• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tinh thần của Ngô Nguyệt Kỳ trông có vẻ không được tốt lắm.

Mặc dù trước đây bà vốn không phải là người nói nhiều, nhưng từ khi bệnh, bà càng trở nên im lặng hơn.

Bà tất nhiên nhận ra Từ Vân Ni, Thời Quyết đã nói với bà về chuyện họ đang hẹn hò.

Ngô Nguyệt Kỳ nói: “Sao cháu lại đến đây? Thời Quyết gọi cháu tới à? Ôi, không cần cháu phải lo đâu.” Vừa dứt câu, bà ho vài tiếng.

Từ Vân Ni rót cho bà nửa cốc nước ấm, cô nói: “Cô ơi uống chút nước đi ạ.”

Ngô Nguyệt Kỳ lắc đầu.

Từ Vân Ni biết nói chuyện khiến bà mệt nên cô để ly nước ấm bên cạnh bà.

Thuốc của Ngô Nguyệt Kỳ có thành phần giảm đau và giúp ngủ ngon, mấy ngày nay bà luôn trong trạng thái mơ màng, tỉnh dậy được một lát rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Từ Vân Ni đã ở lại bên cạnh bà suốt đêm. Nửa đêm ngủ, nhưng giấc ngủ trong bệnh viện rất nông, chỉ vài tiếng là cô lại tỉnh dậy.

Cô ngồi dậy, đầu tiên kiểm tra điện thoại, nhờ quan hệ xã hội khá tốt mà việc xin nghỉ của cô khá dễ dàng.

Cô nói với Chủ nhiệm Mã rằng người nhà cô cần về quê chăm sóc, Chủ nhiệm Mã đã nhanh chóng đồng ý.

Từ Vân Ni kéo một góc rèm ra, bên ngoài trắng xoá một màu.

Cô quay lại nhìn tình trạng của Ngô Nguyệt Kỳ, bà vẫn còn đang trong giấc ngủ không yên, lông mày hơi nhíu lại.

Từ Vân Ni khoác áo khoác vào rồi bước ra ngoài.

Vừa đi đến dưới tầng của toà nhà nội trú, điện thoại của cô rung lên, là Thời Quyết gọi đến.

“… Alo? Em dậy rồi à?” Anh hỏi.

“Vừa mới dậy, cô vẫn đang nghỉ ngơi.” Từ Vân Ni đứng ở cửa toà nhà nội trú, hít thở làn gió đông lạnh lẽo của buổi sớm và kể lại tình hình cho anh nghe, “… Phẫu thuật chắc chắn phải làm, em thấy cô cũng không hoàn toàn chống đối, em sẽ nói rõ với cô. Anh đừng quá lo lắng, bệnh này là bệnh lâu dài, không phải chuyện ngày một ngày hai, anh lo xong việc bên đó đi, chỗ này cứ để em lo…”

Cô nói được một nửa, đột nhiên cảm giác nửa khuôn mặt không cầm điện thoại của mình bị thứ gì đó ấm áp chạm vào.

Từ Vân Ni giật mình, quay đầu lại thì thấy đó là một hộp sữa dâu tây đã được hâm nóng.

Cô quay lại nhìn, thấy Thời Quyết đứng ngay sau lưng, thân hình cao lớn của anh che phủ cô hoàn toàn.

Anh mặc áo hoodie, đội mũ lên đầu, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác bóng chày dày ngắn. Ban đầu anh đeo khẩu trang đen, nhưng giờ đã kéo xuống cằm, chỉ vừa che đến môi dưới.

Dù bị che miệng, nhưng chỉ cần nhìn mắt cũng biết anh đang cười.

“Học từ em đấy, từ trên trời giáng xuống.” Anh nói khẽ.

Từ Vân Ni vừa định nói gì đó thì bên vai kia lại bị chạm nhẹ, cô quay lại thì thấy trước mặt có thêm một bông hoa hồng.

Thời Quyết hỏi cô: “Muốn cái nào?”

Đó là một buổi sáng lạnh lẽo sau đêm thiếu ngủ, màu sắc của bông hồng trên nền xám trắng trông thật quyến rũ và ma mị.

Bông hoa như một ngọn lửa, mang đến cảm giác ấm áp và mãnh liệt.

Ban đầu, Từ Vân Ni định hỏi tại sao anh lại mua hoa hồng khi đến bệnh viện. Nhưng rồi cô nhanh chóng nghĩ, ai nói bệnh viện thì không thể có hoa hồng? Ai bảo khi người ta lo lắng và phiền muộn thì không thể mua hoa hồng chứ?

Cô nhìn vào khuôn mặt của Thời Quyết.

Trong cái lạnh, gương mặt anh trông càng sắc nét hơn.

Thấy cô phản ứng chậm, Thời Quyết cầm bông hồng gõ nhẹ vào mặt cô, rất có nhịp điệu, anh gõ từng cái, từng cái một.

“Hỏi em đó, hỏi em đó, hỏi em đó…”

Từ Vân Ni nắm lấy cổ tay anh, nói: “Lấy hoa.”

Xung quanh có người qua lại, Từ Vân Ni cầm lấy bông hoa hồng rồi giơ tay kéo khẩu trang của anh lên một chút.

“Sao anh về nhanh thế?”

Họ đổi sang chỗ khác, ít người hơn. Thời Quyết nói: “Bên đó quay phim cũng gần xong rồi, anh tự về trước. Đợi lát nữa anh lên thăm một chút rồi phải đến công ty để hoãn mấy công việc mấy ngày tới, sau đó sẽ quay lại ngay.”

Từ Vân Ni đi cùng Thời Quyết lên lầu, Ngô Nguyệt Kỳ vẫn còn ngủ. Anh chỉ nhìn qua một chút rồi rời đi.

Từ Vân Ni ra ngoài ăn cơm, Ngô Nguyệt Kỳ có phần ăn sáng của bệnh viện, nhưng quá nhạt nhẽo, Từ Vân Ni sợ bà ăn không ngon miệng nên đã mua thêm phần khác từ ngoài.

Khi cô quay lại, Ngô Nguyệt Kỳ vẫn còn đang ngủ.

Đến hơn chín giờ bà mới tỉnh.

Lúc đó, Từ Vân Ni vừa mới từ nhà vệ sinh quay lại, Ngô Nguyệt Kỳ đang ngây người nhìn vào một điểm nào đó.

Từ Vân Ni nhìn theo ánh mắt bà, là một chai nước khoáng ở đầu giường, nước đã uống hết, cô đã đổ chút nước vào chai để cắm bông hồng mà Thời Quyết mang đến.

Từ Vân Ni bước đến hỏi: “Cô ơi, cô muốn ăn sáng không? Hay là đi vệ sinh trước ạ?”

“… Đó là của ai vậy?” Ngô Nguyệt Kỳ lẩm bẩm hỏi.

“Ý cô là hoa sao? Của Thời Quyết đấy ạ, anh ấy về rồi, lát nữa sẽ qua.”

Ngô Nguyệt Kỳ nhíu mày: “Không phải nó đang làm việc sao?”

Từ Vân Ni đáp: “Xong việc rồi, không bận đến mức đó đâu ạ.”

Ngô Nguyệt Kỳ vẫn nhìn chằm chằm vào bông hồng, nhìn được một lúc, không biết nghĩ tới điều gì, bà bỗng nhiên mỉm cười.

Từ Vân Ni hiếm khi thấy bà cười, cô liền hỏi: “Cô ơi, cô nghĩ gì mà cười vậy?”

Sau một lúc im lặng, Ngô Nguyệt Kỳ lên tiếng: “Bố nó cũng thích mua thứ này…”

Từ Vân Ni ngồi xuống bên giường, hỏi bà: “Bố của Thời Quyết ạ?”

“Ừ.”

“Thời Quyết có kể với cháu về bố của anh ấy.”

“Nó có kể à? Nó nói sao?”

“Anh ấy nói bố mình là người sống nhờ vào những cánh hoa.”

“Ha ha.” Ngô Nguyệt Kỳ nghe vậy, đột nhiên như bị chạm vào điểm hài hước nào đó, bà bật cười, “Ha ha ha.”

Bà cười đến mức đau ngực, liên tục đấm vào ngực mình. Từ Vân Ni chưa bao giờ thấy bà như vậy, cô vội vàng lại gần giúp bà nâng đầu giường lên một chút, rót cho bà ít nước ấm để bà bình tĩnh lại.

Ngô Nguyệt Kỳ hít một hơi sâu, tuy nhiên vẫn cười, bà nói: “Nó nói đúng, đúng quá đi, ký ức của nó về bố mình chắc chắn toàn là hoa.”

Thấy bà hiếm hoi lấy lại chút tinh thần, Từ Vân Ni tiếp tục gợi chuyện.

“Cô ơi, cô quen chú Thời từ lâu rồi phải không? Chú ấy thích mua hoa lắm à?”

“… Á Hiền sống trên tầng nhà cô, cô với anh ấy quen nhau từ nhỏ.” Ngô Nguyệt Kỳ nhìn vào bông hồng, bà nhớ lại, “Anh ấy thích mua hoa hồng, ngày nào cũng mua, nhà lúc nào cũng đầy hoa. Sau này đến tiền chữa bệnh cũng không còn, cơm ăn cũng thiếu, vậy mà anh ấy vẫn mua. Cô hỏi anh ấy sao không mua đồ ăn để bổ sung dinh dưỡng, anh ấy bảo mua hoa khiến anh ấy cảm thấy hạnh phúc hơn.”

Từ Vân Ni nhìn xuống lòng bàn tay mình, cô nói: “Chú Thời đúng là một người lãng mạn.”

Ngô Nguyệt Kỳ khẽ cười nhạt, bà nói: “Hồi còn nhỏ, anh ấy dành dụm tiền rất lâu, mời cô đi sở thú một lần, chỉ để ngắm một con công trắng, anh ấy bảo anh ấy chính là con công đó.”

Ngô Nguyệt Kỳ vừa nghĩ vừa lẩm bẩm: “Rõ ràng là một người tốt như vậy, sao lại có kết cục bi thảm đến thế?”

Từ Vân Ni nhìn vào lòng bàn tay mình, rồi cô nói: “Có lẽ, chú Thời là một người quá thuần khiết.”

“… Gì cơ?”

“Cô ơi, cô có biết có một số vi sinh vật, yêu cầu môi trường sống rất khắt khe, phải ở trong điều kiện gần như vô trùng mới tồn tại được không? Có lẽ thời đại này với chú Thời mà nói, vẫn còn quá nhiều vi khuẩn, chú ấy không thích nghi được, cũng chẳng phải lỗi của chú ấy.”

Ngô Nguyệt Kỳ không nói gì, dường như đang chìm vào suy nghĩ.

Thực ra, Từ Vân Ni cảm thấy, Ngô Nguyệt Kỳ rất ngưỡng mộ Thời Á Hiền, giống như cô đôi khi cũng ngưỡng mộ Thời Quyết vậy.

Hai người trò chuyện trong phòng, không để ý rằng cửa phòng bệnh vẫn đang mở.

Ngoài cửa, Thời Quyết đã từ công ty trở về, anh đứng dựa vào tường, vẫn mặc bộ đồ ban sáng, đội mũ và đeo khẩu trang. Người đi lại trong hành lang chỉ thấy đó là một chàng trai có dáng người cao ráo, chẳng ai nhận ra anh là ai.

Anh hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày, không biết đang nghĩ gì.

Trong phòng, Từ Vân Ni ngẩng lên nói: “Cô ơi, thật ra cháu cảm thấy, Thời Quyết cũng có hơi giống chú ấy.”

“Giống thế nào?”

“Giống như chú Thời, con công trắng kiêu hãnh đó. Cô không biết đâu, hồi trước anh ấy còn bảo muốn bỏ việc, theo cháu đi lang thang khắp nơi nữa đấy, cô có thấy đáng sợ không?”

Ngoài cửa, Thời Quyết nghe xong, đôi môi phía sau khẩu trang khẽ cong lên.

… Lang thang sao?

Ngô Nguyệt Kỳ nhíu mày: “Nó nói bậy bạ gì thế? Cháu không được đồng ý với nó, hai đứa đều phải đi làm, có việc làm mới có cuộc sống đảm bảo.”

“Vâng ạ, cô xem anh ấy thế đấy, sau này có con rồi, cô có yên tâm được không?”

Ngô Nguyệt Kỳ khựng lại, hơi nâng người lên.

“Hai đứa định có con rồi sao?”

“Trước đây bọn cháu có bàn qua.”

Thời Quyết đứng ngoài cửa nghe thấy, ánh mắt chợt lóe lên, anh nghiêng đầu nhìn sang hướng khác.

Ngô Nguyệt Kỳ hỏi: “Có phải là quá sớm không? Hai đứa còn trẻ mà.”

Từ Vân Ni đáp: “Sớm muộn gì cũng sẽ có thôi cô ạ, anh ấy sắp hết hợp đồng rồi, nếu anh ấy vẫn quyết định phát triển sự nghiệp ở đây thì con cũng sẽ qua. Nếu đã quyết định, mọi thứ sẽ nhanh lắm.”

Cô thấy Ngô Nguyệt Kỳ đã ngồi dậy, liền đem bữa sáng đã mua ra, cô nhẹ nhàng nói: “Cháu và Thời Quyết đều không có bố mẹ ruột ở bên cạnh nữa, chỉ còn mình cô là người thân thôi, dù thế nào thì cô cũng phải giữ gìn sức khỏe.”

Ngoài cửa, Thời Quyết ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào một chấm đen nhỏ trên tường đối diện, một lúc lâu cũng không phân biệt được đó là gì.

Một lát sau, anh đứng thẳng người, chỉnh lại biểu cảm, tạo dáng vẻ thoải mái rồi bước vào phòng.

Hôm đó, cuối cùng họ cũng quyết định được phương án điều trị cho Ngô Nguyệt Kỳ.

Buổi tối, Ngô Nguyệt Kỳ kiên quyết không để họ ở lại qua đêm, bà bảo Thời Quyết gọi lại hộ lỹ trước đây.

Họ quay về nhà.

Nhà của Thời Quyết, căn nhà nhỏ phía sau quán mì.

Ngôi nhà này trước đây là nơi Ngô Nguyệt Kỳ ở, được bà dọn dẹp rất sạch sẽ.

Thời Quyết dùng rau và trứng còn lại trong tủ lạnh làm hai bát mì cho bữa tối.

Họ qua đêm trong phòng ngủ của Thời Quyết. Sau khi tắm xong, Thời Quyết ôm Từ Vân Ni trên giường.

Từ Vân Ni hỏi: “Anh không mệt sao?” Ngồi trên máy bay hơn chục tiếng, còn đủ sức làm chuyện này à?

Thời Quyết rất muốn nói, chẳng phải em nói chúng ta đang chuẩn bị có con sao? Nhưng nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Từ Vân Ni, cuối cùng anh cũng không thốt nên lời. Anh chỉ ôm cô, nằm trên chiếc giường nhỏ nói chuyện phiếm.

Từ Vân Ni nằm trong vòng tay của Thời Quyết, anh rít một điếu thuốc, chỉ để lại chiếc đèn bàn mờ ảo trong phòng. Căn phòng trông thật quen thuộc, như thể họ đã sống chung suốt bốn năm rồi.

Họ trò chuyện rất nhiều, bao gồm ca phẫu thuật của Ngô Nguyệt Kỳ và những kế hoạch điều trị sau đó, cũng như công việc của cả hai. Thời Quyết kể cho Từ Vân Ni nghe những chuyện thị phi trong giới, anh còn nói về công việc của mình. Anh bảo anh không định gia hạn hợp đồng, nhưng sẽ tiếp tục hợp tác với Lạc Dương, ký hợp đồng sản xuất. Dự án hiện tại rất thuận lợi, chỉ còn hai tháng nữa là anh có thể chấm dứt hợp đồng và sau đó thành lập studio riêng, tiếp tục chuẩn bị cho buổi hòa nhạc.

Đó là kế hoạch của anh cho cả năm nay.

Từ Vân Ni chỉ ậm ừ một tiếng.

Họ còn nói về chuyện của Thôi Hạo và Ngụy Thiên Văn. Thời Quyết kể lại một câu chuyện cũ, từ rất lâu rồi, khi Thôi Hạo mới 17, 18 tuổi, anh ta cũng từng lăn lộn trong giới một thời gian. Lúc đó, Ngụy Thiên Văn là người quản lý của anh ta. Ngoài Thôi Hạo, Ngụy Thiên Văn còn quản lý bốn, năm nghệ sĩ khác, so với họ, Thôi Hạo không phải là người có điều kiện tốt nhất, nhưng vì cả hai là đồng hương, cùng bước ra từ một thị trấn nhỏ nên Ngụy Thiên Văn luôn quan tâm đặc biệt đến anh ta.

