Ghế sô pha đã chút cũ, nhưng lại mang nét hơn.
Câu lạc bộ nhảy đã được tu sửa một lần, phong cách vẫn giữ nét cổ xưa, càng toát lên vẻ sâu lắng hơn so với vài năm trước. Quán đã mở được hơn mười năm rồi, rất ít phòng tập có thể duy trì lâu đến vậy. Hơn nữa, liên tục có Thời Quyết và Thôi Dao – hai nghệ sĩ nổi tiếng – xuất hiện, studio không lo chuyện thiếu khách.
Thôi Hạo đã không còn dạy nữa, Delia cũng nghỉ rồi, Thời Quyết nói rằng câu lạc bộ đã thay đổi vài đợt giáo viên.
Thời Quyết pha cho cô một tách cà phê, rồi lén lút chen vào sô pha để được gần cô hơn.
Rõ ràng có hai chiếc ghế, nhưng anh vẫn muốn ngồi chung. Cô ngồi thẳng lưng, còn anh thì như một con cá bị phơi khô, dài ngoằng nằm ngang phía sau cô.
Từ Vân Ni thấy chật nên ngồi một lúc rồi đứng dậy đến bên cửa sổ uống cà phê, cô nhìn ra ngoài trời đang dần sáng, có chút đăm chiêu.
Thời Quyết lại gọi cô qua, Từ Vân Ni lại đến bên anh một lúc. Cô nhìn anh nằm ườn ra trên ghế, lại lần nữa thẫn thờ.
Thời gian như thể đột nhiên chậm lại…
Cô chạm vào tóc anh, rồi nhẹ nhàng bóp tai anh.
Thời Quyết nói: “Từ Vân Ni, mua nhà đi.”
Cô đáp: “Không mua nổi.”
Thời Quyết mân mê chiếc áo của cô, nói: “Không sao, chồng em có chút tiền dành dụm mà.”
“Được thôi, anh chọn được nơi nào chưa?”
“Chưa, anh lười tìm, em lo đi.”
“Ừ.”
“Rồi mua luôn chiếc xe nhé?”
“Không phải có xe rồi sao?”
“Ừ.”
“Nếu anh thích mua thì mua, có nhắm được chiếc nào chưa?”
“Chưa, anh xem trên mạng rồi, em đi thử xe nhé?”
“Được.”
Họ chẳng có việc gì làm, trò chuyện rất lâu, chủ yếu là Thời Quyết đưa ra đề xuất, còn Từ Vân Ni gật đầu theo. Thời Quyết nằm nghiêng, vì bị chèn ép nên thịt trên mặt anh phồng lên.
Anh nhẹ nhàng nói: “Từ Vân Ni, em là hộp ước nguyện à?”
Cô đáp: “Em là bố mẹ cưng chiều con cái.”
“Haha!”
Cơ thể to lớn của Thời Quyết run lên theo tiếng cười. Anh duỗi tay ra, cánh tay dài dễ dàng chạm tới trước mặt cô, bóp nhẹ cằm cô sau đó thì thầm: “Em càng ngày càng chẳng biết tôn ti trật tự rồi đấy.”
Từ Vân Ni nói: “Xin lỗi lớp trưởng, em cứ quên anh hơn em hai tuổi.”
“Em đang xỉa xói chứ gì?”
Anh cười, ôm cô ngã xuống, làm nũng một hồi rồi bật dậy ngay.
“Không được, thế này không phát huy được.”
Họ quay về Biệt thự Tụng Tài.
Về để làm gì?
Để bắt đầu một cuộc sống chẳng biết xấu hổ.
Nhịp sống của họ hoàn toàn thay đổi.
Thời Quyết cũng chuyển một số đồ đạc đến biệt thự Tụng Tài để ở tạm, ngoài quần áo hàng ngày và các thiết bị âm nhạc, thứ nhiều nhất anh mang theo là những chai rượu đắt tiền mà anh mua. Họ cùng nhau tắm bồn, cùng uống rượu, nằm trên giường của cô trò chuyện, làm tình xong thì ôm nhau nói chuyện, đến khi buồn ngủ thì ngủ, tỉnh dậy lại tiếp tục, đói thì gọi đồ ăn ngoài, hoặc đặt mua thực phẩm tươi sống rồi tự nấu.
Cuộc sống không ngày không đêm ấy kéo dài không biết bao lâu.
Từ Vân Ni cảm thấy mình đi bộ mà còn thấy chao đảo.
