• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn gì khác không?”

Cũng có.

Từ Vân Ni nói: “Về nông sản, chỗ em nhiều nhất là mơ, còn có dưa mật, cây táo rồi sữa bò, phô mai các thứ.”

Thời Quyết hỏi: “Quy trình bán mấy thứ đó mất bao lâu?”

Từ Vân Ni đáp: “Nhanh lắm, lần trước Vương Thái Lâm đến, từ lúc tìm hiểu đến khi bắt đầu bán, tổng cộng cũng chỉ mất ba bốn ngày. Họ lại làm một mình, nếu anh đến, đội ngũ của Lạc Dương chắc chắn sẽ lo hết cho anh, anh chỉ cần ngồi trong phòng livestream khoảng hai tiếng nói vài câu là xong.”

“Vậy ngoài đồ ăn ra còn gì khác không?”

Cũng có.

Từ Vân Ni không biết ý định cụ thể của Thời Quyết, cô cầm sổ tay, từng cái một xác nhận với anh.

Cô nói, Thời Quyết ngồi bên cạnh nghe.

Khi nói đến một nhà máy dệt may trong khu phát triển của họ, Thời Quyết hỏi thêm vài câu.

Thời Quyết: “Có thương hiệu không?”

Từ Vân Ni: “Có, tên là ‘Đời Này Có Người’.”

“Hoạt động thế nào?”

“Thương hiệu à? Không tốt lắm, nhưng chất lượng sản xuất của nhà máy thì rất tốt.”

Ngừng một lát, Từ Vân Ni nghĩ đến điều gì đó, cô nói với Thời Quyết: “Nhưng, đây là một doanh nghiệp có câu chuyện đằng sau. Ông chủ của nhà máy này vốn là người làm công nghiệp sợi, còn nhà máy may này hoàn toàn là do ông ấy đầu tư để tạo việc làm cho người dân quê hương. Công nhân có hơn hai nghìn người, đều là những hộ khó khăn và người khuyết tật ở địa phương, sản phẩm không phức tạp nhưng nguyên liệu rất chắc chắn, bông đều do ông chủ thuê đất để trồng, đây cũng là doanh nghiệp được hỗ trợ trọng điểm ở chỗ chúng em.”

“Vậy nhà máy này có vẻ tốt hơn mấy cái mơ đó.” Thời Quyết xuống giường, lấy một điếu thuốc, anh suy nghĩ rồi nói, “Anh có thể thuyết phục công ty tổ chức một hoạt động lớn hơn.”

Từ Vân Ni nói: “Nhưng họ bán đồ nữ.”

“Đồ nữ càng tốt.” Thời Quyết nghĩ ngợi một lúc rồi nói với cô: “Em biết nhóm Reve không?”

“Biết, nhóm của Dao Dao.”

Từ Vân Ni cũng đã xem chương trình mà Thôi Dao tham gia ra mắt, chương trình này vừa mới kết thúc, sức hút vẫn đang ở đỉnh cao.

“Anh muốn mời họ đến à?”

“Thật lòng mà nói, nhóm này ngoài Dao Dao ra thì đều không nổi bật, khí chất không ổn, vì vậy tài nguyên thời trang rất kém, công ty cũng đang đau đầu. Bây giờ nhóm này lên không được mà xuống cũng chẳng xong, thay vì ngồi đó chờ tài nguyên thì chi bằng làm vài việc có ích.”

“Nếu họ đến, anh có đi cùng không?”

“Nếu có biểu diễn thì sẽ đi cùng, nhóm này về cơ bản là do anh sản xuất, bên đó có sân khấu biểu diễn không? Không cần quá lớn, đến lúc đó kết hợp tập dượt, biểu diễn và bán hàng, thời gian sẽ kéo dài rất lâu.”

Từ Vân Ni nói: “Sân khấu ngoài trời có được không? Rất đặc sắc, từng tổ chức lễ hội âm nhạc sa mạc.”

Thời Quyết có vẻ rất hứng thú.

“Ở đâu vậy?”

