Linh Phi ngồi trên giường nhìn xem cả tẩm phòng lớn như vậy cũng chỉ còn y cùng với Cung Ân Ly, ngập ngừng một chút rồi mới nhỏ giọng quan tâm hỏi: “ Ngươi… không sao chứ?”
Ân Ly không vội trả lời, y đưa mắt nhìn cả một vườn hoa bên ngoài khung cửa sổ mới lên tiếng: “ Ta không sao.”
“ Thật ra…” Không chú ý đến hai cung nữ phía xa nhìn mình như kẻ điên đang tự lẩm bẩm nói chuyện một mình, Linh Phi nhớ tới nam nhân bận hắc y bào kia mới lại lên tiếng: “ Ta muốn hỏi, ngươi và hắn có phải là… quan hệ đó?”
“ Vẫn chưa.” Ân Ly nhẹ lắc đầu: “ Ta vẫn chưa có cơ hội để nói ra tình cảm thật của mình với phụ hoàng.”
Linh Phi bất ngờ cũng lớn tiếng hơn: “ Các ngươi thật sự là quan hệ đó?”
Ân Ly môi mím chặt, y nhỏ giọng: “ Có phải ngươi cho rằng chuyện này rất hoang đường? Chúng ta không những đều là nam nhân, hắn còn là phụ hoàng của ta?”
“ Không.” Linh Phi trách bản thân vừa rồi chưa kịp suy nghĩ đã làm ra dáng vẻ kinh ngạc lớn, khiến phải nhìn thấy gương mặt giống y như mình lại tỏ ra khổ sở như vậy. Linh Phi nói vội: “ Ý của ta không phải như vậy…”
“ Không sao.” Ân Ly lại nhìn Linh Phi rồi khẽ cười: “ Ngươi không cần phải tự ép mình, cho dù mọi người có nhìn xem quan hệ giữa chúng ta là sai trái, ta cũng sẽ không quan tâm người khác nghĩ thế nào.”
“ Ta thật sự không cảm thấy các ngươi sai trái ở đâu cả.” Đúng vậy, nếu là trước kia thì y sẽ cảm thấy điều này thật không đúng. Thế nhưng hiện tại lại không giống như vậy…
Linh Phi hơi cúi đầu, hai bàn tay muốn siết lại chăn ấm đang đắp trên người mình: “ Ta ban đầu thật sự đã có chút ngạc nhiên vì hai người là phụ tử, thế nhưng… ta lại không thấy tình cảm mà hai người dành cho đối phương có sai trái ở đâu cả.”
Lần này lại là Ân Ly ngạc nhiên với những lời của Linh Phi, y nhìn thân thể chính mình đang bị linh hồn khác chiếm dụng lại không một chút khó chịu: “ Ngươi thật sự nghĩ như vậy?”
“ Đúng vậy.” Linh Phi gật đầu: “ Huống hồ, bản thân ta cũng không có tư cách để nhận xét hay đánh giá mối quan hệ của ngươi và hắn.”
Trong đầu chợt nghĩ đến Đường Kỳ Nguyên, và cả mỗi cái ôm dịu dàng ấm áp của hắn. Linh Phi không tránh được khóe môi mình kéo lên tươi cười nói nhỏ: “ Người ta yêu, không phải cũng là một nam nhân hay sao?”
Ân Ly im lặng hồi lâu, y lại lén nhìn Linh Phi không biết đang suy nghĩ cái gì mà mặt lại đỏ bừng lên. Nghĩ làm sao cũng thấy thật kỳ quái, Ân Ly lại nói: “ Linh Phi, ngươi bây giờ là đang ở trong thân thể của ta. Có thể không cần nghĩ đến nam nhân khác mà đỏ mặt xấu hổ như vậy có được không?”
“ A…” Linh Phi hơi giật mình một chút, hai tay lại lúng túng vò góc y phục của mình: “ Xin lỗi, đột nhiên lại bị một kẻ không rõ lai lịch như ta chiếm đoạt thân thể, ngươi chắc là phải khó chịu lắm. Nhưng mà ta thật sự không phải cố ý đâu, ta…”
“ Bình tĩnh đi, ta cũng không có nói rằng bản thân muốn trách ngươi.” Ân Ly nhìn Linh Phi trong thân xác chính mình một hồi, y lại có chút hoài nghi: “ Ta chỉ là muốn hỏi, nếu ngươi linh hồn vô tình nhập vào trong người của ta, nói như vậy không lý nào ngươi đã…”
Nghe Ân Ly hỏi như vậy mới khiến Linh Phi nhớ ra vấn đề nghiêm trọng của chính mình, y nhẹ lắc đầu: “ Ta cũng không biết.”
“ Ngươi không biết?”
“ Bản thân đã chết hay không ta cũng không biết.” Linh Phi suy nghĩ lại nói: “ Thế nhưng không cần biết bản thân còn sống hay đã chết, ta cũng nhất định phải trở về, nếu không…”
Nếu không thì sao? Đường Kỳ Nguyên thật sự sẽ nhận ra Nguyệt Linh Phi hiện tại không phải là y, hay cho dù nhận ra đi nữa… cũng không nhất thiết phải là y?
Nhìn thấy Linh Phi đột nhiên im lặng không nói tiếp, Ân Ly làm lạ lên tiếng gọi: “ Linh Phi?”
Lắc đầu xua đi những suy nghĩ cùng cảm giác khó chịu trong lòng, Linh Phi lại đưa tay nắm chặt trước ngực mình, thành thật nhìn thẳng vào Cung Ân Ly: “ Cho dù thế nào đi nữa thì thân thể này vẫn là của ngươi, không cần biết sẽ ra sao ta cũng nhất định sẽ trả lại cho ngươi.”
- -------------------------------------------------------------------------
Văn Hiên ở Lan Hoa cung lo lắng Huỳnh Hoa vẫn ngồi im bất động trên giường, hắn lấy khăn nhẹ lau đi mồ hôi trên mặt nàng lại nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
Mưa lớn suốt mấy ngày chưa từng ngừng lại, sấm chớp cùng những tiếng động vang trời ngày đêm gào thét. Nếu vẫn cứ tiếp tục kéo dài như vậy, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.
Sở Lan trong lòng vừa sợ vừa lo lại nóng vội nói: “ Văn đại nhân, bây giờ phải làm sao đây, công chúa đã như vậy hai ngày rồi, nô tỳ thật sự rất lo cho người. Cũng... cũng rất sợ...”
“ Chúng ta ngoài cách chờ đợi thì không thể làm được gì khác.”“ Thế nhưng…” Một tiếng nổ lớn vang trời lại xuất hiện ở Thái Dương Điên, Sở Lan cả người đều run lên lắp bắp nói: “ Nếu còn không thể có kết quả gì, nô tỳ sợ rằng…”
“ Ư…”
Huỳnh Hoa lúc này lại nhíu mày khẽ một tiếng kêu lên, nàng nghiêng người muốn đổ xuống liền được Văn Hiên nhanh chóng đỡ lấy: “ Muội làm sao rồi?”
“ Không.” Huỳnh Hoa lắc đầu, nàng lau đi một chút máu nơi khóe môi lại nói: “ Hoàng huynh… huynh ấy thế nào rồi?”
“ Hoàng thượng vẫn đang canh giữ bên cạnh thân thể của Nguyệt thế tử, người đã thử dùng Vân Ấn tìm kiếm một chút hơi thở của y thế nhưng cũng vô dụng.” Văn Hiên đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ: “ Hoàng thượng đã không cách nào khống chế được sức mạnh của mình nữa rồi, nếu còn tiếp tục như vậy ta sợ rằng sẽ không còn ai có thể ngăn được người nữa.”
“ Tứ công chúa, nô… nô tỳ sợ lắm.” Sở Lan đến gần ngồi xuống bên cạnh Huỳnh Hoa, lại nắm lấy tay nàng run giọng: “ Hai ngày hôm nay rất nhiều người hầu hạ ở Thái Dương điện đã vô cớ bỏ mạng vì cơn thịnh nộ của hoàng đế, hiện giờ ngoại trừ cung nhân trước kia vẫn hầu hạ bên cạnh Nguyệt thế tử, đã không còn ai dám đến gần nữa.”
Nhận ra tay Sở Lan đang run lên sợ hãi, Huỳnh Hoa nhỏ giọng trấn an: “ Đừng sợ, sẽ không có việc gì. Chỉ cần Nguyệt thế tử có thể tỉnh lại, như vậy sẽ không sao nữa.”
“ Nhưng… thế tử thật có thể tỉnh lại sao ạ?” Sở Lan vẫn không thể tin tưởng vào điều này, Nguyệt thế tử vốn đã không còn hơi thở, trong mắt họ chẳng khác nào người đã chết. Thậm chí cô còn nghĩ rằng tứ công chúa nói như vậy cũng chỉ là muốn trấn an hoàng đế, muốn kéo dài thời gian giúp hắn chấp nhận sự thật mà thôi.
Sở Lan hai mắt đỏ lên lại nói: “ Người xem bên ngoài mưa lớn không dứt, nghe nói nhiều nơi đã bị vỡ đê ngập lụt, động đất xảy ra ở khắp nơi. Hơn nữa bên ngoài kia, người vô cớ thổ huyết mất mạng đếm không xuể. Hiện giờ các vị đại nhân thậm chí không dám vào cung diện kiến hoàng thượng, mỗi ngày đều chỉ biết trốn ở trong nhà mình cầu khẩn bình an.”
“ Sở Lan.” Văn Hiên không muốn làm Huỳnh Hoa thêm lo lắng mới lên tiếng ngăn lời Sở Lan, hắn trầm giọng: “ Tứ công chúa vẫn cần nghỉ ngơi, ngươi trước lui xuống đi.”
“ Không cần đâu.” Huỳnh Hoa dựa vào sức tay đỡ của Văn Hiên mà đứng lên: “ Ta đã tìm thấy sự tồn tại của Linh Phi, cho dù rất nhỏ nhưng ít nhiều vẫn có thể tìm cách đưa y trở lại.”
“ Muội nói thật sao?”
“ Điều quan trọng nhất vẫn cần phải nhanh chóng tìm được Đan Na trở về, ta cần sự giúp đỡ của muội ấy.”
Văn Hiên nghe vậy mới nói: “ Chuyện này muội không cần phải lo lắng, ta đã nhận được tin báo Nguyệt Đan Na vẫn an toàn và đang ở cùng với Quỳnh đại công tử, rất nhanh có thể sớm về đến hoàng cung.”
“ Vậy thì tốt quá.” Nghe Đan Na không sao mới có thể thở ra nhẹ nhõm, Huỳnh Hoa lúc này lại bất ngờ nghe thấy tiếng la hét cầu cứu mạng của cung nhân bên ngoài. Tình trạng hiện tại chỉ sợ là hoàng đế không muốn kiềm chế cơn thịnh nộ của mình nữa: “ Trước đưa ta đến gặp hoàng huynh đi, ta cần phải ngăn huynh ấy lại trước.”
“ Không được.” Văn Hiên tay đang đỡ cánh tay Huỳnh Hoa cũng nhẹ siết lại, hắn trầm giọng: “ Hoàng thượng hiện giờ không thể tự kiềm chế chính mình, nếu bây giờ muội đến đó lỡ như…”
“ Không sao đâu.” Biết hắn lo lắng cho mình, Huỳnh Hoa lại nhẹ mỉm cười nói: “ Ta có chuyện nhất định phải nói cho hoàng huynh biết.”
Lần này không chỉ có thể tìm ra được một chút hơi thở còn sót lại của Linh Phi, mà còn phát hiện ra một sự thật khiến Huỳnh Hoa cảm thấy bất an. Nguyệt Linh Phi thế nhưng lại không thuộc về thế giới này, hay nên nói y vốn dĩ không phải Nguyệt Linh Phi.
Nàng lo lắng nếu hoàng đế biết được chuyện này thì hắn sẽ cảm thấy thế nào, hắn sẽ chấp nhận được hay sao?