• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sơn Tông ở viện nói chuyện, những điểm khả nghi ngày càng nhiều làm cho Ngọc Vong Ngôn không thể không nghi ngờ.

Ngày trước, hắn biết Tiêu Sắt Sắt không ngốc, mà hiện tại còn có thể chắc chắn, nàng không chỉ không ngốc, còn đang từng bước cất giấu bí mật của mình.

Mà trước kia hai gã tử sĩ xâm nhập vào Cẩn vương phủ bắt cóc Tiêu Sắt Sắt, cái gọi là Tiểu Ngũ, Tiểu Lục Tiêu phủ đều là thuộc hạ của nàng.

Thiên kim tiểu thư của Tiêu phủ, đánh xe không sợ chết làm cho Ngọc Vong Ngôn càng thêm cảnh giác với Tiêu Sắt Sắt.

Điều làm cho Ngọc Vong Ngôn chú ý, lại là chuyện Tiêu Sắt Sắt muốn trà trộn vào phủ Thái tử thu hồi di vật của bằng hữu đã mất. Bằng hữu đã mất kia, người thứ nhất Ngọc Vong Ngôn nghĩ đến chính là Trương Cẩm Sắt.

“Vương gia, Vương phi nói muốn lấy đồ vật trở về, có phải là ngọc bội của Cẩm trắc phi không?”

“Bổn vương cùng ngươi không mưu mà hợp.” Ngọc Vong Ngôn biểu cảm băng lãnh, mắt nhìn vào trong nội trạch của vương phủ: “Tiêu Sắt Sắt nói qua, nàng và Cẩm Sắt làm bạn tâm đầu ý hợp, có lẽ nàng làm hết mọi việc này đều là vì Cẩm Sắt. Nhưng bổn vương vẫn cảm thấy, sự việc không đơn giản như vậy.”

“Thuộc hạ cũng có cảm giác này.” Sơn Tông cười nhẹ: “Chung quy vẫn cảm thấy Vương phi không giống là tiểu thư Tiêu phủ.”

Ngọc Vong Ngôn trong lòng khó chịu, cảm giác hoài nghi cùng khó lường thật mãnh liệt, làm hắn bỗng nhiên cảm thấy bất an.

Dưới đáy lòng thất kinh, kinh ngạc mình thế nào lại vì một nữ nhân mà bất an, hắn thậm chí còn hoài nghi, bản thân gần đây có phải làm ra cử chỉ điên rồ hay không.

Xem ra hắn vẫn nên nhanh chóng làm rõ Tiêu Sắt Sắt đến cuối cùng là có chuyện gì thì mới có thể ngăn cản cảm giác kỳ quái trong lòng.  

“Nếu nàng muốn lẻn vào phủ Thái tử, vậy cứ để nàng đi đi.”

Sơn Tông ngẩn ra, lập tức nhanh nhẹn cười nói: “Thuộc hạ hiểu được ý của Vương gia, Vương gia là muốn Vương phi đêm mai cùng nhau lẻn vào phủ Thái tử, cách này đúng thật là một hòn đá ném hai chim.”

Ngọc Vong Ngôn nói: “Ngươi đi nói cho nàng ấy biết, đêm mai liền đi, để đêm nay nàng nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần cho tốt vào.”

“Vâng, thuộc hạ liền đi thông báo.” Sơn Tông cười cáo lui, trong lòng rất mong chờ đêm mai Vương phi sẽ mang đến cho bọn họ tình huống mới nào.

Bên này Tiêu Sắt Sắt cũng vừa trở về phòng, đi ra ngoài một chuyến, cơ thể mệt mỏi, Tiêu Sắt Sắt nằm ở trên giường, Lục Ý bưng tới cho nàng một chén trà lài nóng, Tiêu Sắt Sắt uống mấy ngụm, nhắm mắt dưỡng thần.

Tiếp theo Sơn Tông tới, đem lời nói của Ngọc Vong Ngôn thuật lại cho Tiêu Sắt Sắt, dứt lời liền lui, lưu lại Tiêu Sắt Sắt tâm trạng phập phồng.

Vốn còn rối rắm chuyện nói giá bên chỗ Lữ Sùng công phu sư tử kia, cơ hội trước mắt tốt như vậy, làm Tiêu Sắt Sắt mừng thầm.

Nhưng mà, vì sao đêm mai Ngọc Vong Ngôn lẻn vào phủ Thái tử, còn muốn mang theo nàng? Điểm này, Tiêu Sắt Sắt nghĩ không ra, trực giác nói cho nàng biết, có lẽ Ngọc Vong Ngôn đã biết chuyện gì rồi.

Nhẹ nhàng xoa ngực, nghe tiếng tim đập, còn quẩn quanh cảm xúc triền miên về manh mối có phải hắn biết gì rồi không. 

Tiêu Sắt Sắt tự cười chính mình, nàng không ngờ, cũng không nên nghi ngờ Ngọc Vong Ngôn.

Ở trong phòng nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm, Tiêu Sắt Sắt dưỡng tốt tinh thần mình, ngày thứ hai cảm thấy đủ sức lực.

Bởi vì phải chờ tới đêm khuya, Tiêu Sắt Sắt ngồi rảnh rỗi không có việc gì làm, liền luyện tập chút <Vạn cổ đi theo>, sau đó đắt theo Lục Ý ở trong vương phủ tùy ý đi dạo một chút.

Ngọc Vong Ngôn sáng đã vào triều, Tiêu Sắt Sắt đi trên đường gặp Sơn Tông, gật đầu chào hắn, cũng không nói nhiều lời.

Cùng Lục Ý hai người cứ đi không mục đích, đi ra sau hồ, đứng ở đây mơ hồ có thể thấy được linh đường bờ bên kia, nghĩ đến chuyện ngày đó, Tiêu Sắt Sắt cũng có thể nghĩ ra được 99 cái kết, trong đầu nghĩ đến góc áo màu khói bụi cùng ánh mắt thê lương của Ngọc Vong Ngôn vây quanh, không thể suy nghĩ rõ ràng.

“Tiểu thư, người đang xem cái gì?” Lục Ý cảm thấy ánh mắt Tiêu Sắt Sắt có điểm quái dị.

Tiêu Sắt Sắt nói: “Không có gì, trong hồ hóa băng, nhìn cây liễu cũng sắp nảy mầm, đông đi xuân tới, thời gian trôi qua thật mau.”

“Đúng vậy, nháy mắt tiểu thư gả vào vương phủ đã qua hai tháng. Nói chuyện quay trở về, Vương gia còn không mang tiểu thư về lại mặt đâu!”

“Việc này nói sau.” Tiêu Sắt Sắt cười chua xót, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này.

Chủ tớ hai người vẫn đứng ở hồ, xa xa, Cẩn vương phủ liên quan trắc phi, thị thiếp cũng đến nơi này kết bạn.

Từ sau khi Sử trắc phi chết, mấy nữ nhân ở đây yên tĩnh không ít, trường hợp suốt ngày thật sự nhàm chán không có việc làm, không tìm một chút việc để làm khó mà có thể cho thời gian trôi nhanh đi. Đặt biệt gần đây Tiêu Sắt Sắt càng thêm “Được sủng ái”, cảnh này càng khiến cho mấy người phi thiếp đó càng vắng vẻ lộ oán khí, chỉ cần chạm vào là nổ ngay, phía trước thấy Tiêu Sắt Sắt, tất cả đều đi lại đây vây quanh nàng.

“Tiểu thư tiểu thư, người xem các nàng ấy lại tìm tới đây!” Lục Ý liếc mắt, vội vàng kéo cổ tay áo Tiêu Sắt Sắt.

Tiêu Sắt Sắt xoay người, khuôn mặt giống như gió đầu xuân thổi yên tĩnh, đáy mắt gợn sóng không sợ hãi.

“Tham kiến Vương phi tỷ tỷ.” 

Nhóm phi thiếp có ba trắc phi dẫn đầu, tất cả đều hướng Tiêu Sắt Sắt hành lễ. Cư xử như vậy coi như lễ phép, hiển nhiên cái chết của Sử trắc phi nhất định đã kinh sợ đối với các nàng.

“Ngô… Các người tốt.” Tiêu Sắt Sắt đứng ngây ngốc nói.

Dẫn đầu là ba Trắc phi Tiêu Sắt Sắt đều có nghe ngóng qua, một người họ Củng, một người họ Bàng, người còn lại họ Quách, bối cảnh đều là nữ nhi của quan Lục phẩm.

Nhưng bối cảnh đều là những thứ hoàn toàn có thể là giả được, Tiêu Sắt Sắt không tin các nàng, hỏi: “Các ngươi là muốn tìm ta chơi sao?”

