Tử Kì hoàn toàn liệu trước được nàng ấy sẽ sang đây cáo trạng, chỉ lạnh nhạt hỏi: “ Có chuyện gì? Sao lại chạy sang đây?”
Thường Hi cứng đờ, bởi vì hắn không hỏi vì sao nàng ấy khóc nên nàng ấy không thể cáo trạng hoàng hậu được. Thường Hi chỉ đành sụt sùi khóc tiếp, quỳ xuống: “Hoàng huynh, muội muốn xin lập phủ riêng. Tuy muội thật sự rất yêu quý hoàng huynh, rất muốn ở cạnh chăm sóc huynh, nhưng hoàng tẩu lại không thích muội, gây khó dễ cho muội.”
“Muội nói A Nguyệt gây khó dễ cho muội?” Tử Kì cười lạnh, Thường Hi chột dạ run lên một cái, nha hoàn bên cạnh thấy thế sốt ruột dập đầu: “Bẩm bệ hạ, công chúa thật sự đã chịu ấm ức ở Phượng Tê cung. Xin bệ hạ minh xét, trả lại công bằng cho công chúa.”
“A Yên, em nói gì đó!” Thường Hi vờ gắt lên, nhưng đôi mắt lại lộ rõ vẻ vui vẻ. Tử Kì nhìn một màn nhàm chán này, nhíu mày: “Từ khi nào trẫm cho ngươi nói?”
Nha hoàn kia sợ run lên, vội dập đầu tạ tội. Thường Hi vừa muốn mở miệng bênh vực lại bị hắn chặn ngang: “Còn muội, đừng tưởng trẫm không biết muội làm trò gì. Chuyện lập phủ riêng trẫm đã chuẩn bị, trong vòng hai tháng nữa, muội sẽ ra khỏi cung.” Nhân tiện, hắn còn cho mang nha hoàn kia xuống trị tội. Ra khỏi Dưỡng Tâm điện rồi mà hắn vẫn còn nghe thấy tiếng nha hoàn kia kêu thảm, xin Thường Hi cứu mạng.
“Di giá tới Phượng Tê cung.”
Lúc hắn tới nơi, Di Nguyệt còn đang ngồi xem sổ sách mà không để ý nhiều. Nha hoàn muốn hành lễ lại bị hắn đuổi ra ngoài. Tử Kì tới sát bên cạnh, đóng quyển sổ lại Di Nguyệt mới giật mình nhận ra: “Bệ hạ…”
“Không phải trước kia ở chiến trường nàng cũng không gọi trẫm là bệ hạ sao? Sao bây giờ lại đổi lại?” Từ Kì ngăn động tác hành lễ của nàng lại.
“Lúc đó… nhưng bây giờ là trong cung.”
“Trong cung không phải chính là nhà của chúng ta sao? Sao còn phải sợ chứ?” Tử Kì cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, vén tay áo lên xem xét. Phần vết thương đã bị lau sạch và phủ một lớp bột cao, song vẫn có thể thấy vết đỏ mảnh mảnh. Hắn thở dài: “Có đau lắm không?”
Di Nguyệt đỏ mặt, lắc đầu: “Không đau.”
“Vậy còn chân thì sao?” Vừa hỏi, hắn vừa vươn tay ra ý muốn kiểm tra thử. Di Nguyệt lập tức rụt chân về: “A Kì, không thể!”
“Tên húy của hoàng đế nàng còn dám gọi, vậy chỉ là chân thôi sao lại không dám cho trẫm xem chứ?” Tử Kì lại cười nhạt, song cũng không làm khó nàng: “Để tối trẫm kiểm tra sau cũng được.”
“Đừng đùa như vậy…” Di Nguyệt lẩm bẩm. Thành thân đã mấy tháng, nhưng hai người còn chưa chính thức động phòng nữa mà!
“Còn về Thường Hi… haiz, trẫm cũng rất đau đầu với muội ấy. Chi bằng tìm mối ưng ý rồi gả muội ấy đi.” Tử Kì nói ra ý định này với Di Nguyệt, rồi lại bị nàng can ngăn: “Dẫu sao Thường Hi cũng là trưởng công chúa tôn quý, hôn sự của nàng, vẫn là để nàng tự quyết định đi. Ở cùng người muội ấy thích, muội ấy sẽ hạnh phúc hơn.”
“Vậy gả cho trẫm, nàng có thích trẫm không?”
…
Câu hỏi hôm đó của Tử Kì không nhận được lời hồi đáp, nhưng hắn cũng không thất vọng hay ép nàng trả lời. Dẫu sao, câu hỏi đó cũng chỉ là ngẫu hứng, hắn cũng thích nhìn vẻ mặt lúng túng của nàng hơn.
Không lâu sau, đoàn sứ thần cầu hòa của Tây Vực và Thục quốc cũng lần lượt tới. Chỗ đồ tiến cống là trang sức lụa là,… đều không có gì mới mẻ. Một số “lễ vật” đáng nói chính là các nàng công chúa. Không sai, sau khi thua trận, công chúa Diễm An của Thục quốc đã phải gả sang Vệ quốc, trở thành trắc phi của Bát hoàng tử, đứa con trai ngốc nghếch của Dung phi năm nào. Còn về Tây Vực, cái này Di Nguyệt có chút đau đầu…
Tây Vực cũng gửi sang một nàng công chúa xinh đẹp, tên là Mục Du Ca. Nữ tử Tây Vực giỏi cưỡi ngựa bắn cung, mang vẻ đẹp mạnh mẽ. Mà đặc biệt nhất chính là những điệu múa độc đáo với y phục rực rỡ lung linh, quyến rũ, khoe trọn dáng người mỹ lệ: ngực to, eo nhỏ, mông cong. Tấm vải voan mỏng không thể che được dung mạo tuyệt mỹ, thỉnh thoảng do động tác mà phất lên, để lộ nụ cười với chiếc răng khểnh xinh đẹp, cơ thể như một con rắn trơn tru uốn lượn, hòa cũng âm thanh leng keng của tiếng chuông và những chuyển động của hạt châu trên người. Màn trình diễn ấn tượng đó được các quan viên tấm tắc khen ngợi, ngay cả Di Nguyệt cũng nhìn chăm chú, miệng tán thưởng: “Thật đẹp.”
“Cái gì đẹp?” Tử Kì lập tức quay sang hỏi: “Nàng thích trang sức kia sao? Tây Vực tiến cống rất nhiều, lát nữa trẫm cho người gửi qua chỗ nàng.”
Di Nguyệt cười nhẹ, đáp: “Thần thiếp nói nàng ấy múa đẹp. Trang phục cũng thật tinh xảo.”
Lúc này, Tử Kì mới chú ý đến trang phục kia một chút, nhíu mày: “Cái đó thì không được, quá lộ liễu, trẫm không thích.”