“Ở ngay gần khu phát triển của bọn em.” Từ Vân Ni nói, “Chiều nay anh có buổi chụp hình, ngày mai anh đi lúc nào?”

“Chắc là chiều.”

“Vậy kịp đấy, sáng mai em dẫn anh đi xem thực địa. Bên chỗ bọn em chắc chắn không có vấn đề, chủ yếu là Lạc Dương, em sợ Lạc Dương không muốn chịu lỗ để lấy tiếng.”

Thời Quyết đang hút thuốc thì dừng lại một chút, anh nhìn cô với vẻ khá nghi ngờ.

“Gì mà gọi là ‘chịu lỗ’?” Anh có vẻ như đang muốn nói “Em đừng có nói bậy”, rồi nói tiếp, “Sao có thể lỗ được, chắc chắn là có lời.”

Nghĩ đến gì đó, anh cười khẽ, lại nói: “Từ Vân Ni, từ khi anh vào công ty đến giờ, dự án duy nhất chỉ ra mà không vào là cái trang trại bò của em đấy.”

Từ Vân Ni: “…”

Thứ nhất, trang trại bò không phải của em.

Thứ hai, đó không phải là trang trại bò.

Từ Vân Ni nhìn Thời Quyết mặc áo choàng tắm trắng, anh ngồi trên ghế sofa hút thuốc, cô không nhịn được mà giơ tay ra hiệu.

Thời Quyết rất không hài lòng với động tác như vẫy mèo vẫy chó của cô.

“Sao vậy?”

“Lại đây, lớp trưởng.”

“Sao vậy?”

“Anh lại đây trước đã.”

Thời Quyết bước đến sau đó ngồi xuống cạnh giường. Từ Vân Ni giữ nguyên tư thế chống khuỷu tay, cô nằm úp sấp trên giường, ngẩng đầu nhìn anh.

Tâm tư Từ Vân Ni hỗn loạn.

Cô đã kể cho Thời Quyết nghe rất nhiều về cuộc sống của mình trong hai năm qua, hầu hết mọi thứ đều rõ ràng, nhưng cũng có vài điều khó nói, cô chưa từng kể với anh.

Chẳng hạn như, trong năm mà họ hoàn toàn mất liên lạc, có lần Từ Vân Ni không chịu nổi nỗi nhớ nhung, cô được Đỗ Gia giới thiệu mà tìm đến một thầy bói được cho là rất giỏi về bói toán tình duyên. Cô đã hỏi về số mệnh của mình và Thời Quyết. Thầy bói nói rất nhiều, tóm lại là chỉ cần kiên trì thì sẽ có hy vọng, nếu bỏ tiền ra mua một pháp khí thì hy vọng sẽ lớn hơn.

Từ Vân Ni nghe đến chuyện thu tiền thì mất hết hứng thú, thầy bói khuyên nhủ cô, tiền nên tiêu thì phải tiêu, người đàn ông này thuộc loại “vạn người có một”, tuyệt đối đừng bỏ lỡ.

Từ Vân Ni hỏi “vạn người có một” là như thế nào?

Thầy bói nói người đàn ông này số mệnh tốt, sẽ gặp vận may về tài lộc và quan chức, trước 25 tuổi là Thiên Quan (*), năm 25 tuổi chuyển sang Chính Quan (*), sau đó sẽ là đại vận 40 năm, có tiền tiêu không hết, chắc chắn là sẽ kết hôn, cô tuyệt đối đừng tiếc chút tiền nhỏ này.

Lúc đó Từ Vân Ni lẩm nhẩm ba lần câu “Mình là một người chủ nghĩa vô thần kiên định” trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn bỏ tiền ra.

Ngay khoảnh khắc trả tiền, cô thực sự nghĩ mình hết cứu rồi.

Từ Vân Ni thở dài, một tay ôm lấy eo Thời Quyết, mặt vùi vào chỗ sau lưng anh, hít sâu một hơi.

Thời Quyết không nói gì, chỉ hỏi: “Em rốt cuộc muốn làm gì?”

Hít hít thần tài ấy mà.

Ba giờ chiều, Thời Quyết có lịch chụp hình, anh nói tiện thể đi tìm Lý Tuyết Lâm để nói về chuyện này. Từ Vân Ni nói cô cũng nhân cơ hội này liên lạc với lãnh đạo và người phụ trách doanh nghiệp.

Đây thực sự là một ý tưởng hơi bất ngờ, thậm chí có phần hơi hoang đường, nhưng điều kỳ diệu là, khi hai người quyết định làm, không ai do dự chút nào, họ đều nghĩ rằng, chỉ cần thực hiện thì nhất định sẽ thành công.

Thời Quyết gặp Lý Tuyết Lâm liền bắt đầu nói về chuyện này, anh nói: “Chị xem này, thay vì hợp tác với mấy thương hiệu nửa vời chi bằng nghiêng về hướng công ích, hơn nữa trong nhóm lại có người của tỉnh, thế này càng dễ viết câu chuyện hơn. Giờ thời đại thay đổi rồi, thương hiệu lớn chưa chắc đã đắt khách, phần lớn người tiêu dùng không thể chi trả nổi, nâng cao giá trị chưa chắc giới trẻ lại không thích. Giờ nhạc của Reve không đủ để mở concert, nhưng đủ để làm một buổi biểu diễn live kiểu fan meeting, album đã làm được hơn một nửa rồi, tôi về sẽ sắp xếp lại cho họ, thêm vài bài mới, hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Lý Tuyết Lâm nghe anh thao thao bất tuyệt một hồi, chị ta hỏi một câu: “Cậu uống thuốc bổ hay sao thế?”

Thời Quyết cười nói: “Chị, chị nói với công ty đi, nếu có thể thì tôi sẽ về thu âm bài mới cho họ ngay.”

Đây thực sự là một ý tưởng, với nhóm như Reve, thời gian hoạt động có giới hạn, sau khi thành lập nhóm phải bắt đầu tìm cách kiếm tiền, hàng hóa thì phải bán, hoạt động từ thiện cũng cần làm, nếu có thể “nâng tầm giá trị” như Thời Quyết nói, cũng không phải là một phương pháp tồi.

Vấn đề chính là, họ không quen thuộc với công ty này, ngân sách thế nào, mục tiêu ra sao, đều không rõ ràng.

Buổi quay phim kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc, Thời Quyết theo tin nhắn Từ Vân Ni gửi, dẫn Lý Tuyết Lâm đến công ty “Đời Này Có Người” gặp trực tiếp Từ Vân Ni, ông chủ công ty và một lãnh đạo quận. Ông chủ họ Thường, khi nhận được tin báo đã lái xe hơn hai trăm cây số từ thành phố bên cạnh đến, lãnh đạo cũng nghe tin mà đến, mọi người cùng làm việc vào cuối tuần.

Lý Tuyết Lâm thấy tình hình như vậy thì vội liên lạc với bộ phận thương mại và pháp chế của Lạc Dương, cùng tham gia cuộc họp qua video.

Từ Vân Ni lấy ra tất cả các sản phẩm của thương hiệu độc lập của công ty, ông chủ Thường giới thiệu từng món một, lãnh đạo quận cũng nói về một số vấn đề hỗ trợ tuyên truyền. Họ nói chuyện suốt hơn hai tiếng đồng hồ, cơ bản đã xác định được ý định hợp tác.

Họ đi tách ra, Thời Quyết và Lý Tuyết Lâm về khách sạn, còn Từ Vân Ni đi tiễn lãnh đạo.

Trên đường đi, lãnh đạo nói: “Tiểu Từ, cô có nguồn lực như thế này sao không nói sớm?”

Từ Vân Ni đáp: “Chỉ là bạn học cũ thôi, gần đây anh ấy đến đây nên gặp mặt một lần, anh ấy nói công ty rất coi trọng hoạt động từ thiện của nghệ sĩ nên em chỉ giúp anh ấy liên hệ một chút.”

