Yến tiệc diễn ra hơn một nữa, có vị thần hỏi vì sao không thấy công chúa Tây Vực, muốn xem nàng ấy múa một bài. Di Nguyệt cười đáp: “Du Ca công chúa vì không quen khí hậu nên đã bị cảm mạo, bây giờ vẫn đang dưỡng sức trong cung, e dè phụ sự mong đợi của đại thần đây rồi.”
Thường Hi liếc mắt nhìn nàng khinh bỉ. Nói dối! Rõ ràng là nàng ta đang bị âm thầm hành hạ thừa sống thiếu chết đến nơi, ngay cả đi đứng vững vàng còn khó chứ nói gì tới múa?
Lúc này, nha hoàn của nàng ta quay lại, gật gật đầu. Gương mặt nàng ta không giấu được vẻ run rẩy và đôi mắt thì cứ nhìn xung quanh mà chẳng dám nhìn thẳng, mồ hôi đổ đầy trên trán.
“Hoàng muội có gì vui à?” Di Nguyệt ở bên cạnh nhìn nụ cười vui vẻ và đôi mắt sáng rỡ của nàng ta, ngoài mặt tuy cười hỏi nhưng trong lòng sớm đã nguội lạnh. Thường Hi này giỏi nhất chỉ là dùng mưu mẹo để lấy lòng thương cảm của người khác, chứ mưu mẹo để hại người thì nàng ta vẫn còn rất kém. Dường nhu việc kế hoạch của mình đã thành công được thể hiện hết lên gương mặt nàng ta một cách lộ liễu, Di Nguyệt chỉ cần nhìn là nhận ra ngay.
“Hoàng tẩu nghĩ nhiều rồi, muội chỉ cảm thấy vui vẻ vì bữa tiệc mà hoàng tẩu chuẩn bị cho. Muội nhất định sẽ báo đáp phần ân tình này.” Nghĩ tới việc lớn sắp thành, Thường Hi cũng không ngại cho nàng một sắc mặt tốt. Phần đại lễ mà nàng ta đã chuẩn bị, Di Nguyệt sớm sẽ nhận được thôi, cứ chờ đó!
Di Nguyệt đưa mắt nhìn Tử Kì, hắn cũng nhìn lại nàng, thở nhẹ ra một hơi. Thôi thì… ác giả ác báo, cũng không thể giữ lại lâu.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Thường Hi được người hầu dẫn tới cung điện. Nàng ta không khỏi thắc mắc: “Vì sao lại không phải cung điện trước kia?”
“Bẩm công chúa, cung điện mới này ở gần Dưỡng Tâm điện, để công chúa thuận tiện tới thăm bệ hạ. Hơn nữa cung điện cũ vì mưa bão cũng có chút hư hỏng, hiện vẫn đang được tu sửa.” Nha hoàn bên cạnh đáp lời. Thái giám đi trước tay cầm đèn lồng khẽ run. Cung điện trước mắt hiện ra vẫn sáng đèn, có hai thị vệ nhưng lại thiếu đi nha hoàn. Nhưng Thường Hi không quan tâm lắm. Nàng ta còn đang bận với suy tưởng trong đầu mình.
Ban nãy, nha hoàn được nàng ta phái đi đã gửi cho hoàng đế nước Thục một lá thư, nội dung chính là hẹn hắn tới một cung điện gần Phượng Tê cung, tái bút Di Nguyệt. Nàng ta đã điều tra rất kĩ lưỡng, biết trước khi gả cho Tử Kì Di Nguyệt đã từng dính dáng tới Khương Lập Thành, yến tiệc lần này còn có mời hắn ta nên nàng ta mới động thủ. Còn vì sao nàng ta dám chắc là Lập Thành sẽ cắn câu? Vì nàng ta biết được Lập Thành từ lần đầu gặp đã si mê Di Nguyệt như điếu đổ, tới tận bây giờ vẫn còn chưa dứt, vẫn luôn ôm mộng tương tư với mỹ nhân. Di Nguyệt đã trở thành hoàng hậu Lạc quốc thì sao? Chẳng sao cả, hắn ta cam tâm tình nguyện chờ nàng. Vậy nên, chỉ cần nhận thư hẹn của Di Nguyệt, hắn nhất định sẽ tới. Chuyện sau đó… chỉ cần lừa Di Nguyệt tới là được.
Nha hoàn bên cạnh rụt rè hỏi: “Công chúa, người… người có đói không? Để nô tỳ mang thêm đồ ăn lên cho người…”
“Không cần.” Mắt thấy thái giám đã rời đi, chỉ còn lại nha hoàn ở cạnh, nàng ta mới bảo: “Đã thông báo tới hoàng hậu chưa?”
“Dạ… dạ em đã nói lại với nha hoàn bên người hoàng hậu nương nương vì không gặp được nương nương.”
“Ngu ngốc!” Nàng ta tát mạnh một cái vào má người nha hoàn, lo lắng nói: “Còn không mau đi? Phải đích thân nói với hoàng hậu biết chưa hả? Còn không mau đi đi! Là Từ Hoa cung ở phía Tây Dưỡng Tâm điện, có nhớ chưa hả? Thật vô dụng!”
Nha hoàn kia vội vàng chạy đi, để lại cho Thường Hi cái lồng đèn sắp tắt. Nàng ta nhìn cung điện hơi tối, bên trong dường như chỉ đốt có vài ngọn nến mờ. Thường Hi vừa lẩm bẩm, vừa đẩy cửa bước vào: “Cung điện quái quỷ nào thế này? Sao ngay cả một nha hoàn cũng không có? Lại còn ít nến như vậy? Vậy mà gọi là chuẩn bị chu đáo sao?”
Bước vào trong thấy nến sắp tắt, trên bàn còn có sẵn một ngọn đèn, Thường Hi không còn cách nào khác ngoài đích thân thắp đèn. Ngọn đèn vừa sáng, trong cung liền tràn ngập một mùi hương lạ, thơm thoảng và ngọt nhẹ. Lúc này, tâm tình nàng ta mới nhẹ nhõm hơn một chút. Nàng ta ngồi xuống bàn, rót một ngụm trà uống, lại lẩm bẩm mắng: “Ngay cả trà cũng châm không đầy, quả là thất trách mà, ta phải nói lại với hoàng huynh mới được.”