“Nô tài…” Đám cung nhân thấy ông thì vội quỳ xuống muốn hành lễ, nhưng Quang Thuận đế ra dấu im lặng. Ông bế thập tam hoàng tử, sau đó ra hiệu cho tất cả lui xuống. Cả căn phòng rộng nến được thắp sáng trưng, lúc này chỉ còn lại bốn người. Thập tam hoàng tử nhìn thấy phụ hoàng thì ngưng khóc, hơi cười với ông, tay nhỏ đưa ra như muốn cầm nắm thứ gì đó.
Mà lúc này ở bên trong, cửu công chúa cũng đã dùng xong “bữa khuya” của mình. Nàng thỏa mãn nằm trong lòng hoàng hậu để người bế ra ngoài. Đã một tháng kể từ ngày trở lại thành đứa trẻ, nàng cảm thấy mình càng lúc càng lười. Cả ngày chỉ muốn nằm ườn ra trong lòng mẫu hậu, chẳng thiết tha suy nghĩ điều gì.
Nhìn thấy Quang Thuận đế đang chơi đùa với nhi tử, hoàng hậu có chút kinh ngạc, vội hành lễ: “Thần thiếp…”
“Không cần không cần, Nhu nhi, trẫm đã dặn khi không có người thì không cần hành lễ.”
Hoàng hậu họ tên đầy đủ là Lý Cẩn Nhu, vốn là đích nữ của quan Thái sư, có thể nói từ khi sinh ra đã là phượng hoàng trên cành cao. Từ nhỏ Cẩn Nhu đã được yêu thương và dạy bảo cẩn thận, cầm kỳ thi họa, thêu thùa may vá đều tinh thông, lại thêm chỗ dựa là phụ thân – quan đại thần nhất phẩm trong triều đình. Năm nàng vừa qua tuổi cập kê, tiên hoàng ban chiếu tứ hôn, sắc phong nàng làm thái tử phi. Thái tử đăng cơ, ba ngày sau khi đăng cơ đã mở đại điển sắc phong nàng thành hoàng hậu, đứng đầu tam cung lục viện.
“Bệ hạ đến lúc nào? Sao lại không cho người đi thông tri?” Hoàng hậu được hoàng đế kéo ngồi xuống khoảng trống bên cạnh. Gia đình hoàng tộc lúc này trông lại chẳng khác gì một gia đình thường dân đang quây quần bên nhau. Đôi phu thê bế hai hài nhi của mình, âu yếm tận hưởng một gia đình hạnh phúc. Mà sự thật là vậy, ngoài trừ Thập tam hoàng tử vẫn ngô nghê chưa hiểu chuyện, cả ba người còn lại đều đang tận hưởng niềm hạnh phúc hiếm hoi giữa chốn thâm cung.
“Trẫm sợ làm ảnh hưởng đến hai bảo bối nghỉ ngơi.” Hoàng thượng nghiêng người, đưa ngón tay chạm nhẹ vào má nàng. Hài tử một tháng tuổi về cơ bản đã có thể nhìn rõ dung mạo, ai cũng bảo Cửu công chúa khi trưởng thành nhất định sẽ là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, có khi còn hơn cả hoàng hậu. Và đương nhiên, vị ca ca sinh đôi của nàng nhất định cũng là một công tử tuấn mỹ.
“Thập tam hoàng nhi lại quấy khóc làm ảnh hưởng tới bệ hạ rồi. Vẫn là Cửu nhi ngoan hơn ca ca rồi.” Lý hoàng hậu mỉm cười.
“Ảnh hưởng gì chứ. Đứa trẻ hay khóc là đứa trẻ khỏe mạnh, phải không nào?” Quang Thuận đế cũng khẽ cười, bế Thập tam hoàng tử lên cao hơn một chút. “Sau khi Thập tam hoàng nhi lớn lên nhất định là một nam tử hán đại trượng phu, sẽ cùng với A Viễn bảo vệ muội muội của bọn hắn.” Rồi rông lại nhìn sang nữ hài đang được hoàng hậu bế trong lòng, nhoẻn miệng cười nhìn ông. “Còn Cửu nhi của trẫm sẽ là một cô nương xinh đẹp lại thông tuệ.”
Lý hoàng hậu mỉm cười. Lúc này, Hoàng đế thả thập tam hoàng tử xuống cái đệm nhung bên cạnh, hoàng hậu cũng đặt Cửu công chúa nằm cạnh. Quang Thuận đế quay lại lấy cái hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo ra: “Trong này là đại danh của hai hoàng nhi, ngoài ra còn có bản phác thảo khóa trường mệnh. Nàng xem có ưng ý không?”
Hôm qua là ngày đầy tháng của hai người. Theo mong muốn của hoàng hậu là tập trung ngân khố để giúp nhân dân giải quyết hậu quả của nạn hạn hán trong năm, nhanh chóng khôi phục sản xuất nên tiệc đầy tháng không làm lớn. Những lễ nghi, phong tục trong ngày này thì vẫn phải có, nhưng lại không mời quan khách ngoại trừ người bên nhà ngoại, tức là phủ Lý thái sư. Theo tục thì sau ngày đầy tháng vài ngày sẽ chính thức ban đại danh.
Hai tờ giấy được trải lên bàn gần đó. Thập tam hoàng tử có vẻ tò mò nhìn xung quanh, trong khi Di Nguyệt cũng tập trung nhìn về hướng đó dù nàng chẳng thấy được gì. Thật ra không cần nhìn nàng cũng có thể biết được hai cái tên được ghi trên giấy, cả bản vẽ của khóa trường mệnh. Tống Tịch Dương – Tống Di Nguyệt là cặp tên được đặt cho đôi long phượng thai do hoàng hậu thân sinh.
“Thập tam hoàng nhi sinh vào cuối ngày, khi ấy bên ngoài mặt trời đang ngả về phía Tây nên lấy tên là Tịch Dương. Cửu nhi ra sau, khi ấy mặt trăng đã thay thế mặt trời nên trong tên lấy chữ Nguyệt.” Quang Thuận đế giải thích. “Còn chữ Di là bởi từ lúc sinh ra nàng vẫn luôn mỉm cười thật vui vẻ, trẫm mong cả đời nàng sau này vẫn luôn vui vẻ như thế.”