" sao anh không nói trước chứ". Tần Tuyết Phi không vui nhìn hắn.
" cậu ấy cũng không phải người nào lạ". Cao Chí Minh nhìn Tần Tuyết Phi nói.
Tần Tuyết Phi: " nhưng cũng phải chuẩn bị".
" không cần chuẩn bị". Cao Chí Minh lạnh nhạt lên tiếng, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
vẫn là Cố Mạn Yên hiểu biết, lên tiếng giản hòa, cô làm sao không biết Cao Chí Minh đang ghen chứ.
" Chí Minh nói như vậy chắc cậu cũng quen người đó, nên anh ấy mới để cậu thoải mái, nào vào trong đi".
" đúng đó, Mạn Yên đang có thai, em định để cô ấy đứng đó chung với em luôn sao".
Tần Tuyết Phi đưa mắt nhìn cô, đành bước vào trong, tay nắm lấy cô kéo theo.
" Từ Uy, là cậu sao, đến sao không nói với tôi". Tần Tuyết Phi nhìn thấy người khách hôm nay là ai, thái độ liền thay đổi chóng mặt, khiến cô cũng bất ngờ, thì ra anh ấy là bạn của Cao Chí Minh và Tần Tuyết Phi.
" chẳng phải muốn cho chị bất ngờ sao". Từ Uy trên môi kéo lên một nụ cười, cậu là em họ của Cao Chí Minh, nhỏ hơn Tần Tuyết Phi và cô hai tuổi.
" đứa trẻ này, thật biết cách nói chuyện".
" Mạn Yên, đây là em họ anh, Từ Uy, còn đây là bạn anh và tiểu Phi, Cố Mạn Yên". Cao Chí Minh lên tiếng giới thiệu hai người với nhau.
" là chị sao, chúng ta có duyên thật". Từ Uy cười tươi nhìn cô, khiến cô có chút không được tự nhiên nhìn cậu cười.
" hai người quen nhau sao". Tần Tuyết Phi ngạc nhiên nhìn cô hỏi.
" là lúc sáng tới vô tình giẫm lên chân cậu ấy".
" không sao không sao, người một nhà cả mà". Tần Tuyết Phi.
" đúng đúng, ăn cơm thôi, Mạn Yên, em ăn món này đi, anh đặc biệt nấu cho em".
" cảm ơn".
" tiểu Phi, món này em thích nhất, ăn nhiều vào".
" anh họ, còn món em thích đâu".
" không có".
" không phải chứ". Từ Uy đau khổ lên tiếng, từ lúc anh họ cậu theo đuổi Tần Tuyết Phi, cậu liền bị đá sang một bên, đúng là không công bằng mà.
" ăn cơm đi".
" được được".
~~~~~~~~*~~~~~~~~
" chị đi đâu, tôi đưa chị đi". Từ Uy lái xe đến bên cạnh cô rồi dừng lại.
" không cần đâu, tôi định đi dạo một lát". Cố Mạn Yên lên tiếng từ chối.
" vậy tôi đi cùng chị". Từ Uy đậu xe vào lề, sau đó chạy lại chỗ cô.
" cậu không định đi đâu đó sao".
" dù gì cũng không có ai đi chung, đi chung với chị cũng được". Từ Uy nheo mắt nhìn cô, ý cười đầy trong mắt.
cậu cũng đã nghe Cao Chí Minh nói chuyện của cô, cậu cũng không hiểu bản thân nghĩ gì, nhưng cậu thật sự rất vui, cậu rất thích cô, ngay từ lần đầu gặp đã thích cô, khi biết cô là mẹ đơn thân cậu càng vui hơn, như vậy cậu có thể ở bên cạnh, chăm sóc cô, yêu cô, còn có đứa con của cô, sau này nó sẽ gọi cậu bằng baba, nghĩ đến đó thôi đã khiến cậu rất mong đợi.
" cậu không có bạn ở đây sao".
" trước kia khi đến đây sẽ có anh họ đi cùng, nhưng bây giờ anh họ chỉ nghĩ đến chị Tuyết Phi, nên không quan tâm đến tôi nữa".
" đi với tôi sẽ rất nhàm chán". Cố Mạn Yên lên tiếng nhắc nhở, đi với cô đúng thật sẽ rất nhàm chán.
" Vậy để tôi tìm cái để nói với cô".
" sao không gọi tôi là chị, tôi lớn tuổi hơn cậu đó".
" không thích, tôi thích gọi cô là Mạn Yên hơn, dù gì cũng lớn hơn hai tuổi, cũng đâu có bao nhiêu".
" lý lẽ của cậu đó sao".
Cố Mạn Yên thực sự không thể nói lại cậu, cậu đúng là linh hoạt là, chuyện gì cũng nói được.
hai người vừa đi vừa tán gẫu, không hề biết rằng phía sau có một đôi mắt đang dõi theo hai người.
~~~~~~~*~~~~~~~~