• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quái lạ? Sao lại nóng vậy chứ?” Thường Hi lẩm bẩm. Nghĩ cũng không cần chờ nha hoàn kia quay lại hay xuất hiện ở chỗ kia cho bị nghi ngờ, dẫu cho nàng ta cũng rất mong được thấy vẻ mặt lúc đó của Di Nguyệt, nên Thường Hi đã vào tẩm phòng ở gian trong để nghĩ ngơi. Cánh cửa vừa khép lại, nàng ta liền đặt nến lên bàn bên cạnh rồi cởi áo ngoài ra. Trời hè nóng nực, nữ tử cũng chỉ mặc một lớp áo yếm mà thôi. Nhưng nàng ta vừa cởi ra thì bất chợt, phía sau xuất hiện một vòng tay cứng rắn siết nàng ta lại. Thường Hi kinh ngạc kêu lên: “Ai đó?”

Giọng nói bật ra có chút nhẹ nhàng mềm mại làm cả nàng ta lẫn người kia đều phải giật mình. Người kia liền buông nàng ta ra, lùi về sau mấy bước: “Chậc, bị lừa rồi.” Rồi hắn ta muốn nhân đường cửa sổ mà chạy. Nhưng chân còn chưa kịp đi mấy bước thì tất cả mọi cánh cửa đều bị bật mở, đèn đuốc nhất thời sáng trưng. Thường Hi và cả nam nhân kia nhất thời bị ánh sáng làm cho lóa mắt, phải đưa tay lên che mắt lại. Đến lúc họ mở mắt ra lần nữa thì đã bị bao vây.

“Hoàng huynh… muội…” Thường Hi kinh ngạc rồi lại nhìn Di Nguyệt bên cạnh, theo sau còn có cả nha hoàn và thị vệ. Rồi nàng ta chợt nhớ về bộ dạng của mình lúc này, vội vàng đem áo ngoài che cơ thể lại: “Muội… muội bị hại, hoàng huynh giúp muội…”

“Ngươi! Chính là ngươi! Cẩu nha hoàn chết tiệt dám mưu hại bổn công chúa.” Nhìn thấy nha hoàn ban nãy lấp ló sau lưng Hạ Uyển, Thường Hi liền điên tiết gào lên. Di Nguyệt nhíu mày, nói: “Thường Hi. Bệ hạ đã hứa sẽ chọn hôn phu theo ý muội, chỉ cần muội thích là có thể được ban hôn. Nếu muội đã có ý trung nhân, vậy sao không nói mà lại làm ra chuyện nhục nhã thế này?”



“Ngươi còn dám hỏi? Nhất định là ngươi hại ta! Nhất định là ả tiện nhân nhà ngươi hại ta!” Thường Hi gào lên. Thanh danh của nàng ta chỉ trong một khoảnh khắc lơ đãng mà bị hủy mất, còn bị hoàng huynh bắt gian tại trận, bao nhiêu nhục nhã uất ức làm nàng ta không giữ nỗi bình tĩnh nữa.

Chát!

Một âm thanh lớn vang lên, Thường Hi ngã xuống sàn, chiếc áo lụa tơ tằm cũng rơi xuống. Nàng ta ôm má, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn người vừa xuống tay với mình: “Hoàng huynh…”

“Ai cho ngươi lá gan xúc phạm mẫu nghi thiên hạ? Thường Hi, có phải ngươi đã quen được nuông chiều nên quên hết phép tắc lễ tiết rồi không?”

“Muội không có! Muội thật sự không có mà!” Thường Hi liên tục lắc đầu, muốn bò về phía Tử Kì cầu xin nhưng bị hắn vô tình hất văng ra. Rồi hắn lại nhìn nam nhân ở phía sau, hỏi: “Là muội muội của trẫm thất lễ rồi. Nhưng Thục đế đây liệu có thể cho trẫm một lời giải thích không?”



“Trẫm thật sự không biết.” Lập Thành cười cợt nhã nhìn Di Nguyệt đứng cạnh Tử Kì. Chuyện hậu trạch này đúng ra là nữ nhân giải quyết, ấy thế mà Tử Kì lại đích thân ra mặt, nàng chỉ việc đứng xem. Ban đầu biết mình bị lừa hắn ta cũng khá hoảng, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân kia dung mạo không tồi, lại còn là công chúa tôn quý của nước Lạc, hắn ta không khỏi sinh chút lòng riêng. “Có một nha hoàn đưa cho trẫm lá thư này. Sau đó trẫm tới đây chờ, được một lúc thì công chúa điện hạ đây bước vào và cởi xiêm y, trẫm không ngăn nàng lại được.”

Hắn lấy trong ống tay áo ra một lá thư gấp tư. Nội dung bên trong chính xác là những gì mà Thường Hi đã ghi, nhưng lại thiếu đi phần tái bút ghi tên Di Nguyệt. Tử Kì chỉ cần nhìn sơ qua nét chữ là biết, hắn ném tờ giấy vào mặt Thường Hi, quát: “Đưa thư hẹn nam nhân ra nơi vắng vẻ tư tình. Thường Hi, ngươi còn gì để chối?”

Thường Hi nhìn tờ giầy, sợ hãi im lặng. Nàng ta biết bây giờ mình không nên nói thêm gì nữa, bởi nếu lộ ra cái bẫy này vốn dành cho hoàng hậu thì chuyện còn đáng sợ hơn gấp bội.

Di Nguyệt nhìn Lập Thành, trong lòng thầm khinh bỉ. Hắn biết rõ Thường Hi là bị hại, nhưng vẫn thêm thắt vào, thành công đổ hết mọi tội lỗi cho nàng ta. Nhìn vào, rõ ràng đây là nàng ta câu dẫn dụ dỗ hắn…

“Lạc đế đừng nóng. Nếu quý công chúa đây đã phải lòng trẫm, vậy trẫm cũng rất sẵn lòng đón nàng về cung.” Lập Thành vờ như rộng lượng, chắp tay với Tử Kì: “Không biết ý Lạc đế đây thế nào?”

“Là phúc phần của nàng ta rồi.” Tử Kì liếc mắt.

Nhưng Lập Thành lại nói tiếp: “Bất quá… trước khi làm lễ mà lại có chuyện xấu mặt này… Phượng vị… e là không thể.”

Thường Hi trừng mắt nhìn hắn ta. Vì cái gì chứ? Nàng ta mất thanh danh vì hắn, vốn còn tưởng gả đi cũng may mắn, thế nhưng lại không thể làm hoàng hậu? Tốt xấu gì nàng ta cũng là công chúa cao quý nhất Lạc quốc mà!

Ánh mắt nàng ta lại chuyển sang ca ca mình cầu cứu, nhưng lại bị đôi mắt của Tử Kì dọa sợ. Hắn đáp: “Đều theo ý ngươi đi… Đây là nàng ta tự chuốc lấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK