Hai ngày sau, Từ Vân Ni cũng không thấy cậu.
Ngày thứ ba, thầy trưởng khối xông vào lớp tìm Thời Quyết nhưng không thấy.
“Em ấy vẫn chưa đến à?”
Ngô Hàng hỏi: “Thầy ơi, có chuyện gì gấp sao?”
Thầy nói: “Cuối tháng này có một buổi biểu diễn chủ đề ‘Tiến bước vào hành trình mới’, trường định ghi hình một bài hợp xướng, cần phải nói với em ấy, em ấy đâu?”
Ngô Hàng nói: “Thời Quyết xin nghỉ rồi ạ, dạo này cậu ấy bận lắm, không gặp được đâu thầy. Nếu gấp thì thầy gọi điện cho cậu ấy, nhưng cũng chưa chắc cậu ấy đã nghe.”
Thầy đáp lại: “Được rồi!”
Ngô Hàng tự tiến cử, cậu ta cười nói: “Thầy, đừng lúc nào cũng dùng cậu ấy, có khi lãnh đạo thành phố cũng chán rồi, thầy thấy em có được không?”
“Chắc chắn là được! Em cũng phải tham gia!”
Thầy nói với cả lớp: “Nào, mọi người yên lặng nào, lát nữa thầy sẽ chọn người, như thường lệ, nữ sinh cao trên 1m65 và nam sinh cao trên 1m75 chuẩn bị nhé!”
?
Đúng lúc ra chơi, Từ Vân Ni đang lấy nước nóng ở máy nước phía trước lớp. Cô nghe thầy trưởng khối nói thì xoay đầu lại.
Thầy nói xong liền vội vàng rời đi.
Từ Vân Ni quay đầu trở lại chỗ ngồi, cô vẫn còn băn khoăn. Ngô Hàng thấy vậy bèn nói: “Đừng nghĩ nữa, cậu chắc chắn phải tham gia.”
Từ Vân Ni nói: “Tôi không biết hát.”
Ngô Hàng nói: “Không sao, cậu chỉ cần hát nhép là được, có người biết hát dẫn dắt, hậu kỳ có thể chỉnh sửa, quan trọng là đội hình phải đẹp.”
Cậu ta nói rồi vung tay lên: “Một dàn người đẹp cao ráo! Hiệu trưởng của chúng ta thích kiểu nổi bật như vậy.”
Từ Vân Ni chuyển trường được một thời gian, dần dần cũng có giao tiếp với các bạn, sự phát triển này không thể thiếu công lao của Vương Thái Lâm. Từ khi giải quyết hiểu lầm với cậu ta và nhiều lần đi ăn cùng, Từ Vân Ni đã hòa nhập tốt hơn trong xã hội ở Hoa Đô.
“Ai sẽ dẫn dắt?”
Cô nhớ lại dáng vẻ thầy trưởng khối gấp rút tìm người lúc nãy.
“Là lớp trưởng sao?”
“Nhóm thanh nhạc, trường chúng ta có nhiều người biết hát lắm, Thời Quyết còn phải đứng trước dẫn dắt, máy quay sẽ quay cận mặt cậu ấy, cậu ấy phải biểu diễn.”
“Cậu ấy còn biết biểu diễn nữa á?”
“Cậu hỏi gì lạ thế, cậu ấy vốn học nhạc mà, chơi nhạc cụ rất giỏi, chỉ với nhạc cụ dây thì cậu ấy đã biết đến bốn năm loại rồi.”
Thực ra Từ Vân Ni có chút tò mò về các nhạc cụ dây, nhưng cuối cùng cô nhịn không hỏi, cảm thấy nếu hỏi tiếp sẽ không kết thúc được, cô chỉ nói: “Tôi cứ nghĩ cậu ấy học nhảy.”
“Không phải đâu.”
Ngô Hàng nói: “Chuyên ngành của cậu ấy là âm nhạc, nhảy múa là sở thích cá nhân thôi.”
Dù là âm nhạc hay nhảy múa, Từ Vân Ni đều không hiểu gì, có lẽ từ nhỏ cô đã thiếu tế bào nghệ thuật. Khi còn nhỏ, Lý Ân Dĩnh muốn bồi dưỡng thẩm mỹ nghệ thuật cho cô, bà thường xuyên đưa cô đi thưởng thức các buổi biểu diễn. Nhưng một lần trong buổi hòa nhạc đón giao thừa, Từ Vân Ni ngủ say mê mệt trong khán phòng lộng lẫy, nước miếng chảy ròng ròng, Lý Ân Dĩnh thấy xấu hổ nên giữa chừng đã dẫn cô về.
