• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

———————————

Màn đêm buông xuống, lại có tuyết rơi.

Tiêu Sắt Sắt khoác áo choàng lông đứng dưới hành lang uốn khúc nhìn tuyết rơi mà thở dài.

Nàng nghĩ tới Hà Hoàn và Hà Cụ.

Đã qua vài ngày kể từ lúc Hà Hoan Hà Cụ tới thăm nàng, Cẩn vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, hai người bọn họ không thể tiến vào, không biết bọn họ có liên lạc được với người biết thuật dịch dung ở chợ đen không, từ điểm này có thể biết thêm được chút manh mối.

Tưởng tượng đến khối ngọc bội của mình còn ở trên tay Ngọc Khuynh Dương, Tiêu Sắt Sắt liền cảm thấy cổ họng như mắc xương cá, rất là khó chịu.

Hiện tại tình cảnh của nàng có chút phức tạp, lại không ra được Cẩn vương phủ, ngọc bội và oán hận với Ngọc Khuynh Dương đều không thể gấp, nhất định phải giấu đi, chờ đợi thời cơ.

Một đêm gió tuyết, cửa sổ đóng chặt, lúc thức dậy, hạt sương đọng lại trên cửa sổ được ánh sáng chiếu vào có màu sắc tuyệt đẹp.

Tiêu Sắt Sắt mặc y phục vào, Lục Ý đem chậu rửa tay đến rồi chải tóc cho nàng, hai người cùng nhau ăn một chút điểm tâm sau đó ở lại trong phòng, uống trà thêu thùa.

Từ khi tới Cẩn vương phủ, Tiêu Sắt Sắt mỗi lần thêu thùa đều rất cẩn thận, đầu tiên Lục Ý sẽ thêu chữ, sau đó mới có thể tiếp tục thêu lên những hoa văn đa dạng. Thêu thùa một lát cảm thấy mỏi mắt, nàng bắt đầu tập luyện thổi trùng sáo, ngồi ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Không biết thế nào, nhưng nàng bỗng cảm thấy mấy ngày gần đây không giống nhau, giống như ở chỗ tối có đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, mà những người đó, tám phần là Ngọc Vong Ngôn an bài.

Yên lặng luyện tập trùng sáo cho đến buổi chiều, tỳ nữ của Vương phủ tìm tới, nói với Tiêu Sắt Sắt: “Vương phi, hôm nay là sơ bảy(*) tháng giêng, buổi tối Vương gia mời Vương phi tới đó cùng nhau dùng bữa. Giờ thân nô tỳ sẽ đến đưa đồ cho người, giúp Vương phi trang điểm và thay y phục.”

*Sơ bảy: 7 ngày đầu hay tuần đầu của tháng. 

“Được, ta đã biết.” Tiêu Sắt Sắt vẫy tay cho tỳ nữ lui, có chút bất ngờ.

Giờ thân một khắc, ba tỳ nữ đúng giờ đi đến. Ba người này Tiêu Sắt Sắt đều đã gặp qua, ngày thường chuyên dọn thư phòng cho Ngọc Vong Ngôn. Các nàng mang tới rất nhiều y phục cùng trang sức, trước tiên hầu hạ Tiêu Sắt Sắt thay y phục, tiếp theo thỉnh nàng ngồi xuống, bắt đầu trang điểm cho nàng.

Dựa theo phong tục, ngày mồng bảy tháng giêng này, nữ tử phải dùng giấy màu, tơ lụa, vàng bạc mềm chế thành hình dáng nhân vật mang trên đầu. Ba tỳ nữ mang theo những thứ đó đến, các nàng giúp Tiêu Sắt Sắt búi tóc, đem tơ lụa cùng vàng mềm đã được làm thành hình người cài lên tóc nàng.

Mắt tô họa mi, điểm nhẹ môi đỏ, Tiêu Sắt Sắt để các nàng đùa nghịch, cho đến khi tất cả đều ổn thỏa, Lục Ý liền đỡ nàng đi đến phòng của Ngọc Vong Ngôn.

Mùa đông trời tối sớm, khi tới cửa phòng, mặt trời vừa lúc xuống núi. Có tỳ nữ thông báo cho Ngọc Vong Ngôn, Tiêu Sắt Sắt vẫy tay cho Lục Ý lui, tự mình bước vào phòng.

“Vương gia.”

