Có lẽ dáng vẻ này là để hù dọa người khác, nhưng ai ngờ khi đàn em tản ra, cậu ta lại nhìn thấy Thời Quyết.
“…?”
Vương Thái Lâm nghiêng đầu nhìn Đinh Khả Manh đứng sau lưng Thời Quyết.
“Không phải, ý gì đây? Không phải bảo cậu dẫn học sinh mới chuyển đến à?”
Đinh Khả Manh khẽ nói: “Cậu ấy, cậu ấy có việc nên đi trước rồi.”
Nói xong cô nàng liền núp sau lưng Thời Quyết, may mà cả hai có sự chênh lệch chiều cao khá lớn, cô nàng có thể thu mình đến mức không còn thấy bóng dáng.
“…Đừng kéo áo tôi, muốn siết cổ tôi à.” Thời Quyết mạnh tay kéo cổ áo, cứu chiếc áo ra khỏi tay Đinh Khả Manh rồi nói với Vương Thái Lâm:
“Tôi bảo cậu ta dẫn tôi đến đây để nói chuyện với cậu.”
Vương Thái Lâm không hiểu tại sao Thời Quyết lại có mặt ở đây, thái độ rất cẩn trọng.
“Muốn nói gì?”
Thời Quyết không vòng vo: “Về việc cậu muốn đăng ký danh nghĩa (*) lần trước, cậu đã tìm được chỗ nào chưa?”
“Đăng ký danh nghĩa? Chưa, tôi còn định hôm nào tìm ông chủ Thôi nói lại.”
Vương Thái Lâm hút một hơi thuốc, chân lại rung lên: “Cậu cũng giúp tôi nói một chút đi, tôi cũng không làm gì khác, chỉ muốn đăng ký tên thôi.”
Thời Quyết: “Được, tôi sẽ giúp cậu nói, cậu nhượng bộ một chút, chuyện của Đinh Khả Manh bỏ qua được không?”
Vương Thái Lâm chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Thời Quyết lại thật sự đồng ý, còn đưa ra điều kiện như vậy. Trong phút chốc, cậu ta không còn hút thuốc, chân cũng không rung nữa, cả người đứng yên tại chỗ.
Vương Thái Lâm cảm thấy mình không có hi vọng đỗ đại học, cậu ta cũng không thích học, nên nghĩ đến việc phát triển trong lĩnh vực truyền thông xã hội, chăm chỉ xây dựng. Cậu ta đã tạo một tài khoản, muốn thu hút người theo dõi, nhưng việc xác thực lại không có gì đáng giá. Trước đây cậu ta đã học vài ngày ở SD, muốn đăng ký tên của họ, kiếm vài giải thưởng, tham gia một số hoạt động, nhưng Thôi Hạo thấy cậu ta không đủ năng lực nên không đồng ý.
“Cơ mà.” Vương Thái Lâm không hiểu: “Tại sao chứ?”
Lời của Thời Quyết khiến Vương Thái Lâm rất bất ngờ.
Vương Thái Lâm và Thời Quyết đều là những nhân vật nổi bật ở Hoa Đô, nhưng mối quan hệ giữa hai người chỉ là quen biết xã giao, không thân thiết.
Lúc mới vào trường, Vương Thái Lâm không cùng lớp với Thời Quyết, nhưng ngay ngày đầu tiên nhập học đã nghe về cậu, vì ngoại hình quá nổi bật.
Vương Thái Lâm ngay lập tức xác định Thời Quyết là đối thủ, với quan niệm một núi không thể chứa hai hổ, nhưng chẳng mấy chốc cậu ta nhận ra mình không thể coi Thời Quyết là đối thủ.
Tâm trí của Thời Quyết không ở trong trường.
Lần đầu tiên Vương Thái Lâm thực sự tiếp xúc với Thời Quyết là một tháng sau khi vào học, khi thành phố tổ chức một chương trình văn nghệ chào mừng Quốc khánh, và Hoa Đô được chọn để gửi một tiết mục ca múa tham gia. Cả hai đều được chọn tham gia.
Người phụ trách chương trình là một giáo viên mới tốt nghiệp từ Học viện Âm nhạc, khoảng hai mươi tuổi, lần đầu tiên dàn dựng một chương trình lớn với hơn bốn mươi, năm mươi người, rất không thành thạo. Mỗi khi gặp khó khăn, Thời Quyết đều đưa ra ý kiến, dù là phần hợp xướng hay phần múa, đều rất chính xác. Cuối cùng, hầu hết các ý kiến chỉnh sửa của cậu đều được giữ lại, giáo viên âm nhạc thậm chí còn gọi cậu cùng nghiên cứu việc hậu kỳ của chương trình.
Kết quả là tiết mục của họ đoạt giải nhất, được trưng bày trên trang chủ của trang web của Sở Giáo dục trong vài ngày, hiệu trưởng của trường rất tự hào, đi lại vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên.
Vương Thái Lâm rất ngạc nhiên, không ngờ Thời Quyết nhìn bề ngoài như một kẻ chơi bời mà lại có năng lực như vậy.
Dần dần ở trong trường, bất cứ ai đi theo con đường âm nhạc, nhảy múa, gần như đều biết đến cậu. Thời Quyết lớn hơn họ một tuổi, nghe nói đã từng nghỉ học hơn một năm, nhưng ở tuổi còn trẻ đã có thể đảm nhận những dự án thương mại rất trưởng thành tại các tổ chức chính quy. Từ khi cậu nhập học, những buổi diễn quan trọng, cuộc thi của trường, những tác phẩm đáng tự hào gần như đều có dấu ấn của cậu.
Tài năng này, chỉ có thể nói là do trời phú.
Mọi người đều biết cậu học tại các tổ chức đào tạo bên ngoài, quan hệ xã hội chắc chắn phức tạp hơn học sinh bình thường, tin đồn về cậu cũng không ngừng. Ban đầu có người nói cậu chỉ học một năm rồi sẽ rời đi. Sau một năm, lại có người nói cậu đã ký hợp đồng với công ty từ sớm, chỉ chờ tốt nghiệp, thậm chí còn có người nói cậu đã bị bao nuôi bên ngoài, tin tốt, tin xấu gì cũng có. Bản thân cậu chưa từng nhắc đến, cũng không giải thích.
Cậu thường tổ chức hoạt động, tham gia hoạt động, nói chuyện với mọi người, năng lực xuất sắc, làm việc nghiêm túc nhưng phần lớn thời gian rất thoải mái, có nhiều bạn bè.
Nhưng nếu nói cậu là người nhiệt tình, thì không đúng chút nào.
Thực tế, hầu hết mọi người trong trường đều ngầm hiểu rằng Thời Quyết bề ngoài nhiệt tình nhưng bên trong lạnh lùng, tham vọng lớn, cậu dù có chơi đùa đến đâu cũng luôn ưu tiên sắp xếp công việc của mình. Nhiều người đã nói riêng rằng cậu là người không có tâm, không dễ để kết thân.
“Này.” Thời Quyết gọi cậu ta trở lại,
“Được không? Nghĩ gì đấy?”
“Không phải…” Vương Thái Lâm không hiểu tại sao Thời Quyết lại ra mặt giúp Đinh Khả Manh xa lạ này.
“Cậu và Đinh Khả Manh rất thân à?”
“Không thân.”
Vương Thái Lâm hỏi: “Không thân thì tại sao lại…”
Bên cạnh, Tưởng Duệ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ghé vào tai Vương Thái Lâm nói vài câu, Vương Thái Lâm hiểu ra: “À! Cậu không phải giúp Đinh Khả Manh, mà giúp học sinh mới chuyển đến à?”
Trong bụi cây, Từ Vân Ni hơi ngạc nhiên.
Thời Quyết: “Cậu cứ coi như vậy đi.”
Thấy cậu ấy thừa nhận, Vương Thái Lâm càng ngạc nhiên hơn.
“Cậu quen học sinh mới chuyển đến à?”
“Đương nhiên.”
Thời Quyết cười nói: “Đó là bạn cùng lớp của chúng tôi.”
Vương Thái Lâm ngập ngừng, Thời Quyết lại nói: “Giáo viên chủ nhiệm vừa gọi tôi dặn dò, bảo tôi quan tâm cậu ấy, mới mấy ngày đã bị cậu dọa đến không dám đi học rồi.”
“Hờ!”
Vương Thái Lâm cười: “Cậu làm lớp trưởng trách nhiệm đấy, hơn hẳn cái thằng lớp trưởng chỉ biết thu bài tập của lớp tôi. Tôi thật sự không để ý cậu ấy là người bên lớp 12-3.”
Cậu ta lẩm bẩm, đứng lên và đi lại.
“Thực ra lúc đầu tôi cũng không định làm gì cậu ấy, mới chuyển đến cái gì cũng không biết, nhưng cậu ấy ngang ngạnh lắm cậu biết không? Tôi bảo cậu ấy xin lỗi mà cậu ấy không xin lỗi, còn mắng tôi!”
Thời Quyết hơi ngạc nhiên: “Cậu ấy mắng cậu?”
“Ừ!”
Vương Thái Lâm tức giận: “Cậu ấy bảo tôi bớt hút thuốc lại và uống thuốc đều đặn đi! Có ai nói thế không chứ!”
May mà trời tối, che giấu đi nụ cười gượng trên môi Thời Quyết.
Cậu nói với Vương Thái Lâm: “Vừa rồi tôi bàn với cậu chuyện đó, cậu thấy sao? Nếu không thì thôi.”
Chẳng cần suy nghĩ, dù Thời Quyết có nói riêng, Vương Thái Lâm cũng gần như có thể nể mặt, huống chi cậu còn đưa ra điều kiện tốt.
Cơ hội hiếm có, không tranh thủ thì phí.
Vương Thái Lâm thoải mái nói: “Được thôi! Tôi không làm khó cậu đâu, chuyện này coi như bỏ qua.”
Thời Quyết gật đầu, nói: “Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ đi tìm anh Thôi để nói chuyện.”
“Được.” Vương Thái Lâm chỉ vào Đinh Khả Manh đang định lén chuồn đi phía sau, “Này, cậu qua đây.”
Đinh Khả Manh rón rén bước về phía Thời Quyết, Vương Thái Lâm không kiên nhẫn nói: “Tôi đã nói là nói! Nói bỏ qua là bỏ qua, tôi hỏi cậu chuyện khác!”
Đinh Khả Manh nhìn Thời Quyết cầu cứu, Thời Quyết không thèm nhìn, cậu đẩy cô nàng vào chỗ của Vương Thái Lâm rồi rời đi ngay.
Vương Thái Lâm như đang bắt một chú gà con, nhìn quanh xung quanh.
“Đổi chỗ để hỏi cung?”
Lưu Lê la lên rằng đói rồi, Vương Thái Lâm nói: “Được, tìm chỗ ăn chút gì đó, hay là về trường ăn, tôi cũng hơi đói rồi…”
Họ đi ra khỏi công viên nhỏ, phía sau bụi cây, Từ Vân Ni bước ra.
Cô đứng trên khoảng đất trống hơi rộng rãi này, nhìn quanh, có thiết bị tập thể dục, có cây cỏ và những chiếc đèn đường không quá sáng.
Cô nghiêng đầu, lông mày vẫn hơi nhíu lại.
Cô ngẩng đầu lên, xa xa trên bầu trời, gió nhẹ thổi tấm mạng mây mỏng, để lộ ánh trăng, trắng tinh và sáng lóa.
Đoàn người của Vương Thái Lâm rẽ vào con đường nhỏ, nghe thấy tiếng nói phía sau: “Đinh Khả Manh?”
Họ quay lại, thấy Từ Vân Ni đang theo sau, vẻ như tình cờ gặp. Đinh Khả Manh cũng rất ngạc nhiên, lén nhìn Vương Thái Lâm.
Từ Vân Ni nhìn mọi người, hỏi Đinh Khả Manh: “Sao cậu ở đây? Họ là ai vậy?”
Đinh Khả Manh mở miệng, chưa biết phải nói sao, thì thấy Từ Vân Ni như hiểu ra, quay sang Vương Thái Lâm nói: “À, là ‘anh Vương’ phải không?”
Lưu Lê nói nhỏ gì đó vào tai Vương Thái Lâm.
Vương Thái Lâm nhìn Từ Vân Ni từ đầu đến chân.
“Cậu là học sinh mới chuyển đến?”
Từ Vân Ni thừa nhận: “Đúng, tôi là học sinh mới chuyển đến.”
Vương Thái Lâm hừ một tiếng: “Cậu xuất hiện thật đúng lúc, chỉ cần sớm hơn nửa giờ là được rồi.”
Từ Vân Ni không hiểu: “Ý cậu là gì?”
Vì đã hứa với Thời Quyết, Vương Thái Lâm cũng không muốn làm khó nữa, phất tay, bảo cô đi đi.
“Đợi đã.”
Từ Vân Ni gọi cậu ta lại: “Bạn à, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Vương Thái Lâm nhíu mày: “Chuyện gì?”
Từ Vân Ni nói: “Giữa chúng ta chắc có chút hiểu lầm, cậu thấy đấy, trước đây khi tôi gọi điện thoại, thái độ của tôi cũng không tốt, trước cổng trường có một quán nước, tôi muốn mời các cậu uống gì đó được không?”
Câu nói đột ngột này khiến cả đám người đều sững sờ.
Đinh Khả Manh cũng nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ.
Từ Vân Ni mỉm cười với Vương Thái Lâm, nói: “Anh Vương, cho tôi một cơ hội đi.”
Chân thành đổi lấy chân thành, tình cảm vô cùng chân thật.
Lý Ân Dĩnh từng nhận xét rằng tính cách của Từ Vân Ni thừa hưởng nhiều từ Từ Chí Khôn, không phải là người dễ cười. Nhưng Từ Chí Khôn khi làm việc cũng sẽ điều chỉnh trạng thái của mình theo từng tình huống khác nhau.
Điều này, Từ Vân Ni cũng học được khá tốt.
Rõ ràng, vài tiếng “anh Vương” khiến Vương Thái Lâm rất hài lòng.
Cậu ta hỏi: “Cậu muốn nói chuyện gì?”
Từ Vân Ni nói: “Tôi muốn nói về chuyện hôm đó, không mất nhiều thời gian đâu, chỉ ngồi một chút thôi, được không?”
Cuối cùng, bằng những lời nói ngọt ngào và sự thuyết phục khéo léo, Từ Vân Ni thực sự đã gia nhập vào nhóm của Vương Thái Lâm.
Ngồi trong quán nước, không ai nói lời nào.
Mọi người đều chưa rõ ý định của Từ Vân Ni, không ai gọi đồ uống, Từ Vân Ni tự mình gọi nhân viên mang thực đơn đến.
Cô gọi một ly nước cho mình trước, rồi ngẩng đầu hỏi mọi người: “Các cậu muốn uống gì? Cà phê, trà sữa hay nước ép?”
Mọi người đều nhìn Vương Thái Lâm, Vương Thái Lâm nói: “Cà phê.”
Cậu ta vừa nói, mọi người cũng lần lượt gọi theo.
Từ Vân Ni còn gọi thêm một loạt món ăn vặt, pizza, gà rán, khoai tây chiên, cá viên chiên, cuối cùng là đầy một bàn thức ăn.
Khi ăn uống, không khí trở nên bớt căng thẳng hơn.
Từ Vân Ni nói với Vương Thái Lâm: “Tôi mới chuyển trường đến, còn chưa quen thuộc gì cả. Sau này suy nghĩ lại, hôm đó có lẽ tôi hơi vội vàng, đáng lẽ nên tìm hiểu kỹ trước khi nói. Vậy nên…”
Vương Thái Lâm chọc chọc một viên cá viên, kiểm tra độ đàn hồi của nó.
Thái độ của Từ Vân Ni thực sự rất chân thành, Vương Thái Lâm quay sang Đinh Khả Manh ra hiệu: “Cậu muốn làm rõ, thì hỏi cậu ta đi.”
Đinh Khả Manh gọi một ly trà sữa trân châu đường đen, cầm cốc uống cúi đầu. Từ Vân Ni chạm nhẹ cô nàng, cô nàng cúi đầu càng thấp hơn, Từ Vân Ni lại chạm nhẹ lần nữa, Đinh Khả Manh lùi lại.
Vương Thái Lâm cười lạnh: “Sao? Chính cậu làm mà không nói ra được à?”
Đinh Khả Manh không thể trốn nữa, cuối cùng cũng bắt đầu nói lắp bắp.
Cô nàng nói không rõ ràng, nhưng với sự bổ sung của những người khác, Từ Vân Ni cuối cùng cũng hiểu ra.
Gần đây, Vương Thái Lâm và một nam sinh trường nghề bên cạnh có mâu thuẫn, cả hai đều làm livestream. Nam sinh trường nghề bắt đầu sớm hơn, nội dung livestream là ca hát, nhảy múa, trò chuyện và kể chuyện cười, đã có một lượng fan nhất định. Vương Thái Lâm bắt đầu muộn hơn, nhưng cậu ta dù sao cũng có học qua thanh nhạc và vũ đạo, ngoại hình cũng không tệ, nên sự nổi tiếng tăng nhanh. Hai trường gần nhau, khán giả đều là người quen, nên có sự so sánh giữa hai bên. Vương Thái Lâm thích thể hiện, thường chế giễu đối phương, dẫn đến hai bên trở thành kẻ thù.
Hai bên bắt đầu cuộc chiến chửi rủa, chửi rất thô tục, nhắm vào những điều nhạy cảm nhất. Có người để lại lời nhắn cho nam sinh trường nghề rằng Vương Thái Lâm nhìn mạnh mẽ hơn cậu, nam sinh trường nghề liền nói Vương Thái Lâm ngoài đời chỉ đẹp mã, Vương Thái Lâm trả lời trong livestream rằng cậu ta dài mười tám centimet, có dùng được hay không thì cứ chổng mông thử là biết, nam sinh trường nghề nói cậu ta khoác lác mà không chuẩn bị kịch bản.
Sau đó, vấn đề phát sinh, nam sinh trường nghề muốn chứng minh Vương Thái Lâm khoác lác, nên nghĩ ra chiêu độc, tìm người quay lén trong nhà vệ sinh của Hoa Đô, cuối cùng cậu ta tìm đến Đinh Khả Manh.
Từ Vân Ni nghe mà sững sờ, không nói đến chuyện mười tám centimet, cô hỏi Đinh Khả Manh: “…Tìm cậu? Cậu không phải là con gái sao? Sao cậu vào nhà vệ sinh quay được?”
Lưu Lê bên cạnh nói: “Nhờ em trai cậu ta quay chứ sao.”
Từ Vân Ni nhìn lại Đinh Khả Manh.
Nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài.
“Cậu còn có em trai à?”
*Chú thích: Trong giới giải trí Trung Quốc, “đăng ký danh nghĩa” hay “treo tên” hoặc “đặt tên” chỉ việc một người nổi tiếng hoặc có uy tín được liệt kê là thành viên của một dự án, bộ phim, chương trình, hoặc sản phẩm nào đó, nhưng thực chất người đó không tham gia vào quá trình sản xuất hoặc đóng góp ý nghĩa đáng kể. Điều này thường được thực hiện để lợi dụng tên tuổi của người đó nhằm thu hút sự chú ý, tăng giá trị thương mại, hoặc tạo sức ảnh hưởng cho dự án.
Ví dụ, trong một bộ phim, một diễn viên nổi tiếng có thể được “treo tên” trên poster hoặc trong danh sách diễn viên để thu hút khán giả, dù thực tế vai diễn của họ rất nhỏ hoặc thậm chí họ không xuất hiện trong phim. Tương tự, một nhà sản xuất hoặc đạo diễn nổi tiếng có thể được “đăng ký danh nghĩa” trong một dự án phim ảnh để tạo cảm giác uy tín và thu hút đầu tư, dù họ không thực sự tham gia vào quá trình sản xuất.