Khi họ ra khỏi rạp hát, Lý Ân Dĩnh kết luận rằng Từ Vân Ni cả đời này không có duyên với nghệ thuật.
Tạm thời mất liên lạc với Thời Quyết.
Mãi đến chiều thứ sáu sau khi tan học, cậu vẫn không có tin tức gì, như bốc hơi khỏi thế gian.
Trước đây khi hẹn ăn tối với Từ Vân Ni, vì cậu phải giúp Ngô Nguyệt Kỳ vào buổi trưa, tối lại thường xuyên bị Thôi Hạo gọi đi dạy thay, giờ giấc rất không ổn định, nên cậu đã hẹn ăn tối vào cuối tuần.
Chiều thứ bảy, Từ Vân Ni thử gửi một tin nhắn cho cậu, không thấy trả lời, sau đó cô gọi điện thoại nhưng không ai nghe máy.
Nói thế nào đây nhỉ?
Vẫn đi ăn chứ?
Tham khảo lời của Ngô Hàng, Từ Vân Ni ngồi trước bàn học suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy thay quần áo.
Dưới lầu, dì giúp việc Trương đang chuẩn bị nấu ăn, hôm nay Lý Ân Dĩnh và Triệu Bác Mãn đều có việc không ở nhà, Triệu Minh Lịch đang ở phòng khách mở hộp máy chơi game mới mua. Từ Vân Ni nói với dì Trương: “Dì, tối nay không cần làm phần của cháu, cháu đi ra ngoài ăn, cháu đã nói với mẹ rồi.”
Rồi cô lên đường một cách thoải mái, chỉ mang theo một chiếc điện thoại.
Từ Vân Ni đến tiệm mì thường xuyên lui tới.
Đúng giờ ăn, quán nhỏ gần như đầy khách. Từ Vân Ni đi thẳng đến cửa phòng bếp, Ngô Nguyệt Kỳ thấy có người đến, bà vừa cúi đầu tiếp tục làm việc vừa nói: “Ngồi vào bàn quét mã gọi món đi.”
“Cô ơi.” Từ Vân Ni nói.
Ngô Nguyệt Kỳ dừng lại, bà ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Là cháu.”
Từ Vân Ni hỏi: “Thời Quyết có ở đây không ạ?”
“Thời Quyết? Nó không có ở đây, cháu tìm nó à?”
Từ Vân Ni nói: “Đúng vậy ạ, chúng cháu hẹn tối nay ăn tối, nhưng cháu không liên lạc được với cậu ấy.”
“…Ăn tối? Hai cháu hẹn ăn tối?”
Ngô Nguyệt Kỳ càng nghe càng mơ hồ, bà và Từ Vân Ni nhìn nhau một lúc rồi đột nhiên hiểu ra: “…À, ăn tối, hiện tại chắc nó đang ở chỗ anh nó, mấy hôm nay nó đều ở đó.”
Ngô Nguyệt Kỳ đặt công việc xuống, bà rửa tay rồi đi lấy điện thoại: “Cháu đợi chút, để cô gọi điện cho nó.”
Bà gọi điện nhưng mãi không ai nghe máy: “Ôi, thằng bé này, sao lại không nghe điện thoại chứ…”
“Cô đừng lo lắng.”
Từ Vân Ni nói: “Cháu biết câu lạc bộ nhảy ở đâu, cháu sẽ đến đó.”
Ngô Nguyệt Kỳ áy náy nói: “Nó bận lên là như thế, không để ý đến ai, chắc nó quên mất rồi, xin lỗi cháu nhé.”
Từ Vân Ni nói: “Không sao đâu, cô cứ làm việc tiếp đi ạ.”
Từ Vân Ni rời khỏi quán mì, cô bắt taxi đến SD.
SD nằm ở khu thương mại của thành phố, đường phố phồn hoa và tắc nghẽn, đoạn đường cuối cùng tắc như lạp xưởng muốn nổ tung. Từ Vân Ni xuống xe trước, cô đi bộ theo chỉ dẫn của bản đồ.
Trước khi tìm thấy SD, cô gặp một chút bất ngờ.
Cô định đi đường tắt, rẽ vào con hẻm nhỏ. Nhưng khu vực này được xây dựng từ lâu, các con hẻm nhỏ chằng chịt. Từ Vân Ni đi lòng vòng giữa các con hẻm theo hướng đại khái của bản đồ. Hai bên đường đầy đồ đạc lộn xộn, cũng không có đèn đường, rất tối tăm. Cô đang đi thì điện thoại rung lên, cô lấy ra xem, là tin nhắn của Thời Quyết.
[Vừa rồi không xem điện thoại, tôi quên mất hôm nay là thứ bảy, tôi đang dạy.]
Cậu bận thật.
Thời Quyết nhanh chóng gửi thêm một tin nữa.
[Tôi khoảng bốn mươi phút nữa là xong, hay chuyển sang ngày mai?]
Từ Vân Ni trả lời cậu: [Cậu cứ dạy đi, xong rồi tính tiếp.]
Trong lúc gửi tin nhắn, cô nghe thấy có người nói chuyện bên cạnh.
“…Rốt cuộc có đến không?”
“Tôi đã hỏi rồi, nói là sắp đến, người đó giữa giờ dạy thường ra đây hút thuốc, đợi chút nữa.”
“Đợi lâu lắm rồi.”
Hai bên hẻm có vài cánh cửa, là cửa sau của các cửa hàng dọc phố, ba thanh niên đang hút thuốc và nói chuyện. Từ Vân Ni nghĩ họ là nhân viên ra ngoài nghỉ ngơi nên không để ý.
Từ Vân Ni nhớ lại cửa hàng tiện lợi vừa đi qua, cô định đến đó ngồi một chút.
Lúc này, có người đột nhiên nói: “Đến rồi! Đứng sang bên mau, nhanh tay nhanh chân lên.”
Từ Vân Ni đã quay đầu đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng bước chân chạy phía sau, có tiếng kéo lê.
Cô quay đầu lại nhìn.
Đầu hẻm ngược sáng, có chút khoảng cách, Từ Vân Ni thấy ba người đó lao về phía một người ở đầu hẻm.
…?
Từ Vân Ni cau mày, cô lập tức lấy điện thoại ra, vừa đi về phía đó vừa quay video. Mặc dù ánh sáng yếu nhưng điện thoại chất lượng rất tốt, qua ống kính phóng to và bổ sung ánh sáng, hình ảnh quay khá rõ.
Kết quả khi phóng to, cô đột nhiên thấy bóng dáng một người trong số đó.
Cô dừng chân, không dám tin, phóng to hơn nữa.
Chỉ dừng lại chừng một giây, cô lao thẳng tới, miệng hô: “Này! Các người đang làm gì đấy!”
Ba người kia trong nháy mắt đã bị đánh ngã một, đẩy ra một, còn một đang giằng co, ba người ra tay bất lợi đã hoảng loạn, lại nhận ra bị người khác phát hiện nên vội vã bỏ chạy ra khỏi hẻm.
“Đứng lại!”
Từ Vân Ni tăng tốc đuổi theo, khi cô sắp đến đầu hẻm, đột nhiên bị ai đó nắm lấy cổ tay.
Cú dừng bất ngờ khiến Từ Vân Ni giật mình, vai cô chấn động, tay bị xoay tròn chín mươi độ…
Cô gần như sắp va vào tường như bánh tráng nướng, người đó kéo cô lại, tay khác giữ chặt cánh tay cô, giữ rất vững vàng.
“Từ từ thôi.” Giọng nói vang lên trên đầu.
Từ Vân Ni cố gắng đứng vững, cô quay đầu nhìn lại, ba người kia đã chạy xa.
Cô còn muốn đuổi theo nhưng không thể nhúc nhích, lúc này mới nhận ra mình bị ai đó giữ lại, lực nắm như cái kìm.
“Người ta chạy mất rồi!” Cô nói.
“Chạy thì chạy, cậu đừng kích động.”
Thấy cô đứng vững, Thời Quyết thả tay ra.
Từ Vân Ni hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Họ là ai? Tại sao họ lại đánh cậu?”
Thời Quyết dường như không quên mục đích ban đầu đến đây, cậu lấy ra một điếu thuốc đặt lên miệng, sau đó châm lửa.
Cậu nhìn cô qua làn khói mỏng.
Từ Vân Ni ngửi thấy mùi thuốc lá, thần kinh hơi tê tê, có một khoảnh khắc khiến cô gần như quên rằng vừa xảy ra một vụ bạo lực.
Gió đêm thổi nhè nhẹ.
Thời Quyết nhìn vào trong hẻm, vẫn không hiểu lắm.
“Cậu từ đâu tới? Sao cậu luôn xuất hiện từ những chỗ kỳ lạ vậy?”
Từ Vân Ni giải thích: “Tôi từ trong đi ra, ngoài đường tắc quá nên tôi xuống xe đi bộ. À đúng rồi, đợi chút.”
Cô lấy điện thoại gửi video: “Tôi quay lại rồi, gửi cậu đấy, cậu xem đi.”
Điện thoại của Thời Quyết rung lên, cậu mở ra xem.
Video Từ Vân Ni gửi không dài, chỉ năm sáu giây, cậu xem đi xem lại.
Từ Vân Ni nói: “Tôi có thể làm chứng cho cậu, chúng ta báo cảnh sát ngay bây giờ đi.”
Thời Quyết không trả lời, cậu xem lại video.
Từ Vân Ni lại hỏi: “Cậu có bị thương không? Họ có đánh trúng cậu không?”
“Không để ý.”
Cậu thản nhiên nói: “Cậu kiểm tra nhé?”
Vẫn còn đùa được, xem ra không có gì nghiêm trọng.
Lúc này bình tĩnh lại, Từ Vân Ni nhớ lại những gì nghe được trong hẻm, cô nói: “Khi tôi đi từ trong ra đã thấy họ rồi, họ đang đợi cậu, có chuẩn bị trước, nói là đang đợi tin tức.”
Từ Vân Ni phân tích kỹ càng: “Có người biết cậu sẽ ra hút thuốc, còn biết thời gian và địa điểm, liệu người đó có phải đang ở trong studio…”
Cô chưa kịp nói hết thì Thời Quyết đã đưa điện thoại lại cho cô.
“Xóa đi.” Cậu nói.
Từ Vân Ni sững sờ.
“Gì cơ?”
“Video cậu quay, xóa đi.”
“Xóa sao?”
Từ Vân Ni chưa hiểu: “Sao lại phải xóa?”
“Quay tôi xấu quá.”
Cuộc sống đôi khi xuất hiện những khoảnh khắc kỳ diệu khiến suy nghĩ của bạn như rời khỏi trái đất.
“Không phải…”
Từ Vân Ni cố tìm lời, cô nhíu mày, mãi mới nghẹn ra một tiếng: “Cái gì?”
Cô rơi vào trạng thái tự nghi ngờ bản thân, có phải đầu óc cô chưa thông suốt không?
Cậu vẫn dựa vào tường, lặng lẽ hút thuốc.
Những viên gạch vỡ, góc tường mốc meo, đều mang dấu tích của thời gian xưa cũ.
Từ Vân Ni chậm rãi nhận ra, người này so với lần gặp trước rõ ràng gầy hơn, giọng cũng hơi khàn, toát lên vẻ mệt mỏi. Chỉ vài ngày không gặp, cậu ít nhất đã giảm 2 đến 2,5 kilogram, đường nét cằm và cổ càng rõ ràng hơn, người cũng trở nên sắc sảo hơn. Cậu tựa vào bức tường tối, làn da lộ ra giống như thủy ngân chảy xuống, tạo sự đối lập mạnh mẽ hơn.
Từ Vân Ni nói: “Đây là bằng chứng, đâu liên quan gì đến đẹp xấu chứ?”
Thời Quyết liếc mắt qua chỗ khác, như thể không thể giao tiếp với cô.
Từ Vân Ni bất lực, cô lấy điện thoại ra kiểm tra video và cố gắng suy nghĩ theo cách của lớp trưởng.
Có lẽ người đẹp thực sự khác người thường, thực sự có gánh nặng.
Khi cô đang nhìn điện thoại, ánh mắt Thời Quyết lại di chuyển về phía cô, nhìn nét nghiêm túc trên khuôn mặt cô, đôi môi mím chặt thành một đường mảnh, khóe miệng hơi cụp xuống vô tình tạo ra hai đường hõm nhạt.
Cuối cùng, Từ Vân Ni ngẩng đầu, cô nghiêm túc đề nghị: “Thế này nhé, tôi tìm người làm mờ mặt cậu, được không?”
Thời Quyết cười khẩy, hơi thuốc làm cậu bị sặc, cậu ho vài tiếng. Dù vậy nhưng Thời Quyết vẫn không ngừng cười, tiếng cười ngắn nối thành chuỗi, đôi mắt cười cong cong trong làn khói và những âm thanh rời rạc, thỉnh thoảng chạm vào ánh mắt cô.
Cứ như đang đóng phim vậy.
Từ Vân Ni nhìn cảnh trước mặt, cô nghĩ rằng, cảnh này, kiểu dáng này, không nghi ngờ gì nữa, cậu chính là nam chính.
Thế còn cô? Từ Vân Ni nghĩ tiếp, cô là ai nhỉ? Chắc không phải là nhân viên đoàn phim, vì cô hoàn toàn không biết kịch bản và diễn biến tiếp theo.
Thật khó đoán mà.