• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

~~~~~~~~*~~~~~~~

" Tuyết Phi, nhìn cậu hôm nay sắc mặt không được tốt lắm, có chuyện gì nói mình nghe có được không ". từ khi cô xuất viện đến nay, đây là lần đầu tiên Tần Tuyết Phi đến tìm cô.

" Mạn Yên mình thực sự rất khổ ". Tần Tuyết Phi nghe cô hỏi thì không kiềm chế được nhào đến ôm chặt cô, bao nhiêu uất ức đều đem ra hết, cô ấy chỉ có một người bạn thân là cô, trước giờ đều là cô chia sẻ với cô ấy, bây giờ cũng không ngoại lệ.

Cố Mạn Yên để yên cho Tần Tuyết Phi ôm mình khóc, tuy bị mất trí nhớ, nhưng cảm giác cô đối với cô ấy rất rất quen thuộc.

sau khi Tần Tuyết Phi khóc hết nước mắt, khóc đến không thể khóc nữa mới buông cô ra, nhìn cô bạn của mình như vậy cô thực sự rất đau lòng.

" Tuyết Phi, bây giờ có thể nói mình nghe, cậu đã xảy ra chuyện gì không, cậu như vậy mình thực sự rất đau lòng ".

" hức, Mạn Yên, mình bị ép hôn với Chí Minh, anh ấy không đồng ý, nhưng mình thực sự rất thích anh ấy, mình không biết mình bắt đầu thích anh ấy từ lúc nào, nhưng khi anh ấy từ chối mình thực sự rất đau lòng ". sau đó Tần Tuyết Phi kể lại những chuyện trước kia cho cô nghe, bọn họ thân nhau như thế nào, tốt với nhau như thế nào, cô ấy chỉ không kể tại sao ngoài hai người họ tại sao còn có thêm Cao Chí Minh.

" Tuyết Phi, cậu đừng buồn nữa, mình đi nói chuyện với anh ta, sau đó khuyên anh ta có được không ". cô cũng không biết sẽ khuyên hắn như thế nào, cô chỉ muốn hắn biết cô ấy yêu hắn thôi.

" Mạn Yên vô ích thôi, anh ta đã có người trong lòng rồi, không thể thay đổi được đâu ".

" nhưng ích nhất phải để anh ta biết tình cảm của cậu ".

" Mạn Yên, mình muốn mình tự nói với anh ta ". Tần Tuyết Phi muốn chính miệng nói ra, chứ không phải một người khác, huống hồ, cô ấy cũng không muốn cô gặp lại hắn, để tránh xảy ra chuyện.

" được được, nhưng cậu nhớ, có chuyện gì phải nói cho mình biết, đừng giấu mình giữ trong lòng có được không ".

" được, mình hứa với cậu, còn bây giờ, mình có chuyện cần giải quyết, mình đi trước, hôm khác lại đến tìm cậu có được không ".

" ùm, hôm khác lại đến ". Cố Mạn Yên cũng không giữ cô ấy lại, cô biết cô ấy bây giờ có rất nhiều chuyện cần giải quyết, nhất là chuyện hôn sự của bản thân.

" cậu không cần tiễn mình đâu, mình về đây, tạm biệt ".

" được, cậu đi cẩn thận ".

Cố Mạn Yên nhìn cô khuất xa cánh cổng rồi mới quay người trở vào trong nhà, vào nhà bếp cầm theo một cốc sữa nóng đi thẳng lên lầu sang thư phòng tìm anh, hôm nay anh lại tiếp tục đem công việc về nhà làm, để có thể bên cạnh cô.

" chồng ". Cố Mạn Yên nhẹ nhàng mở cửa, sau đó đưa cái đầu nhỏ của mình vào trong quan sát, xem anh đang làm gì.

Âu Cung Ngụy ngước nhìn con thỏ nhỏ đang lấp ló kia không khỏi buồn cười, buông tài liệu trong tay xuống đứng lên đi về phía cô.

" tại sao không vào trong ". anh cưng chiều nhéo lên mũi cô một cái.

" em sợ làm phiền anh ". Cố Mạn Yên đưa ly sữa đến trước mặt anh, khuôn mặt có chút ngượng ngùng.

" đồ ngốc ". anh yêu thương cốc nhẹ lên đầu cô, sau đó đưa tay ôm cô đi vào trong, đi đến bàn làm việc ngồi xuống, sau đó đặt cô ngồi trên đùi mình, tay ôm chặt eo cô.

" chồng, như vậy làm sao làm việc được ". Cố Mạn Yên cựa quậy muốn rời khỏi người anh, liền bị tiếng nói của anh làm cho cô cứng người, không dám nhúc nhích.

" nếu em còn nhúc nhích, anh lập tức ăn em tại đây". Âu Cung Ngụy lên tiếng đe dọa cô, bên dưới của anh bây giờ rất khó chịu, nhưng phải cố gắng kiềm chế, chỉ sợ bản thân hù dọa cô sợ hãi mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK