Cậu chắc hẳn đã có sự thay đổi.
Bởi vì vừa trở về SD, Thôi Hạo chỉ nhìn cậu một cái liền đứng yên đó.
Thôi Hạo nhìn cậu một lúc, rồi thốt lên: “Cậu béo lên rồi phải không?”
Thời Quyết cười, sau đó đi vào phòng thay đồ để thay quần áo.
Tối hôm đó, sau khi kết thúc buổi học, cậu cùng Thôi Hạo đi ăn. Sau khi ăn xong, họ đi dạo bên ngoài, rồi một lần nữa đi đến cây cầu gần SD.
Hai anh em đứng đó hút thuốc.
Thôi Hạo vẫn nhìn cậu có gì đó không đúng, rồi anh ta nói: “Tâm trạng cậu có vẻ rất tốt đấy nhỉ.”
Thời Quyết nhìn về phía xa, một lát sau cậu mới bình thản nói: “Anh.”
“Hửm?”
“Gần đây tôi rất thuận lợi.”
Thôi Hạo giơ tay xin tha: “Đừng, thật đấy, đừng nói nữa, cậu có cảm thấy gì không? Lần trước cậu nói câu này xong, tôi đã bị chấn động rồi.”
Thời Quyết nghiêng người, cậu dựa vào lan can mà nhìn anh ta.
Thôi Hạo thấy dáng vẻ tiêu sái của cậu bèn hỏi: “Lần đi sáng tác này của cậu suôn sẻ thế à?”
“Hử?”
Thời Quyết bây giờ mới nhớ ra, cậu đã bảo với Thôi Hạo rằng mình ra ngoài để lấy mẫu sáng tác nhạc.
Cậu đã kể cho Thôi Hạo nghe sự thật.
“…Cái gì?!” Thôi Hạo nghe được nửa chừng, mắt trợn tròn, “Cậu bỏ rơi tôi để ra ngoài tán gái à! Khốn thật!” Anh ta giơ tay, chỉ chỉ trỏ trỏ điên cuồng, “Này, hồi tôi yêu đương bỏ việc, mấy người phản ứng thế nào? Giờ đến lượt cậu rồi phải không?”
Thời Quyết hỏi lại: “Anh bỏ việc tôi không đỡ cho anh à?”
Thôi Hạo hừ một tiếng, rồi tiếp tục hút thuốc.
“Được, yêu đi.” Anh ta phất tay, “Tiểu Từ đúng không, tốt lắm, Tiểu Từ là người tốt mà.”
Anh ta chợt nhận ra điều gì đó, ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: “Ngay từ khi ở bệnh viện tôi đã nhận ra rồi, không đúng, là từ lần cậu dẫn cô bé đến cửa hàng, tôi đã thấy không ổn rồi!”
“Không ổn thế nào?”
“Không nói rõ được, nhưng mà không ổn.” Thôi Hạo quả quyết, “Tôi nhìn ra được đấy!”
Thời Quyết liếc mắt một cái, anh hiểu cái gì cơ chứ.
Cậu lại nhìn về phía xa, nơi đường phố rực rỡ ánh đèn.
Thôi Hạo biết, Thời Quyết chắc chắn nghĩ anh ta đang nói bừa. Một chàng trai hai mươi tuổi, có chút tự cao tự đại, cảm thấy thế giới này chẳng ai thực sự hiểu được mình, Thời Quyết càng là như vậy.
Nhưng Thôi Hạo dù không thể diễn đạt rõ ràng bằng lời, nhưng trong lòng anh ta thực sự rất hiểu Thời Quyết.
Trong studio có một người như Thời Quyết, chắc chắn rất nhiều người đã bàn tán, Thôi Hạo không ít lần nghe thấy các thành viên trong cửa hàng bàn luận xem Thời Quyết thích kiểu phụ nữ nào. Có kẻ táo bạo còn hỏi thẳng cậu, nhưng Thời Quyết chỉ nói cậu thích mỹ nữ.
Điều đó quá chung chung, mọi người lại tự suy đoán, dựng lên những kiểu như “quý cô phong tình”, “nữ nghệ sĩ trong sáng”, “cô gái năng động”, “quý bà tri thức” và các hình tượng khác.
Thôi Hạo chưa từng tham gia vào những cuộc thảo luận đó, người khác hỏi anh ta về vấn đề này, anh ta luôn trả lời không biết, nhưng trong lòng lại luôn mơ hồ có cảm giác nào đó, chỉ là không thể diễn đạt được.
Cho đến ngày đó, khi Thời Quyết dẫn Từ Vân Ni vào cửa hàng, cảm giác của Thôi Hạo đột nhiên trở nên rõ ràng.
Nhiều người nói rằng Thời Quyết trong thâm tâm quá lạnh lùng, quá trưởng thành sớm.
Thôi Hạo trên cơ bản là nhìn Thời Quyết lớn lên từ nhỏ, biết cậu chắc chắn không phải là người ích kỷ, dù đôi khi cậu có thực sự kiêu ngạo và cố chấp, bướng bỉnh và kén chọn… Nhưng nói một cách cảm tính, sự xa cách và phòng bị của cậu cũng là vì xung quanh cậu luôn có những người đầy tham vọng.
Thời Quyết không được bố mẹ quan tâm nhiều, từ nhỏ cậu đã phải học cách tự bảo vệ mình.
Thôi Hạo luôn cảm thấy, những người trong studio đó bàn luận quá rườm rà, Thời Quyết thích cái gì thực sự không phức tạp như vậy, điều kiện đầu tiên là phải là một người tốt, một người mà trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng sẽ không làm tổn thương cậu với những lý do hoa mỹ. Trong thời đại mà sự điên cuồng được xem như niềm vui, và sự ích kỷ được coi là danh dự, chỉ điều này đã loại bỏ hơn một nửa số người rồi.
Sau đó, nếu người tốt đó, cô ấy có thể thông minh hơn cậu, trưởng thành hơn cậu, có thể đánh giá cao cậu, thậm chí còn hiểu cậu…
Thì cậu chắc chắn sẽ rất, rất thích.
Đó chính là cảm giác của Thôi Hạo khi gặp Từ Vân Ni.
“…Được.” Thôi Hạo ngẫm nghĩ một lát, lại đồng ý, “Được, tốt lắm, cậu cứ ở bên Tiểu Từ đi. Tôi thấy điều kiện gia đình cô bé cũng không tệ, cậu đã hỏi chưa? Bố mẹ cô bé làm gì?”
“Chưa hỏi.” Thời Quyết hoàn toàn không để tâm, “Họ làm gì thì sao? Chẳng lẽ lại không nhìn trúng tôi à?”
“Ồ, cậu đẹp thế à.”
Thời Quyết cười nhẹ, đối mặt với làn gió đêm từ xa thổi đến, sau đó đưa điếu thuốc vào miệng.
Lần này Thôi Hạo trở về, anh ta có một cảm giác rằng Thời Quyết dường như đã ổn định.
Đây là trạng thái rất hiếm thấy ở Thời Quyết.
Thời Quyết luôn giống như một con thuyền trôi dạt trên biển đêm, cậu có trái tim phiêu lưu, nhưng lại đầy lo ngại, giờ đây con thuyền này như đã có được cái neo ổn định, cũng như có một ngôi sao chỉ đường.
Thôi Hạo nói: “Người ta có điều kiện tốt, yêu cầu chắc chắn cũng cao đấy, cậu nhanh chóng kiếm tiền đi.”
“Anh nói có lý.” Điều này Thời Quyết rất đồng ý, cậu gẩy điếu thuốc, rồi chậm rãi nói, “Tôi nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
“Giàu sang đừng quên nhau nhé.”
“Ha, yên tâm, có phần của anh mà.”
“Còn ai nữa?”
“Mẹ tôi chứ ai.”
Những lời cậu nói nghe như nửa đùa nửa thật, nhưng lại mang theo một sự chắc chắn kỳ lạ. Trong mắt Thôi Hạo, nếu Thời Quyết thực sự quyết tâm kiếm tiền thì chẳng có lý do gì mà cậu không thành công.
