Dù muốn hay không muốn thể hiện tài năng âm nhạc của mình, trong nháy mắt cũng đã đến ngày ghi hình.
Ngày hôm trước, Thời Quyết xin nghỉ để đưa Ngô Nguyệt Kỳ đi bệnh viện kiểm tra suốt cả ngày.
Ngô Nguyệt Kỳ không phải do mắc bệnh mới bị như vậy, mà là do khi còn nhỏ bà bị ngã từ trên cao, làm biến dạng cột sống, gây nên tật nguyền. Khi tuổi tác càng cao, ảnh hưởng đến chức năng tim phổi và áp lực lên dây thần kinh cột sống càng nghiêm trọng.
Thời Quyết tự đi lấy kết quả kiểm tra, cậu tìm gặp bác sĩ. Bác sĩ nói với cậu rằng tình trạng của Ngô Nguyệt Kỳ, uống thuốc chỉ có thể tạm thời giảm bớt, cuối cùng vẫn phải dựa vào phẫu thuật.
“Phẫu thuật có an toàn không?”
“Tình trạng của bà ấy thuộc loại phẫu thuật vẹo cột sống phức tạp, khó khăn hơn một chút, nhưng nhìn chung vẫn khá ổn định. Bà ấy chưa đến năm mươi tuổi, nên làm sớm khi còn trẻ, tình trạng hồi phục cũng sẽ tốt hơn.”
“Phẫu thuật tốn khoảng bao nhiêu tiền?”
“Bà ấy có bảo hiểm y tế không?”
“Không có.”
Bác sĩ dừng lại, sau đó nói: “Vậy chi phí này có thể khá cao, sau phẫu thuật việc dưỡng bệnh rất quan trọng, cần phải đeo nẹp cẩn thận rồi tiến hành tập luyện phục hồi chức năng, luôn phải có người bên cạnh.”
Thời Quyết ra khỏi bệnh viện, vừa nghĩ vừa đi dọc theo con đường.
Khi đi qua một quán cà phê, quán đang phát nhạc.
Cậu dừng bước, suy nghĩ bị ngắt quãng trong chốc lát.
Trong quán đang phát bài hát mới của Lâm Nghiên, bài này đạt được thành tích khá tốt, Thời Quyết đã nghe thấy nó nhiều lần ở bên ngoài.
Cậu đứng ở cửa quán cà phê châm một điếu thuốc.
Đột nhiên, từ trong bụi cây gần đó nhảy ra một con mèo hoang, làm người qua đường giật mình. Thời Quyết không hề động đậy, ánh mắt lạnh lùng suy nghĩ, lần sau giá phải cao hơn một chút.
Đến ngày ghi hình.
Không phụ lòng hiệu trưởng cầu nguyện hàng đêm, thời tiết thật sự rất tốt.
Trời trong xanh không một gợn mây.
Buổi sáng chuẩn bị, dự kiến buổi chiều sẽ quay.
Trưa khi tan học, Từ Vân Ni được gọi đi giúp sắp xếp sân khấu hợp xướng, khu vực biểu diễn ngay trước cột cờ, sân khấu phía sau đã được kéo căng băng rôn, đàn piano tam giác phía trước cũng đã được mang ra, ghế ngồi của dàn nhạc được đặt trên thảm đỏ, cùng với các thiết bị âm thanh và quay phim, dây điện kéo đầy đất.
Buổi trưa nghỉ ngơi, Thời Quyết bị thầy trưởng khối gọi đi.
Từ Vân Ni ăn một bữa đơn giản, cùng nhóm trợ lý bận rộn suốt buổi trưa, sau đó không còn việc gì cho cô nữa, tiết học đầu tiên buổi chiều cô vẫn trở lại lớp học như thường lệ.
Sân trường đang trong giai đoạn điều chỉnh cuối cùng.
Các học sinh ngồi gần cửa sổ đều nhìn ra ngoài, dường như có gì đó hấp dẫn, họ xoay người như bánh quai, cười nói thảo luận với nhau.
Thỉnh thoảng ngoài cửa sổ vang lên tiếng piano.
Sau giờ học, Sếp Hoa vào lớp gọi những học sinh tham gia hợp xướng xuống lầu.
Từ Vân Ni uống một ngụm nước để làm ẩm cổ họng, rồi cùng đoàn người đi xuống.
Trên thảm đỏ, Thời Quyết cầm bản nhạc, cậu đang trao đổi với hai ca sĩ chính.
Ba người đều không mặc đồng phục, đã trang điểm, hai nam sinh mặc vest đen, nữ sinh thì mặc váy lễ phục màu đỏ.
Tạo hình của Thời Quyết hôm nay trông quy củ hơn nhiều so với lần ở quán bar, chỉ đơn giản là vuốt tóc ra sau, lộ ra trán và đôi mắt, mặc vest chỉnh tề, không đeo trang sức.
Từ Vân Ni đứng vào vị trí của mình, cô nhìn vào bản nhạc, sau đó lại liếc nhìn về phía trước.
Cũng là vest, kiểu dáng cũng tương tự, nhưng khi mặc trên người Thời Quyết, cảm giác hoàn toàn khác so với ca sĩ chính bên cạnh cậu. Lớp trưởng Thời mặc gì cũng là phong cách của mình, dù đứng hơi lệch, áo khoác mở ra, bên trong chiếc sơ mi cũng có sự kiên định kỳ lạ nào đó. Cậu không cài nút đến cuối cùng, cổ áo dựng đứng hai bên tách ra, như một bông hoa lily nở rộ.
Trưởng khối và giáo viên âm nhạc đang sắp xếp đội hình.
Buổi hình nhanh chóng bắt đầu.
Từ Vân Ni và Vương Thái Lâm đã luyện bài hát của trường, dù có lệch nhịp, nhưng nhịp điệu đều chuẩn, theo phản ứng cơ thể, cùng hát với mọi người.
Giọng cô cao vút, nhìn về phía xa.
Trong khoảnh khắc đó, cô nghĩ, rốt cuộc nghệ thuật là gì?
Cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu, chỉ là lúc này, bầu trời xanh, mây trắng, tán cây xanh xa xăm, phím đàn đen trắng gần kề, âm nhạc chảy như nước, tiếng hát của bạn học, thậm chí hiệu trưởng nhiệt huyết chỉ huy ngoài ống kính, tất cả những thứ này kết hợp lại, thực sự khiến lòng người tràn đầy hứng khởi và trong trẻo.
Lời bài hát viết thật hay…
Kỷ niệm gặp gỡ của bạn và tôi, hóa thành bầu trời đầy sao. Chúc con đường phía trước, tỏa sáng với tuổi thanh xuân trắng tinh khôi.
Quay tổng cộng ba lần, lãnh đạo cuối cùng cũng hài lòng, sau đó giải tán đội hình.
Giáo viên âm nhạc phụ trách thu âm dường như còn chuyện muốn nói với Thời Quyết nên đã gọi cậu đi. Từ Vân Ni và mấy thành viên trong nhóm dọn dẹp khu vực biểu diễn, còn những người khác đều trở lại lớp tiếp tục tự học.
Họ mất gần hai tiếng mới dọn dẹp xong, trở lại lớp học thêm một tiết rồi chuẩn bị tan học.
Vương Thái Lâm đến gọi cô, nói lát nữa cùng nhau đi ăn.
Thường thì Lưu Lê sẽ đến gọi cô, lần này lại là Vương Thái Lâm tự mình đến, cậu ta còn nở nụ cười, tâm trạng rất tốt.
Từ Vân Ni hỏi: “Anh Vương, gặp chuyện gì mà vui thế?”
Vương Thái Lâm đáp lời cô: “Không có gì đâu, đi thôi, họ đang đợi ở ngoài rồi.”
Từ Vân Ni nói: “Được, lát nữa tôi cần ghé tiệm tiện lợi mua ít giấy và bút đỏ.”
Khi họ đang nói chuyện, hành lang đông đúc, Thời Quyết cũng quay lại.
Cậu vẫn chưa kịp thay bộ vest, Từ Vân Ni gọi lại: “Lớp trưởng, cậu đi đâu vậy?”
Thời Quyết bước tới: “Đi nghe thử âm thanh.”
“Lát nữa cậu còn việc gì không?”
“Không còn gì.”
“Bọn tôi chuẩn bị đi ăn, cậu đi cùng không? Nhà cậu hôm nay có mở cửa không?”
Thời Quyết nói: “Có mở, các cậu đợi tôi ở cổng một chút.”
Từ Vân Ni và Vương Thái Lâm cùng ra khỏi cổng trường, Tưởng Duệ và Lưu Lê đã đợi ở đó, Từ Vân Ni đi đến tiệm tiện lợi, khi quay lại thì Thời Quyết cũng đã ra.
Mọi người cùng nhau đi đến quán mì quen thuộc.
Quán mì không xa trường học, trên đường có nhiều cửa hàng nhỏ. Đến tối, đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng chiếu đầy đất.
Trên đường, họ nói về buổi quay hình buổi chiều.
Tưởng Duệ kéo Vương Thái Lâm lại, dường như có chuyện muốn nói nhỏ với cậu ta.
Từ Vân Ni nhìn Thời Quyết vài lần, cảm giác cậu dường như có tâm sự, hôm qua cậu cả ngày không đến trường, chắc là cùng Ngô Nguyệt Kỳ đi kiểm tra sức khỏe.
Có lẽ kết quả không tốt?
Thời Quyết chú ý đến ánh mắt của cô, cậu nhìn lại.
Từ Vân Ni nói: “Lớp trưởng, bộ đồ này của cậu đẹp quá.”
“Hờ.”
Cậu nhướng mày: “Coi như cậu cũng có mắt thẩm mỹ, bộ đồ này có lai lịch đấy.”
Vương Thái Lâm nghe thấy thì quay đầu lại nhìn, rồi sờ vào bộ đồ.
“Lai lịch gì?” Cậu ta hỏi.
“Chà! Không phải là hàng cao cấp đấy chứ?”
“Đúng rồi, tôi đặt may của bà Lưu dưới lầu nhà tôi, một bộ 700 tệ (*).”
Vương Thái Lâm cười lớn.
Thực ra nhìn qua đã biết đồ không đắt, chỉ nhìn mấy đường chỉ lộ ra cũng đủ rõ.
Từ Vân Ni nói: “Lớp trưởng, cậu mặc vào trông như 70,000 tệ (**) ấy.”
Thời Quyết hỏi lại: “Cậu đang chế giễu tôi đấy à?”
“Tôi nói thật mà.”
Từ Vân Ni nói: “Lớp trưởng mặc đồ vest này, thật là trẻ trung, phong độ, lại mang chút bí ẩn.”
“Tôi là Gatsby (***) à?”
Từ Vân Ni ngạc nhiên, cô thốt lên: “Cậu còn biết cả Gatsby á?”
Thời Quyết liếc cô một cái, Từ Vân Ni chậm hiểu, cảm thấy mình nói câu này thật không suy nghĩ. Cô định nói gì đó để chữa ngượng thì Thời Quyết đã dừng bước.
Cậu quay người, tiến lại gần cô, hơi cúi xuống, ánh mắt ngang tầm cô.
“Từ Vân Ni, tôi còn biết đọc chữ đấy, cậu sợ chưa?”
Giọng nói thật nhẹ nhàng, như đang trêu đùa trẻ con.
Cậu nhẹ cười, sau đó đứng thẳng người.
Trong khoảnh khắc quay đi, gió thổi tung tóc và vạt áo cậu, cùng với nụ cười nhẹ nhàng.
Tâm trạng cậu rõ ràng không tốt lắm, nhưng vẫn có thể cười.
Thời Quyết đi một đoạn thì phát hiện Từ Vân Ni không theo kịp, cậu quay đầu lại nhìn cô.
“Đi thôi, sao thế?”
Từ Vân Ni cũng không rõ sao lại thế, cô chỉ biết cảm giác này thật kỳ lạ, như bị một điểm nào đó bất ngờ chạm tới.
Từ Vân Ni bước tới trước.
“Lớp trưởng, mẹ cậu kiểm tra thế nào?” Cô hỏi.
“Cũng tạm, không khác trước lắm.”
“Phải điều trị sao?”
“Trước mắt là nghỉ ngơi dưỡng bệnh.”
“Nếu cần giúp gì thì nói nhé.”
Cậu nhìn cô: “Cậu là máy ước nguyện à? Chuyện gì cũng tìm cậu nói?”
“Tôi là công dân nhiệt tình Tiểu Từ.”
“Ha.”
Thời Quyết cảm nhận được cô đang cố gắng làm cậu vui, cậu đưa tay lên, nhẹ nhàng nhấn vào đầu cô.
Vẫn có chút lực, Từ Vân Ni bị ấn nhẹ, tầm nhìn hạ xuống đất, cô không nói gì.
Không lâu sau, họ đã đến quán mì quen thuộc.
Thời Quyết vào trong thì đi thẳng vào bếp giúp Ngô Nguyệt Kỳ.
Từ Vân Ni và các bạn tìm được một chỗ trống, nhìn qua thực đơn trên bàn thì thấy nhiều món đã hết. Có vẻ như Ngô Nguyệt Kỳ vì để chăm sóc sức khỏe nên cố ý giảm lượng chế biến. Mì bò cà chua cũng không còn, Từ Vân Ni đành đổi sang mì gà hầm.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, không khác gì thường ngày.
Đang ăn dở, Từ Vân Ni nhận ra ba người kia ăn rất chậm, bèn hỏi: “Các cậu sao thế?”
Vương Thái Lâm đáp: “Hả? Sao cơ?”
Từ Vân Ni chỉ vào bát mì của họ: “Sao các cậu ăn chậm thế?”
“Có gì mà phải gấp.”
Vương Thái Lâm thản nhiên nói: “Đến đây đâu phải chỉ để ăn.”
Từ Vân Ni thắc mắc: “Không ăn thì đến làm gì?”
Vương Thái Lâm liếm môi, cười kỳ quặc, Lưu Lê bên cạnh cũng nhướng mày nhưng không nói gì, còn Tưởng Duệ thì chỉ cúi đầu ăn.
Từ Vân Ni nhìn họ, cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
Vương Thái Lâm gãi đầu, hờ hững nói: “Không có gì.”
Cậu ta chạm khuỷu tay vào Tưởng Duệ rồi nhìn một cái một cái, nhưng Tưởng Duệ vẫn chỉ cúi đầu ăn.
Từ Vân Ni thấy mặt cậu ta đỏ bừng lên vì nóng.
Vương Thái Lâm thấy vậy thì cười khẩy, có vẻ không hài lòng.
“Cậu đúng là nhát gan.”
Tưởng Duệ phản đối mạnh mẽ: “Tôi không nhát gan!”
Vương Thái Lâm: “Vậy nói đi.”
Từ Vân Ni nghe mà khó hiểu: “Nói gì?”
Còn chưa kịp hỏi rõ thì bên kia Thời Quyết đã xong việc, từ phòng bếp bước ra. Cậu đã cởi áo vest, chỉ còn mặc áo sơ mi trắng và quần tây, thắt lưng đen, tóc chải ngược, khuôn mặt sạch sẽ và cao ráo.
Cậu vẫn giống lần trước, kéo bàn bên cạnh lại, ngồi xuống cạnh Vương Thái Lâm, rồi bắt đầu thêm dầu ớt vào bát mì.
Bên cạnh, Vương Thái Lâm thì thầm với Tưởng Duệ vài câu, sau đó nhỏ giọng bảo: “Đi đi.”
Tưởng Duệ mím môi, như đã quyết định.
“À ừm..”
Cậu ta nói với Từ Vân Ni: “Cậu có thể ra ngoài một lát không?”
Từ Vân Ni hỏi: “Ra ngoài á? Đi đâu?”
Tưởng Duệ không ngờ bị hỏi ngược lại, cậu ta lúng túng nói: “Chỉ là… ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Từ Vân Ni nhìn vào mắt Tưởng Duệ, ban đầu cậu ta còn dám nhìn lại, nhưng nhanh chóng ánh mắt bắt đầu lảng tránh. Tay cậu ta đặt sang bên, dường như có gì đó. Từ Vân Ni liếc nhìn, phát hiện đó là một túi nhỏ.
Từ Vân Ni tưởng trong túi có sách nên hỏi: “Sao vậy? Lại có bài nào không biết làm à?”
Lưu Lê không nhịn được mà cười khẽ. Tưởng Duệ lúng túng: “Không phải…”
Thời Quyết đã chuẩn bị xong bát mì cay đặc biệt, cậu liếc nhìn Tưởng Duệ rồi hờ hững nói: “Mặt đỏ vậy? Không phải định tỏ tình đấy chứ?”
Chú thích:
(*) 700 tệ tương đương với khoảng 2.3 triệu VND
(**) 70,000 tệ tương đương với khoảng 230 triệu VND
(***) Gatsby là nhân vật chính trong tiểu thuyết “The Great Gatsby” của F. Scott Fitzgerald, biểu tượng cho sự giàu có và mộng ước của thập niên 1920 tại Mỹ.
“The Great Gatsby” đã được chuyển thể thành phim nhiều lần. Một trong những phiên bản nổi tiếng nhất là bộ phim năm 2013 do Baz Luhrmann đạo diễn, với Leonardo DiCaprio trong vai Jay Gatsby, Tobey Maguire trong vai Nick Carraway, và Carey Mulligan trong vai Daisy Buchanan. Bộ phim này nổi bật với phong cách hình ảnh ấn tượng và nhạc nền hiện đại.
Leonardo DiCaprio trong vai Jay Gatsby