• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói của Di Nguyệt khiến Minh Viễn phải nghĩ ngợi nhiều. Song khi nhìn lại quyển sách trong tay nàng, hắn lại tự tìm ra một lí do hợp lí. Trong sách ghi lại rất nhiều giai thoại, hẳn là có việc kẻ bề dưới cắn kẻ bề trên nên làm tiểu cô nương thấy sợ. Song không phải lời của nàng là một lời khuyên sáo rỗng, sau vụ Hiền phi vừa rồi đã lôi ra được một số quan binh đứng về phía Tam hoàng tử, quả thực là nên kiểm tra lại một chút.

Ngày hôm sau, Thái tử lên đường ra trận. Mới sáng sớm trời còn se lạnh, Di Nguyệt mặc áo choàng lông thỏ, được Quang Thuận đế bế ra trận tiễn ca ca. Tới nơi, Quang Thuận đế thả nàng xuống để dặn dò quân tướng. Di Nguyệt mon men đi lại gần đám quân lính, xác nhận kẻ thù nguy hiểm nhất của ca ca – vị tướng quân thông đồng với Hiền phi, không có mặt trong quân doanh mới an lòng hơn một chút.

“Ca ca, nhớ cẩn thận, nhanh chóng thắng trận trở về với muội.” Di Nguyệt nói. Nàng là người lên tiếng dặn dò cuối cùng, lời nói của nàng cũng chính là lời từ biệt chính thức. Thái tử Tống Minh Viễn cúi lạy phụ mẫu, sau đó liền lên đường xuất chinh.

Đứng ở trên tưởng thành cao nhìn ca ca uy vũ cưỡi ngựa rời đi, Di Nguyệt lại sụt sùi khóc, nép sát vào lòng phụ hoàng đang bế nàng. Ca ca… liệu có bình an?





Thái tử đi được một tháng, Hoàng hậu lo lắng không yên, muốn xin lên một ngôi chùa thiêng trên núi để cầu bình an cho nhi tử. Quang Thuận đế tuy có chút không nỡ rời xa hoàng hậu, song vẫn đồng ý. Thập tam hoàng tử Tống Tịch Dương khi biết chuyện cũng muốn đi theo, được hoàng đế ân chuẩn đi cùng hoàng hậu. Và tất nhiên, khi Di Nguyệt biết chuyện này…

“Phụ hoàng ~ Nữ nhi cũng muốn đi, con cũng muốn đi cùng mẫu hậu và tiểu ca.” Di Nguyệt đi lại quanh người ông, nũng nịu ăn vạ. Đây là sự kiện đáng sợ thứ hai, nàng không có cách nào ngăn hai người kia đi được nên chỉ còn cách đi theo. Kéo thời gian, đi đường khác, nói không chừng sẽ có kết quả khác.

“Không được không được! Nguyệt nhi à, trên núi rất khổ cực, trẫm làm sao nỡ để con chịu cực khổ đây?” Quang Thuận đế đỡ trán. Hai mẫu tử hoàng hậu thì cũng thôi đi, nay ngay cả nữ nhi bảo bối, tiểu tâm can của ông cũng muốn bỏ ông đi chơi sao?

Hơn nữa, bên ngoài hoàng thành vốn dĩ đã khong có đủ điều kiện bằng trong cung cấm sơn son thếp vàng, hơn nữa nơi nàng muốn đến còn là một ngôi chùa ở tít trên núi cao, điều kiện khắc khổ. Ở chùa thì phải tuân theo quy tắc cửa chùa, chắc chắn không được ăn thịt. Ông sợ lên đó mấy ngày sẽ làm bảo bối của ông ốm đi. Hơn nữa, dù phòng ốc cho khách có chuẩn bị chu đáo thế nào cũng không thể so với trong cung được. Khí hậu trên núi cũng rất lạnh, rất dễ bị cảm.



Di Nguyệt từ nhỏ tới lớn được hoàng đế cưng sủng trong lòng bàn tay, cái ăn cái mặc không bao giờ thiếu, thậm chí còn từng được ngồi cùng bàn ăn, được hoàng đế đút cho ăn, sao có thể chịu được cái cực khổ kia?

“Nhưng nữ nhi cũng muốn đi, nữ nhi muốn đi cầu an cho ca ca, nữ nhi muốn đi cùng mẫu hậu.” Di Nguyệt lay lay tay Quang Thuận đế, phụng phịu giận dỗi.

“Không được! Con muốn cầu an, phụ hoàng có thể cho con ở trong cung cầu an, không thể ra ngoài.”

Dù Quang Thuận đế có là minh quân đi chăng nữa, ngoài kia vẫn có vô vàn những kẻ ghi thù với ông. Mà ông hầu như đều ở trong cung cấm, xung quanh là tầng tầng lớp lớp bảo vệ, dù cho có thù địch thế nào cũng không thể đột nhập vào ám sát ông được. Tuy nhiên, chúng có thể đặt mục tiêu lên Hoàng hậu và Di Nguyệt, những người được Quang Thuận đế cực kỳ sủng ái.

Trước nay họ đều ở chốn hậu cung, vốn không có quá nhiều nguy hiểm từ bên ngoài. Nhưng nếu để họ ra ngoài thì sự bảo vệ này sẽ giảm sút đáng kể. Hoàng hậu trước kia có từng học qua ít kiếm thuật, còn có thể tự bảo vệ bản thân. Còn Di Nguyệt thì sao đây? Ông không thể nào an tâm được.

Tuy lo lắng là thế, dưới sự nài nỉ của Di Nguyệt suốt mấy ngày trời, rốt cuộc ông cũng phải gật đầu, nhưng lại cho một lượng lớn kim ngô vệ theo sau bảo vệ, bày binh bố trận vô cùng hùng hổ.

“Phụ hoàng, thế này có quá nhiều rồi không ạ?” Di Nguyệt nắm tay Quang Thuận đế, chuẩn bị bước lên xe ngựa mà vẫn không yên. Nhiều thế này sẽ không dọa sợ mấy nhà sư trên kia chứ?

“Như vậy trẫm mới yên tâm được. Nguyệt nhi, không được nhẫn nại chịu khổ, không chịu nổi thì về cung với trẫm, biết chưa?” Quang Thuận đế ân cần dặn dò. Vì là chốn chùa thiêng, chỉ có Xuân Thi và Đông Ca đi theo hầu nàng, trước khi đi còn được đích thân Quang Thuận đế dặn dò vô cùng kĩ lưỡng.

Kể cũng phải, dẫu sao đây là lần đầu tiên Di Nguyệt rời xa Quang Thuận đế kể từ lúc nàng ra đời, khó trách người làm cha như Quang Thuận đế bồn chồn không yên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK