" Âu tổng hay là anh cùng Chí Minh về trước, tôi sẽ ở đây chăm sóc Mạn Yên có được không". Tần Tuyết Phi cũng lo lắng cho cô không kém anh, nhưng ba ngày qua, người bên cạnh cô chỉ có anh, anh cũng không cho ai ở lại.
" cô ấy tỉnh dậy không thấy tôi nhất định sẽ rất sợ, tôi không muốn cô ấy khi tỉnh dậy không thấy tôi, các người về đi".
" nhưng...".
" chúng ta về thôi". Cao Chí Minh cắt ngang lời Tần Tuyết Phi muốn nói, có nói thêm nữa Âu Cung Ngụy cũng không cho họ ở lại, nói thêm cũng chỉ làm mất thời gian của bọn họ, mặc dù hắn cũng rất lo lắng cho cô.
Cao Chí Minh cũng không để Tần Tuyết Phi nán lại, đưa tay kéo cô ra ngoài, hắn sẽ cho Âu Cung Ngụy thêm một cơ hội bên cạnh cô, nếu anh dám làm tổn thương cô thêm một lần nữa, hắn nhất định sẽ đưa cô đi đến một nơi, anh sẽ không bao giờ tìm thấy cô nữa.
" Cao Chí Minh, anh bỏ tay ra, anh làm gì vậy hả". Tần Tuyết Phi thực sự tức giận, Cố Mạn Yên là người duy nhất của cô, cô rất lo lắng cho cô ấy, hắn lấy quyền gì không cho cô ở lại chứ.
" đừng làm phiền bọn họ". Cao Chí Minh trái lại với vẻ giận dữ của Tần Tuyết Phi là vẻ mặt không chút cảm xúc.
" anh có thể về một mình". Tần Tuyết Phi tức giận bỏ mặc hắn đi trước.
Cao Chí Minh cũng nhanh bước đi theo, hắn biết Tần Tuyết Phi lo lắng cho cô, hắn cũng lo lắng không kém, nhưng hắn cũng không thể làm khác được.
~~~~~~*~~~~~~~
" Mạn Yên anh nhớ em".
" Mạn Yên em tỉnh rồi, để anh gọi bác sĩ". anh định đi tìm bác sĩ hỏi tại sao đến giờ cô vẫn chưa tỉnh, liền nhìn thấy cô từ từ mở mắt nhìn anh.
sau khi bác sĩ kiểm tra cho cô một lượt liền nhìn anh báo cáo kết quả.
" Âu Tổng, phu nhân bây giờ hiện không sao nữa, phu nhân nên ở lại thêm vài ngày tịnh dưỡng, để chúng tôi cũng có thể tiện theo dõi tình hình diễn biến sức khỏe của phu nhân".
" được". chỉ cần liên quan đến sức khỏe của cô, chuyện gì anh cũng có thể chấp nhận được.
" vậy phu nhân nghỉ ngơi, chúng tôi đi trước".
" Mạn Yên, anh thực sự rất lo cho em". Âu Cung Nghị bước đến bên cạnh cô, đưa tay nắm chặt bàn tay cô, anh muốn cảm nhận hơi ấm từ cô.
" anh, anh là ai?".
" Mạn Yên, anh là Âu Cung Ngụy, là chồng của em". Âu Cung Ngụy hoảng hốt nhìn cô, cô quên anh sao.
" anh thực sự là chồng của tôi sao". Cố Mạn Yên ánh mắt ngờ vực nhìn anh.
" để anh gọi bác sĩ kiểm tra lại cho em". Âu Cung Ngụy đi nhanh ra ngoài gọi bác sĩ, cô đang dọa anh sao.
bác sĩ sau khi nghe anh gọi liền gấp gáp tiến hành kiểm tra lại cho cô lần nữa, bọn họ đúng là sơ suất, phu nhân Âu tổng xảy ra chuyện gì, bọn họ nhất định sẽ chết rất khó coi.
"Âu tổng, do khối u nằm đè lên dây thần kinh trong đầu cô ấy, tuy đã được phẫu thuật thành công lấy ra, nhưng dây thần kinh vẫn còn tổn thương, khiến cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời, bây giờ chỉ cần đợi một thời gian nữa, các dây thần kinh hồi phục, cô ấy sẽ tự động nhớ lại".
" thực sự không sao?". Âu Cung Ngụy có chút nghi ngờ nhìn họ.
" thực sự không sao". bác sĩ kiểm tra cho cô trả lời chắc nịt.
" nhưng thời gian có thể khá lâu".
" chuyện đó không quan trọng, chỉ cần cô ấy không sao là được, các người ra ngoài đi".
nhận được lệnh của anh, bọn họ như nhận được một đặc xá miễn tội, tất cả đều nhanh chóng ra ngoài.