Âm thanh của nàng trong suốt dịu dàng, theo bình phong truyền ra sau. Ngọc Vong Ngôn buông sách trong tay, ngẩng đầu lên nhìn lại.

Trong nháy mắt, Ngọc Vong Ngôn là kinh ngạc, hắn vốn chỉ là phái tỳ nữ đi trang điểm cho Tiêu Sắt Sắt, lại không nghĩ đến, nàng có thể đẹp kinh diễm như vậy.

Trong phòng chỉ có giá bằng đồng được chế để cắm nến, ánh lửa của hai ngọn nến mờ tối. Tiêu Sắt Sắt dưới ngọn nến, họa tiết trân châu ngọc trai trên váy có trăm nếp gấp, màu sắc đều đủ cả, như ánh trăng chuyển động trên váy. Y phục được bao phủ một tầng đỏ nhạt, ánh nến nhàn nhạt, tựa như ảo mộng, trên cổ nàng mang chuỗi ngọc sứ màu xanh làm tôn lên dung mạo trắng ngần, gió thổi nhẹ tóc nàng, yên tĩnh mà xinh đẹp khiến cho người say đắm, đôi đồng tử dưới hàng lông mày, chiếc lược bán nguyệt, kinh diễm vô cùng.

Ngọc Vong Ngôn ngồi ngơ ngẩn một lúc lâu, mới chuyển ánh mắt, bình ổn cảm xúc trong lòng, thản nhiên nói: “Lại đây ngồi đi.”

“……. Vâng.” Tiêu Sắt Sắt đi tới, ngồi xuống ghế ở bên cạnh Ngọc Vong Ngôn.

Nhìn một bàn đồ ăn trên bàn, đúng là tháng Giêng sơ bảy từng nhà đều phải ăn bánh xuân, sủi cảo, canh Thất Bảo.

Canh Thất Bảo là thức ăn địa phương có chút khác biệt, Thuận kinh bên này là ăn rau cần, tỏi, hành, rau thơm, rau hẹ thêm cá thịt Thất Bảo.

Ngọc Vong Ngôn lấy cho Tiêu Sắt Sắt một chén, đem tới trước mặt nàng, thấy nàng một bộ dạng thèm ăn, lại nói: “Cẩn thận coi chừng bỏng.”

“Chàng cũng phải cẩn thận.” Tiêu Sắt Sắt nỉ non: “Đây là lần đầu chàng kêu ta cùng ăn cơm.”

Ngọc Vong Ngôn ánh mắt tối đi, cảm xúc áy náy quanh quẩn từ đáy lòng.

Dù cho nàng thân thể có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng nàng là thê tử hắn. Hắn không những không thể làm tốt thân phận trượng phu, còn muốn chăm sóc nàng, đối với nàng càng thêm quan sát chặt chẽ.

Nếu nàng thật sự vô tội, như vậy khi nàng biết được mọi việc, có phải lại thêm nhiều phần bất đắc dĩ, nhiều thương tâm?

Ngọc Vong Ngôn hỏi: “Mấy ngày nay, nàng ở trong phòng mình ăn tối, cảm thấy không thoải mái?”

Tiêu Sắt Sắt lắc đầu nói: “Lục Ý ăn cơm với ta, nàng ấy nói rất nhiều.”

Ngọc Vong Ngôn gắp cho Tiêu Sắt Sắt sủi cảo: “Sau này, bổn vương cố gắng dành thời gian, cùng nàng dùng bữa tối.”

“Vương gia?” Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc nhìn hắn.

“Nếm thử sủi cảo.” Hắn nói.

Tiêu Sắt Sắt gật đầu, kẹp sủi cảo đưa vào trong miệng, da mỏng nhân vừa ăn, tươi ngon không ngấy, Tiêu Sắt Sắt cảm thấy ăn rất ngon, hợp khẩu vị ăn liền ba cái, ăn nhanh có chút nghẹn, vội duỗi tay lấy ấm trà.

“Ấm trà nóng.”

Ngọc Vong Ngôn lên tiếng, nhưng Tiêu Sắt Sắt vận khí không tốt, ngón tay không cẩn thận đụng tới bụng ấm trà. Nơi đó là vị trí ấm trà nóng nhất, tay Tiêu Sắt Sắt theo phản xạ rút về, hô nhỏ một tiếng, nhéo nhéo ngón tay, lúc này mới cảm nhận được đầu ngón tay phát sưng đau nhức.

“Đến đây, đưa tay cho ta xem.” Ngọc Vong Ngôn bình tĩnh nắm lấy tay của Tiêu Sắt Sắt, đối với đầu ngón tay sưng đỏ thổi thổi, đứng dậy đi lấy chút nước lạnh, dùng khăn tay nhúng nước cho ướt, trở về cầm tay Tiêu Sắt Sắt đắp lên. 

Vết phỏng trên đầu ngón tay được đắp khăn lạnh, Tiêu Sắt Sắt lập tức thấy thoải mái, ngực cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn Vương gia.”

“Ừ.” Ngọc Vong Ngôn nói: “Bổn vương thấy đầu ngón tay nàng có mấy lỗ kim.”

Hắn ngay cả điều này cũng chú ý tới?

Tiêu Sắt Sắt nói: “Ta cùng Lục Ý học thêu thùa, bị kim đâm, có chút đau…”

“Vậy nàng còn muốn học?”

“Muốn học.”

Ngọc Vong Ngôn nói nhẹ: “Đã muốn học, sau này cẩn thận hơn, tránh đừng để bị kim đâm nữa.”

Nhìn hắn thoáng buồn nơi đáy mắt, trầm lặng mà đau thương, hẳn là nhớ lại một số chuyện khiến hắn cảm thấy đau lòng. Tiêu Sắt Sắt không nói, bình tĩnh nhìn hắn chăm chú.

Ngọc Vong Ngôn cúi đầu thấp giọng nỉ non: “Cẩm Sắt cũng như thế, trên tay luôn có lỗ kim, bổn vương biết nàng thích thêu thùa, cũng biết nàng gả vào phủ Thái tử, mất ăn mất ngủ, thêu tranh tượng trưng tình nghĩa vợ chồng mang vào phủ Thái tử. Nàng hao hết tâm tư, dùng ba ngày ba đêm thêu ra tâm ý, nhưng Ngọc Khuynh Dương thế mà cũng không thèm nhìn tới, bỏ mặc Cẩm Sắt một mình trong phòng tân hôn.”

“Vương gia…” Tiêu Sắt Sắt lã chã chực khóc, “Cẩm Sắt tỷ tỷ lâu như vậy đều không có trở về, nàng nhất định hối hận gả cho Thái Tử…”

“Ôm hận mà chết, kết cục như vậy, vì sao Cẩm Sắt lại cứ khăng khăng thừa nhận.” Ngọc Vong Ngôn nhìn Tiêu Sắt Sắt, khóe môi đầy chua xót, “Thôi, bổn vương có tư cách gì mà chế nhạo Ngọc Khuynh Dương không đúng, bổn vương cùng hắn giống nhau, ngày đại hôn bỏ mặc nàng một mình trong phòng tân hôn.”

“Vương gia…” Tiêu Sắt Sắt nói không nên lời, đau hết ruột gan, phảng phất giống như bị người nhéo vào, đau đến máu tươi đều chảy ra.

Ngọc Vong Ngôn, nếu như lúc trước ta không mù quáng gả cho Thái tử, có phải hai chúng ta sẽ hạnh phúc hay không?

Vì sao mọi việc không quay lại một lần nữa, để cho ta tiếp nhận danh sách quà tặng, đem nửa đời sau đều giao cho chàng?

Mắt ngấn lệ, Tiêu Sắt Sắt nức nở nói: “Cẩm Sắt tỷ tỷ nhất định sẽ hối hận rất nhiều. Nếu có thể trở lại quá khứ thì tốt biết bao?”

“Nàng…” Ngọc Vong Ngôn trong lòng chấn động.

Bản thân bị làm sao vậy, vì sao lại cùng nàng nói những điều này?

Mà nàng ấy tại sao lại lộ ra ánh mắt hối hận thống khổ như vậy, giống như những điều này đều tự mình trải qua, không một ai có thể hiểu bằng nàng?

Ngực như có gió nhẹ thoáng qua, mang cho Ngọc Vong Ngôn sự ngỡ ngàng chưa bao giờ có, trong đáy lòng có chút nghi ngờ.

Nàng không phải là kẻ ngốc, không phải.

Ngọc Vong Ngôn ánh mắt trầm xuống, mà đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến, Ngọc Vong Ngôn ngừng lại câu hỏi của mình.

Người ngoài cửa là Sơn Tông, giọng nói không hề mang ý cười, nghiêm túc nói ra: “Vương gia, là thuộc hạ, Bạch Dã bên kia truyền tin tức, nói là đã điều tra ra.”

Ngọc Vong Ngôn vội vàng đứng dậy, khoảnh khắc này thế nhưng đã quên Tiêu Sắt Sắt đang ở đây, vội vàng ra ngoài.

Nhìn thấy hắn rời đi, Tiêu Sắt Sắt nghẹn ngào nức nở, ngửa đầu thở dài.

“Ngọc Vong Ngôn, ta thực sự xin lỗi chàng, vì ta luôn là ngu dốt như vậy… Sớm biết có ngày hôm nay, cần gì phải như trước đây!”

Đi ra bên ngoài, Ngọc Vong Ngôn đóng cửa phòng lại, cùng Sơn Tông hai người nhanh chóng rời đi, đến thư phòng.

Thư phòng của Ngọc Vong Ngôn cách âm vô cùng tốt, sau khi đóng cửa sổ lại, sẽ không bị bất cứ kẻ nào nghe trộm.

Nhưng dù vậy, âm thanh nói chuyện của hai người vẫn cực thấp như cũ. 

“Sơn Tông, Bạch Dã bên kia nói thế nào?” Ngọc Vong Ngôn không kiềm chế được ngón tay bắt đầu run rẩy, lúc trước phái Bạch Dã đi tra nguyên nhân Cẩm Sắt chết, mấy ngày nay hắn không lúc nào là không nhớ đến chuyện này, giờ đây, rốt cuộc cũng đối mặt chân tướng.

“Vương gia, vì để an toàn, Bạch Dã truyền thư cho thuộc hạ, thuộc hạ xem xong liền đốt. Chính xác ở trong thư hắn nói cho thuộc hạ biết, Cẩm trắc phi có bí mật cất giấu một miếng ngọc bội, đối với Thái tử có lực hấp dẫn rất lớn. Từ lâu Thái tử đã mơ ước miếng ngọc đó, bởi vậy bày mưu cho Cẩm trắc phi gả vào phủ mình.”

Ngọc Vong Ngôn trong mắt hiện lên sát khí.

“Cẩm trắc phi chính mình cũng không biết miếng ngọc kia cất giấu bí mật gì, cho nên đã chọc giận Thái tử, dẫn đến trong đêm tân hôn liền bị ném lại phòng. Trong phủ Thái tử không thiếu những tiểu thiếp khinh nhục Cẩm trắc phi, Thái tử lại muốn giết nàng diệt khẩu, mua những tử sĩ bôi nhọ Cẩm trắc phi nói nàng thông đồng với địch phản quốc. Hiện tại ngọc bội kia ở trong tay Thái tử, đại khái là hắn muốn mài vuốt bên trong xem rốt cuộc là có bí mật gì.”

“Ngọc, Khuynh, Dương!”

Ngọc Vong Ngôn hận không thể giết hắn.

Trong nháy mắt hắn hận không thể đến trước mặt Ngọc Khuynh Dương, đem người hắn xé nát, xem xem rốt cuộc trong lòng hắn có bao nhiêu hiểm độc!

“Ngọc Khuynh Dương, uổng công Cẩm Sắt đối với ngươi một lòng si mê, thế mà từ đầu đến cuối ngươi lại lợi dụng Cẩm Sắt, còn cho nàng mang tội danh thông đồng với địch phản quốc, sỉ nhục nàng, làm nàng nhận hết những lời chửi rủa, ôm hận mà chết! Ngọc, Khuynh, Dương!

“Vương gia, người bình tĩnh.” Sơn Tông chắp tay.

Ngọc Vong Ngôn tay run rẩy chắp ra sau, trong nháy mắt áp lực trong lòng như đứng giữa sóng lớn, thật lâu sau, hắn trầm giọng nói: “Người chết đã đi xa, Sơn Tông, ngươi cũng không cần trấn an cảm xúc của bổn vương. Nhưng bổn vương thấy Ngọc Khuynh Dương cũng không phải là người có thể làm đại sự, hắn có bao nhiêu tài cán, ta và ngươi đều rõ. Việc hãm hại Cẩm Sắt, bố trí hoàn mỹ, lấy bản lĩnh của hắn không làm được.”

“Cho nên là?” Sơn Tông híp mắt, “Vương gia hoài nghi có người bày mưu tính kế giúp đỡ Thái tử, dạy hắn làm thế nào lừa gạt Cẩm trắc phi mà không lưu lại dấu vết?”

