Thời Quyết dùng đũa gắp mì, trộn lẫn dầu ớt vào. Khi đang trộn dở, cậu mới nhận ra không khí có vẻ ngượng ngùng, cậu liếc nhìn mọi người và dừng lại ở Tưởng Duệ, rồi ngạc nhiên nói: “…Không phải chứ, tôi chỉ đùa thôi mà.”
Vương Thái Lâm cười gượng, còn Tưởng Duệ đập bàn, quyết tâm nói với Từ Vân Ni: “Cậu ra đây một lát.” Rồi cậu ta bước ra khỏi quán trước.
Từ Vân Ni nhìn về phía cửa, rồi lại nhìn Vương Thái Lâm. Vương Thái Lâm thúc giục: “Đi đi, làm gì vậy? Đừng để bạn tôi đợi.”
Từ Vân Ni đặt đũa xuống và bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Lưu Lê và Vương Thái Lâm liền vươn cổ ra nhìn về phía ngoài.
“Này… này này.”
Thời Quyết dùng khuỷu tay thúc vào Vương Thái Lâm.
“Hay là chúng ta đổi chỗ đi?”
Cậu ta suýt nữa ngã lên người cậu.
“Ồ, không cần.” Vương Thái Lâm ngồi lại chỗ cũ.
“Cậu ấy đưa gì đó rồi kìa!”
Lưu Lê bắt đầu tường thuật trực tiếp: “Có vẻ bắt đầu nói chuyện rồi. Chậc… Tưởng Duệ có thể ngẩng đầu lên không? Cậu ấy vốn đã không cao rồi!”
Bên ngoài, dưới tán cây dương.
Từ Vân Ni nhìn người trước mặt.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô đối diện riêng với Tưởng Duệ, không ngờ lại là vì lý do này.
Điều này khá bất ngờ, bởi vẻ ngoài của cô trông có vẻ là một học sinh ngoan hiền, nhưng thực tế Từ Vân Ni lại khá được lòng các bạn khác giới. Có lẽ do tính cách dễ gần? Cô cũng không rõ, chỉ biết rằng từ nhỏ đến lớn, cô đã nhận được khá nhiều lời tỏ tình.
Nghĩ kỹ lại, dường như mới gần đây cô cũng nhận được một lời tỏ tình?
…Lần đó chắc không tính.
Lần đầu tiên Từ Vân Ni nhận được lời tỏ tình là khi còn học tiểu học, khi mà cô chưa hiểu gì, hoặc có thể nói là vừa mới bắt đầu hiểu. Lớp phó thể dục của lớp đã gọi cô ra bãi đậu xe đạp để bày tỏ tình cảm.
Lý do là gì nhỉ? Có vẻ như lớp của họ đã thi đấu bóng đá với lớp khác, trọng tài xử lý không công bằng, lớp phó không hài lòng nhưng cậu ta vụng về không nói được. Từ Vân Ni cũng xem trận đấu và thấy trọng tài thiên vị rõ ràng, nên đã giúp cậu ta đi gặp giáo viên thể dục để đòi lại công bằng. Cuối cùng, họ còn đi tới văn phòng hiệu trưởng và đạt được quyết định đá lại trận đấu. Sau đó, đội của họ thắng trận, vài ngày sau lớp phó đã gọi Từ Vân Ni ra bãi đậu xe đạp để tỏ tình.
Buổi tỏ tình ở bãi đậu xe kéo dài hai ngày, ngày đầu tiên lớp phó nói rõ ý định của mình, Từ Vân Ni hoàn toàn không ngờ tới nên đã từ chối ngay. Lớp phó cảm thấy quyết định của cô quá vội vàng, nên bảo cô về suy nghĩ lại và ngày hôm sau sẽ trả lời.
Từ Vân Ni về nhà kể chuyện này cho bố mẹ nghe, Lý Ân Dĩnh rất hào hứng.
“Có phải là cậu bạn đá bóng giỏi nhất lớp không? Cậu bé tỏ tình với con à! Thế nào, con có cảm giác gì không?”
“…Cảm giác gì ạ?”
“Người ta tỏ tình với con mà! Con không có chút cảm xúc nào à?”
Từ Vân Ni nhớ lại toàn bộ sự việc, cô nghĩ rằng, họ thực sự đã thiết lập một tình bạn cách mạng thông qua việc cùng nhau đòi lại công bằng, nhưng…
Từ Vân Ni thật thà nói: “Con thấy tình cảm của cậu ấy đến rất bâng quơ và trẻ con.”
Lý Ân Dĩnh ngao ngán nhìn sang Từ Chí Khôn.
Từ Chí Khôn nói với Từ Vân Ni: “Ni Ni, con nói đúng, tình cảm không phải là chuyện đùa. Chỉ vì một trận bóng mà tỏ tình thì quá vô trách nhiệm. Cậu bé chỉ nghĩ cho bản thân, ở độ tuổi này cậu bé có khả năng gánh vác mối quan hệ tình cảm không? Các con còn một năm nữa là tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp sẽ ra sao?”
Lý Ân Dĩnh nghe vậy, tròn mắt: “Trời ơi, bọn trẻ 11-12 tuổi mà nói chuyện trách nhiệm với tình cảm à, đây là tuổi thơ bồng bột chứ!”
Bà kéo Từ Vân Ni lại bên sofa: “Đừng nghe bố con, ông ấy chỉ không vui vì có người dám mơ tưởng con gái ông ấy thôi.”
Từ Vân Ni nói: “Con thấy bố nói rất đúng.”
Từ Chí Khôn ngồi một bên tiếp tục xem tài liệu.
“Lý lẽ thì đúng, nhưng không phải cái gì cũng giải thích được bằng lý lẽ.” Lý Ân Dĩnh vuốt tóc Từ Vân Ni.
“Con nên hồn nhiên hơn một chút, đừng để bố con biến con thành người cổ hủ, cuộc sống không thể trải nghiệm chỉ bằng lý lẽ.”
Từ Vân Ni không bận tâm lời mẹ nói.
Cô vẫn cho rằng, phán đoán của bố cô là chín chắn và đúng đắn hơn.
Ngày hôm sau, Từ Vân Ni lại gặp lớp trưởng thể dục ở bãi đậu xe.
Khả năng diễn đạt của lớp trưởng kém, nói chuyện với cô còn lúng túng hơn khi nói với giáo viên thể dục. Cuối cùng, Từ Vân Ni chỉ biết giúp cậu ta diễn đạt lại suy nghĩ, sau đó cố gắng tìm ra cách từ chối mà không làm tổn thương cậu ấy.
Giờ đây, tình huống này lại giống như tái diễn.
“…Sao cậu không nói gì?” Tưởng Duệ cúi đầu hỏi.
Từ Vân Ni hoàn hồn, cô hỏi cậu ta: “Vì sao cậu thích tôi?”
Tưởng Duệ ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Không vì sao cả.”
Từ Vân Ni: “Có phải vì tôi giảng bài cho cậu không?”
“Hả?”
Tưởng Duệ bối rối: “Không phải…”
Toàn bộ hiểu biết của Từ Vân Ni về Tưởng Duệ chỉ dừng lại ở cái nhãn “bạn của Vương Thái Lâm”. Tưởng Duệ theo Vương Thái Lâm nhưng hoàn toàn không học được sự ngạo nghễ của cậu ta, thậm chí còn không bằng sự phóng khoáng của Lưu Lê, rất dễ bị làm cho đỏ mặt.
Giống như bây giờ.
“Cảm ơn cậu đã thích tôi, nhưng chúng ta còn quá nhỏ, chưa đủ trưởng thành để gánh vác trách nhiệm này.”
Từ Vân Ni lại sử dụng lời khuyên của bố năm xưa.
“Hơn nữa bây giờ là lớp 12, đây là giai đoạn rất quan trọng.”
Tưởng Duệ cúi đầu không nói gì.
“Chúng ta có thể làm bạn.”
Từ Vân Ni tiếp tục: “Cùng nhau cố gắng, ít nhất hãy hoàn thành tốt những việc hiện tại, rồi mới nghĩ đến chuyện khác.”
Trong quán.
Lưu Lê nói: “Này, về rồi về rồi!”
Cửa quán mở ra, Tưởng Duệ bước vào, ngồi phịch xuống chỗ ngồi.
Vương Thái Lâm nhìn ra ngoài rồi hỏi: “Từ Vân Ni đâu?”
Tưởng Duệ trả lời: “Cậu ấy nói sẽ về trường trước.”
“Ồ …” Vương Thái Lâm kéo dài giọng.
“Cậu ấy cũng biết ngại sao!”
Lưu Lê hỏi: “Thế nào rồi?”
Tưởng Duệ nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi thấy cũng ổn.”
“Cậu ấy đồng ý rồi?”
“Không hẳn, như tôi dự đoán, cậu ấy muốn tập trung vào học tập.”
Lưu Lê dừng lại, sau đó hỏi cậu ta: “Vậy ‘cũng ổn’ ở đâu?”
Tưởng Duệ nói: “Cậu ấy nói có thể làm bạn trước, cùng nhau cố gắng vượt qua giai đoạn cuối cấp này.”
Lưu Lệ à một tiếng, Tưởng Duệ lại nói: “Nghĩa là sau kỳ thi đại học còn có cơ hội mà.”
Lưu Lê mở miệng, liếc nhìn Vương Thái Lâm.
“Anh Vương, cậu nghĩ cậu ấy có ý đó không?”
Tưởng Duệ nói: “Dù sao cậu ấy cũng không nói là không thể, tôi nghĩ là có ý đó.”
Vương Thái Lâm thẳng thắn nói: “Đó rõ ràng là cái cớ mà!”
Tưởng Duệ đáp lại: “Tôi không nghĩ đó là cái cớ. Tôih cũng nghĩ hiện tại nói chuyện này không có hy vọng lớn, cậu ấy sẽ chuyển đi, tôi chỉ muốn cậu ấy biết, rồi sau khi tốt nghiệp sẽ nói tiếp…”
Vương Thái Lâm nói: “Cậu còn đợi tốt nghiệp, tình cảm này bền bỉ nhỉ?”
Tưởng Duệ lầm bầm: “Ừ.”
Vương Thái Lâm nhìn cậu ta rồi nghiêng đầu hỏi: “Tôi chưa từng hỏi, cậu thích cậuấy ở điểm nào?”
Tưởng Duệ nhìn vào bát mì, suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Tôi và cậu ấy có khẩu vị rất giống nhau.”
“Hả?”
“Tôi và cậu ấy đều thích cho nhiều giấm và mùi tây vào mì.”
Vương Thái Lâm ngạc nhiên nói: “Cậu đùa tôi à? Chỉ vậy thôi sao?!”
“Không phải tất cả, cậu ấy rất tốt, cũng khá xinh đẹp.”
“Xinh đẹp?” Vương Thái Lâm nhướng một bên lông mày, nghĩ ngợi một chút.
“Ừ, đúng là cũng tạm được.”
Thời Quyết ăn xong bát mì, cậu rút một tờ giấy lau miệng rồi lau bàn vài lần, vo tròn tờ giấy và ném vào bát mì.
“Hơn nữa tôi tính cậu ấy tốt, rất quyết đoán.”
Tưởng Duệ tiếp tục khen ngợi: “Đôi khi nhìn có vẻ mạnh mẽ, nhưng thực ra rất nhân hậu, làm người khác cảm thấy rất yên tâm.”
“Ôi trời…”
Lưu Lê ở bên nghe không nổi nữa.
“Nghe buồn nôn chết đi được, bây giờ cậu định làm gì? Tự mình yêu đơn phương sao? Đợi đến khi thi xong à? Nếu cậu ấy thật sự chuyển đi, cậu chỉ còn lại giấc mơ mà thôi! Với điểm số của cậu, hai người có thể thi đỗ vào cùng một nơi không? Nếu ở xa nhau thì tỏ tình cái nỗi gì!”
Tưởng Duệ cúi đầu, Lưu Lê nói: “Nếu cậu thật sự không thể buông bỏ, hay là bọn tôi giúp cậu một tay trước khi cậu ấy chuyển đi nhé?”
Tưởng Duệ nghe vậy, không khỏi ngồi thẳng dậy.
“Các cậu giúp bằng cách nào…”
“Không cần thiết đâu.”
Lời của cậu ta bị Thời Quyết ngắt lời.
Tưởng Duệ quay lại, Thời Quyết nhìn về phía này, vẻ mặt bình tĩnh: “Đeo bám người ta chẳng có ý nghĩa gì.”
Cậu nhìn Vương Thái Lâm: “Phải không?”
“Ừ.” Vương Thái Lâm đồng ý với quan điểm này.
“Chuyện này vẫn phải xuất phát từ hai phía.”
