" Hán Siêu, cậu điều tra giúp tôi, năm năm trước phu nhân của tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi muốn thật chi tiết, ai tham gia điều không được bỏ xót".
" vâng, tôi lập tức đi ngay". Hán Siêu làm việc rất hiệu quả, cũng rất nhanh chóng, cũng là người anh tin tưởng, nên mới giao cho nhiệm vụ lần này.
Hán Siêu bước ra ngoài không bao lâu liền có người không mời bước vào, không cần ngẩng đầu nhìn, anh cũng biết là ai, bởi chỗ của anh, người có thể tùy tiện ra vào cũng chỉ có cậu ta.
" không ngờ tôi đi không bao lâu ai kia liền có phu nhân". Trần Lưu tuy bận bịu nhưng xem ra tinh thần vẫn còn rất thoải mái.
" cậu lại muốn sang Mỹ sao". Âu Cung Ngụy tầm mắt không rời khỏi tài liệu, môi khẽ nhếch lên, tạo một đường cong hoàn mỹ.
" Âu Cung Ngụy, cậu lại có thể thường xuyên đều một giám đốc như tôi đi nơi khác, cậu thật không xem trọng nhân tài, lại lấy việc công trả thù việc tư".
" vậy nếu cậu không muốn đi, vậy ở lại đây giải quyết công việc hộ tôi cũng được". Âu Cung Ngụy đứng dậy, đi đến bên cạnh Trần Lưu, đưa tay vỗ mạnh lên vai cậu, để lại một câu nói rồi rời đi.
Trần Lưu phải ất ít nhất 2 phút mới phản ứng được với câu nói của Âu Cung Ngụy, nhưng lúc đó, anh đã đi khỏi phòng làm việc.
Trần Lưu đau đầu đưa mắt nhìn đóng tài liệu trên bàn làm việc của anh, Âu Cung Ngụy đã bao lâu không đến đây vậy.
Âu Cung Ngụy sau khi giao đóng công việc của mình cho Trần Lưu liền nhanh chóng lái xe trở về Âu Viên, tuy đã dặn dò người làm trong nhà khi cô tỉnh lại, có hỏi thì bọn họ sẽ báo cho cô biết, nhưng có điều anh vẫn không yên tâm.
Âu Cung Ngụy trở lại Âu Viên cũng đã là giờ trưa, người làm nhìn thấy anh thì cuối đầu chào hỏi.
Âu Cung Ngụy không để ý đến bọn họ, đảo mắt một vòng tìm kiếm, nhưng lại không thấy cô đâu.
" Phu nhân đâu".
" Thưa ông chủ, phu nhân vẫn còn trên phòng".
Âu Cung Ngụy biết được đáp án liền nhanh chóng đi lên phòng, tuy chỉ mới không gặp cô chưa đến nữa buổi, anh đã bắt đầu nhớ cô, vì vậy năm năm xa cô, chính là cực hình với anh.
Nhìn người phụ nữ của mình vì mình mà mệt mỏi như vậy, khiến anh có chút đau lòng, nhưng anh lại rất hạnh phúc, vì đêm qua cô đã là của anh, mãi mãi thuộc về anh.
Đưa tay chạm vào người cô, lay nhẹ cô dậy, đưa tay vòng qua eo ôm lấy cô.
" Bảo bối, tỉnh dậy ăn chút rồi ngủ tiếp". Anh thực sự không nỡ đánh thức cô dậy, nhưng để cô ngủ tiếp cô sẽ bị đói.
" Ưm, không muốn". Cố Mạn Yên như đứa trẻ rút đầu vào người anh, tìm một chỗ thoải mãi dựa vào, sau đó tiếp tục ngủ.
"Anh giúp em vệ sinh cá nhân". Âu Cung Ngụy mặc kệ phản ứng của cô, ôm cô nhẹ nhàng đứng lên hướng nhà vệ sinh đi tới.
Cố Mạn Yên có chút khó chịu, nhưng cũng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, cô vãn tiếp tục nhắm mắt ngủ.