“… Cứ thế này liệu có ổn không?”
Mỗi lần cô hỏi như vậy, Thời Quyết đều đáp: “Sao mà không được, dù sao giờ chúng ta cũng chẳng có việc gì làm.”
Từ Vân Ni ngẫm lại, cũng thấy đúng. Đặc biệt là chuyện Thời Quyết chấm dứt hợp đồng, sau nhiều lần chạy vạy của Lý Tuyết Lâm, bên Lạc Dương cuối cùng cũng đồng ý, hợp đồng cũng đã được chuẩn bị xong.
Thế là họ càng rảnh rỗi hơn.
Lại thêm vài ngày trôi qua.
Một buổi sáng, Từ Vân Ni khoác đại một chiếc váy dây rồi ra ngoài đổ rác. Đây là hoạt động thể chất lớn nhất của cô trong suốt những ngày qua, chỉ là mang rác sinh hoạt ra đặt trước cổng, chờ dịch vụ vệ sinh đến thu.
Trời vẫn còn rất lạnh, cô chạy nhanh ra ngoài, nghĩ là sẽ nhanh chóng quay lại nhưng lại bất chợt nhìn thấy một con chim đậu trên cổng sân.
Từ Vân Ni đến giờ vẫn không biết đó là loài chim gì, nó có cái đuôi rất dài, trong bộ lông xám đen của nó còn ẩn giấu một sợi lông màu xanh biếc. Từ Vân Ni quên mất cái lạnh, đứng đó nhìn nó chải lông. Sau khi chải xong, nó khẽ vỗ cánh rồi bay đi.
Từ Vân Ni trở lại nhà, vì ở ngoài lâu hơn dự định, khi hít thở không khí trong nhà, cô chợt ngửi thấy một mùi hương nồng nàn khó tả…
Mùi hương ấy, không khí ấy, cứ như bước vào Động Bàn Tơ vậy.
Cô đi đến bên cạnh bếp, đun một ấm nước.
Đã mấy ngày rồi…
Ngoài việc ăn uống, ngủ nghỉ và lên giường, họ có làm gì khác không? Nhưng anh nói, như thế này là bình thường, bởi vì hiện tại họ chẳng có gì phải bận tâm cả.
Từ Vân Ni thử nghĩ sâu hơn. Tại sao lại không có việc gì nhỉ? À… vì họ… đều thất nghiệp. Không đúng, chính xác hơn thì chỉ có cô là thất nghiệp, bởi vì thi thoảng anh vẫn sẽ chơi đàn, sáng tác nhạc.
Nhận ra sự thật này, cô hoàn toàn sững sờ.
Cô nghe thấy phía sau có tiếng động, rồi được ôm từ phía sau.
“Nước sôi rồi.”
Anh lấy ấm nước xuống, nhìn thấy cô vẫn chưa có phản ứng bèb xoay cô lại, đối diện với anh.
Từ Vân Ni không nói gì.
Anh kéo váy cô lên, rồi ngồi xuống.
Từ Vân Ni đặt hai tay lên đầu anh.
Anh ngồi xổm dưới đất, ngước lên nhìn cô: “Không muốn à?”
Từ Vân Ni không nói, Thời Quyết cười nhẹ: “Không muốn anh à?”
Mỗi khi anh cười, mắt lại cong cong, đôi mắt đen lấp lánh. Anh sắp bước sang tuổi hai mươi bảy rồi, vóc dáng có phần gầy hơn so với thời còn trẻ, nhưng các đường nét trên cơ thể càng thêm rõ ràng, ánh sáng chiếu qua cửa sổ tạo thành một vòng hào quang xung quanh anh.
Từ Vân Ni thả tay ra.
Cô ngửa đầu ra sau, hai tay bám chặt vào mép bếp, càng lúc càng siết chặt, nhịp tim cô đập nhanh hơn.
Cô đón lấy ánh sáng mát lạnh từ bên ngoài cửa sổ, từ từ nhắm mắt lại.
Sáng sớm tĩnh lặng, ngôi nhà im ắng.
Đây vừa là Động Bàn Tơ, vừa là Vườn Địa Đàng.
Bữa tiệc sinh nhật của Từ Vân Ni được tổ chức tại Biệt thự Tụng Tài. Họ mở một buổi tiệc nhỏ, mời những người trong Câu lạc bộ nhảy, mọi người bên nhóm Vương Thái Lâm, thậm chí cả Đinh Khả Manh cũng đến, tất cả đều là người quen cũ.