Tưởng Duệ cúi đầu, trông rất buồn.
Thời Quyết nhìn cậu ta chán nản như vậy, khuyên nhủ: “Tự tin lên, dù người có tốt đến đâu, nhưng nếu không thích cậu thì cũng không có ích gì. Đối xử tốt với bản thân mới là quan trọng nhất.”
Tưởng Duệ nghe mà ngơ ngác: “Tôi biết, chỉ là tôi cảm thấy cậu ấy…”
“Cậu cảm thấy thế nào?” Thời Quyết nói.
“Cậu chỉ đang nhất thời bốc đồng, rồi tự làm cho cậu ấy trở nên lý tưởng hơn thôi, làm gì tốt như cậu nói.”
Thời Quyết nói đến đây, cậu không để ý rằng cả ba người còn lại đều dồn ánh mắt về một hướng.
Tưởng Duệ khẽ gọi một tiếng, nhưng tiếng của cậu ta quá nhỏ, Thời Quyết hoàn toàn không nghe thấy, tay cậu chỉ về phía Tưởng Duệ, tiếp tục nói: “Cậu còn nói cậu ấy đẹp, đẹp ở chỗ nào? Cậu bị ảo tưởng quá nặng rồi, nhìn cậu ấy ngày nào cũng làm ra vẻ nghiêm túc, chán chết đi được, đùa một chút cậu ấy cũng chưa chắc đã hiểu.”
“Cậu nói đùa gì mà tôi không hiểu?”
Thời Quyết quay đầu lại, Từ Vân Ni đang đứng phía sau nhìn cậu.
Không lời nào được thốt ra.
Lưu Lê hỏi: “…Sao cậu quay lại rồi?”
Từ Vân Ni nói: “Tôi quên lấy đồ.”
Cô lấy túi đồ từ ghế ngồi, trong đó có giấy và bút đỏ mà cô mua sau giờ học.
Cô lại nhìn Thời Quyết một lần nữa, cậu không nói gì.
Cô nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Thế tôi về trước đây, các cậu cứ tiếp tục trò chuyện.” Rồi cô quay người đi thẳng ra ngoài.
Cửa quán vừa khép lại vài giây, không ai nói gì.
Vương Thái Lâm liếc mắt nhìn Thời Quyết. Cậu liếm môi, nhìn chằm chằm vào cửa ra vào mà không nói gì.
Lưu Lê che mặt, nhỏ giọng nói: “Ôi trời, ngại quá…”
Vương Thái Lâm nhớ lại cảnh vừa rồi, không nhịn được mà mỉm cười, cậu ta nói với Tưởng Duệ: “…Cái này còn thú vị hơn cả việc cậu tỏ tình đấy chứ?”
Thời Quyết không nói một lời.
Tưởng Duệ nhìn vào khuôn mặt khó chịu của Thời Quyết, cố gắng an ủi cậu: “Không sao đâu, Từ Vân Ni rất rộng lượng, cậu ấy sẽ không giận đâu…”
Cậu ta nói đến đây, thì thấy Thời Quyết nhìn lại.
Thời Quyết thư giãn, môi mấp máy, cằm hơi lệch, khóe miệng dường như còn mang theo một nụ cười lạnh.
“Cậu nói gì?” Cậu hỏi nhẹ nhàng.
Cái vẻ uy hiếp đó lại xuất hiện, khiến Tưởng Duệ cảm thấy lạnh sống lưng.
Cậu thay đổi thái độ quá nhanh.
Tưởng Duệ cảm thấy mình thật oan uổng, xét cho cùng, chuyện này đâu phải lỗi của cậu ta?
“Tôi, tôi đã nhắc nhở cậu rồi mà, là cậu không nghe thấy…”
Thời Quyết nhướng mày: “Thật sao?”
Tưởng Duệ tránh ánh mắt của cậu.
“Này!”
Anh Vương phải đứng ra bảo vệ đàn em.
“Đừng dọa cậu ta nữa, cậu ta tỏ tình thất bại đã đủ xui rồi.”
Thời Quyết nhìn Tưởng Duệ đang lo lắng, cuối cùng, cậu bất ngờ cười rồi nói: “Không sao, tôi ngượng chút cũng được, miễn là cậu không buồn nữa.”
Sau đó, cậu đứng dậy dọn dẹp bát đũa rồi đi vào bếp.