Lúc này, Đông Ca vừa hay lại chạy tới. Tên lính kia liền quay qua nói với nàng: “Này, ngươi dẫn vị chủ tử này về đi. Ở đây chướng khí nặng, không phù hợp cho hài tử.”
“Ta là Cửu công chúa Di Nguyệt, ta lệnh cho các ngươi mở cửa.” Di Nguyệt vẫn đứng ra đó mặc do Đông Ca lôi kéo. Hai tên lính bị ánh mắt nghiêm túc của nàng dọa sợ, do dự nhìn nhau.
Cửu công chúa? Đó không phải là tâm can bảo bối của hoàng thượng mà mọi người vẫn nói sao? Nghe nói hoàng thượng cực kì chiều nàng, chỉ cần nàng muốn là có thể đáp ứng. Họ liệu có nên làm trái lời nàng không?
Nhưng để nàng vào trong thật sự là không thể!
Đông Ca ngồi xuống ngang tầm nàng, khẽ hỏi: “Công chúa, sao người lại chạy tới đây? Nơi này thật sự không hợp với người đâu. Chúng ta về nhé?”
“Không được! Ta muốn gặp Điệp quý nhân, chỉ một chút mà thôi. Ta hứa đó, chỉ một chút thôi.” Di Nguyệt khăng khăng ở lại, nàng nhìn hai tên lính: “Nếu các ngươi không cho, ta sẽ quay lại mách với phụ hoàng. Tới lúc đó, hậu quả tự chịu.”
Hai tên lính nhìn nhau, phân vân một lúc rồi đành mở cửa ra. Đông Ca ngán ngẩm nhìn nàng rồi chỉ đành đi theo vào trong.
Lãnh cung, giống như tên gọi và chức năng của nó, chính là nơi để giam giữ những cung phi phạm tội. Đây chính là nơi lạnh lẽo, âm u và đáng sợ nhất trong hoàng cung. Bởi nó chất chứa không biết bao nhiêu oán hận, không biết bao nhiêu người chết oan, bao nhiêu âm mưu bị chôn giấu. Đơn cử như một vài cái cây bình thường thôi cũng có thể là nơi để treo cổ.
Lãnh cung xơ xác tiêu điều, cây cối gần như khô héo, không gian nhuốm một tầng không khí cổ quái làm người ta lạnh sống lưng dù đang giữa ban ngày. Đông Ca hơi chùn bước, kéo Di Nguyệt một chút: “Công chúa, nơi này thật sự không dành cho người đâu. Không khí đáng sợ thế này, thật sự không thích hợp cho hài tử.”
Chưa nói đến việc nơi này khác xa với Dạ Tinh cung, có thể nói là một trời một vực thì không khí này cũng đủ dọa sợ những đứa bé bình thường khác. Nhưng Di Nguyệt thì không, nàng có vẻ vô cùng bình tĩnh, nhìn quanh quẩn rồi nhanh chóng xác định được một tẩm phòng có dấu vết người ở.
Thật ra Lãnh cung không chỉ có mỗi Điệp quý nhân đang bị giam giữ, vẫn còn vài người khác mà nàng không nhớ tên bị giam từ thời tiên đế. Sở dĩ nàng xác định được hướng đó là bởi Thập nhị hoàng tử vừa mới ló đầu ra.
Đứa trẻ tám tuổi vốn đang sống khá tốt lại bị giam vào nơi thế này, khó tránh khỏi có chút hoang mang.
“Công chúa…!” Đông Ca gọi theo, chỉ mong những người còn lại nhanh chóng gọi người tới, nếu không e là có rắc rối.
“Điệp quý nhân…” Di Nguyệt gõ cửa, chần chờ một lúc. Bên trong không có tiếng đáp trả. Nàng lại gõ cửa lần nữa, gọi: “Điệp quý nhân, mở cửa.”
Bên trong vọng ra một giọng bé trai, hơi run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn: “Oan hồn ở đâu thì cút đi! Ban ngày ban mặt đừng quấy nhiễu mẹ con ta.”
Cả hai người ngoài cửa đều sững sờ. A, cũng phải, ở nơi này mà đột nhiên nghe thấy giọng trẻ con thì khó tránh khỏi sợ hãi. Chắc họ nghĩ nàng là một đứa bé vô tình chết ở đây chăng?
Di Nguyệt bình tĩnh đáp: “Ta là Cửu công chúa, là người không phải ma. Thập nhị hoàng huynh, phiền mở cửa cho ta. Ta có chuyện cần gặp.”
Bên trong im lặng một lúc, sau đó cánh cửa gỗ cũ kĩ thật sự mở ra. Không khí bên trong dường như còn tệ hơn bên ngoài rất nhiều, lúc mở cửa có một lớp bụi bay ra. Đông Ca phải vội che Di Nguyệt lại. Nàng có thể nhìn thấy bên trong bàn ghế và mọi thứ đều cũ kĩ, bám bụi, tấm gương đồng vỡ làm đôi, rèm giường cũng rách vá nhiều. Mà người đang ngồi trên giường lại không còn dáng vẻ mà một cung phi nên có. Nói trắng ra… chẳng khác một người ăn mày là bao!
Y phục trên người vừa bẩn vừa rách, tóc tai lù xù, gương mặt lấm lém bụi bẩn, mơ hồ còn có thể thấy trên người có dấu vết của việc bị hành hạ. Cũng đúng thôi, hẳn là bà ấy đã phải chịu tra tấn nhiều rồi mới bị giam vào đây.
“Cửu công chúa điện hạ… là muốn tới… vì hoàng hậu nương nương?” Điệp quý nhân thẫn thờ, dường như sắp trở thành người điên đến nơi.
“Cửu hoàng muội, mẫu phi của ta thật sự không hại mẫu hậu của muội! Mẫu phi bị oan mà!” Thập nhị hoàng tử đứng chắn cho Điệp quý nhân, kiên cường bảo vệ mẫu thân của mình cho tới cùng. Di Nguyệt im lặng nhìn hai mẫu tử họ, thở dài: “Ta biết Điệp quý nhân không có tội nên mới chạy tới đây.”
“Thật… thật sao?” Thập nhị hoàng tử vẫn còn dè chừng.
“Đừng ngốc như vậy. Nếu ta thật sự muốn làm hại hai người thì có rất nhiều cách, không cần phải đích thân chạy tới chỗ này.”