Một truyền mười, mười truyền trăm rồi lại thành ra một lời đồn khắp trong dân chúng. Nhiều người bất chấp mưa gió quỳ trước cổng thành cầu xin van nài Cửu công chúa ra tay cứu người.
“Công chúa, chúng ta quay lại thôi. Nếu để nước mưa thấm vào người thì sẽ dễ gây bệnh.” Xuân Thi che ô cho nàng đứng trên tường thành cao nhìn xuống dân chúng đang khẩn khoản cầu xin bên dưới. Một thân hồng y rực rỡ của nàng cũng không thể xoa dịu hay xóa nhòa sự ảm đạm của bầu trời, cũng như là sự ảm đạm sầu não trong dân chúng. Di Nguyệt thở dài, xoay người trở về. Nhưng nàng không về Dạ Tinh cung mà lại hướng về Dưỡng Tâm điện.
Qunag Thuận đế vừa thiết triều xong thì được tin nhi nữ bảo bối cầu kiến. Ông vui vẻ cho vào, còn cẩn thận ôm nàng vào ngực: “Con sao lại ướt thế này? Hử?”
“Phụ hoàng, nữ nhi muốn xin phụ hoàng một việc.” Di Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh trên đùi ông, đôi mắt tỏ vẻ quyết đoán.
“Làm sao?”
“Phụ hoàng, nữ nhi muốn xin lập một đàn cầu nắng, sau đó để nữ nhi quỳ ở đó cầu nắng.” Di Nguyệt nói. Thật ra nàng rất sợ Quang Thuận đế sẽ không đồng ý. Bởi nàng là nữ nhi bảo bối của ông, làm sao ông có thể để nàng chịu cực như vậy?
“Không được!” Quả nhiên là thế mà. “Như vậy rất cực khổ, chỉ cần lập đàn cầu nắng là được. Nguyệt nhi là bảo bối của trẫm, sao có thể làm thế?”
“Nhưng nữ nhi muốn giúp dân chúng. Phụ hoàng, xin phụ hoàng ân chuẩn.”
Di Nguyệt nài nỉ mãi, cuối cùng Quang Thuận đế cũng đành đồng ý. Ngay ngày hôm sau, mọi thứ được chuẩn bị rất tốt, nơi nàng quỳ còn được chuẩn bị sẵn một cái đệm bông. Ngoài một nha hoàn sẽ hầu hạ chăm sóc nàng, tất cả những người còn lại trên dưới Dạ Tinh cung đều phải quỳ hầu công chúa. Di Nguyệt không khỏi cười khổ, nhưng nàng cũng không thể làm khác được. Đó là yêu cầu mà Quang Thuận đế đưa ra.
Mà dường như trời cũng chiều lòng nàng. Đàn tế được lập vào buổi sáng, Di Nguyệt bắt đầu quỳ từ trưa thì tới chiều tối đã có tin mừng. Hạ Uyển hớt hải chạy từ bên ngoài vào, vui vẻ nói: “Công chúa, công chúa, mau đứng dậy đi! Bên ngoài… bên ngoài tạnh mưa rồi!”
“Thật sao?” Thật sự may mắn như vậy sao? Nàng còn tưởng mình phải quỳ thêm ít nhất vài ngày nữa. Nào ngờ đâu nhanh như thế trời đã tạnh mưa.
Di Nguyệt cúi rạp người lạy ba lạy trước bàn thờ hương khói nghi ngút, sau đó Hạ Uyển và Xuân Thi tới đỡ nàng đứng dậy. Lúc này, có tiếng truyền hoàng đế ngự giá. Quang Thuận đế vội vã chạy vào, bế nàng lên cười vui vẻ: “Đúng là tiểu phúc tinh của trẫm.”
“Phụ hoàng…” Di Nguyệt mỉm cười. Này vẫn là do vận khí của nàng tốt.
“Con làm tốt lắm. Chân có đau không? Trẫm gọi thái y.”
Di Nguyệt cũng không cản lại. Chân nàng thật sự bị đau một chút. Dẫu sao cơ thể này từ bé đến lớn đã quen được chiều chuộng, còn chưa từng chịu khổ lần nào.
- ----.-----
Chuyện Cửu công chúa chỉ mới quỳ một thời gian là trời liền dừng mưa rất nhanh đã lan truyền rộng rãi trong dân chúng, làm người ta càng tin chắc rằng nàng là tiên nữ giáng trần cứu giúp nước Vệ. Tin đồn này truyền tới Liễu Hòa cung đã làm Hiền phi tức chết. Nàng ta vẫn còn trong thời gian ở cử, nhưng lại tức giận đến vặn vẹo gương mặt.
“Ngươi nói gì? Nàng ta quỳ nửa ngày là trời ngừng mưa?”
“Vâng.” Nha hoàn thân cận trả lời. Hiền phi tức thời ném ly trà trên bàn xuống, làm nước trà nóng văng cả lên người A Kiều. Nàng ta cắn răng chịu đựng, cũng không dám hó hé gì. Tiếng ly vỡ làm Khởi An vừa mới ngủ được một chút giật mình, khóc toáng lên. Nhũ mẫu ở bên ngoài phải vội vàng chạy vào dỗ dành.
“Thực là ồn chết ta mà!” Hiền phi lầm bầm, nhưng vẫn dang tay bế nữ hài lên. Khởi An tuy khó dỗ nhưng thật sự rất dính mẫu thân, Hiền phi bế một lúc là nín ngay, cái mũi nhỏ nhắn vì khóc lóc mà ửng đỏ lên. “Nếu con là nam hài tử, nói không chừng đã được bệ hạ chú ý hơn một chút.”
Hiền phi thở dài nhưng cũng thừa biết đó chỉ là cái cớ mình tự tìm mà thôi. Hoàng tử thì đã sao? Dưới gối Quang Thuận đế đã có mười ba vị hoàng tử, số hoàng tử kể ra còn nhiều hơn số công chúa, có thêm một người nữa cũng chẳng thể thu hút được ánh mắt ông. Mà dù có là nam hài… cũng khó lòng tranh được hoàng vị. Bởi ngoài thái tử ra thì vẫn còn thập tam hoàng tử.
“An nhi ngoan, chỉ cần chờ thêm một lúc. Chỉ cần ca ca của con có được hoàng vị, con sẽ là công chúa được yêu chiều nhất.” Hiền phi lẩm bẩm. A Kiều ở một bên nghe thấy mà rùng mình. Nương nương đang nói gì vậy? Tam hoàng tử giành hoàng vị sao…?