Thời Quyết lắp đặt một hệ thống âm thanh mới, trang trí thêm đèn không gian, mua rất nhiều rượu, đặt hàng loạt món tráng miệng đặc biệt, họ chơi đùa đến tận khuya trong nhà.
Trước đây Từ Vân Ni có nói với Thời Quyết, có lẽ họ có thể kéo Vương Thái Lâm về phía mình, Vương Thái Lâm hiện tại đang phát triển không đến đâu, nhưng cũng có tiềm năng và nền tảng nhất định.
Thời Quyết thấy điều đó khả thi.
Từ Vân Ni tạo không gian cho họ nói chuyện riêng, cô dẫn cả hai lên tầng hai.
Giữa chừng, Thời Quyết bước ra ngoài một lần, vừa mở cửa liền thấy một bóng dáng lén lút đứng ở cửa.
“Dao Dao?”
Thôi Dao giật mình, run rẩy một chút, cô ngẩng đầu nhìn Thời Quyết.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi sọc tím đậm, tóc vuốt ngược về phía sau, những đường chỉ tinh tế trên áo sơ mi và chiếc khuyên tai của anh cùng phản chiếu ánh sáng bạc nhẹ. Khuôn mặt của Thời Quyết giờ đã có dấu ấn của thời gian, không còn kiêu sa hào nhoáng như trước, nhưng phong thái lại càng sâu lắng, cuốn hút hơn.
Thời Quyết cười hỏi: “Em làm gì đấy?”
Thôi Dao: “Hai người đang bàn chuyện gì vậy?”
Thời Quyết: “Bàn với Vương Thái Lâm ấy à? Bàn chuyện hợp tác thôi.”
“Anh ta sẽ gia nhập công ty của anh chứ?”
“Chắc vậy.”
Thôi Dao cúi đầu, im lặng một lát rồi nói: “Nhóm của chúng em sắp tan rã rồi, em có thể đến công ty của anh không?”
Thời Quyết: “Tất nhiên rồi.”
Anh thầm nghĩ, em chính là cây hái ra tiền mà, em không đến thì anh cũng phải nghĩ cách kéo em về.
Thôi Dao lại nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Thời Quyết: “Sao vậy?”
Thôi Dao lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Chị ấy sẽ đồng ý chứ?”
“Gì cơ?” Thời Quyết không nghe rõ, cúi đầu hỏi lại: “Ai đồng ý?”
“Bạn gái của anh…”
Thời Quyết ngẩn người, hiểu ra ý của Thôi Dao, anh “à” một tiếng, rồi mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bật ra một tiếng cười khẽ, bàn tay to lớn đặt lên đầu Thôi Dao.
Thôi Dao cảm thấy, cái vỗ này im lặng nhưng mạnh mẽ hơn cả lời nói, như muốn nói rằng — “Em không hiểu cô ấy, không sao.”
Thôi Dao luôn nghĩ rằng, trong studio của Thời Quyết, chắc chắn Từ Vân Ni sẽ nắm quyền kiểm soát, cô sẽ giữ anh chặt trong vòng tay của mình. Nhưng Thôi Dao đã lầm.
Từ Vân Ni chỉ tham gia khi studio mới thành lập, lo liệu các thủ tục và kéo người vào hợp tác, sau đó chẳng can thiệp vào bất cứ chuyện gì nữa.
Chủ yếu là cách làm việc của cô và Thời Quyết không giống nhau.
Điều này cô dần phát hiện trong thời gian sống chung, vì trước đây họ chưa từng ở bên nhau lâu như vậy, càng chưa bao giờ làm việc cùng nhau nên có những điểm chưa quen lắm không thể tránh khỏi.
Giống như sau buổi tiệc sinh nhật, Thời Quyết nói với Từ Vân Ni rằng anh và Vương Thái Lâm đã thống nhất, vài ngày tới sẽ bàn chi tiết, nhờ cô xem xét hộ.
Từ Vân Ni nghiêm túc coi đó là một việc quan trọng, cô chuẩn bị cẩn thận một bản hợp đồng với những điều kiện có lợi cho cả hai bên, thậm chí còn lên kế hoạch chi tiết cho buổi đàm phán.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Vương Thái Lâm lấy cớ “bàn chi tiết” để ngày nào cũng uống rượu và tán gẫu với Thời Quyết. Anh ta kể cho Thời Quyết nghe về chuyện trong giới bán hàng, còn Thời Quyết thì kể những câu chuyện kỳ lạ về Lạc Dương, họ cứ nói mãi không dứt.
Suốt mấy ngày liền, Từ Vân Ni chuẩn bị chu đáo tìm đến, chỉ để chứng kiến cảnh tượng không mấy đẹp đẽ.
Cô không tỏ vẻ gì, nhặt những chai rượu rỗng và quần áo rồi lấy chăn mỏng đắp cho họ.
Lưu Lê thì liên tục phàn nàn về tình trạng hiện tại của Vương Thái Lâm.
Hôm sinh nhật, Lưu Lê đã nói với Từ Vân Ni rằng, từ khi Vương Thái Lâm chuyển trọng tâm công việc sang bán hàng, anh ta có ít thời gian hát hơn, bức bối đến mức khó chịu. Anh ta hát suốt ngày, từ lúc tắm cho đến khi làm việc, thậm chí có khi trên giường cũng hát, nghe đến mức phát điên.
Lưu Lê hỏi Từ Vân Ni: “Thời Quyết có thế không?”
Có.
Nhưng Thời Quyết không phải hát, mà là chơi đàn. Khi anh viết nhạc, anh chẳng bao giờ để ý xung quanh có ai hay người khác đang làm gì, tiếng đàn luôn vang lên trong trẻo.
Nghe thì hay thật, nhưng đôi khi cũng gây đôi chút phiền phức.
Lưu Lê nói rằng mỗi lần cô ấy nhắc Vương Thái Lâm hát nhỏ lại, anh ấy sẽ nổi giận, nói rằng: “Trước kia em không phải thích nghe anh hát sao? Giờ lại không thích nữa à?”
“Ha ha.” Từ Vân Ni nghe thấy, cảm thấy buồn cười.
Lưu Lê hỏi cô làm thế nào để giải quyết.
Từ Vân Ni trả lời rằng cô sẽ nghĩ như thế này: “Lỡ như ngày mai anh ấy chết, mình sẽ không bao giờ được nghe lại nữa.”
Lưu Lê im lặng.
Từ Vân Ni nhìn vào phòng ăn, nơi Thời Quyết đang cười nói với nhóm Ngô Hàng, ký ức của cô như một làn khói nhẹ nhàng.
Thời Quyết nhận ra điều gì đó, ánh mắt anh chuyển qua phía cô, họ nhìn nhau giữa những ánh đèn lung linh, anh mỉm cười một cách dịu dàng.
Từ Vân Ni cũng đáp lại anh bằng một nụ cười ấm áp.
Cuộc sống, suy cho cùng cũng cần một chút khôn ngoan.
Sống mỗi ngày như là ngày cuối cùng, gặp mỗi người như là lần cuối cùng, nhiều chuyện tự nhiên sẽ trở về với bản chất của nó.
Studio của Thời Quyết đã được xây dựng thành công.
Từ Vân Ni bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi.
Lúc đầu Thời Quyết không hài lòng, anh nói: “Em còn thi cử gì nữa, em làm ở studio của anh không được à?”
Từ Vân Ni nghĩ trong lòng rằng, phong cách làm việc của cô và anh khác nhau một trời một vực, nếu cùng làm chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề, nhưng cô lại nói: “Lý Tuyết Lâm cũng đã đến rồi, lúc trước khi bàn bạc, đã nói rõ là sẽ giao phần điều hành cho chị ấy, nếu em ở đây sẽ khó tránh khỏi việc tranh quyền với chị ấy. Studio của chúng mình sẽ thành studio bình thường mất. Mấy studio nhỏ như thế này thì không thể lớn được. Nếu muốn làm công ty thì phải càng chuyên nghiệp càng tốt. Bề ngoài em không tham gia, nhưng có chuyện gì anh cứ yên tâm, em sẽ giúp mà.”
Thời Quyết thấy cũng có lý, anh bèn miễn cưỡng đồng ý.
Cuộc sống ấy à, suy cho cùng cũng cần một chút khôn ngoan.
Năm nay, họ đã bận rộn rất nhiều việc, mua nhà, mua xe, và đón Ngô Nguyệt Kỳ về nhà.
Sau quá trình điều trị, Ngô Nguyệt Kỳ đã cao thêm hơn chục centimet, lưng đã thẳng lên được, dù chưa thể hoàn toàn đứng thẳng, nhưng so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều. Bây giờ bà chỉ phụ trách nấu ăn cho họ mỗi ngày, sau đó đến bệnh viện để làm vật lý trị liệu.
Thời Quyết bắt đầu nâng đỡ Vương Thái Lâm.
Anh không hề lộ mặt, chỉ tham gia vào một vài hoạt động thương mại nhỏ, sự việc của Lạc Dương dần dần không còn được chú ý đến nữa. Trên mạng mọi người đều nói rằng YAXIAN đã hết thời rồi.
Năm thứ hai, Từ Vân Ni lại một lần nữa có bước đột phá, lần này là về pháp luật thương mại quốc tế.
Bọn họ lập tức trở nên bận rộn trở lại.
Chuyện nâng đỡ Vương Thái Lâm thuận lợi hơn so với dự tính của Thời Quyết. Ban đầu, anh dự định tạo ra một phong cách riêng dựa trên cá tính của Vương Thái Lâm, nhưng sau đó phát hiện hiệu quả không như mong muốn. Cuối cùng, anh tiện tay ném cho anh ta một bản nhạc cũ từng bị bỏ đi. Đó là một trong những bản nhạc anh viết trong thời gian cạnh tranh với Anh Huy. Ai ngờ, bài hát đó lại được Vương Thái Lâm thể hiện một cách xuất sắc, kết quả là “âm dương nghịch chuyển”, sự kết hợp kỳ diệu giữa cũ kỹ và hiện đại đã tạo nên một cơn sốt, khiến nó bùng nổ trong các loa phát khắp các sân nhảy quảng trường vào khoảng chín giờ tối trên khắp cả nước.
Thấy tình hình như vậy, Thời Quyết liền sửa lại một số bản nhạc cũ khác và giao hết cho Vương Thái Lâm.
Có một cuối tuần, cả hai ở nhà, Thời Quyết nằm trên giường, còn Từ Vân Ni thì tăng ca làm việc. Cô chợt nghĩ đến điều gì đó rồi nói: “Mấy hôm trước khi em đi làm, em nghe thấy chuông điện thoại của trưởng khoa chúng em là bài hát của Vương Thái Lâm, làm em giật cả mình.”
Thời Quyết liếc mắt nhìn cô: “Đó là bài hát của anh mà.”
Từ Vân Ni ngừng gõ phím, bước lại gần và hôn anh một cái.
Thời Quyết, dù đã hai mươi tám tuổi nhưng vẫn giống như một đứa trẻ vậy.
Anh nhìn Từ Vân Ni sau khi hôn anh, cô tiện thể pha một ấm trà. Nhìn một lúc, anh liền ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, cô vẫn ngồi làm việc bên bàn, bóng dáng của cô trong ánh nắng buổi chiều khiến anh liên tưởng đến những hình ảnh từ ký ức. Anh nghĩ, có lẽ chính mình hồi còn ngủ trưa trong căn phòng 709 năm nào đã du hành thời gian tới thời điểm này.
Về công việc của Từ Vân Ni, dù cô thường kể cho anh nghe, nhưng thật ra anh hoàn toàn không hiểu. Anh chỉ quan tâm đến những câu chuyện tám nhảm như việc trưởng khoa của cô bị nghi ngờ ngoại tình, sau đó vợ của ông ta đến cơ quan làm loạn, suýt nữa kéo Từ Vân Ni vào cuộc.
Dù vậy, công việc của hai người cũng không phải là không có điểm giao nhau.
Vào một ngày nào đó, Thời Quyết được một ca sĩ trong giới mời đi uống rượu. Ban đầu anh nghĩ chỉ là buổi nhậu thông thường, nhưng uống được một nửa thì ca sĩ đó giới thiệu một người bạn cho anh, nói đó là anh họ của mình, chuyên kinh doanh xuất nhập khẩu.
Anh họ của ca sĩ lịch sự nói chuyện với Thời Quyết cả buổi. Lúc đó, Thời Quyết đã hơi say, đôi giày da nhọn gác lên bàn thấp, tay cầm điếu thuốc, nửa ngả đầu vào ghế, anh hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Anh họ nói: “Thầy Thời, chúng tôi thật sự không muốn làm phiền anh, nhưng chúng tôi đang gặp khó khăn. Có một chuyện nhỏ muốn nhờ chị dâu giúp cho…”
Thời Quyết về kể lại chuyện với Từ Vân Ni. Cô chỉ cần gọi vài cuộc điện thoại, trò chuyện một lúc là mọi chuyện đã được giải quyết.
