dùng quạt che trên miệng mình tỏ ra nghiêm chỉnh không chọc đến y.
Linh Phi lúc này không hiểu chuyện lại mỉm cười nói: “ Hại ta còn tưởng người mới bao tuổi đã biết uống rượu, vẫn là không uống tốt hơn.”
“ Ha ha ha… ta đúng là không nhịn nổi… không nhịn nổi mà.” Không kịp cho Nhiên Tuyết nói gì thì Triệu Khiêm lại tiếp tục cười đến chảy nước mắt, hắn thật muốn ôm bụng mà ngã ra bàn, cười một trận thoải mái: “ Nhiên Tuyết ơi là Nhiên Tuyết, Nguyệt thế tử như vậy cũng rất biết quan tâm, ta thấy ngươi hay là gọi người ta một tiếng ca ca đi.”
“ Gọi cái đầu nhà ngươi.” Nhiên Tuyết tức giận chỉ tay vào Linh Phi: “ Ta chỗ nào thì nhỏ hơn y chứ?”
Triệu Khiêm vẫn không ngừng được nụ cười trên môi, hắn ra vẻ quan sát tỉ mỉ Nhiên Tuyết từ trên xuống dưới lại nói: “ Ngươi từ đầu đến chân chỗ nào cũng nhỏ hơn người ta không phải sao?”
“ Ngươi…” Nhiên Tuyết lúc này đúng là khó mà nhịn được, y đạp luôn một chân lên bàn mà túm lấy cổ áo Triệu Khiêm: “ Triệu Triệu tiểu tử nhà ngươi, có tin lão tử lập tức khiến ngươi không có cách cười thêm một tiếng nữa không?”
“ Ha ha… được rồi, buông tay trước, ta cũng không trêu ngươi nữa.”
Triệu Khiêm kéo tay Nhiên Tuyết ra, hắn nghiêm chỉnh lại tư thế mới hướng Linh Phi nói: “ Nguyệt thế tử không cần nhìn xem vẻ ngoài của Nhiên Tuyết, tuy nhìn thế thôi nhưng đối với cả ta và ngươi thì y đều sẽ thuộc hàng trưởng bối. Ngươi thế nhưng lại xem y như hài tử để đối đãi, có tức giận cũng không phải lạ.”
“ Không thể nào.” Linh Phi ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, y đánh giá thật kỹ thêm lần nữa. Nhiên Tuyết nhìn sao cũng chỉ độ hài tử mười tuổi là cao lắm, nói còn muốn trưởng thành hơn cả Triệu Khiêm thì thật khó tin.
Triệu Khiêm nói: “ Cũng không phải chuyện không thể, hai người họ là người Thanh Yên quốc. Nguyệt thế tử đã từng nghe qua chưa?”
“ Thanh Yên quốc?” Linh Phi nghĩ ngợi một chút rồi thành thật lắc đầu.
“ Cũng giống như Ân Ly quốc của các ngươi, kẻ có khả năng làm chủ vân ấn sẽ có thọ mệnh dài hơn kẻ khác.” Triệu Khiêm giải thích rõ hơn: “ Người Thanh Yên quốc hầu như đều có một độ tuổi nhất định, bọn họ chỉ có thể trưởng thành đến một lúc nào đó sẽ hoàn toàn ngừng lại, còn được người đời gọi là bất lão bất tử. Thế nhưng… ngừng trưởng thành ở độ mười tuổi như y thì quả thật… rất hiếm thấy ha ha ha.”
Cứ nhìn cái bộ dạng nhịn cười không nổi của Triệu Khiêm lại khiến y tức đến nghẹn, Nhiên Tuyết liếc mắt nhìn hắn: “ Như vậy thì đã sao? Xét đến cùng ta vẫn là trưởng bối của các ngươi, có phải nên tôn trọng ta một chút hay không?”
Linh Phi nhìn Nhiên Tuyết lại nhìn Kỳ Nguyên, so với độ tuổi thật sự của Nhiên Tuyết thì y lại quan tâm đến thọ mệnh của người mang vân ấn mà Triệu Khiêm nói hơn. Kỳ Nguyên chưa từng nói cho y biết chuyện này.
“ Vậy nói người Thanh Yên quốc bất lão bất tử, đều là thật?” Kỳ Nguyên vẫn luôn giữ im lặng cùng thái độ lạnh nhạt lại đột nhiên lên tiếng.
