“Vâng.” Đông Ca vâng lời xoay người. Trong một khoảnh khắc đó, kế hoạch của một người đã thành công. Một bóng người ẩn hiện sau thân cây to biến mất, lẫn vào trong hành cung.
“Tần thiếp tham kiến công chúa, thật mừng vì người không ngại thời gian để tới đây.” Trong cung thoang thoảng một mùi hương của lá thuốc.
“Không biết nương nương gọi ta tới là để…?” Nàng còn chưa dứt câu, Vĩnh tần bỗng lao về phía nàng. Hai tỳ nữ trong cung giữ lấy Hạ Uyển đè xuống đất, còn Vĩnh tần tới tới chỗ nàng. Bàn tay nàng ta bóp chặt lấy cổ nàng, đôi mắt trừng lớn nhưng lại vô hồn.
“Vĩnh tần… nương nương…” Di Nguyệt vùng vẫy giữ tay nàng ta lại, đôi mắt linh hoạt đảo sang tấm bình phong. Một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong đó. Trong lúc vùng vẫy, trâm cài tóc của nàng bị rơi ra.
Vĩnh tần đè nàng xuống, lấy trong tay áo ra một viên thuốc lạ, cố nhét vào trong miệng nàng. Di Nguyệt với tay, vung cái trâm lên.
Nàng từng học binh thư yếu lược, cũng biết những đường kiếm cơ bản. Ngay lúc Vĩnh tần nhét được viên thuốc vào miệng nàng cũng là lúc cây trâm được phóng đi. Nhưng mục tiêu của nó không phải là Vĩnh tần, mà là người đằng sau tấm bình phòng.
Một tiếng kêu thảm vang lên. Chiếc trâm sắc nhọn xuyên qua tấm bình phong, ghim trúng người đằng sau đó. Máu bắn lên tấm bình phong quý, tạo thành những vệt máu loang lổ. Tức thì, toàn cung điện bừng sáng, Kim Ngô vệ từ tứ phía xông vào, gươm kiếm sáng chói dưới ánh nến. Phụ hoàng và mẫu hậu cũng đi vào.
“Còn muốn trốn sao?” Di Nguyệt đứng dậy, chỉnh trang lại y phục. Vĩnh tần hành lễ rồi lui ra phía sau hoàng hậu. Bốn người tập trung nhìn vào tấm bình phong, chờ bóng người đằng sau đó xuất hiện. “Điệp quý nhân?”
“Ha! Thì ra ngươi đã biết. Là ta đánh giá thấp ngươi rồi.” Đằng sau tấm bình phong, Điệp quý nhân xuất hiện. Một bên bả vai nàng ta bị cây trâm của Di Nguyệt ghim vào, máu me bê bết. Nàng ta đứng sững ra đó, mặc cho quân lính vây quanh chĩa kiếm vào mình, cực kì bình thản.
Di Nguyệt nhìn nàng ta, không khỏi thở dài. Biết thế, năm xưa nàng đừng nên cứu nàng ta.
Ban đầu, Di Nguyệt thật sự nghi ngờ Vĩnh Tần cho tới khi Thập nhị hoàng tử tới tìm nàng. Y tỏ vẻ hối lỗi, sau đó còn quỳ xuống xin lỗi nàng. Ban đầu nàng không hiểu, y cũng không giải thích mà chỉ bảo nàng đừng lại gần thân mẫu của y, sau đó liền rời đi. Mãi đến cái hôm Vĩnh tần tới tìm nàng, nàng rốt cuộc cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau cái chết của Anh quý tần, một đêm muộn, Vĩnh tần tới tìm nàng. Sau khi hành lễ, nàng ta nói luôn: “Tần tiếp tới để nói với công chúa về thứ tà thuật đang xuất hiện trong cung.”
“Nương nương biết sao?” Di Nguyệt ngạc nhiên. Vĩnh tần cho nha hoàn của mình mang vào một ít đồ, nói: “Ngoại tổ mẫu của thần thiếp ở một châu nhỏ gần núi Cấm. Ở đó, các dân nữ trên núi có lưu truyền một loại tà thuật, gọi là Thôi hồn thuật. Để luyện loại bùa chú này, nữ nhân phải có đủ dã tâm, đồng thời phải có rất nhiều thời gian. Muốn yếm loại tà thuật này cũng có rất nhiều dạng, đặc biệt là qua thức ăn.”
Vĩnh tần lấy một cái bánh quế hoa bẻ đôi ra, bên trong có một chấm đỏ đáng ngờ. Sau đó, nàng ấy lại lấy ra một túi thơm, khi mở ra, bên trong có một mẫu giấy vàng gấp nhỏ.
“Lúc nhỏ, tần thiếp từng sống một thời gian ở đó, được ngoại tổ mẫu truyền dạy loại bùa chú này cũng như cách giải. Tuy Thôi hồn thuật có tác dụng chủ yếu lên nam nhân, làm nam nhân yêu say đắm không rời nhưng lại không thể hạ trực tiếp, mà phải thông qua vật dẫn. Vật dẫn chính là bị những thứ bùa chú thế này làm cho đầu óc không còn minh mẫn, chịu sự kiểm soát của đối phương rồi sau đó tử vong. Cái chết của Anh quý tần, chính xác với những gì mô tả lại.”
“Ý nương nương là… nàng ta chính là vật dẫn?” Di Nguyệt ngờ vực hỏi.
“Đúng vậy. Ngoài nàng ta ra, trong cung còn rất nhiều vật dẫn.” Vĩnh tần đáp. “Đều là những người nhận được vật này, sau một thời gian sẽ trở thành vật dẫn.”
“Vậy cái này từ đâu mà có?” Di Nguyệt hỏi.
“Bẩm công chúa, cái này là của Điệp quý nhân gửi qua.”
Di Nguyệt sững sờ trong giây lát, chúng nha hoàn nhìn nhau rồi như hiểu ra gì đó. Thảo nào… thảo nào thập nhị hoàng tử bảo nàng tránh xa thân mẫu của hắn ra.
Nhưng có gì chắc rằng thật sự là Điệp quý nhân chứ không phải là ai khác… hay nó có phải là vở kịch do Vĩnh tần dựng lên không? Di Nguyệt không dám chắc chắn điều gì cả. Nàng chỉ biết, nàng không thể dễ dàng tin tưởng.
“Tần thiếp biết chỉ nói suông thì rất khó có được lòng tin của công chúa. Vậy nên tần thiếp đặc biệt mang tới một người cho công chúa kiểm chứng.”