Thời Quyết nằm trên sofa nhìn cô, sau khi giải quyết xong, cô nói với anh: “Hôm nay em đã đến Delirium. Anh có để rượu ở đó phải không? Em đã uống rồi.”
Thời Quyết hỏi: “Uống với ai?”
Từ Vân Ni đáp: “Lý Tuyết Lâm.”
Anh cau mày: “Ai cho phép hai người uống? Chỗ rượu đó đều là rượu sưu tầm, em phải bồi thường đấy.”
Từ Vân Ni lại nói: “Còn anh Thôi cũng nói với em rằng, anh ấy và chị Văn định tự lái xe đi du lịch. Em đã bảo người dọn dẹp nhà ở Tây Bắc, tối nay anh thử khuyên mẹ xem mẹ có muốn đi cùng không, anh Thôi nói có thể đưa mẹ đi chơi cùng.”
Thời Quyết cảm thấy, Từ Vân Ni thật sự rất kỳ diệu.
Nhiều người nói rằng sau một thời gian yêu nhau, tình cảm sẽ không còn mới mẻ, nhưng Thời Quyết hoàn toàn không nghĩ vậy. Ngược lại, anh thấy rằng, càng ở bên nhau lâu, Từ Vân Ni trong mắt anh càng trở nên kỳ diệu hơn.
Cô đã trở về từ Tây Bắc nhiều năm nay, nhưng mỗi dịp lễ tết, cô vẫn luôn đóng gói đặc sản từ nơi đó, gửi cho người thầy cũ của cô là Chủ nhiệm Mã, gia đình Đỗ Giai mà cô vẫn còn liên lạc đến giờ, và những người bạn ở khắp nơi của cô.
Gia đình họ cũng thường xuyên nhận được đặc sản từ khắp mọi miền đất nước.
Mỗi dịp lễ tết, điện thoại và tin nhắn chúc mừng năm mới của Từ Vân Ni không ngừng vang lên suốt đêm.
Những việc như thế, Thời Quyết tuyệt đối không thể làm được.
Nhưng có lẽ chính vì vậy mà Từ Vân Ni có thể đi khắp nơi, nghe ngóng mọi chuyện, làm mọi thứ một cách dễ dàng.
Giống như lần cô muốn kiện một anti-fan phỉ báng anh, cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, chẳng bao lâu sau đã có kết quả. Anh hỏi ai giúp, cô bảo: “Anh còn nhớ Cố Minh Thanh không? Cậu ấy rất giỏi trong các vụ kiện về quyền danh dự.”
Thời Quyết suy nghĩ một lúc lâu mới mơ hồ nhớ lại người này.
Từ Vân Ni rất thích giúp đỡ người khác. Tật xấu này, à không, thói quen này vẫn còn cho đến tận bây giờ.
Đôi khi cô còn dính líu đến công việc của anh. Ở cơ quan cô, không có nhiều người biết về Thời Quyết, nhưng sếp của cô thì biết. Con gái của sếp học phát thanh truyền hình, năm tốt nghiệp cô ấy cũng muốn tham gia một cuộc thi tuyển chọn và muốn ký hợp đồng với một công ty đáng tin cậy. Từ Vân Ni nghe có vẻ như họ muốn nhắm đến YAXIAN nên đến hỏi Thời Quyết, anh xem qua tài liệu rồi bảo: “Bỏ đi.”
“Thật sự không có giá trị đào tạo sao?” Cô hỏi.
Thời Quyết kẹp điếu thuốc trên tay, quay đầu lại nói: “Trình độ hát của cô ta còn không bằng em.”
Từ Vân Ni mỉm cười nhưng không nói gì.
Dù vậy, cuối cùng anh vẫn giúp cô gái đó tìm được một công ty tử tế, sếp của Từ Vân Ni rất cảm kích cô.
Từ Vân Ni bước lại gần.
Cô còn chưa làm gì thì Thời Quyết đã tự động quay khuôn mặt về phía vị trí mà cô thích hôn nhất, như một phản xạ có điều kiện.
Vừa được cô hôn, trong lòng anh vừa âm thầm phàn nàn.
Mình mới ba mươi mấy tuổi, đang trong độ tuổi tràn đầy sức sống, cơ thể vẫn rắn chắc, vậy mà đầu óc lại càng ngày càng chậm.
Giống như một con mèo nhà già nua, não bộ ngày càng thoái hóa.
Mà tất cả những điều này đều là lỗi của Từ Vân Ni.