Ngọc Vong Ngôn nghĩ nghĩ nói: “Sau lưng Ngọc Khuynh Dương có Triệu gia.”

“Đúng vậy, Hoàng hậu là đích nữ của Triệu tướng quân.” Sơn Tông giọng nói trở nên lạnh, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Vương gia, thuộc hạ nhớ rõ Triệu gia giống như xuất thân từ thành Hồ Dương.”

Ngọc Vong Ngôn gật đầu. Hồ Dương Triệu thị, hiện giờ là đệ nhất danh môn vọng tộc ở Đại Nghiêu, hắn không thể không hoài nghi người bày mưu tính kế cho Ngọc Khuynh Dương chính là bọn họ. Còn có ngày đó Tiêu Sắt Sắt xuất giá gặp phải thích khách, đã điều tra là người của Triệu gia phái tới, điều này hiển nhiên là muốn cản trở không cho Cẩn vương phủ cùng Tiêu gia liên hôn, để hai bên lấy mối quan hệ thông gia này làm uy hiếp đến quyền lực của Triệu gia.

“Cho nên Vương gia, thuộc hạ suy đoán, Vương phi đi dạo phố bị hành thích, A Viên bưng canh sâm tới, còn có việc cao thủ sử dụng hạnh hoa vô ảnh châm cùng Sử trắc phi, đều có khả năng là người của Triệu gia.” Sơn Tông lạnh lùng nói: “Bọn họ việc nào cũng làm được, người mưu hại Cẩm trắc phi lúc trước không chừng cũng là bọn họ.” 

Ngọc Vong Ngôn gật đầu: “Giúp đỡ Ngọc Khuynh Dương trong việc hãm hại Cẩm Sắt, Triệu gia có hiềm nghi lớn nhất, cũng không bài trừ còn có khả năng khác.”

Sơn Tông nói: “Mặc kệ có phải Triệu gia hay không, đối với bọn họ không cần thủ hạ lưu tình, dù sao Triệu gia cũng là người muốn đem Vương phi hại chết trên đường xuất giá, bọn họ là đối với Cẩn vương phủ tác quái.”

“Bổn vương cùng ngươi không mưu mà hợp.” Ngọc Vong Ngôn âm thanh trầm thấp, ngữ điệu lạnh lùng.

Triệu gia ủng hộ Ngọc Khuynh Dương là việc không thể bàn cãi, nhưng nếu đối với Cẩn vương phủ đã có dã tâm, cũng đừng trách hắn đem Thái tử hợp với Triệu gia, cùng một lúc thu thập bọn họ.

Giang sơn Ngọc thị này, hắn sớm muộn gì cũng sẽ đem ném đi, thù Cấm Sắt, chính mình báo, oán này đến nay hắn đã tra ra. Mà Ngọc Khuynh Dương cùng bè phái của mình, người đầu tiên mà hắn sẽ khai đao chính là bọn họ!

Cùng Sơn Tông ở trong thư phòng nói chuyện hồi lâu, Ngọc Vong Ngôn không biết mệt mỏi, Sơn Tông hai mắt sáng, sảng khoái hiếm thấy.

Thời gian nói chuyện với nhau nhanh trôi đi, cuối cùng đến khuya, Sơn Tông hỏi: “Tuy rằng Vương phi từng chịu nhiều ám sát, nhưng Vương gia không hoài nghi Vương phi có vấn đề sao? Thuộc hạ hiện tại đã an bài thị vệ bên cạnh Vương phi, thuộc hạ nghĩ nếu Vương phi có mưu đồ gây rối với Vương phủ, Vương gia muốn xử lý như thế nào?”

Vấn đề này Ngọc Vong Ngôn không nghĩ tới, không biết vì sao, tuy rằng hoài nghi Tiêu Sắt Sắt là giả ngốc, nhưng sâu trong đáy lòng lại cảm nhận được, nàng sẽ không hại hắn, ngược lại vẫn luôn bảo hộ hắn.

Cảm xúc mãnh liệt như vậy, lại không có lý do, khiến cho Ngọc Vong Ngôn cảm thấy khó hiểu.

Đột nhiên nhớ tới chính mình ở đây, đem nàng để lại bên bàn ăn, cũng không nói với nàng rời đi, Ngọc Vong Ngôn nhíu nhíu mày, nói với Sơn Tông: “Hôm nay bàn tới đây thôi.”

“Cung tiễn Vương gia, thuộc hạ ra bên ngoài phủ đi dạo.”

“Ừ.”

Từ thư phòng đi ra, trời đêm không sao thật tĩnh lặng, trên đất đầy tuyết rơi. Ngọc Vong Ngôn bước chân nhanh hơn, quay trở về phòng.

Ngoài phòng khách vẫn còn sáng đèn, có tỳ nữ canh giữ ngoài cửa. Ngọc Vong Ngôn nhẹ đẩy cửa ra, trong phòng còn có Tiêu Sắt Sắt trên mặt vẫn còn trang điểm.

Nàng ở nơi này chờ hắn? Ngọc Vong Ngôn có chút kinh ngạc, đi ra bình phong, tiếp sau hình ảnh làm cho hắn trong lòng dao động.

Trên giá cắm nến kia ngọn nến đã sắp đốt sạch, trên bàn đồ ăn còn nguyên như cũ, Tiêu Sắt Sắt vẫn luôn đợi hắn, đại khái là đợi đến mệt mỏi, ghé vào trên bàn ngủ.

Ngọc Vong Ngôn thấy, canh Thất Bảo nàng không có uống, chén lại trống không, sau khi hắn rời đi, nàng liền không ăn nữa.

Trong lòng càng thêm áy náy, Ngọc Vong ngôn tự trách chính mình đi vội vàng, nghĩ muốn gọi Tiêu Sắt Sắt, lại không đành lòng đánh thức nàng.

“Ô… Vương gia.” Tiêu Sắt Sắt ngủ đến mơ mơ màng màng hô một tiếng, mở to mắt.

Ngọc Vong Ngôn vội đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, đem áo choàng của mình đắp trên vai của Tiêu Sắt Sắt, “Lạnh, nàng mới vừa tỉnh ngủ sẽ lạnh, cứ khoác trước.”

“Cảm ơn Vương gia.” Tiêu Sắt Sắt không biết ngủ bao lâu, cảm thấy tay chân run lên, nhìn ngoài cửa sổ một cái sắc trời tối đen, hỏi: “Vương gia, người ăn rồi sao?”

“Còn chưa ăn, cùng nhau dùng bữa đi.” Ngọc Vong Ngôn gọi tỳ nữ ngoài cửa, dọn một bàn đồ ăn mới.

Không bao lâu, đồ ăn dọn lên, nhìn hương thơm ngào ngạt nóng hổi của đồ ăn, Tiêu Sắt Sắt đói đến sờ bụng.

Ngọc Vong Ngôn một lần nữa đưa canh Thất Bảo cho Tiêu Sắt Sắt, “Uống trước cái này, làm ấm dạ dày, sau ăn sủi cảo cùng bánh xuân, nàng cũng đói bụng rồi.”

Tiêu Sắt Sắt gật đầu, có chút ấm áp từ đáy lòng tràn ra, nghĩ đến lúc trước Trương Cẩm Sắt đối với Ngọc Vong Ngôn làm hắn tổn thương, cảm xúc hổ thẹn càng đậm trong lòng, cảm xúc trong nháy mắt này của Tiêu Sắt Sắt bị Ngọc Vong Ngôn nhạy bén nhìn thấy.

Khoảnh khắc này trong đầu Ngọc Vong Ngôn bỗng hiện ra một hình ảnh.

Khi đó trên pháp trường lạnh băng, trước khi tử hình Cẩm Sắt cả người đầy máu, một khắc trước khi chết, hắn suốt đời không thể quên đi ánh mắt nàng nhìn hắn khi đó.

Ánh mắt kia, vì sao giờ phút này trên người Tiêu Sắt Sắt lại giống nhau như đúc?

Ngọc Vong Ngôn bỗng nhiên chấn động.

Chính mình điên rồi.

Lại có thể sinh ra cảm giác si ngốc như vậy!

Cẩm Sắt đã chết rồi, là sự thật, bản thân không phải đã sớm tiếp nhận rồi sao?

Ngọc Vong Ngôn uống ngụm canh Thất Bảo, xưa nay có truyền thuyết, ở tháng Giêng sơ bảy uống canh này có thể trừ bỏ tà khí, trị bách bệnh.

Như vậy, bệnh tưởng niệm là do đâu? 

Cần trị liệu không?    

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK