Nghe giọng điệu bình thản của cậu, trong khoảnh khắc, Từ Vân Ni nghĩ đến một khả năng khác, cô hỏi: “Cậu không muốn truy cứu sao?”
Cậu giả vờ ngớ ngẩn, hỏi lại: “Truy cứu cái gì?”
Vậy là không muốn truy cứu rồi.
Tại sao chứ? Từ Vân Ni nghĩ, bình thường ở trường cậu kiêu ngạo lắm mà, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ nhẫn nhục chịu đựng.
Từ Vân Ni không hiểu lắm, nhưng thái độ của cậu kiên quyết, cuối cùng cô cũng xóa video gốc đi.
Thời Quyết đã hút xong nửa điếu thuốc, cậu hỏi cô: “Sao cậu lại tìm đến đây?”
Từ Vân Ni nói: “Chẳng phải nói cuối tuần đi ăn sao? Tôi không liên lạc được với cậu, đến quán nhà cậu tìm, mẹ cậu nói cậu ở đây, nên tôi qua.”
Thời Quyết gật đầu.
Nhịp điệu dường như lại chậm lại.
Thời Quyết thong thả quan sát cô.
Từ Vân Ni mặc một chiếc áo thun bình thường, bên ngoài khoác một bộ đồ thể thao màu tối, đi giày thể thao, áo khoác mở một nửa, tay áo cũng xắn lên một chút, trang phục không có gì nổi bật, giống như người chuẩn bị đi dạo sau bữa tối.
Nhưng…
Sau khi cởi bỏ bộ đồng phục cồng kềnh, bộ xương mảnh mai, cánh tay thon dài, cùng với đôi vai không đều do lâu năm sử dụng lực bên phải… nhiều chi tiết lộ ra.
Một làn khói nhẹ nhàng phả ra từ mũi cậu.
Ánh mắt cậu rơi xuống, nhìn vào tay cô.
“Có sao không?” Cậu ra hiệu.
Từ Vân Ni giơ cánh tay lên, mới phát hiện chỗ vừa bị cậu nắm đã để lại dấu vết đỏ nhạt.
“Không sao.” Cô vừa nói vừa nhớ lại khoảnh khắc vừa bị nắm, suýt nữa thì tay cô đã bị kéo đứt.
Cô liếc nhìn cánh tay, cổ tay và những ngón tay thon dài của cậu.
“Sao thế?” Thời Quyết hỏi.
“Không có gì, lớp trưởng, cậu khỏe thật đấy.”
“Chứ sao nữa?”
Thời Quyết cười khẽ: “Cái này cũng đáng ngạc nhiên à?”
“Vì trông cậu cũng gầy mà.”
“Tôi gầy á?”
Thời Quyết dừng lại, cậu kẹp điếu thuốc giữa môi, tay phải luồn vào áo thun, lòng bàn tay chậm rãi di chuyển đến ngực. Cậu cúi đầu nhìn cơ thể săn chắc của mình.
“Gầy sao?”
Không có, chỉ là “trông thấy” thôi.
Quá tự nhiên.
Từ Vân Ni biết rõ người này đang cố tình giở trò, nhưng vẫn quá tự nhiên.
Tự nhiên đến mức khiến người ta cảm thấy nếu nói những chuyện nghiêm trọng, giống như đang làm hỏng không khí.
Vì vậy, Từ Vân Ni không mở miệng, chỉ nhìn cảnh trước mặt.
Giọng nói, hình ảnh của cậu, đều hòa quyện vào con hẻm lộn xộn này.
Cũng in sâu vào cuốn phim không tồn tại.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi.
Một suy nghĩ lướt qua đầu…
Trên đời sao lại có người như vậy?
Thời Quyết cuối cùng rít thêm vài hơi thuốc rồi dập tắt trên bức tường phía sau, cậu nói: “Tôi phải lên lớp rồi, cậu vào studio ngồi chờ đi.”
Cậu dặn dò thêm: “Đừng nói chuyện vừa rồi.”
Từ Vân Ni: “Nói rồi thì sao?”
“Chậc.”
Cậu liếc nhìn cô: “Nghe lời đi.”
Thời Quyết dẫn cô vào SD.
Ở quầy tiếp tân, Ngụy Thiên Văn và Thôi Hạo đang tranh luận gay gắt điều gì đó. Khi thấy có người bước vào, họ đồng loạt im lặng, nhìn qua, rồi không nhìn lại nữa.
Họ nhìn Thời Quyết dẫn một cô gái vào studio, rồi nói với cô: “Lại đây.”
Cậu dẫn cô đi qua hành lang đến khu vực nghỉ ngơi.
Ánh mắt của họ từ phải qua trái, phối hợp với cổ, quay cho đến khi không thể quay nữa.
Thôi Hạo hỏi Ngụy Thiên Văn: “Ai thế? Cô có biết không? Là người của chúng ta à?”
Ngụy Thiên Văn đáp: “Không phải, chưa gặp bao giờ, có phải thành viên mới Thời Quyết kéo đến không?”
Trong lúc nói, Thời Quyết đã quay lại, cậu vào quầy, mở cửa máy bán nước.
Ngụy Thiên Văn hỏi: “Đó là ai thế?”
Thời Quyết đáp: “Bạn cùng lớp.”
Cậu lấy một chai nước khoáng xong rồi đóng cửa lại, không mở ra, xem ra định mang cho ai đó.
Ngụy Thiên Văn hỏi: “Lại là người đuổi theo cậu đến đây à?”
Thời Quyết đáp lại: “Không phải, bạn bình thường thôi.”
Cậu định ra ngoài thì bị Thôi Hạo chặn lại, anh ta đột nhiên hỏi: “Cùng xe đấy à?”
Thời Quyết cười.
Thôi Hạo lấy chai nước, anh ta nói: “Cậu đã hơi trễ rồi, mau lên lớp đi, một đống người đang đợi đấy. Nước để tôi mang cho.”
Thời Quyết đưa chai nước cho anh ta, sau đó tiện tay lấy một chiếc mũ đội lên đầu rồi đi thẳng đến phòng học.
Thôi Hạo cầm chai nước khoáng đến khu vực nghỉ ngơi, anh ta thấy cô gái đang ngồi trên ghế sofa, cô quan sát studio được trang trí như thế nào. Bên cạnh, Thôi Dao đang dọn dẹp bàn ghế, khi cô bé lau đến gần, cô gái còn đứng dậy muốn giúp đỡ.
Không biết vì sao, từ lúc Thời Quyết dẫn cô gái vào cửa, Thôi Hạo nhìn thấy cô lần đầu tiên đã cảm thấy cô chính là người đã nhận điện thoại đêm đó.
Trước mặt Từ Vân Ni xuất hiện một chai nước, cô quay đầu lại, thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đứng bên cạnh, lông mày rậm, mắt một mí, vết nhăn ở giữa lông mày hơi sâu, nhìn khuôn mặt có chút dữ tợn.
Anh ta nói: “Thời Quyết đưa cho cô đấy.”
Thôi Dao quay đầu nhìn thoáng qua.
Từ Vân Ni cầm lấy chai nước, cô nói: “Cảm ơn.”
Đúng vậy, giọng này, Thôi Hạo vẫn nhớ.
“Tôi hình như có ấn tượng với cô.”
Thôi Hạo ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, bắt chuyện với Từ Vân Ni.
“Có phải một đêm nọ, cô nhận điện thoại thay Thời Quyết không?”
“Đúng vậy.”
Từ Vân Ni cũng nhớ lại: “Anh là ‘anh Thôi’?”
Thôi Hạo hơi ngạc nhiên: “Đúng, tôi là Thôi Hạo, là anh của cậu ấy.”
Anh ta nhìn thấy Thôi Dao đang nhìn chằm chằm vào, lại giới thiệu: “Đây là em gái cậu ấy, Dao Dao.”
Từ Vân Ni cũng gật đầu chào Thôi Dao, rồi tự giới thiệu: “Tôi là Từ Vân Ni, bạn cùng lớp của Thời Quyết.”
“Tôi biết.”
Thôi Hạo nói: “Hôm đó cảm ơn cô đã giúp đỡ, đưa cậu ấy về, nếu không cậu ấy uống say tôi thật sự có chút lo lắng.”
Thôi Dao nghe thấy, nhỏ giọng hỏi: “…Anh ấy uống say lúc nào?”
Thôi Hạo: “Không liên quan đến em, trẻ con đừng có tò mò.”
Thôi Dao bĩu môi, tỏ ra không vui.
Từ Vân Ni nhìn hai người rồi hỏi: “Ba người là anh em ruột à?”
Thôi Hạo xoa mặt: “Cô thấy tôi và Thời Quyết có giống nhau không?”
Từ Vân Ni im lặng hai giây, nói: “Cũng giống đấy.”
Thôi Hạo đập đùi cười lớn.
Lúc này, bên ngoài có vài học viên cùng nhau bước vào, nghe thấy Thôi Hạo cười liền hỏi: “Thầy Thôi, có chuyện gì mà vui thế?”
Thôi Hạo quay đầu nói với họ: “Cuối cùng cũng có người nhận ra tôi và Thời Quyết giống nhau.”
Các học viên không đồng ý: “Vẫn còn khác nhiều đấy ạ? Thời Quyết đâu có đẹp trai bằng thầy Thôi!”
Chỉ có Thôi Dao là người thật thà, cô bé không nhịn được nói: “Người ta đùa anh mà anh cũng tin…”
Cô bé lại thử hỏi Từ Vân Ni: “Thời Quyết uống say lúc nào vậy?”
Từ Vân Ni nói: “Mấy ngày trước.”
Thôi Dao nhìn Thôi Hạo, ánh mắt mang chút bất mãn: “Anh dẫn anh ấy đi à? Anh ấy không phải đang chuẩn bị thi sao, sao lại ra ngoài chơi…”
Thôi Hạo chỉ ra ngoài: “Không liên quan đến em, đừng đứng đây nữa, vào trong dọn dẹp đi, sắp đến giờ học rồi.”
Thôi Dao miễn cưỡng rời đi, Thôi Hạo quay đầu lại liền thấy Từ Vân Ni đang nhìn mình.
Ánh mắt của Từ Vân Ni rất bình thản, nhưng Thôi Hạo lại có chút lúng túng, không tự chủ được mà giải thích: “Hôm đó là tình huống đặc biệt, là việc chính đáng, bình thường chắc chắn cậu ấy không uống nhiều như vậy đâu. Chủ yếu là sau khi uống xong còn phải nhảy múa cho đối tác xem, nếu không thì đã không mệt đến vậy.”
Thôi Hạo thở dài, anh ta ngả lưng vào ghế sofa: “Bây giờ muốn giành một cơ hội hoạt động không dễ dàng, phải nịnh nọt và giữ thể diện…”
Cuối cùng, các học viên lần lượt tiến vào phòng thay đồ để chuẩn bị cho buổi học, trong khi vài người khác đứng ngoài trò chuyện và chờ đợi.
Bên cạnh Từ Vân Ni là một cô gái đeo balo thể thao lớn. Từ Vân Ni nhích vào trong một chút rồi nói: “Cậu để balo ở đây đi.”
Cô gái vội đáp: “Không sao, tôi đeo được.”
Thôi Hạo ngẩng đầu lên hỏi: “Em mang gì trong đó vậy? Nhìn như balo chứa thuốc nổ ấy.”
Cô gái đáp: “Em vừa đi chơi bóng rổ.”
Thôi Hạo: “Vậy em còn sức nhảy múa không?”
“Có chứ!”
Cô gái nói, cuối cùng cũng để balo xuống ghế sofa rồi vận động vai một chút: “Em còn rất sung sức!”
Thôi Hạo cười nói: “Có vẻ Delia không nghiêm khắc với các em rồi!”
“Ai nói gì tôi thế?”
Từ Vân Ni quay đầu lại thì thấy một cô gái xinh đẹp từ phòng thay đồ bước ra. Thực ra, mọi người trong cửa hàng này trông đều rất khỏe mạnh, thường xuyên tập thể dục nên ai cũng có vóc dáng đẹp, tự tin, khí huyết đầy đủ, ai nấy đều tinh thần phấn chấn.
Delia nhìn Thôi Hạo nói: “Ông chủ Thôi, mời anh mở ứng dụng đánh giá mà xem, anh cứ nói vậy về huấn luyện viên được đánh giá cao nhất à?”
Thôi Hạo cười khúc khích, anh ta quay sang hỏi Từ Vân Ni: “Này, cô có tò mò Thời Quyết xếp hạng bao nhiêu không?”
Từ Vân Ni nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc không cao lắm đâu.”
Thôi Hạo hỏi: “Tại sao?”
Từ Vân Ni đáp: “Học viên của cậu ấy chắc chưa đến tuổi dùng điện thoại để đánh giá.”
Thôi Hạo cười nói: “Cô biết cậu ấy dạy trẻ con à, cậu ấy không có nhiều thời gian lên lớp, hơn nữa dạy trẻ con cũng rèn luyện tính kiên nhẫn.”
Từ Vân Ni hỏi: “Tính tình câu ấy không tốt à?”
“Ờ, cũng không hẳn là không tốt, chỉ là đôi khi rất khó chịu.”
Thôi Hạo nói tiếp: “Hơn nữa… thằng nhóc này đôi khi rất cứng đầu, đừng để vẻ ngoài dễ nói chuyện đánh lừa, thực ra rất cố chấp.”
Từ Vân Ni nói: “Tôi mới chuyển đến đây chưa lâu, vẫn chưa hiểu rõ lắm, cậu ấy là lớp trưởng lớpa tôi, ở trường có tiếng rất tốt, thầy cô và các bạn đều thích cậu ấy.”
Họ đã trò chuyện một lúc lâu.
Thôi Hạo có ấn tượng khá tốt về Từ Vân Ni, anh ta cảm thấy cô gái này không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng khí chất rất tốt, mang lại cảm giác rất thoải mái. Cô không giống nhiều học sinh trẻ khác, thường tỏ ra rụt rè khi gặp môi trường mới, mà rất tự nhiên, nói chuyện và lắng nghe đều rất nghiêm túc nhìn vào đối phương.
Cô không trang điểm cầu kỳ, từ đầu đến chân đều rất giản dị, nhưng Thôi Hạo đã gặp nhiều người, biết rằng điều kiện gia đình và môi trường trưởng thành của cô chắc chắn rất tốt, cô có sự thẳng thắn và đoan chính đi kèm.
Thôi Hạo đứng dậy quay lại quầy lễ tân, Ngụy Thiên Văn nhìn thấy anh ta đã hỏi ngay: “Anh đưa nước lâu thế?”
“Rất thú vị.”
Thôi Hạo lẩm bẩm rồi mở cửa máy bán nước, tìm kiếm ở ngăn dưới cùng.
“Này, trái cây tôi để đây đâu rồi? Cô ăn trộm à?”
Ngụy Thiên Văn đáp: “Không, ở trong mà.”
Thôi Hạo đẩy mấy lon nước ngọt ra, cuối cùng cũng thấy. Anh ta lấy ra một hộp nho mẫu đơn đóng gói kỹ. Ngụy Thiên Văn nhìn thấy, lập tức không vui, chị nói: “Anh đúng là, tôi đòi ăn thì không cho, giờ lại đem cho người ngoài ăn à?”
Thấy hộp nho đã được mở ra, Ngụy Thiên Văn trêu chọc anh ta: “Không phải kiểu người Thời Quyết thích đâu, anh đừng lấy lòng nhầm người.”
“Ồ, cô biết cậu ta thích kiểu người nào à?”
“Nghe lời, có vẻ thuần khiết, nữ văn nghệ ấy mà.”
Ngụy Thiên Văn nhướng một bên lông mày, chị nói một cách lạnh nhạt: “Hai anh em anh khẩu vị giống nhau đấy, anh không biết à?”
Thôi Hạo quay lại nhìn chị một cái, không nói gì.
Ngụy Thiên Văn chỉ vào hộp nho trong tay anh: “Nho nhập khẩu, một hộp hơn hai trăm tệ, không phải nói là bạn học bình thường à?”
Thôi Hạo đáp một cách khô khan: “Bạn học bình thường thì sao? Bạn học bình thường không được ăn nho à? Tôi chỉ muốn cho bạn học bình thường ăn!”
Ngụy Thiên Văn: “Hừ, xạo quá.”
Thôi Hạo đem nho đi rửa sạch, bày lên đĩa rồi mang đến khu vực nghỉ ngơi.
Lớp học của Delia đã bắt đầu, các học viên hầu hết đã vào lớp, chỉ còn lại Từ Vân Ni trong khu vực nghỉ ngơi.
Thôi Hạo đặt đĩa nho lên bàn: “Này, bạn học, ăn chút trái cây đi.”
“Cảm ơn anh.”
Từ Vân Ni thực sự có chút đói, cô lấy một quả nho bỏ vào miệng, mát lạnh, vừa ngọt vừa thơm.
Không biết có phải do lời nói của Ngụy Thiên Văn hay không, kể từ khi quay lại từ quầy lễ tân, Thôi Hạo nhìn Từ Vân Ni, trong đầu liên tục hiện lên nhãn hiệu “nghe lời, có vẻ thuần khiết, nữ văn nghệ”.
Nghe lời không? Không biết.
Thuần khiết không? Trông thì không giống lắm.
Nữ? Điều này chắc chắn rồi. …
Văn nghệ? Cô ấy thích văn nghệ không?
Thôi Hạo đầu óc suy nghĩ lung tung.
Từ Vân Ni ăn nho, cô chú ý thấy ánh mắt chăm chú của Thôi Hạo nên nhìn qua, Thôi Hạo nói: “Em…”
Từ Vân Ni: “Dạ?”
Thôi Hạo nhếch cằm: “Có muốn xem Thời Quyết dạy học không?”