Lãnh đạo gật đầu, nói: “Lứa thanh niên trong khu này của chúng tôi, so với cô còn kém xa, đừng nói là chủ động làm việc, ngay cả khi bị roi đánh cũng không chịu động tay chân. Cô cứ tiếp tục làm như thế này, tiểu Từ, sau này nhất định sẽ thành công.”

Từ Vân Ni cười nói: “Cảm ơn lãnh đạo khen ngợi, vậy sau này nhờ lãnh đạo giúp đỡ em nhiều hơn.”

Ở phía bên kia, Lý Tuyết Lâm cũng đang trò chuyện với Thời Quyết trong xe.

“Cô bạn gái của cậu hoàn toàn khác so với tưởng tượng của tôi.”

Thời Quyết hỏi chị ta: “Chị tưởng tượng cô ấy thế nào?”

Lý Tuyết Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Khó nói lắm…”

Hôm nay, khi Lý Tuyết Lâm gặp Từ Vân Ni, Từ Vân Ni bắt tay chị ta, cô mở lời: “Chị Tuyết Lâm, cảm ơn chị đã quan tâm.”

Lý Tuyết Lâm bị ánh mắt ấy, giọng nói ấy bao phủ, cảm giác thiện cảm đột nhiên tăng cao, khi kết thúc, chị ta còn kết bạn WeChat với Từ Vân Ni.

Thời Quyết nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hút thuốc, anh tính toán thời gian rồi nói: “Tôi sẽ về thu vài bài hát mới cho Reve, album có thể hoàn thành, đến lúc đó sẽ cùng nhau bán.”

Lý Tuyết Lâm biết, Thời Quyết muốn làm hoạt động này chính là muốn đến đây gặp bạn gái nhiều hơn.

Lý Tuyết Lâm cũng không có ý phản đối, thời kỳ được chú ý nhiều nhất của anh đã qua rồi, bây giờ người bám vào chuyện này cũng không nhiều. Hơn nữa, Lý Tuyết Lâm rõ ràng cảm nhận được, Thời Quyết hứng thú trở lại, anh đã rất lâu rồi không có trạng thái háo hức như vậy.

Mỗi lần anh có trạng thái như thế này, bọn họ nhất định sẽ kiếm được một khoản lớn.

Giới âm nhạc đánh giá về YAXIAN, về mặt nghệ thuật thì khen chê không đồng nhất, nhưng về mặt thương mại thì chưa bao giờ có lời chê, dù là trước đây hay sau này.

Sau khi làm xong hết, đã hơn mười giờ tối.

Thời Quyết về phòng đặt đồ xuống, lập tức bắt đầu viết nhạc.

Đầu óc đã không hoạt động nhiều trong nửa năm qua, bỗng chốc bắt đầu suy nghĩ, anh không mang đàn, chỉ dùng phần mềm trong điện thoại để viết nhạc, càng viết càng nhập tâm.

Khi Từ Vân Ni trở về, Thời Quyết đã nằm sấp trên giường ngủ thiếp đi.

Điện thoại vẫn còn cầm trong tay, tay kia cầm một cây bút, sử dụng bút chì và giấy ghi chú của khách sạn, trên đó là những bản nháp viết nhạc nguệch ngoạc.

Cô rút điện thoại và tờ giấy nguệch ngoạc đó ra, lúc đầu còn nhẹ nhàng, sau đó thấy anh ngủ như chết cũng chẳng quan tâm nhiều, cô đẩy cả người anh nằm xuống gối. Thời Quyết cảm nhận được bị quấy rầy, trong giấc ngủ cũng nhíu mày khó chịu.

Từ Vân Ni đắp chăn cho anh, cô tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn bàn nhỏ trên bàn. Cô lấy máy tính ra bắt đầu làm nghiên cứu dữ liệu cho hoạt động.

Cô bận rộn mãi đến tận một giờ rưỡi sáng mới nằm xuống giường ngủ.

Vừa chui vào chăn, hơi ấm bao trùm cả cơ thể, Thời Quyết dường như theo bản năng dịch lại gần, Từ Vân Ni nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó, Từ Vân Ni đã mơ một giấc mơ.

Cô lại mơ thấy cảnh đi xem bói cùng Đỗ Giai lần trước, trong lúc thầy bói đang tính toán, Đỗ Giai bỗng biến thành Lý Ân Dĩnh, bản thân Từ Vân Ni cũng trở lại tuổi thơ.

Lý Ân Dĩnh nắm tay cô, nói với thầy bói: “Con bé này từ nhỏ không hay cười, khá nghiêm túc, tôi có hơi lo lắng.”

Thầy bói gọi Từ Vân Ni lại, tính toán một hồi lâu rồi nghiêm nghị nói: “Cô bé này bị sao Cô Thần (**) chiếu mệnh, tính cách cô độc.”

Lý Ân Dĩnh kinh hãi, nói: “Nhưng nó bình thường giao tiếp với bạn bè rất tốt mà.”

Thầy bói nói: “Cô Thần không phải là một sao xấu, chỉ là một xu hướng tính cách thôi, giỏi ở một mình, thích tự mình quyết định, cô phải chuẩn bị tinh thần đấy, sau này nó có thể sẽ đi rất xa cô.”

Lý Ân Dĩnh nghe mà hoảng hốt, lẩm bẩm từ “Cô Thần”, lại hỏi: “Điều này không ảnh hưởng đến hôn nhân của nó chứ?”

Thầy bói nói: “Đúng vậy, cô lo lắng rất đúng, ở các phương diện khác thì rất tốt, nhưng trong tình cảm lại rất cứng nhắc, không dễ dàng thay đổi, chuyện tình cảm của cô bé sẽ rất ít, rất có thể sẽ nhận định một người rồi không quay đầu lại, nếu gặp phải người xấu thì cả đời coi như xong! Cô muốn tránh những chuyện này thì phải cố gắng hơn một chút.”

Sau đó ông ta lại bắt đầu giới thiệu các dịch vụ của mình.

Từ Vân Ni tỉnh dậy giữa tiếng rao hàng không dứt của ông ta.

Ngủ không được bao nhiêu, nhưng không thể chống lại sự đúng giờ của đồng hồ sinh học.

Ánh sáng mờ nhạt chiếu qua rèm cửa, hai người họ không biết từ khi nào lại ngủ đối mặt nhau.

Từ Vân Ni nhìn vào đôi mắt của Thời Quyết, cô nghĩ thầm, may mà năm đó Lý Ân Dĩnh không bỏ tiền.

Nếu thầy bói là kẻ lừa đảo, họ sẽ bị thiệt hại tài sản.

Nếu thầy bói không phải là kẻ lừa đảo, thực sự đã thay đổi tính cách của cô thì càng tồi tệ hơn.

Cô nhìn một lúc, Thời Quyết bỗng nói với giọng khàn khàn: “Ngủ đi chứ…”

Từ Vân Ni khựng lại: “Anh nhắm mắt mà cũng biết em đang làm gì à?”

“Ừ…” Anh lẩm bẩm, “Đỉnh không?”

Cứ như những lời đối thoại đã lặp đi lặp lại hàng vạn lần trong ký ức.

Từ Vân Ni ngồi dậy, vỗ nhẹ lên lưng anh.

“Dậy đi, hôm nay còn có việc nữa.”

Cô lái xe chở Thời Quyết đến nơi mà trước đây đã từng tổ chức lễ hội âm nhạc sa mạc.

Trên đường đi, họ băng qua một nghĩa trang.

Giữa mênh mông bạt ngàn của vùng đất sa mạc cằn cỗi, có rất nhiều gò mộ nhô lên. Hôm nay thời tiết không mấy tốt đẹp, có một làn bụi mờ nhạt, gió thổi qua càng làm mọi thứ trở nên mù mịt, vô biên vô tận.

Từ Vân Ni chỉ tay về hướng khác rồi nói: “Phía dưới chỗ kia, có hàng nghìn ngôi mộ cổ.”

Thời Quyết nhìn theo, trên bãi Gobi bằng phẳng, chẳng có gì cả.

“Có bảo vệ, không thể khai thác.” Từ Vân Ni nói.