Anh ta bỗng nhiên thốt ra một câu: “Thế thì thêm cả Noãn Nhi vào đi.”
Ai là Noãn Nhi chứ?
Thời Quyết ngờ vực nhìn qua, Thôi Hạo trợn mắt: “Sao nào, chỉ có cậu mới có bạn gái à?”
Thời Quyết cực kỳ cực kỳ không muốn, nhưng thấy Thôi Hạo như vậy, cuối cùng cậu đành miễn cưỡng nói: “Được thôi, đến lúc đó xem tình hình thế nào đã.”
Dưới ánh trăng mờ mịt, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi và một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, hai người chơi trò chơi của những đứa trẻ năm tuổi, xem ai sẽ gia nhập đội của mình, rồi cùng chia nhau chiếc vé số chưa có trong tay.
Nhưng hai người vẫn nói chuyện rất vui vẻ mà không mệt mỏi, họ đi xuống cầu, Thôi Hạo hỏi Thời Quyết, yêu đương với Từ Vân Ni cảm giác thế nào.
Thời Quyết không nói.
Họ quay trở lại SD, rồi lại sắp xếp lại những việc gần đây, sau đó Thời Quyết trở về nhà.
Tiệm mì đã đóng cửa, Ngô Nguyệt Kỳ đang nghỉ ngơi ở nhà.
Thời Quyết đã nói với Ngô Nguyệt Kỳ rằng cậu ra ngoài để học thêm môn chuyên ngành, Ngô Nguyệt Kỳ cũng không hỏi nhiều, cậu đã hứa với bà sẽ học lại để thi lại nên bà cũng không thèm lo cho cậu nữa.
Thời Quyết lại cảm thấy đói, Ngô Nguyệt Kỳ nấu cho cậu một bát mì. Thời Quyết hỏi bà một chút về các chi tiết khi làm món mì bò sốt cà chua, rồi hỏi bà về công việc của người giúp việc mà cậu tìm.
Trước đây Ngô Nguyệt Kỳ không chịu thuê người giúp việc, nhưng bị việc Thời Quyết không thi đại học làm cho sốc, sau đó Thời Quyết hứa với bà sẽ học lại, bà cũng nhượng bộ nhiều việc.
“Thật ra cũng không cần thiết.” Ngô Nguyệt Kỳ nói, “Cô ấy làm việc cũng không được nhanh nhẹn lắm.”
“Thế à?” Thời Quyết vừa ăn mì vừa nói, “Vậy để con lên mạng khiếu nại, trừ lương cô ta.”
“Ôi… không cần, làm khó người ta làm gì.”
“Vậy cứ tiếp tục dùng cô ta.”
Ngô Nguyệt Kỳ bĩu môi, không nói gì thêm.
Thời Quyết ăn xong mì rồi đi tắm, sau đó trở về phòng ngủ.
Cậu nằm trên chiếc giường quen thuộc, lấy điện thoại ra nhắn tin.
Khi máy bay hạ cánh, cậu đã báo bình an với Từ Vân Ni, sau đó cả hai đều bận rộn với công việc của mình.
Cậu hỏi cô đang làm gì.
Từ Vân Ni nói, cô đang sắp xếp lại những thứ đã mua.
Thời Quyết hỏi cô mua gì.
Từ Vân Ni nói buổi chiều không có tiết học, cô đã đi chợ nội thất, trong căn hộ có rất nhiều thứ còn thiếu nên cô tranh thủ có thời gian đi mua một ít.
Thời Quyết hỏi: “Sao em không đợi anh rồi cùng đi mua?”
Cô trả lời: “Anh đến thì chúng ta đi mua thêm lần nữa.”
Thời Quyết ngậm điếu thuốc, cậu tựa vào đầu giường, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ.
Thôi Hạo đã từng hỏi cậu: “Yêu Từ Vân Ni là cảm giác thế nào?”
Câu hỏi này, trong tương lai có thể được biến tấu thành: “Được Từ Vân Ni yêu là cảm giác thế nào?”
Cảm giác này phải dần dần cảm nhận, phần lớn thời gian, cô chỉ là một bạn gái bình thường. Vì yêu xa nên họ gặp nhau rất ít, nhưng tình cảm lại rất ổn định. Họ chủ yếu liên lạc qua điện thoại, đôi khi cả hai đều bận rộn, họ giống như tất cả các cặp đôi sinh viên khác, bật mic cùng nhau rồi mỗi người làm việc riêng.
Nhưng đôi khi, cô lại không hề bình thường.
Giống như vào cuối tháng mười một, khi cậu một lần nữa đến thành phố của cô. Khi cậu dùng chìa khóa mở cửa căn hộ, ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, cậu đứng sững lại.
Căn hộ đã hoàn toàn thay đổi.
Cách bố trí căn phòng trở nên giống hệt như phòng ngủ của cậu.
Vì trong căn hộ vốn dĩ có rất ít đồ đạc, nên việc cải tạo hoàn toàn trở nên dễ dàng.
Không chỉ là bố trí, thậm chí cả kiểu dáng của đồ nội thất cũng giống hệt với nhà cậu. Thời Quyết bước vào phòng, không dám chạm vào gì cả, cũng không dám đặt hành lý xuống. Quá kỳ quái, cậu cau mày, trong đầu tự hỏi, Từ Vân Ni đã từng đến nhà cậu chưa? Không thể nào. Cậu có từng gọi video với cô trong phòng mình không? Cũng không. Mỗi lần họ gọi video đều ở phòng tập SD, hoặc trong lớp học trống ở Hòa Đô.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhớ lại, từ rất lâu trước đây, khi họ lần đầu hẹn nhau đi ăn, lúc xếp hàng trước cửa nhà hàng lẩu, điện thoại của cậu rơi trước mặt cô, cô nhặt lên và nhìn thấy màn hình chờ của cậu.
Màn hình chờ của cậu là dạng động, không chỉ có một bức ảnh, chỉ là trong khoảnh khắc đó, tình cờ nó hiển thị đúng bức ảnh phòng ngủ.
Thời Quyết nổi da gà.
Cô còn thay cả giường, giống hệt với kiểu giường ở nhà cậu, nệm cũng mới, rõ ràng là hàng cao cấp, vẫn còn mùi thơm mới bóc tem. Bên cạnh tường có hai hàng móc treo quần áo mà cậu hay dùng nhất, cạnh giường còn đặt thêm một bàn làm việc.
Cô đã bỏ cái bàn cũ sứt mẻ đi, ghế từ quán bar cũng được trả lại, thay vào đó là một bộ bàn ghế ăn mới.
Có tiếng động phía sau, Thời Quyết giật mình quay lại, thấy Từ Vân Ni bước vào, cậu mới nhớ rằng mình đã hẹn giờ đến gặp cô.
Cuối tháng mười một, trời đã rất lạnh, cô mặc một chiếc áo khoác màu lạc đà, thắt dây lưng. Cô cầm một túi đồ uống nóng, sau đó đặt lên bếp.
Tiếng chìa khóa của cô leng keng, mang theo chút hơi lạnh mùa đông.
Cô nhìn cậu rồi mỉm cười hỏi: “Anh thích không?”
Cậu thích vô cùng.
Thời Quyết chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc đến thế về sự gợi cảm có phần lạnh lùng của Từ Vân Ni, cậu chịu không nổi nữa, vứt hành lý xuống rồi ôm chặt lấy cô.
Cô cũng ôm cậu, hơi thở dần dần trở nên gấp gáp trong lúc hai người thân mật.
“…Không ăn cơm trước sao?” Cô hỏi.
Cậu bế cô lên: “Ăn em trước cũng như nhau thôi.”
Cậu đặt cô lên chiếc giường quen thuộc, như mở một món quà, chỉ trong vài giây cậu đã cởi hết quần áo của cô.
Sau đó cậu đứng thẳng dậy, bắt đầu cởi đồ của mình.
Phòng chưa bật điều hòa, họ dùng chính nhiệt độ cơ thể của mình để làm ấm nhau trong cái lạnh.
Buổi tối, Thời Quyết muốn Từ Vân Ni ở lại qua đêm. Cô nói tối nay cô phải kiểm tra phòng, phải về sắp xếp, cuối tuần mới có thể đến ở với cậu.
Cô ngồi ở mép giường mặc quần áo, đang cài móc áo ngực thì cậu duỗi chân ra, chặn giữa lưng cô.
Từ Vân Ni cài mấy lần vẫn không được, cô quay đầu nhìn cậu.
Cậu cởi trần nằm trên giường, hút thuốc, bốn mắt nhìn nhau, cậu cười một cách lười biếng.
Từ Vân Ni nói: “Nếu em về trễ, việc sắp xếp sẽ chậm hơn.”
“Ồ.”
Nghe vậy, Thời Quyết ngồi dậy, kéo cô vào lòng bằng một tay, cậu cúi đầu nhìn cô.
“Em đang đe dọa anh à? Vậy thì cứ chậm thôi, anh xem có thể chậm đến mức nào.” Cậu ngậm điếu thuốc, bàn tay to đặt lên bụng cô.
“Ấy.” Tấm lưng mỏng của Từ Vân Ni hơi cong lại, cô xin tha, “Lớp trưởng, đừng trêu nữa mà.”
“Ai trêu em?” Cậu ôm cô vào lòng, “Em gọi anh là lớp trưởng, chẳng phải nên nghe lời anh sao?”
“Nghe, nghe anh cả.”
Đáng tiếc, chỉ là lời trót lưỡi đầu môi, cuối cùng Từ Vân Ni vẫn kịp thời về ký túc xá.
Thời Quyết tràn đầy năng lượng không có chỗ tiêu hao, giữa đêm lại đến LAPENA, cậu định lần này sẽ giải quyết chuyện diễn xuất trong vòng hai ngày.
Kết quả, sau khi đến quán, cậu nghe từ Vi Vi rằng Từ Vân Ni đã đi tìm La Khắc bàn bạc. Cô ta không nói cụ thể, có lẽ liên quan đến việc cập nhật đồ đạc trong nhà, nói chung là bây giờ cậu không còn bị bắt buộc phải diễn vào giờ cố định nữa.
Nhưng cậu vẫn có thể chọn diễn, thời gian do chính cậu quyết định.
“Bạn gái cậu biết cách thuyết phục đấy.” Vi Vi nói, “Cậu của tôi không dễ dàng thỏa hiệp đâu.”
Thời Quyết không nói gì.
Vi Vi lại nói: “Tháng trước cậu chỉ đến vài lần, nhiều người hỏi thăm cậu lắm. Cậu của tôi muốn bàn với cậu về việc diễn theo lịch cố định, sau đó cậu đi rồi, bạn gái cậu đến, bàn qua bàn lại, cuối cùng là để cậu tự quyết định. Bạn gái cậu nói, đôi khi cậu muốn diễn thì cậu cứ đến quán, không diễn thì ngồi chơi cũng được.”
Tối hôm đó, Thời Quyết không diễn, cậu chọn vài chai rượu ưa thích rồi mua đem về nhà.
… Có lẽ, cậu đã bắt đầu cảm thấy căn hộ lụp xụp phòng 709 đó là nhà của mình rồi.
Cậu nằm trên chiếc đệm mới toanh, chăn ga gối đều là đồ mới giặt sạch sẽ, vừa mới dùng một lần, còn vương chút mồ hôi của họ, mùi hương càng khiến người ta đắm chìm.
Cậu nhìn lên trần nhà, chợt nhận ra rằng ngay cả đèn cũng đã được thay mới.
Không còn là ánh sáng lạnh lẽo, mà là đèn bảo vệ mắt với ba chế độ sáng.
Thời Quyết dùng hai tay che mắt.
— Được Từ Vân Ni yêu, là cảm giác thế nào?
Cảm giác này cần phải dần dần trải nghiệm.
Nếu nhất thiết phải nén thời gian lại, thì có thể lấy ví dụ về bữa ăn đầu tiên mà họ từng hẹn.
Từ lúc tập trung tinh thần, kiểm soát nhịp độ, đến khi ý thức trở nên mơ hồ, cuối cùng là không cần phải dùng đến đầu óc nữa…
Đó là một quá trình dần dần chìm đắm.