Tiêu Sắt Sắt nói với Lục Ý: “Ngày mai giờ thìn ta muốn đi ra ngoài, ngươi ở chỗ này nhìn, không được cho người khác đi vào.”
“A? Tiểu thư người muốn đi làm gì, vì sao không cho Lục Ý đi theo người?”
“Ngươi ở lại, ta sẽ không có việc gì.”
“Tiểu thư…”
“Ngươi ở lại.”
Lục Ý không lay chuyển được, chỉ đành đáp ứng.
Giờ thìn hôm sau, Ngọc Vong Ngôn lên triều, Tiêu Sắt Sắt ăn mặc thành bộ dáng của Lục Ý, phủ thêm áo choàng, sau khi giả làm Lục Ý thì từ cửa sau đi ra.
Thị vệ mai phục trong viện không nhận ra Tiêu Sắt Sắt, không hộ tống nàng, mà để một hộ vệ không xa không gần đi theo nàng.
Tiêu Sắt Sắt nhanh chóng đi ra Cẩn vương phủ.
Bởi vì giả thành Lục Ý, Tiêu Sắt Sắt không lo bị ám sát, nhưng vì an toàn, nàng luôn cúi đầu, cẩn thận đi ở hẻm cũ phía thành nam, suy nghĩ làm thế nào có thể cắt đuôi thị vệ phía sau.
Hẻm cũ ở thành nam là thành phố buôn bán cổ xưa nhất ở Thuận kinh, tiếng người ồn ào, náo nhiệt phồn hoa.
Tiêu Sắt Sắt theo đám đông vào hẻm, cố ý ngân nga điệu <Vạn cổ đi theo>, ở quầy hàng ven đường giả vờ xem trang sức túi hương, chờ Hà Hoan Hà Cụ nhận ra nàng.
Hà Cụ đang giả đạo sĩ nhận ra nàng, phân phó cho Hà Hoan, sau đó tiến vào ngõ nhỏ lại gần chỗ Tiêu Sắt Sắt, cố ý va vào nàng.
“Ai da!” Tiêu Sắt Sắt bị va vào lảo đảo.
“Xin lỗi, thực xin lỗi.” Hà Cụ vội vàng đỡ lấy nàng: “Cô nương, ngài không có việc gì chứ? Vừa rồi ta không để ý đường.”
“Vì sao ngươi không để ý đường?” Tiêu Sắt Sắt ủy khuất nói: “Ngươi va vào ta đau quá, ngươi khi dễ ta!”
“Cô nương xin lỗi, là lỗi của ta.” Hà Cụ liên tục chắp tay thi lễ: “Nếu không ta mời cô nương đi quán trà uống một chén.”
“Uống trà?” Tiêu Sắt Sắt vỗ tay: “Được, uống trà, ngươi mời khách!”
“Cô nương mời đi bên này.”
Thị vệ Vương phủ thấy thế lập tức muốn ngăn cản Hà Cụ, ai ngờ trong đám người bỗng nhiên có người hô lớn: “Trộm! Bắt trộm! Túi tiền của ta bị móc, mau bắt trộm!”
Thị vệ không kịp đi hai bước, một tên trộm chạy như bay mà đến, va vào người xung quanh ngã xuống. Kẻ cắp kia chính là Hà Hoan, đem túi vừa trộm được nhét vào túi bên hông của thị vệ, lập tức chạy trốn. Chủ nhân túi tiền chạy đến, chỉ vào thị vệ mắng: “Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi lại không biết xấu hổ mà đi làm cướp, dám trộm túi tiền của ta, mọi người đến đây, chúng ta cùng nhau bắt hắn!”
Thị vệ không thể hiểu được, cúi đầu nhìn thấy bên hông mình không biết khi nào nhiều thêm một cái túi tiền, là ai đã nhét cho hắn, vì sao hắn không phát hiện?
Nhìn mọi người xung quanh đang vọt tới bắt, trong miệng hô bắt trộm, thị vệ thấy dù võ công cao cũng không thể địch nổi nhiều người như vậy, ở giữa đám người vây quanh khó khăn muốn thoát ra, trên đường phố hỗn loạn, có người vội đi báo quan.
Mà lúc này Tiêu Sắt Sắt cùng Hà Cụ đã sớm lén lút vào quán trà bên cạnh, nhìn khách nhân trong quán nhốn nháo chạy tới bên đường xem náo nhiệt.
“Hà Cụ, Lưu Vân kiếm hiệp Lữ Sùng có tin tức chưa?” Tiêu Sắt Sắt hỏi.
Hà Cụ đáp: “Hắn ở nhã gian lầu hai, mời tiểu thư cùng thuộc hạ lên lầu.”
Tiêu Sắt Sắt bám vào tay vịn đi lên lầu, Hà Cụ dẫn nàng vào nhã gian.
Ở sau bức bình phong, Tiêu Sắt Sắt gặp được Lưu Vân kiếm hiệp, người làm giang hồ chao đảo.
Hắn đứng bên cửa sổ, nhìn trò bắt trộm khôi hài dưới đường, sau đó nghiêng nửa khuôn mặt, nhìn Hà Cụ cùng Tiêu Sắt Sắt.
“Lữ đại hiệp, đây là chủ tử của chúng ta.” Hà Cụ chắp tay.
Tiêu Sắt Sắt cởi mũ áo choàng, mặt không biểu tình, nhìn Lữ Sùng.
Người nam nhân này ít nói, tay áo bó chặt, khí tràng sắc bén, cao lớn như một cây bách tùng.
Trên mặt hắn mang mặt nạ, bên dưới là bờ môi mỏng hơi cong, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng trên người Tiêu Sắt Sắt.
Tiêu Sắt Sắt đi đến trước mặt hắn, khóe môi hơi câu: “Lưu Vân kiếm hiệp, ngưỡng mộ đã lâu, vì sao không thể thấy mặt thật của ngươi?”
Lữ Sùng cười như không cười: “Tại hạ tới nơi nào cũng đeo mặt nạ.”
“Đã là thói quen, ta đây cũng không làm khó người khác, mời ngồi.”
“Cô nương mời ngồi.”
Hai người ngồi xuống, trên mặt bàn đã có sẵn một ấm trà nóng, Hà Cụ rót trà cho hai người, sau đó lui về đứng sau Tiêu Sắt Sắt.
“Ngươi ngồi xuống uống đi.” Tiêu Sắt Sắt từ trên bàn lấy một cái ly, rót trà cho Hà Cụ.
“Cô nương quả là chiêu hiền đãi sĩ.” Lữ Sùng nói.
Tiêu Sắt Sắt nói: “Hắn không phải là thuộc hạ, là ca ca của ta. Thời gian của ta không nhiều lắm, ta sẽ nói ngắn gọn, ta muốn học thuật dịch dung, ngươi ra giá đi.”
Lữ Sùng nói: “Mười vạn lượng.”
Tiêu Sắt Sắt ngẩn ra.
“Hoàng kim.” Lữ Sùng nói xong uống một ngụm trà.
Tiêu Sắt Sắt lạnh nhạt nói: “Lữ đại hiệp, ta không cùng ngươi nói giỡn.”
“Tại hạ cũng không có nói giỡn.”
Hà Cụ tức khắc rút ra nửa thanh kiếm, ánh sáng lạnh của thanh kiêm phản xạ lên tách trà của Lữ Sùng, Lữ Sùng làm như không thấy, tinh tế phẩm trà.
“Mười vạn lượng hoàng kim, không nói hai lời, nếu là không thể thành giao, xin mời tìm cao nhân khác.”
Hà Cụ mặt âm trầm: “Lữ đại hiệp là coi thường ta không phải người trong giang hồ?”
“Làm sao có thể như vậy được.” Lữ Sùng cười nói: “Tại hạ là theo đạo lý nói giá cả, nghĩa muội ta dạy ta thuật dịch dung, không có đạo lý ta sẽ truyền lại cho người xa lạ với giá rẻ.”
Hà Cụ chậm rãi đem kiếm rút ra, đáy mắt âm trầm tàn nhẫn, khí thế lành lạnh vô cùng.
Lữ Sùng nhìn mắt Hà Cụ, nói: “Tử sĩ.”
“Sao ngươi biết?” Hà Cụ trầm giọng hỏi lại.
Lữ Sùng đáp: “Ngươi vừa ra tay liền dùng tư thế để kiếm ngang cổ, không phải tử sĩ, còn có thể là cái gì?”
Tiêu Sắt Sắt cười khẽ: “Không hổ danh là Lưu Vân kiếm hiệp, ánh mắt thật là sắc bén.”
“Cho nên?” Lữ Sùng cười như không cười, “Cái giá cả này, các ngươi không thể tiếp thu sao?”
“Mười vạn lượng hoàng kim, ta xác thực lấy không ra.” Tiêu Sắt Sắt uống một ngụm trà, sau đó để chén trà xuống nói: “Nhưng ta nghĩ Lữ đại hiệp hẳn là có điều kiện có thể phá lệ một lần.”
“Điều kiện sao…” Lữ Sùng cười nói: “Mời cô nương nói cho tại hạ trước, nguyên nhân ngươi muốn học thuật dịch dung.”
“Ta muốn trà trộn vào phủ Thái tử.”
Nàng vừa nói xong, Hà Cụ đến gần Tiêu Sắt Sắt, lo lắng nói: “Điều này cũng nói với hắn sao?”
“Không có việc gì, nói cho hắn đi.” Tiêu Sắt Sắt cười nhạt với Hà Cụ, nói với Lữ Sùng: “Bằng hữu ta lúc sinh thời bị Thái tử lừa đi một vật, đồ vật kia đối với nàng rất quan trọng, ta muốn trà trộn vào phủ Thái tử giúp nàng lấy lại.”
Lữ Sùng ngạc nhiên.
Tiêu Sắt Sắt nói: “Đây là nguyên nhân của ta, ta chỉ muốn lấy lại di vật của bằng hữu, Lữ đại hiệp có thể phá lệ một lần hay không?”
Lữ Sùng như đang suy tư gì, đáy mắt phát ra ám quang làm người mê hoặc, khóe môi nhếch lên, như là đang cười: “Nghĩa muội dạy ta thuật dịch dung, vô luận thế nào đều không thể có đạo lý tùy ý truyền cho người xa lạ, bất quá, nếu các ngươi đáp ứng tại hạ một điều kiện, tại hạ có thể không thu bạc, miễn phí giúp ngươi dịch dung một lần.”
“Điều kiện gì?” Tiêu Sắt Sắt trong lòng mừng thầm.
Lữ Sùng nói: “Mang theo tại hạ, cùng đi phủ Thái tử, tại hạ muốn tận mắt nhìn thấy ngươi lấy di vật của bằng hữu, ta muốn xác định không bị các ngươi lừa.”
Hà Cụ sắc mặt tối sầm, trầm giọng nói: “Lữ đại hiệp, nếu ngài mang ý xấu thì xin thứ lỗi, kiếm của tử sĩ không có mắt.”
Lữ Sùng cười nói: “Tại hạ chỉ là đưa ra yêu cầu, có đáp ứng hay không, quyết định là do các ngươi.”
“Được.” Tiêu Sắt Sắt đè lại tay Hà Cụ, nhìn về phía Lữ Sùng.
“Cho ta chút thời gian, ta muốn suy nghĩ rõ ràng.”
“Thời gian bao lâu?” Lữ Sùng dù bận vẫn ung dung hỏi.
“Nhanh thì ba ngày, chậm thì bảy ngày.” Tiêu Sắt Sắt nói: “Chờ ta suy xét xong, sẽ sai người liên hệ với ngươi.”
“Có thể.” Lữ sùng cười nói: “Tại hạ sẽ ở Thuận kinh nghỉ ngơi một thời gian, nhưng mà, thời gian bảy ngày không đủ suy xét cũng không có việc gì, tại hạ tùy thời xin đợi vị này… Hà Cụ huynh đệ.”
Hà Cụ chắp tay, khí thế âm trầm đối diện cùng ý cười sắc bén của Lữ Sùng, hai cỗ lực lượng vô hình như âm thầm phân cao thấp.
Thời điểm Tiêu Sắt Sắt ra khỏi quán trà, đầu đường vẫn hỗn loạn như cũ, tên thị vệ Cẩn vương phủ vẫn còn bị các bá tánh vây quanh, đang nghĩ biện pháp phá vây, phía xa có thể nhìn thấy quan sai Thuận kinh phủ giục ngựa đi đến, Tiêu Sắt Sắt mặc lại áo choàng, cúi đầu vội vàng quay về Cẩn vương phủ.
Mà tên thị vệ kia, sau khi nhìn thấy quan sai, lấy ra lệnh bài Cẩn vương phủ, lúc này mới giải thích rõ ràng, có thể thoát thân.
Lúc này trên đường đã tìm không thấy Tiêu Sắt Sắt, thị vệ trong lòng sốt ruột, khắp nơi tìm kiếm, nghĩ nên tiếp tục tìm hay là chạy nhanh hồi phủ bẩm báo, trong lúc nhất thời lại khát nước, lộ ra biểu tình khó chịu.
“Uống chén trà đi.”
Có người đưa chén trà cho hắn, thị vệ sửng sốt, nhìn Sơn Tông xuất hiện trước mắt, vội nói: “Sơn Tông đại nhân, sự việc xảy ra đột ngột, ta bị Lúc Ý cô nương bỏ lại.”
“Hồi phủ đi.” Sơn Tông xoay người liền đi.
“Nhưng Sơn Tông đại nhân, Lục Ý cô nương còn…”
“Người kia không phải Lục Ý cô nương.” Sơn Tông cười nói: “Ngươi bị tính kế, có thời gian thì tự chậm rãi ngẫm lại. Trước mắt việc này dừng ở đây, ta sẽ cùng Vương gia nói sau, ngươi trở về trông coi sân Vương phi đi.”
Thị vệ cảm thấy không thể hiểu được, nhưng lời Sơn Tông nói chính là mệnh lệnh, thị vệ cũng không hỏi.
Giờ mùi một khắc.
Bầu trời trong xanh đột ngột âm u lại, hạt mưa bắt đầu rơi xuống.
Thời gian này, giống như mưa rất nhiều.
Trong hồ của Cẩn vương phủ, mấy con cá chép nhảy ra khỏi mặt băng, trên bờ Sơn Tông đi qua, đi đến linh đường ẩn nấp bên kia.
Đã hơn hai tháng, Ngọc Vong Ngôn vẫn luôn ở linh đường bồi Trương Cẩm Sắt.
Người ở Cẩn vương phủ biết quy củ sẽ không bước vào tòa linh đường này, Sơn Tông cũng không ngoại lệ, yên lặng chờ ở rừng phong.
Nghĩ đến vị Vương phi Tiêu Sắt Sắt, Sơn Tông cười như không cười.
Lưu Vân kiếm hiệp Lữ Sùng, chữ “Sùng” kia nếu đem chia làm hai nửa chính là “Sơn Tông”, Sơn Tông nghĩ, nếu Vương phi biết người mở miệng nói giá mười vạn lượng hoàng kim chính là hắn, không biết nàng sẽ có biểu hiện gì đây?
Không bao lâu, Ngọc Vong Ngôn đi ra linh đường, vào rừng phong.
Sơn Tông đi lên đón, chắp tay.
“Vương gia, thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn báo với người.”
“Nói đi.” Ngọc Vong Ngôn khoanh tay đứng.
Sơn Tông nói: “Mấy ngày trước đây thuộc hạ có nói qua với Vương gia, trong quá trình tra xét chợ đen có chút thu hoạch ngoài ý muốn, phát hiện có người muốn liên lạc với người biết thuật dịch dung. Hôm nay thuộc hạ đã cùng bọn họ gặp mặt, còn nhìn thấy chủ từ của bọn họ, Vương gia có biết là ai?”
Ngọc Vong Ngôn ánh mắt trầm xuống.
“Là Vương phi.”
“Tiêu Sắt Sắt?”
“Là nàng, ngay từ đầu thuộc hạ cũng có chút không thể tin được.” Sơn Tông nói: “May mắn từ khi trở về Thuận kinh thuộc hạ không dùng thân phận Lữ Sùng nữa, lúc gặp nàng, thuộc hạ cũng mang mặt nạ và dịch dung nên không bị phát hiện.”
Ngọc Vong Ngôn giữa mày u ám bao phủ, nói: “Đem sự tình đều nói rõ cho bổn vương.”
“Vâng.” Sơn Tông chắp tay, sau đó đen sự tình từ đầu đến cuối kể rõ cho Ngọc Vong Ngôn.