Thời Quyết hỏi về những gò mộ ở bên đường: “Đây cũng là mộ cổ à?”

“Hì.” Từ Vân Ni cười đáp, “Không phải, chỉ là những mộ phần thời hiện đại thôi.”

“Vẫn cho phép chôn cất thế này sao?”

“Một số ngôi mộ đã có từ khá lâu rồi.”

Từ Vân Ni nghĩ đến điều gì đó, nhắc đến một cái tên, một nhà văn rất nổi tiếng, “Ngôi mộ của bà ấy cũng ở đây, nhưng không ai biết chính xác nó ở đâu vì sợ sẽ trở thành điểm tham quan, làm phiền sự yên tĩnh ở khu vực này.”

Cô cười nhẹ, “Nhưng anh biết không, em biết đấy là ngôi mộ nào, người trông coi mộ cổ nói cho em biết mà.”

Thời Quyết nhìn ra xa, mặt trời vàng rực rỡ chiếu xuống đất vàng, chói mắt đến nỗi anh không thể mở mắt ra.

Họ đến địa điểm biểu diễn.

Đây là một công viên nhỏ được phát triển đặc biệt để thúc đẩy du lịch tại địa phương, có các hoạt động như trượt cát, cưỡi lạc đà và một khu cắm trại xa xỉ giữa sa mạc. Sân khấu của lễ hội âm nhạc trước đây vẫn được giữ lại.

Thời Quyết nhìn xung quanh rồi nói: “Nơi này không tệ nhỉ.”

Từ Vân Ni nói: “Người phụ trách sân khấu chắc là đã liên lạc với công ty của anh rồi.”

Thời Quyết dùng điện thoại chụp ảnh sân khấu, nhìn có vẻ đang suy nghĩ gì đó, như đang lên kế hoạch.

Từ Vân Ni không làm phiền, lặng lẽ chờ anh nghĩ xong, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ.

Thời Quyết có chuyến bay vào buổi chiều, anh mang theo túi ra ngoài, anh đã hẹn với Lý Tuyết Lâm là sẽ gặp nhau trực tiếp tại sân bay.

Sau khi xem xong, nhân viên đã chuẩn bị bữa trưa cho họ, hai người tìm một cái lều hướng ra sa mạc ngồi ăn.

Mặt trời treo cao, dù đã là tháng Chín nhưng vẫn nóng đến đổ mồ hôi.

Từ Vân Ni vừa ăn vừa thấy Thời Quyết cứ nhìn mãi về phía dãy núi cát xa xăm, dường như đang thẫn thờ.

Cô hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Thời Quyết đáp: “…Em nói xem, tại sao nhà văn đó lại chọn chôn y phục và di vật của mình ở đây?”

Từ Vân Ni: “Ai mà biết được, có lẽ cảm thấy an tâm chăng?”

Thời Quyết vẫn đăm chiêu nhìn về phía xa.

Từ Vân Ni ăn xong thì thu dọn đồ đạc, rồi đưa cho Thời Quyết xem điện thoại của mình.

Trên đó là hình ảnh một căn biệt thự nhỏ có sân vườn.

“Cái này là gì?” Thời Quyết hỏi.

Từ Vân Ni nói: “Căn nhà em đang nhắm đến.”

Thời Quyết vẫn nhìn vào bức ảnh: “Ở đâu?”

Từ Vân Ni: “Ở trung tâm thành phố, rất gần viện nghiên cứu, cảnh quan rất đẹp.” Cô nhìn anh, “Thời Quyết, em định thế này, cả hai ta cứ tiếp tục làm việc hiện tại. Nếu anh thật sự không thể tiếp tục công việc này như anh nói thì anh có thể đưa cô đến đây sống cùng. Ở đây sẽ không có ai làm phiền. Còn nếu anh vẫn tiếp tục được thì chúng ta cứ cố gắng thêm một thời gian nữa. Khi anh chắc chắn về việc phát triển bên đó, em sẽ tìm cơ hội thi chuyển sang luôn.”