Củng trắc phi thướt tha khom người, áo choàng màu hồng ruốc thêu sam, váy lụa nhẹ nhàng hạ xuống: “Bọn muội thấy Vương phi ở chỗ này một mình nên tới đây cùng tỷ tâm sự, giết thời gian cũng tốt, Quách tỷ tỷ và Bàng tỷ tỳ thấy phải không?”

Quách trắc phi không nói.

Bàng trắc phi một bộ y phục váy lụa màu đỏ đuôi phượng, giọng điệu đanh đá nói: “Chúng ta tán gẫu chủ đề gì cũng được! Tùy Vương phi.”

Tiêu Sắt Sắt nói: “Ta sao cũng được.”

“Vương phi tỷ tỷ thật là rộng lượng.” Củng trắc phi như chim nhỏ nép vào người, mềm giọng nói: “Trách không được Vương gia thích ở chỗ Vương phi tỷ tỷ như vậy, thiếp thân so với Vương phi đây vẫn là kém xa. Bàng tỷ tỷ, nếu có thời gian thì chúng ta cùng nhau học tập Vương phi đi, Bàng tỷ tỷ người xem như vậy được không?”

Lời này chạm đến tự ái của Bàng trắc phi, tức giận nói: “Ta thật ra không thành vấn đề, sợ Vương phi không cho mặt mũi, ai không biết hiện tại trong vương phủ Vương phi được sủng ái nhất? Nói không chừng năm sau trong phủ có thêm hài tử cho Vương gia!”

Củng trắc phi vội túm tay áo Bàng trắc phi: “Bàng tỷ tỷ đừng nói như vậy trước mặt Vương phi tỷ tỷ, như vậy tỷ ấy sẽ thẹn thùng.”

“Thẹn thùng?” Bàng trắc phi nháy mắt khinh thường: “Chẳng lẽ Vương phi còn phải làm ra vẻ khoe mẽ?”

Củng trắc phi ngượng ngùng: “Bàng tỷ tỷ, đừng ăn nói lung tung nữa, Vương phi tỷ tỷ đang được sủng ái, nghe thấy những lời này sẽ làm Vương gia không vui.”

“Sao nào, các ngươi còn muốn đem lời ta nói tố cáo lại cho Vương gia sao?” Bàng trắc phi phẫn nộ nhìn nhóm phi thiếp phía sau: “Các ngươi ai muốn nói thì nói, ta đây sẽ không sợ các ngươi ở sau lưng ta nói ra nói vào! Vương phi được sủng ái thì sao, nào có người được sủng ái liền không cho người khác nói thêm hai câu. Ta còn muốn làm rõ, Vương gia thế nào lại xem trọng một kẻ ngốc, kẻ ngốc này có điểm nào tốt, các ngươi nói một chút cho ta nghe xem!”

“Bàng tỷ tỷ…” Củng trắc phi một bên khuyên, một bên cẩn thận nhìn Tiêu Sắt Sắt.

Lục Ý không phục nói: “Các người không được mắng tiểu thư nhà ta, luận về xuất thân lẫn văn chương, các người so với tiểu thư ta đều kém xa!”

Bàng trắc phi cả giận nói: “Không phải chỉ là thắng Sử trắc phi một lần sao? Cũng không cần thiết cả ngày lấy ra khoe khoang như thế!”

“Uy, ngươi người này sao lại ăn nói như vậy!”

“Ta có gì nói đó, ngươi không thích nghe thì đừng có nghe, không ai buộc ngươi phải ở đây nghe!”

“Ngươi ____”

“Được rồi, Lục Ý.” Tiêu Sắt Sắt kéo Lục Ý về, đáy mắt yên tĩnh, bình thản mang vẻ đẹp thanh tịnh như hồ nước.

Bàng trắc phi chính là đầu pháo, tính tình thẳng thắn, không chịu nổi xúi giục của kẻ khác, bất quá tính tình nàng sảng khoái, ơn thù rõ ràng cũng không phải là người xấu. Ngược lại là Củng trắc phi, những câu nói ra đều là xúi giục Bàng trắc phi, còn có Quách trắc phi kia từ đầu đến cuối không nói câu nào, phải cẩn thận với hai người này hơn. 

“Lục Ý, ta đói bụng rồi, chúng ta quay trở về ăn cơm thôi.”

“A? Tiểu thư các nàng ấy vậy mà mắng người, không thể quên đi!”

“Đi thôi, đi về ăn cơm.” Tiêu Sắt Sắt nhẹ giọng lẩm bẩm: “Thực ra không đáng sợ…”

Lục Ý không hiểu được cái gì là không đáng sợ, đỡ Tiêu Sắt Sắt rời đi, không ngờ bị Củng trắc phi ngăn lại.

Củng trắc phi hốt hoảng lo sợ nói: “Vương phi tỷ tỷ không cần tức giận Bàng tỷ tỷ, Bàng tỷ tỷ chỉ là bị Vương gia lạnh nhạt, trong lòng ủy khuất, không cố ý nhắm vào Vương phi tỷ tỷ.”

Tiêu Sắt Sắt giọng nói lạnh lùng: “Vừa rồi ta có hỏi ngươi đâu, vì sao mỗi lần ngươi mở miệng đều nói Bàng tỷ tỷ tức giận với ta.”

“Vương phi tỷ tỷ?” Củng trắc phi giật mình.

Bàng trắc phi tức giận, đột nhiên hiểu ra được lý do, căm tức nhìn Củng trắc phi.

Tiêu Sắt Sắt vỗ vỗ tay, bộ dạng giả ngốc nói: “Ta biết rồi! Củng trắc phi tỷ đây là cố ý!”

“Củng thị, người đừng mang xui xẻo đến cho ta!” Bàng trắc phi tức giận quát lên: “Việc lớn việc nhỏ như hạt mè cũng muốn xúi giục ta, lấy ta ra làm pháo đốt đầu?”

“Bàng tỷ tỷ hiểu lầm muội, muội sao lại cố ý…”

“Không phải cố ý vậy thì ngươi khẩn trương cái gì! Trong lòng ngươi có quỷ đi, còn có ngươi!” Bàng trắc phi chỉ vào Quách trắc phi: “Từ đầu đến cuối một chữ cũng không nói, ngươi đến đây là xem náo nhiệt phải không?”

Quách trắc phi nhăn mặt nhíu mày.

“Ngươi nói chuyện đi! Làm sao, bị ta nói trúng tim đen, ngươi không dám thừa nhận đúng không!” Bàng trắc phi tức giận phất tay áo: “Đều là một đám nữ nhân dối trá!”

Củng trắc phi đáng thương nói: “Bàng tỷ tỷ đừng nóng giận, chúng ta đều có nỗi khổ trong lòng, không giống Vương phi tỷ tỷ đây có phúc…”

Tiêu Sắt Sắt cả người tức giận nói: “Ngươi còn tận dụng triệt để!”

“Củng thị, ngươi lại xúc giục ta?” Bàng trắc phi nổi giận, ban đầu đối với Tiêu Sắt Sắt phẫn nộ, giờ phút này đem một nửa lửa giận trút lên trên đầu của Củng trắc phi.

Bước đến trước người Củng trắc phi, một tay cầm vạt áo nói: “Ngươi lớn lên dịu dàng xinh đẹp, nhưng không ngờ tâm địa lại âm hiểm như vậy! Tóm được cơ hội liền kéo ta xuống!”

“Bàng tỷ tỷ đừng hiểu lầm…”

“Đừng ở đây giả dạng đáng thương với ta!”

Xung quanh có mấy phi thiếp muốn khuyên can, nhưng lại sợ liên lụy đến mình, đứng tượng trưng nói vài câu.

Cổ áo của Củng trắc phi bị nâng lên, búi tóc lưu vân cùng với trâm ngọc hình con ve đã nghiêng lệch, đẩy đẩy Bàng trắc phi nói: “Bàng tỷ tỷ thật sự hiểu lầm, muội nói chính là lời thật lòng, tỷ muội chúng ta không có phúc như Vương phi tỷ tỷ. Vương phi tỷ tỷ là chủ nhân, chúng ta nên vì nàng cùng vương phủ vui vẻ không phải sao?”

Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng nói: “Bàng tỷ tỷ, nghe thấy nàng ta dã tâm còn chưa chết không?”

“A, lấy ta ra làm đao mà sử dụng!” Bàng trắc phi tức giận với Củng trắc phi: “Đang giả mù sa mưa sao! Lại tính kế ta, ngươi lại tính kế ta tiếp thử xem!” Một tay đem Củng trắc phi ném qua một bên, đi ra ngoài.

Bàng trắc phi là nữ nhi nhà võ, tính tình dữ dội, sức lực lớn, bị nàng vung như vậy như diều đứt dây, thất tha thất thểu liền ngã ở bên hồ, không cẩn thận rơi vào trong hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK