Di Nguyệt lắc đầu, đáp: “Không bằng, một chút cũng không bằng Dạ Tinh cung. Phụ hoàng, Nguyệt nhi không muốn vào đấy đâu. Phụ hoàng đừng giận.”
“Ngốc quá, sao phụ hoàng để con vào đấy được. Vậy phải hứa với phụ hoàng là không được chạy tới đó nữa, biết chưa?” Quang Thuận đế cưng chiều nựng hai gò má nàng.
“Nhưng mà phụ hoàng… nữ nhi cảm thấy Điệp quý nhân vô tội. Người nghĩ xem, hạ độc mẫu hậu không đem lại lợi ích gì cho nàng ta cả. Hơn nữa, A Hoa cũng chẳng có liên hệ nào với nàng ta. Người xem, có phải là có gì đó uẩn khúc không?”
“Con đó, cái đứa trẻ nghịch ngợm này!” Quang Thuận đế vờ nhăn mặt không vui: “Thế nào? Muốn trẫm giao lại chuyện này cho con điều tra sao?”
“Có thể ạ?” Mắt Di Nguyệt như sáng lên, háo hức chờ mong. Nếu có thể thì quá tốt rồi!
“Đương nhiên là có thể. Thế này đi, con là người tìm ra độc nên trẫm cho con điều tra lại thủ phạm, nhưng phải dắt theo người của trẫm, như thế mới đủ an toàn. Còn có, trẫm chỉ cho con một tuần trăng. Nếu vẫn không xong thì phải ngoan ngoãn không nghịch ngợm nữa, biết chưa?”
“Vâng, con biết rồi! Con bảo đảm sẽ làm thật tốt!” Di Nguyệt cười thật vui vẻ. Nhưng Lý hoàng hậu bên cạnh thì không như vậy. Mặc dù Di Nguyệt thông minh lanh lợi, nhưng nàng cũng chỉ mới là một hài tử năm tuổi, hơn nữa còn là nữ nhi, sao lại có thể tra án. Tối đêm đó, Lý hoàng hậu đem chuyện này nói lại cho Quang Thuận đế thì chỉ nhận lại nụ cười nhẹ nhàng hiếm hoi của bậc quân vương: “Cứ mặc cho nàng nghịch ngợm, trẫm tự khắc bảo đảm được an toàn cho nàng. Nhu nhi, Nguyệt nhi của chúng ta không phải đứa trẻ bình thường đâu. Nàng cứ cho con bé thử cho thỏa thích. Dẫu sao nàng còn có chỗ dựa là trẫm kia mà.”
“Thần thiếp hiểu rồi…”
Di Nguyệt hiên ngang dắt theo hai tên lính Kim ngô vệ đến Tĩnh Tư cung. Nơi này là nơi ở trước đây của Điệp quý nhân, giờ đang bị niêm phong. Hai tên lính mở khóa cho nàng vào. Mọi thứ bên trong dường như đều đã bị dọn dẹp hết rồi, nàng quay người hỏi: “Độc được tìm thấy ở đâu?”
Một tên lính cúi đầu, đưa ra một cái túi rút nhỏ cỡ bàn tay người lớn, đáp: “Bẩm công chúa, độc được đựng trong một chiếc túi có hình dạng tương tự thế này, đặt trong một hộp gỗ giấu dưới giường ạ.”
Dường như Quang Thuận đế sợ tiếp xúc trực tiếp với độc sẽ làm ảnh hưởng đến nàng nên mới cho may một cái túi giống như vậy, bên trong đựng một ít bột mì tượng trưng.
Di Nguyệt nhíu mày. Thất hồn tán này không chỉ tiếp xúc trực tiếp mà để lâu trong cơ thể cũng không tốt chút nào, đặc biệt ảnh hưởng tới việc sinh sản của nữ nhân. Giấu ở đâu không giấu, sao lại giấu dưới giường? Đây là điểm đáng ngờ thứ nhất.
“Chỉ ta xem.” Tên lính thưa vâng rồi dẫn nàng đến bên giường. Hắn xốc chăn đệm lên, để lộ phần giường gỗ. Nơi vốn để gối nằm có một miếng gỗ lạ có một khe rãnh nhỏ. Hắn đặt ngón tay vào khe rãnh, dùng sức miết và kéo miếng gỗ trượt ra, để lộ một khoảng trống bên trong, vừa đủ để đựng một ít đồ. Di Nguyệt nhìn ngăn tủ bên trong, tên lính ngăn lại: “Xin công chúa chớ lại gần. Vì một số lí do nên nơi này vẫn chưa được dọn dẹp, rất nguy hiểm.”
“Ừm.” Nàng đã tìm ra điểm đáng ngờ thứ hai rồi.
Thân là chủ tử trong cung, tuy địa vị không quá cao nhưng Điệp quý nhân cũng không phải đụng tay vào việc gì. Hôm qua nàng cũng để ý thấy móng tay nàng ta rất dài. Theo lẽ thường, trước là tiểu thư sau lại là cung phi, tay không chạm nước, móng tay nàng ta hẳn rất mềm, mỏng và yếu, không thể dùng tay để mở loại mật thất này mà không để lại dấu tích. Mặt gỗ của giường lại trơn bóng, chứng tỏ người mở nó ra không gặp khó khăn gì, có thể là giống tên lính vừa nãy. Thêm vào đó, bên trong mật thất lại bám rất nhiều bụi. Theo lí mà nói, một thứ bị cất giữ lâu ngày thì nơi mà vật đó đè lên phải sạch sẽ hơn những chỗ khác. Điều này chứng tỏ, cái túi chỉ vừa mới được đặt vào.
Nhưng cũng có thể kết luận là Điệp quý nhân vừa mới thay đổi chỗ để, vậy nàng cần một bằng chứng khác.
“Tới Tân giả khố.” Di Nguyệt nói.
Bởi vì chuyện điều tra này mà Quang Thuận đế cho phép nàng đi tới bất kì đâu. Nàng muốn tới Tân giả khố tìm nha hoàn đã phản bội Điệp quý nhân kia. Vì chủ tử bị tống vào lãnh cung nên tất cả nha hoàn trên dưới Tĩnh Tư cung đều trở về đây làm việc chân tay. Cũng nực cười thay, làm nhất đẳng nha hoàn chỉ việc bưng trà rót nước, hơn hẳn bao người không muốn, lại muốn về đây giặt giũ lau dọn.
Được lệnh, lập tức có người dẫn nàng ta đến trước mặt nàng. Đó là một cô nương trạc mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo cũng khá thanh tú, bên hông còn đeo một cái hầu bao tự thêu. Di Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi liền nhận ra vấn đề.