“Ừ…” Thời Quyết có chút do dự.

“Không vội đâu, anh cứ từ từ suy nghĩ.”

Từ Vân Ni đứng lên sau đó bước ra ngoài, cô giơ cao hai tay, vươn vai một cái.

Thời Quyết nhìn cô đứng trong ánh sáng rực rỡ rồi nói: “…Vậy thì cứ tiếp tục làm thôi, đợi khi hợp đồng của anh hết hạn rồi tính tiếp.”

“Được.” Từ Vân Ni đáp lại một tiếng, dùng chân đá đá lớp cát vụn dưới đất.

Thời Quyết nói: “Từ Vân Ni, anh phải đi rồi.”

“Ừm.” Từ Vân Ni quay đầu lại, cô nhìn anh một lát, rồi cười nói: “Assalamu alaykum.”

Thời Quyết ngạc nhiên: “Gì cơ?”

Từ Vân Ni nói: “Trước đây em dạy người nước ngoài cách trồng cây mơ, một người nước ngoài đã dạy em câu này, có nghĩa là ‘Nguyện anh bình an’.”

Gió thổi từ sau ra trước, mái tóc cô tung bay, nụ cười khẽ trên khóe môi bị ánh sáng và cát che khuất.

Đây là lời chúc sâu sắc nhất của em dành cho anh, nguyện anh bình an.

Chỉ cần chúng ta bình an, mọi thứ khác đều có thể từ từ mà đến.

Thời Quyết nhìn cô, anh ngoắc tay ra hiệu.

Từ Vân Ni bước tới rồi cúi xuống, Thời Quyết dùng một tay ôm lấy sau gáy cô, ngẩng cao chiếc cổ thon dài và hôn cô.

Nụ hôn ấy nhẹ nhàng, thoang thoảng mùi hương, như đóa sen vừa nở.

Ở tận cùng của vũ trụ, họ sẽ sống trong những cồn cát.

Từ Vân Ni cảm thấy, hình như khóe mắt anh hơi ươn ướt.

Cô thực sự không thể kìm lòng mà lén nhìn anh. Anh nhắm mắt lại, viền mắt đỏ lên, làn da hơi khô, nhưng vẫn đẹp vô cùng, như một đóa hồng giữa sa mạc.

Cô không kiềm chế được nữa, nâng khuôn mặt anh lên và hôn anh thật sâu.

Trái tim con người luôn tìm kiếm sự bình yên.

Phải tìm một lối ra cho cảm xúc đã đổ vỡ, rồi thử xây dựng lại, quá trình này đối với Thời Quyết mà nói còn kéo dài hơn nhiều.

Từ nghi ngờ đến kiên định vững tin, anh đã mất hơn hai năm.

Chú thích:

(*) Thiên Quan: Còn gọi là “Thất Sát”, đại diện cho những yếu tố mang tính chất quyền lực mạnh mẽ nhưng không ổn định. Người có thiên quan trong mệnh thường gặp phải nhiều thử thách trong sự nghiệp hoặc cuộc sống, nhưng cũng có tiềm năng đạt được thành tựu lớn nếu vượt qua được các khó khăn này.

Chính quan: Tượng trưng cho quyền lực chính thống, sự nghiệp ổn định và sự thăng tiến trong các vị trí chính thức. Người có chính quan trong mệnh thường có con đường sự nghiệp rõ ràng, gặp nhiều may mắn trong việc thăng tiến và có danh vọng cao trong xã hội.
(**) Sao Cô Thần là một trong các sao thuộc Tử vi đẩu số trong phong thủy và tử vi Trung Hoa. Sao này thường được coi là biểu tượng của sự cô độc và ít có sự tương trợ từ người khác trong cuộc sống.

Người có sao Cô Thần trong mệnh thường có xu hướng cảm thấy cô đơn, khó hòa nhập với người khác, hoặc khó khăn trong việc kết nối tình cảm và xây dựng mối quan hệ thân mật. Tuy nhiên, sao này cũng biểu hiện tính độc lập mạnh mẽ, khả năng tự lập và tự trưởng thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK