Được ủ trong lòng ngực của Kỳ Nguyên, Linh Phi trầm tư không nói. Y nhận ra mình đã quá ỷ lại vào sự bảo bọc của hắn, đến mức chính bản thân đã quên mất rất nhiều điều. Đường Kỳ Nguyên hiện tại vẫn có thể quan tâm y, thế nhưng một khi hắn thành thân cùng Nguyệt Tử Liên, lúc đó hắn sẽ có một mối quan hệ khác mà y không có cách nào chen chân vào, như vậy cũng sẽ có lúc y không cần phải…
“ Bây giờ cho dù ngươi có hối hận cũng sẽ không kịp nữa.” Chờ đợi vẫn chỉ thấy tiểu vật nhỏ im lặng không trả lời, Đường Kỳ Nguyên thế nhưng cũng sẽ có lúc không thể kiên nhẫn nói: “ Ngươi không có quyền từ chối.”
Linh Phi nghe hắn nói không giống là đang ra lệnh cho y, lại tựa như hắn có chút bướng bĩnh của trẻ con mà khẽ mỉm cười, nghĩ lại chắc cũng chỉ có y dám cho rằng Kỳ Nguyên trẻ con mà thôi: “ Chỉ cần một ngày điện hạ vẫn còn muốn ta ở bên cạnh, Phi nhi chắc chắn sẽ không rời xa người.”
Kỳ Nguyên nghe được câu trả lời của y lại không nói gì, hắn nhắm mắt lại tựa như muốn ngủ. Thái tử sinh ra đã có sức mạnh lớn đến mức không cẩn thận cũng dễ dàng giết chết những người xung quanh, hắn tưởng như là niềm kiêu hãnh nhưng thật ra chỉ là sinh ra vừa hay, vừa đúng lúc để làm vật hy sinh giữ vững quyền thống trị của chính phụ hoàng của mình.
Đường Kỳ Nguyên hắn không có tình thân, không có nhân tính hay thậm chí không có máu và nước mắt, hắn xem thường tất cả, chán ghét tất cả. Thế nhưng từ khi bồng vật nhỏ mới chào đời kia trên tay, nghe thấy tiếng khóc, tiếng cười vang của oa nhi khi được hắn ôm trong lòng, chỉ một khắc đó đã gieo vào trong con người máu lạnh vô tình này một mầm sống từ từ sinh trưởng.
Nguyệt Linh Phi trở thành hơi ấm giúp hắn nhận ra mình vẫn là con người có máu có tim, vẫn có tình cảm và khao khát có được một thứ gì đó. Đường Kỳ Nguyên có thể chỉ vì y phá đi nguyên tắc của chính mình, giữ y ở một vị trí duy nhất. Tất cả vạn vật trên thiên hạ đều thuộc về hắn, thế nhưng Nguyệt Linh Phi mới là tất cả của hắn.
Không khí trở nên vô cùng im lặng, Linh Phi có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn của Kỳ Nguyên, tuy vậy y vẫn có thể đoán ra hắn vẫn chưa ngủ. Lúc này nhìn bên ngoài khe cửa trời bắt đầu hừng sáng, y nhận ra mình ngất đi lại lâu như vậy, một đêm ngủ lại Uyễn Đào Viên của thái tử không trở về phủ, chỉ sợ tam muội lại khóc đến đỏ hai mắt rồi.
Linh Phi thầm nghĩ cần phải rút kinh nghiệm sau lần này, không thể cứ tiếp tục cùng lục hoàng tử chạy loạn khắp nơi, tính tình Vân Tịnh như vậy cho dù hôm nay vừa thoát chết thì ngày mai vẫn có thể không biết sợ là gì.
Nếu Vân Tịnh vẫn cứ tiếp tục muốn kết giao với y thì chỉ sợ một hai ngày lại bị y liên lụy mà thôi, Linh Phi cho rằng vẫn nên chú ý khoảng cách với mọi người xung quanh, tránh để mình lại hại họ mất mạng lúc nào cũng không biết.
Trong không khí im lặng đột nhiên truyền đến những tiếng khóc than, không chỉ một số ít mà dường như của rất nhiều người nam nữ, già trẻ, lớn bé ồn ào hỗn loạn. Y làm lạ muốn ra ngoài xem thử thế nhưng lại bị ôm chặt hơn mà ngạc nhiên: “ Điện hạ, bên ngoài…”
“ Ngươi tốt nhất hôm nay không cần phải rời khỏi Uyễn Đào viên, cơ thể ngươi bị nhiễm lạnh nên ngoan ngoãn nằm im ngủ đi.” Kỳ Nguyên trầm giọng nói, đôi mắt hắn vẫn nhắm như vậy không mở ra.
“ Nhưng mà điện hạ… những tiếng khóc đó…” Những tiếng khóc kéo dài bên ngoài kia vẫn truyền đến bên tai, Linh Phi không thể không để tâm mà nhìn Kỳ Nguyên: “ Đã xảy ra chuyện gì?”
Kỳ Nguyên nhẹ mở mắt, hắn tựa như không có một chút cảm xúc nào lên tiếng: “ Ngươi tự mình nói xem.”
“ Không lẽ nào…” Linh Phi trong lòng dường như đã có câu trả lời nhưng lại chưa dám tin, hai bàn tay tựa như ướt mồ hôi run run siết chặt lấy mảnh y phục của Kỳ Nguyên: “ Hoàng đế đã…”
“ Ngươi không cần quan tâm quá nhiều làm gì, mau ngủ đi.” Kỳ Nguyên đối với phản ứng kỳ lạ của Linh Phi lại không để tâm, hắn bàn tay dịu dàng xoa đầu y.
Nguyệt Linh Phi im lặng không nói, y một lúc lâu sau đó thì cúi đầu rút sâu vào trong ngực của Kỳ Nguyên. Trong đầu y lại hiện lên những văn tự xa lạ mà mình đều có thể tự nhiên xem hiểu rõ, Linh Phi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Tại sao lại như vậy? Thái tử đăng cơ trở thành hoàng đế khi hắn mười sáu tuổi, nhưng hiện tại Đường Kỳ Nguyên chỉ mới mười bốn. Hoàng đế qua đời là vì sao? Là do hắn?
“ Sớm hơn hai năm.” Linh Phi nhắm chặt hai mắt: “ Ta vốn tưởng hai năm này mình vẫn còn có cơ hội để thay đổi một số chuyện, nhưng tại sao lại phải chính là lúc này… có phải vì vận mệnh không cho phép ta được thay đổi việc gì theo ý mình?”
Nhịp tim trong lòng ngực liên tục đập nhanh hơn, Linh Phi thật không hiểu nổi mình có mặt ở đây mang ý nghĩa gì. Có rất nhiều chuyện không còn giống như những gì y biết đến, tựa như thái tử đăng cơ sớm hơn hai năm, tựa như… trong những dòng sử sách triều đại cuối cùng mà y từng đọc qua, vốn chưa từng nhìn thấy cái tên Nguyệt Linh Phi.
Hoàng đế Ân ly quốc Đường Lâm Minh vừa qua đời, quốc tang kéo dài trong một tháng do Thái tử làm chủ. Thời gian này bá quan văn võ liên tục dâng sớ mong thái tử nhanh chóng đăng cơ, sớm ngày ổn định quyền lực trong triều so với thời hạn ba tháng từ trước đến nay.
Mặc dù vẫn có nhiều điều khó giải thích về việc tiên đế qua đời, còn có cả tin đồn không biết từ đâu truyền ra nhưng chỉ dám âm thầm bàn luận, có người nói hoàng đế bệnh nặng qua đời có khả là do thái tử gây ra, thế nhưng lại chưa từng có bất cứ kẻ nào đứng ra làm chứng chuyện này.
Nhận được hầu hết các quan đại thần ủng hộ, thái tử chính thức lên ngôi hoàng đế trong thời gian một tháng chịu tang tiên đế. Các hoàng tử có người đến đất phong vương, có người ở lại triều đình phò tá, quan lại chỉ trong một thời gian ngắn đã có sự thay đổi không nhỏ.
Triều thần những phe phái kết bè kéo cánh tranh quyền từ khi tiên đế còn tại vị, tựa như Lý thái úy luôn giữ tư quyền can thiệp vào chính sự cũng đều được dẹp bỏ. Phủ Liễu học sĩ không hiểu đã đắc tội với thái tử chuyện gì, toàn gia bị đầy làm thứ dân tịch thu tài sản. Hậu cung đã chuyển chủ nhanh chóng được thanh trừ hiện tại lại bỏ trống, chờ ngày tuyển tú.
Tân đế đăng cơ là chuyện đáng vui mừng ở mỗi nơi trên đường phố, Nguyệt Vương Phủ lúc này cũng náo nhiệt không kém. Người người muốn thăng quan tiến chức đều tặng lễ, chào hỏi lấy lòng Nguyệt vương gia và vương phi.
Nguyệt Lân vương hiện tại đã nắm trong tay thế lực vô cùng lớn ở cường đại Ân Ly quốc, không chỉ có thái hậu chống lưng, hắn còn là quốc trượng tương lai, vinh quang vô hạn.
Linh Phi trái lại không hề có tâm trạng vui mừng thay cho thái tử vừa đăng cơ, thời gian này Kỳ Nguyên bận rộn không thể đến, y cũng đáp ứng hắn ở yên trong phủ không tự ý ra ngoài. Chính vì vậy ngay cả lễ đăng cơ của tân đế Linh Phi cũng không thể tham gia náo nhiệt, chỉ có thể nghe Sa Lan kể lại bên ngoài trên đường đông người ra sao, có bao nhiêu tiếng cười đùa chúc mừng.
“ Không giống nữa.”
Đột nhiên lại nghe Linh Phi nói mấy lời này, Sa Lan chờ hầu bên cạnh lúc y đang xem bản chiếu cáo thiên hạ của hoàng đế vừa đăng cơ mà làm lạ: “ Người nói cái gì không giống nữa?”
“ Không có gì.” Không nghĩ mình lại nói ra tiếng, Linh Phi lắc đầu trả lời Sa Lan.
Y những sự việc liên tục xảy ra gần đây đều luôn cảm thấy không đúng, Kỳ Nguyên không chỉ trở thành hoàng đế sớm hơn hai năm, đến cả nguyên do cái chết của tiên đế cũng không giống nữa.
Linh Phi đáng ra nên vui mừng vì kết quả đã là tốt nhất so với y mong muốn, thế nhưng thay đổi này lại không cần đến sự can thiệp của y. Tiên đế không cần biết là do Kỳ Nguyên âm thầm ra tay hay thật sự bệnh nặng qua đời, thế nhưng lịch sử đã dần dần có sự thay đổi cho dù y vẫn chưa làm được gì cả. Linh Phi tự hỏi, nếu như vậy sự có mặt của y ở thế giới này có ý nghĩa gì.
Tâm tư hỗn loạn thế nhưng Nguyệt Linh Phi vốn không hề hay biết, nếu không phải vì y, Kỳ Nguyên sẽ không sớm như vậy đối đầu với Đường Lâm Minh. Nếu không vì sợ liên lụy đến cả y, Kỳ Nguyên sẽ không cần do dự tự tay ép chết phụ hoàng đi lên đế vị.
“ Thế tử có chuyện gì không vui sao, gần đây đến cả ăn cũng ăn rất ít, gầy đi rất nhiều.”
Linh Phi nhẹ giọng: “ Chỉ là ta không muốn ăn.”
Nguyệt Linh Phi thở dài một hơi, y không muốn đau đầu suy nghĩ nữa, sự việc có thể tiến triển đến mức này cũng xem như không phải chuyện xấu. Không cần biết mình liệu có thể làm được gì hay không nữa, y từ nay chỉ muốn làm thế tử Nguyệt Linh Phi mà thôi.