Thời đó, giới giải trí rất phức tạp, không kể nam hay nữ nghệ sĩ, đều thường xuyên phải ra ngoài chơi cùng các ông chủ. Có một lần, họ ra ngoài và gặp rắc rối với một người, người đó không chơi nghệ sĩ mà lại chọn chơi người quản lý. Họ ép Ngụy Thiên Văn uống rượu, dù chị đã nôn ra vẫn không tha. Cuối cùng, chị tức giận, ông chủ đã tát chị một cái, ông ta còn nói: “Cô có biết tôi ghét nhất câu gì không? Đó là: Được mặt mà không biết điều.”

Ông chủ đó rất có thế lực ở địa phương, thế giới đen trắng đều nể. Sau một trận đòn, không ai dám động vào.

Chỉ có Thôi Hạo đứng ra.

Dù xung quanh ông chủ có rất nhiều người, nhưng không ai dám manh động khi lưỡi dao đã kề cổ ông ta.

Ông chủ hỏi anh ta có biết mình là ai không.

Thôi Hạo đáp: “Không biết, nhưng ông có biết tôi ngộ ra điều gì sau bao năm sống trên đời không?”

Ông chủ không nói gì.

Thôi Hạo công bố đáp án: “Mạng người chỉ có một.”

Kết quả là, đêm đó, Thôi Hạo thật sự đưa Ngụy Thiên Văn ra khỏi đó mà không bị một vết thương nào.

“Đây là do anh của anh kể lại, nhưng anh nghĩ anh ấy thổi phồng rồi, làm gì có chuyện không bị thương chứ? Trên cánh tay anh ấy có hai vết sẹo dài, một vết suýt cắt đứt gân tay, anh ấy xăm kín cánh tay để che đi những vết sẹo đó.” Thời Quyết cười nói, “Thật ra bây giờ nếu bảo anh ấy liều mạng cứu chị Văn chắc chắn anh ấy vẫn sẽ làm. Anh ấy là loại người như vậy. Nhưng nếu bảo anh ấy yêu đương hay kết hôn với Ngụy Thiên Văn thì chắc chắn là khó mà thành. Anh trai anh đầu óc thẳng tưng, chỉ tin vào tiếng sét ái tình. Dù có đến tám mươi tuổi, anh ấy vẫn tin vào điều đó.”

Từ Vân Ni nhớ lại cảnh Thôi Hạo lén nhìn bài giúp Ngụy Thiên Văn ban ngày, không nói gì.

Thời gian càng trôi về khuya, Thời Quyết nói lảm nhảm không ngừng.

Anh nói một hồi rồi phát hiện không có ai trả lời, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Từ Vân Ni đã ngủ say. Anh ngắm nhìn dáng vẻ gầy gò và gương mặt dịu dàng của cô, nhìn một lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Từ Vân Ni ngủ rất say, đến sáng mới tỉnh dậy. Cô dọn dẹp xong xuôi nhưng Thời Quyết vẫn chưa tỉnh. Cô hôn nhẹ lên má anh rồi tự mình rời đi.

Sau cuộc trò chuyện tối qua, Từ Vân Ni chỉ nhớ hai điều: Một là Thời Quyết quả quyết rằng Thôi Hạo và Ngụy Thiên Văn sẽ không có kết quả; hai là anh bảo công việc của anh dạo này rất thuận lợi, chỉ còn hai tháng nữa là sẽ chấm dứt hợp đồng và thành lập studio riêng.

Sau này nhìn lại, không có điều gì đúng cả.

Từ Vân Ni xin nghỉ phép ba ngày, cộng thêm một cuối tuần, tổng cộng là năm ngày. Nhưng hai ngày cuối cùng, cô không đến bệnh viện mà thay vào đó, đi gặp gỡ những đơn vị mà cô đã liên hệ trước.

Trong số đó, có nơi là nhờ mối quan hệ của Lý Ân Dĩnh, có nơi là của Triệu Bác Mãn, thậm chí còn có nơi là của Từ Chí Khôn.

Tìm những người này rất mất thời gian và tốn công sức. Từ Vân Ni kiên nhẫn hỏi han tỉ mỉ từng chi tiết, có người chỉ nói chuyện qua loa, có người thì lải nhải hàng đống thứ vô ích, có người thẳng thừng từ chối gặp cô.

Cuối cùng, một người bạn cũ của Từ Chí Khôn đã giúp đỡ cô.

Tối hôm đó, Từ Vân Ni uống rượu cùng người chú này đến mức suýt xuất huyết dạ dày. Người chú nắm lấy vai cô, nói: “Cháu thật giống hết bố mình. Đội trưởng Từ đã giúp đỡ chú rất nhiều. Con gái anh ấy cũng là con gái chú, chú chắc chắn sẽ giúp cháu.”

Khi Từ Vân Ni rời khỏi nhà người chú ấy, trời đã rất khuya.

Bụng cô cồn cào, đau rát.

Cô nhìn lên bầu trời, những đám mây nhẹ nhàng che khuất mặt trăng.

Khó khăn ư? Vẫn còn đó.

Nhưng cách giải quyết ư? Cũng luôn có.

Từ Vân Ni lấy điện thoại ra xem, có vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc. Cô châm một điếu thuốc, vừa đi dọc theo con đường vừa gọi lại cho Thời Quyết.

Từ Vân Ni lấy điện thoại ra xem, có vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc. Cô châm một điếu thuốc, vừa đi dọc theo con đường vừa gọi lại cho Thời Quyết.

“…A lô?”

“Em đang ở đâu? Sao không nghe máy?”

“Em vừa ăn cơm xong, không nghe thấy.”

“Ồ, ‘vừa ăn cơm xong, không nghe thấy’.”

Anh bắt chước giọng cô một cách châm biếm khiến cảm giác khó chịu trong dạ dày của Từ Vân Ni dịu đi.

Cô cười nói: “Sao vậy? Tra hỏi em à?”

“Hôm nay là ngày cuối rồi, không ngoan ngoãn về nhà, em đi lang thang ở đâu thế?”

“Em đang làm việc.”

“Ồ, ’em đang làm việc’.”

Từ Vân Ni nghe giọng điệu nhẹ nhàng của anh, hoàn toàn bị anh chọc cười. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, trên con đường vắng không một bóng người, cô bật cười khúc khích.

“Kiên nhẫn chút nào.” Cô rít một hơi thuốc, cố tình hạ thấp giọng nói, “Em bận việc cũng là vì gia đình này, anh thông cảm chút đi, đừng có trẻ con như vậy.”

Anh chỉ cười nhạt rồi cúp máy.

Từ Vân Ni bắt taxi về nhà.

Từ Vân Ni bắt taxi về nhà. Vừa bước vào cửa, cô ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Đó là mùi mì bò hầm cà chua rất quen thuộc.

Cô đi vào bếp nhỏ, Thời Quyết đang mặc áo sơ mi trắng ở nhà, quần thể dục màu kem, đi chân trần trong đôi dép lê, đang nấu mì.

Trái tim Từ Vân Ni như bị tan chảy theo mùi thơm đó. Cô bước đến phía sau anh, ôm chầm lấy anh.

“Làm gì thế?”

“Đang làm việc mà, đừng có trẻ con như vậy.”

“Ha… cho em ăn đúng không?” Cô say sưa dựa vào vai anh, ngửi mùi hương quen thuộc từ người anh và nói, “Em có thể ăn món khác trước không?”

Anh nheo đôi mắt hẹp dài, liếc nhìn cô.

Từ Vân Ni trượt tay xuống trước ngực anh, chầm chậm di chuyển xuống dưới.

Cô hỏi lại: “Em có thể ăn thứ khác trước không?”

Hôm nay quấn quýt.

Ngày mai chia xa.

Khi nào gặp lại?

Kể từ ngày họ quen nhau, dường như lúc nào cũng nghĩ về chuyện này. Nhưng Từ Vân Ni mơ hồ cảm thấy, thời gian để nghĩ về điều đó ngày càng ít đi.

Ngoài cửa sổ, bầu trời tái hiện như ngày hôm qua.

Một cơn gió nhẹ thổi tung những đám mây mỏng như tơ, để lộ ra ánh trăng trắng thuần sáng chói.

Chỉ có điều khác biệt duy nhất, đêm nay trăng tròn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK