Edit: Hạ Nhi Liên Y
Beta: Hạ Nhi Liên Y
——————————————-
Lúc trở về Thu Sắt viện, đã quá thời gian ăn cơm trưa.
Tiêu Sắt Sắt ở dưới mái hiên, đem áo choàng màu hồng phấn cởi ra, phủi phủi tuyết.
Áo choàng dùng gấm dệt thành, không dễ dàng thấm nước, Tiêu Sắt Sắt ôm áo choàng vào phòng, hơi thở nóng ấm bao lấy nàng, còn có một chút hương thơm ngào ngạt của cơm trưa.
"Tiểu thư tiểu thư, đến ăn cơm!"
Lục Ý vừa mới đem đồ ăn trở về, từng món bày ra trên bàn, bới cho Tiêu Sắt Sắt chén cơm, cũng múc cho mình một chén.
Tiêu Sắt Sắt cười cười, cũng biết Lục Ý từ trước đến giờ cũng cùng ngồi ăn cơm với chủ tử, đại khái là do Tiêu Sắt Sắt ngu dại, có điều như vậy, cũng là tiện để chiếu cố nàng.
Hôm nay đồ ăn làm không tồi, rất nhanh hai người đã ăn xong.
"Gặp qua tứ tiểu thư." Tỳ nữ nói: "Lão gia thỉnh tứ tiểu thư đến thư phòng."
"Ừ." Tiêu Sắt Sắt gật đầu, buông tranh thêu, lần thứ hai phủ áo choàng đi.
Vừa mới ra Thu Sắt viện, mới phát hiện Tiêu phủ quả thực rất náo nhiệt, Tiêu Sắt Sắt biết, nhất định là Tiêu Văn Thúy đã trở lại, đem đến mưa to gió lớn cho phủ.
Đoán rằng phụ thân nàng gọi, ít nhiều cũng vì việc này.
Giờ phút này, Tiêu Khác ở trong thư phòng, tạo ra một cỗ áp lực nặng nề.
Bọn hạ nhân đều bị không khí này làm cho không dám đứng dậy, Hoàng thị cầm lấy cái khăn, không ngừng lau nước mắt, hai mắt sưng đỏ vì khóc, tiếng gào khóc làm cho mọi người ở ngoài thư phòng đều nghe rõ.
Tiêu Sắt Sắt giật mình, kinh ngạc kêu lên: "Nhị tỷ tỷ hủy dung!" Tiếp theo lại truyền đến âm thanh nhỏ: "Hủy dung là cái gì?"
Hoàng thị tức giận lảo đảo, quay đầu hướng Tiêu Khác khóc ròng nói: "Lão gia, ngươi xem Tiêu Sắt Sắt. Nàng cùng Văn Thúy đi đến thư viện, tại sao nàng vô sự, còn Văn Thúy bị vôi cháy làm cho hủy dung? Lão gia, Văn Thúy chính là tâm can bảo bối của chúng ta a!"
Tiêu Khác trên mặt bao trùm một tầng sương lạnh, nhìn ra được, tâm tình của hắn thực sự không hề tốt.
Tiêu Sắt Sắt nói: "Ta... Ta nhìn thấy điểu điểu! Nhị tỷ tỷ mang ta đến thư viện, ta nhìn thấy điểu điểu bay, ta đi bắt điểu điểu. Chính là... Ô ô, chim điểu bay thực sự rất cao, ta rất thấp, không với được đến nó, nó bay đi. Ô ô, ta phải tìm điểu điểu! Ta phải tìm điểu điểu!"
Nàng nói: "Văn Thúy bị vôi chín hắt lên, ngươi còn lòng dạ đi bắt điểu?"
"Ta.... Ta chính là muốn điểu điểu thôi!" Tiêu Sắt Sắt ủy khuất nói, "Điểu điểu bay đi rồi, ta rất thương tâm, muốn gọi nhị tỷ tỷ giúp ta nghĩ biện pháp bắt điểu, nhưng mà nhị tỷ tỷ đang đánh nhau...."
"Ngươi nói Văn Thúy đánh nhau?" Tiêu Khác sắc mặt tối sầm.
Hoàng thị vội nói: "Văn Thúy là thiên kim tiểu thư Tiêu phủ, như thế nào lại đi đánh nhau!"
"Là thật a!" Tiêu Sắt Sắt ủy khuất quệt miệng, "Không riêng gì nhị tỷ tỷ, còn có rất nhiều người ở thư viện, đều cùng đánh nhau. Ta gọi nhị tỷ tỷ, nàng không nghe thấy ta, thị vệ ca ca sợ ta bị thương, liền đem ta mang về đây."
Cái này nói rất hợp tình hợp lý, Tiêu Khác phái thị vệ trấn thủ Thu Sắt viện, vốn chính là bảo vệ sự an toàn của Tiêu Sắt Sắt, dưới tình huống này, đích xác phải đem Tiêu Sắt Sắt về trước.
Nhưng Hoàng thị lại cảm thấy được, nữ nhi bảo bối của mình luôn thuận theo lễ nghĩa, như thế nào lại đi đánh nhau?
Nàng nói: "Lão gia, đem phu tử ở thư viện hỏi cho rõ ràng đi, cũng không thể làm cho Văn Thúy bị hủy dung không minh bạch a!"
Chính là nói đến phu tử, bên ngoài có người báo lại, thư viện cử tới một phu tử nói về tình huống khi đó.
Bởi vì Tam Tư thư viện nổi tiếng là đại học sĩ, thân phận địa vị rất cao, cho nên Tiêu Khác tự mình đón người tiến vào.
Phu tử nào biết rằng việc xấu của Tiêu Văn Thúy cùng Tiêu Sắt Sắt có quan hệ? Thậm chí ngay cả vôi chín tới như thế nào cũng không biết, chỉ nói là Văn Thúy cùng thiếu gia Thái úy đánh nhau, nghĩ đến đại khái trong lúc hai người ngôn ngữ xung đột, dần dần phát triển thành kéo bè lũ đánh nhau.
Tiêu Khác cảm thấy thập phần mất mặt, sau khi tiễn phu tử đi, liền quay lại trút giận lên Hoàng thị.
Hắn hướng tới Hoàng thị quát: "Cút trở về cho ta! Tự mình hỏi Văn Thúy mọi chuyện là như thế nào!"
Hoàng thị hai mắt chảy lệ, thoáng chốc hai mắt trợn trừng như quả hạnh đào, "Lão gia, người.... Văn Thúy sẽ không làm ra loại sự tình này, nàng bình thường ở trong học đường rất hiếu học."
Tiêu Khác nói: "Ngươi nói Văn Thúy hiếu học, ta còn có thể tin. Nói nàng nghe lời, ngươi đến bây giờ cũng đừng tự mình dối người!"
"Lão gia, Văn Thúy chính là nữ nhi thân sinh của người a, nàng hiện tại bị thương tổn như vậy, tại sao người lại nhẫn tâm chỉ trích nàng?"
Tiêu Khác quát: "Nàng nếu không kéo bè lũ đánh nhau, ai dám hướng Tiêu phủ trát vôi chín lên nàng? Hiện tại phố lớn ngõ nhỏ khẳng định là muốn chê cười ta, nói rằng nữ nhân trong nhà Tiêu Khác ta ở Tam Tư thư viện đi đầu đánh nhau. Hoàng thị, ngươi sinh ra nữ nhi thật tốt, thật sự là vứt sạch mặt mũi Tiêu gia!"
Hoàng thị tuy rằng sợ hãi Tiêu Khác, nhưng chỉ có không nhịn được khi nữ nhi bảo bối của mình chịu ủy khuất.
"Văn Thúy làm sao vậy? Văn Thúy hiện tại đã bị hủy dung, trên người cũng bỏng nhiều như vậy, cũng không biết có thể khôi phục hay không. Lão gia sao không vì tương lai Văn Thúy ngẫm lại, nàng như vậy về sau lập gia đình như thế nào a!"
"Không cần đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ lấy chồng, Tiêu phủ không chê không nuôi nổi một miệng ăn!"
"Cái gì?" Hoàng thị run rẩy, vì Tiêu Khác bạc tình mà thương tâm, phẫn nộ: "Lão gia, người đây là muốn cho Văn Thúy cùng Tiêu Túy giống nhau sao! Tiêu Túy kia là do nô tỳ sinh ra, nhưng Văn Thúy cũng mang trên người danh phận tiểu thư a!"
Tiêu Túy chính là thứ xuất trong lòng Tiêu Khác, không đề cập thì thôi, nhắc tới liền đứng lên, Tiêu Khác đối với Hoàng thị tràn ngập căm tức, trong nháy mắt liền có ý tưởng hưu thê.
"Ngươi cút cho ta!" Hắn chỉ vào Hoàng thị, dùng ngữ điệu rít gào khiến cho mọi người sợ hãi, "Đương nhiên Tiêu thị ở trong tay ta, chỉ có thể quang vinh, không thể nhục. Ai làm nhục thanh danh Tiêu thị, cũng đừng trách Tiêu gia không để ý thân tình!"
"Lão gia, người...." Hoàng thị nước mắt bỗng nhiên lại vọt ra, nàng che miệng, khóc chạy đi.
Tiêu Sắt Sắt từ lúc tới đều ở ngồi trên ghế, uống bích hoa xuân (*), mang bộ dáng đứa nhỏ cảm thấy hứng thú với lá trà, thuận tiện xem Tiêu Khác cùng Hoàng thị cãi nhau.
(*) một loại trà xanh.
Hoàng thị bị kinh ngạc, hoàn toàn để đến ý tứ bên trong. Bởi vì Tiêu Khác từ trước đến giờ luôn để gia tộc Tiêu thị lên đầu tiên, chỉ nói kết thân vì lợi, thân tình thứ yếu.
Đáng tiếc nữ nhi bảo bối của nàng, biết rõ là họng súng, vẫn là tự rước lấy nhục, chọc Tiêu Khác sinh ghét.
Tiêu Sắt Sắt đứng lên, chạy đến bên cạnh Tiêu Khác, lôi kéo cổ tay áo hắn.
"Phụ thân đừng nóng giận, phụ thân đừng nóng giận...." Nàng cẩn thận nói.
Tiêu Khác trong ngực phập phồng, tức giận nói: "Ngươi trở về đi, sự tình hôm nay cùng ngươi không quan hệ, chính là ngươi cùng người ta chơi đùa."
Tiêu Sắt Sắt gật gật đầu, "Ta đi về, phụ thân không tức giận." Dứt lời liền xách váy chạy đi.
Liếc nhìn Tiêu Sắt Sắt chạy đi như con bướm đang bay múa, Tiêu Khác ngưng mắt, còn ngóng trông mười lăm tháng chạp sắp đến, mong rằng khoảng thời gian này đừng xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Phù Dung viện, Tiêu Văn Thúy bị nâng về giờ đang nằm trên giường lớn.
Trên người nàng có rất nhiều chỗ bỏng, miệng vết thương thối rữa, cùng quần áo dán lại với nhau, mấy tỳ nữ đành phải dùng kéo cắt đi, hơi động vải dệt, liền đem đến cảm giác đau đớn cho Tiêu Văn Thúy.
Tiêu Văn Thúy không ngừng cựa quậy oa oa gọi bậy, nước mắt chảy qua vết bỏng trên mặt, làm cho toàn thân đau đớn.
Lúc này nhóm lang trung bận tối mặt mày, trên mặt ngưng tụ mây đen mù sương, chỉ có Tiêu Thư Đồng đang ngồi ở bên cạnh bàn, chán đến chết, nghịch nghịch lớp sơn móng tay, không chút nào để ý đến Tiêu Văn Thúy bên cạnh kêu la thống khổ.
Qua một lát thấy Hoàng thị khóc chạy vào, Tiêu Văn Thúy bên giường, khóc hận không thể tiến lên ôm nữ nhi.
Tiêu Thư Đồng khinh thường hừ nói: "Lúc trước đã nói, đừng cùng với đồ ngốc kia chấp nhặt, sớm biết có hôm nay thì lúc trước đừng làm."
"Trưởng tỷ!" Tiêu Văn Thúy nằm ở đó khóc gào thảm thiết: "Là đồ ngốc kia đem ta đẩy một cái, còn có hai tiện nhân kia, cũng không thấy rõ ta là ai, liền đem vôi đổ xuống! Hai cái tiện nhân kia, ta nói các nàng đem nhiều nước cho ta, đem đồ ngốc kia chết cháy, nhưng các nàng thế nhưng chỉ bỏ một chút nước! Tiện nhân nhát gan sợ phiền phức!"
Tiêu Thư Đồng đáy mắt nhất thời hiện lên chút lãnh. Đầu óc Tiêu Văn Thúy, lại vẫn trách hai cái kẻ đổ vôi! Nếu không vì hai người kia cho ít nước, nàng lần này có thể sống?
Tiêu Thư Đồng đành phải nói: "Nương, theo ta qua bên này nói chuyện."
Hoàng thị nghe theo Tiêu Thư Đồng, còn khóc cẩn thận mỗi bước đi, cố vọng cho Tiêu Văn Thúy.
Tiêu Thư Đồng đem Hoàng thị tới trong phòng nhỏ, nói thẳng: "Nghe ý tứ trong lời nói Văn Thúy, là nàng muốn hại Tiêu Sắt Sắt, lại ngược lại hại chính mình."
Hoàng thị ngẩn ra, lúc này mới nhớ đến Tiêu Văn Thúy cùng nàng nói qua, muốn gϊếŧ Tiêu Sắt Sắt, muốn thay thế Tiêu Sắt Sắt gả cho Cẩn vương.
Ý nghĩ như vậy Hoàng thị cứ duy trì, chính là hậu quả sao lại như thế này? Vì cái gì Tiêu Sắt Sắt tâm tình vui vẻ trở về, nữ nhi bảo bối của nàng lại bị hủy dung đến mức này?
Hoàng thị đáy mắt dần dần nổi lên sát ý, ánh mắt tràn đầy căm hận.
"Tiêu Sắt Sắt, là đồ ngốc kia. Đồ ngốc kia nói đi bắt điểu, vừa quay lại liền thấy Văn Thúy đánh nhau với người ta.... Nàng muốn làm chuyện gì với Văn Thúy!"
"Hừ, làm cái gì? Sợ là chỉ mình Tiêu Sắt Sắt biết thôi." Tiêu Thư Đồng trầm ngâm một lát, môi hồng răng trắng, bật ra ngôn ngữ âm lãnh.
"Sự việc không quá ba, lần này là lần thứ ba..."
"Cái gì lần thứ ba?"
Tiêu Thư Đồng lạnh nhạt nói: "Tiêu Sắt Sắt sợ là đã không muốn ngốc, nếu thật sự như vậy, nàng quả thực che giấu rất sâu."
"Thật là làm sao bây giờ?" Hoàng thị bức thiết nhìn chằm chằm Tiêu Thư Đồng, nữ nhi này của nàng là thông minh nhất, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp đối phó Tiêu Sắt Sắt.
"Làm sao bây giờ...." Tiêu Thư Đồng cười lạnh, "Ta không thể hiểu được các ngươi vì sao phải cùng nàng đấu, nàng gả cho Cẩn vương, Cẩn vương có thể cho nàng cái gì? Còn có thể cấp cho nàng cái vị trí hoàng hậu sao?"
Hoàng thị nhất thời lộ ra sợ hãi, "Nữ nhi ngoan a, lời này ngươi cũng dám nói?"
Hừ, tầm thường hèn hạ, tầm nhìn hạn hẹp.
Tiêu Thư Đồng lười nhiều lời, khinh miệt, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nương nếu đã biết nàng ta không ngốc, thử nàng xem sẽ biết. Hay là nghe ta một lời đi, hoặc là đừng đi tổn hại người, tổn hại người sẽ bất lợi."