Triệu Khiêm cũng ngạc nhiên hắn lại có hứng thú với việc này mới định lên tiếng nói, thế nhưng vẫn chưa kịp mở lời đã bị Nhiên Tuyết cướp mất. Y nghiêm mặt nói: “ Bất lão là thật, thế nhưng thật sự chẳng ai có thể sở hữu cuộc sống vĩnh hằng cả.”
Kỳ Nguyên hơi nghiêng đầu đưa mắt nhìn về phía này, Nhiên Tuyết thoáng chốc bị dọa sợ một chút thế nhưng y lập tức xem như không có gì mà bình tĩnh giải thích: “ Chúng ta bất lão, đương nhiên sẽ không chết đi vì già yếu. Thế nhưng con người có ai không gặp phải nhiều vấn đề khác, có thể là chết đi vì bệnh tật hoặc là thương thế nặng, đến cuối cùng vẫn sẽ phải có một ngày chết đi. So với người sở hữu vân ấn thọ mệnh dài hơn người thường như các người, đến cùng cũng không có bao nhiêu khác.”
“ Vậy ta còn một vấn đề.” Kỳ Nguyên nghiêm giọng nói: “ Ngoài hai loại người vừa nói trên, ta muốn biết liệu sẽ còn có cách khiến cho người bình thường cũng có khả năng trường thọ này hay không?”
Câu hỏi của Kỳ Nguyên thế nhưng có thể đánh động Nhiên Lãnh vẫn luôn bảo trì trầm lặng, hắn sắc mặt tựa như tối đen mà tỏa ra sát khí.
Triệu Khiêm cũng biết độ nghiêm trọng của việc này, hắn còn đang lo lắng muốn ngừng lại vấn đề đang nói như thế nào, không ngờ nhất lại là Nhiên Tuyết vô tư không nghĩ ngợi mà cười nói: “ Đương nhiên là có cách rồi, các ngươi không biết ta đây chính là…”
“ Tuyết.”
Một âm lạnh lẽo như tiếng băng vỡ vang lên khiến Nhiên Tuyết giật bắn, y đánh một cái rùng mình rồi tự vả vào miệng hai cái: “ Xin lỗi, ta nói linh tinh thôi. Không cần để ý đến ta.”
Đúng lúc này tiểu nhị lại mang rượu và thức ăn đến, hắn cũng đoán loại không khí chết người này tốt nhất là không nên ở lâu, vì vậy vừa dọn xong đồ lên bàn thì vội vàng chạy nhanh giữ lấy mạng.
Kỳ Nguyên chủ động rót một ly rượu, sau khi uống cạn mới trầm giọng: “ Nếu ta đoán không lầm, cách mà ngươi nói vừa rồi chắc là có liên quan đến một loại linh thảo của Thanh Yên quốc, Tuyết Sinh Linh đi.”
“ Ngươi cũng biết về Tuyết Sinh Linh sao? Ta… a…” Nhận ra ánh mắt đáng sợ của Nhiên Lãnh liền khiến Nhiên Tuyết biết mình vừa lỡ lời nữa, y cười gượng lại đưa tay cầm mấy đĩa thức ăn mình chú ý rồi đứng lên: “ Thói quen… chỉ là thói quen khó bỏ thôi. Ta không nói nữa là được, ta qua bên kia tự nói chuyện một mình vậy.”
Linh Phi nhìn Nhiên Tuyết tỏ ra ấm ức ôm đồ ăn qua bàn bên cạnh ngồi, thật sự tự lẩm bẩm nói chuyện một mình mà lén mỉm cười. Y đoán chắc là Nhiên Tuyết đang mắng thầm người ta cho bỏ tức rồi.
Nhiên Lãnh lúc này cũng không muốn quản đến y, hắn rót một ly rượu cho mình, thế nhưng lại không uống mà chỉ dùng ngón tay xoay nhẹ ly rượu trên mặt bàn một chút: “ Hoàng đế Ân Ly quốc, thế nhưng đối với chuyện của Thanh Yên quốc chúng ta thật sự cũng hiểu biết không ít.”
Kỳ Nguyên: “ Tuyết Sinh Linh kia, ta muốn.”
“ Nếu ngươi đã nói thẳng mục đích của mình, ta cũng sẽ không quanh co nữa.” Nhiên Lãnh cười lạnh, hắn lúc này mới nâng ly rượu uống một hơi rồi đặt xuống vang một tiếng lớn: “ Linh thảo tuy có, nhưng tuyệt đối sẽ không giao cho ngươi.”
“ Ta cũng đã đoán trước ngươi sẽ không dễ dàng như vậy muốn giao ra.” Kỳ Nguyên lúc này chân mày hơi nhíu lại, giọng nói cũng trở nên gay gắt hơn: “ Nếu đã như vậy ta đành phải tự mình đến Thanh Yên quốc một chuyến, Tuyết Sinh Linh này ta nhất định phải lấy được.”
“ Bộp” một tiếng, ly rượu nhỏ trong tay Nhiên Lãnh thế nhưng bị bóp vỡ nát. Hắn trừng mắt nhìn Kỳ Nguyên, hai người tựa như không cần phải nói thêm lời nào nữa mà có thể lập tức cần đến kẻ sống người chết.
Nhận thấy tình hình này tiếp tục quả thật không ổn, Triệu Khiêm vội khuyên giải: “ Được rồi Kỳ Nguyên, ta thừa biết lý do vì sao ngươi cần đến Tuyết Sinh Linh. Nhưng hành động và lời nói này của người cũng thật không đúng rồi, bình tĩnh trước đi.”
“ Hoàng thượng?” Linh Phi lo lắng nắm lấy tay Kỳ Nguyên, y không hiểu hắn vì cái gì nhất định muốn lấy loại linh thảo kia. Nhưng biểu hiện và lời nói của Kỳ Nguyên thật sự có chút cao ngạo, dù sao Nhiên Lãnh và Nhiên Tuyết cũng là bằng hữu của Triệu Khiêm thái tử, hắn làm như vậy đúng là không nể mặt kẻ khác.
Triệu Khiêm xem ra Kỳ Nguyên hay Nhiên Lãnh không có ai chịu nhường bước, hắn khó xử lại bất đắc dĩ nói: “ Ta nói ngươi Tuyết Sinh Linh muốn có cũng không phải là chuyện không thể, thế nhưng ngay cả ngươi chạy đến Thanh Yên quốc cũng chưa chắc có thể tìm thấy. Đơn giản chỉ là Tuyết Sinh Linh không sinh trưởng như bình thường, hơn nữa Nhiên Lãnh hắn cũng sẽ không để chúng sinh trưởng.”
Kỳ Nguyên: “ Ý của ngươi là gì?”
“ Chuyện này…”
“ Không cần nói nữa.” Nhiên lãnh đứng lên rời khỏi chỗ ngồi của mình: “ Linh thảo kia dù thế nào cũng không thể cho ngươi, nếu đã không thể hòa hảo chi bằng cáo biệt ở đây đi.”
“ Lãnh?” Nhiên Tuyết đột nhiên bị Nhiên Lãnh đi đến kéo tay, y lại nói vội: “ Ngươi nghe ta nói trước đi, chỉ là một đóa Tuyết Sinh Linh mà thôi, cũng không phải vấn đề to lớn gì, cứ cho hắn là được rồi.”
“ Ngươi nói đủ chưa?” Nhiên Lãnh như cảnh cáo nói: “ Theo ta trở về, nếu còn nghe thấy ngươi nhắc lại chuyện này thì từ nay về sau vĩnh viễn đừng nghĩ đến có thể bước ra khỏi Ảnh Quan nửa bước.”
“ Vậy… ta không nói nữa.” Nhiên Tuyết ngoan ngoãn cúi đầu không tranh luận nữa, lúc bị Nhiên Lãnh kéo đi qua người Linh Phi còn vẫy tay cười nói với y: “ Ta đi trước, lúc khác gặp lại.”
“ Được, lúc khác gặp.”
Nhìn cả hai người rời đi rồi Triệu Khiêm mới thở dài, hắn ngồi lại xuống chỗ của mình mới nói: “ Ngươi cũng thật là… rất biết cách làm ta khó xử. Chúng ta cũng xem như lớn lên cùng nhau, hắn với ta lại là ân nhân cứu mạng. Các ngươi trước mặt không ai chịu nhường ai, có xem ta là bằng hữu hay không?”
“ Nếu không xem như bằng hữu, chỉ với thái độ này đã sớm tiễn ngươi xuống dưới.” Kỳ Nguyên bình tĩnh nói lại tiếp tục uống cạn thêm một ly rượu.
Triều Khiêm thật sự chẳng biết là may mắn hay bất hạnh mới có một bằng hữu như Kỳ Nguyên, hắn cuối cùng chỉ đành dùng lý của mình tự cụng lại với ly rượu của Kỳ Nguyên mới nói: “ Rồi rồi, ta nói không lại ngươi vậy thì cứ im lặng uống với ngươi vậy.”